Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3037 chữ

Nơi Quân Lạc Trần sắp xếp cho nàng là ở trong một ngôi nhà đơn độc làm bằng đá ở phía tây sa mạc.

Xung quanh nơi này đều là hoang mạc vắng vẻ hoang vu, chủ nhân ngôi nhà này gần như cũng đã sớm rời khỏi đây, chỉ để lại phòng trống đã trải qua tang thương và mấy tảng đá ngoài phòng, loáng thoáng có thể nhìn ra được nơi này đã từng rào sân.

Nhưng lại là một nơi khá kín đáo, hơn nữa trong phòng đã được Quân Lạc Trần quét dọn sạch sẽ, một chút cũng không nhìn ra được nơi này đã hoang phế từ lâu.

Sau khi Ngu Sở tỉnh lại nói chuyện với Quân Lạc Trần liền liên hệ với các đồ đệ.

Nàng khôi phục được ký ức, đồng thời lại mất ý thức suốt bảy ngày. Bảy ngày không liên hệ với các đệ tử, khẳng định là bọn họ đều rất lo lắng.

Quả nhiên, khi Ngu Sở dùng dẫn âm pháp bảo liên hệ với Lục Ngôn Khanh thì đầu bên kia đã gấp không chịu được.

“Sư tôn, người không xuất hiện thì chúng con sẽ đi An Thành tìm người.” Lục Ngôn Khanh nói chuyện hơi dồn dập, “Người có khỏe không? Mấy ngày vừa rồi người ở nơi nào vậy ạ?”

Một chút cũng không thấy Lục Ngôn Khanh ổn trọng như ngày thường, pháp bảo vừa kết nối là hắn liền vội vã liên tiếp hỏi các vấn đề.

Ngu Sở khôi phục tất cả ký ức, giống như lại một lần nữa đi qua nhân sinh dài dòng. Hiện giờ bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của đồ đệ đã lâu chưa được nghe, lập tức Ngu Sở có một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.

Một lúc sau, khóe miệng nàng hơi cong lên.

“Ta không sao.” Ngu Sợ chậm rãi nói, “không cần sốt ruột, quá mấy ngày nữa ta sẽ trở về.”

Nàng vốn tưởng nói vài câu ngắn ngủi liền kết thúc, không nghĩ tới ở bến kia các đồ đệ mỗi người truyền nhau pháp bảo nói chuyện cùng nàng ríu rít không ngừng, Ngu Sở không thể không dỗ dành từng hài tử lo lắng cho nàng suốt bảy ngày.

Chờ đến khi sáu đệ tử đều lưu luyến không rời kết thúc cuộc trò chuyện thì Ngu Sở đã miệng khô lưỡi khô vì dỗ dành các đệ tử.

Nàng thu lại pháp bảo, day day sống mũi mình rồi mới thở dài một hơi.

Kết thúc liên lạc, Ngu Sở đứng dậy ra khỏi phòng. Sau khi đẩy ra cửa gỗ cũ kỹ thì Ngu Sở dừng lại.

Xa xa, có một bóng hình màu đen ngồi ở trên vách đá đối diện.

Gió sa mạc mạnh mẽ thổi đi những hạt cát nhỏ li ti, trong làn khói bụi màu vàng đó, vạt áo của bóng hình màu đen kia lay động, mái tóc dài khẽ bay bay.

Một mình Quân Lạc Trần ngồi ở nơi đó, thân nhìn nhỏ bé của hắn giữa không trung rộng mở và sa mạc rộng lớn tạo nên vẻ cô đơn lẻ loi.

Bỗng nhiên Ngu Sở nhớ tới hình như Quân Lạc Trần vẫn luôn một mình.

Trước đây khi hắn vẫn là Tô Dung Hiên còn tốt, ít nhất còn có trưởng bối và thuộc hạ thật sự để ý hắn.

Nhưng hôm nay bên người Quân Lạc Trần không còn ai nữa.

Lúc hắn ở Ma giới một mình có vui sướng không?

Hắn tìm được tự do hắn muốn sao?

Nhìn chăm chú vào bóng hình xa xôi của hắn, trong lòng Ngu Sở nhất thời khó chịu.

Nàng thúc giục chân khí, xem như một loại phương thức đánh thức không tiếng động. Quản nhiên ở nơi xa xôi kia, Quân Lạc Trần ngẩng đầu rồi bay tới bên người Ngu Sở.

Rất nhanh, Quân Lạc Trần mặc y phục đen tuyền dừng ngay trước mặt nàng.

“Đã nói chuyện xong với các đồ đệ của nàng rồi?” Hắn chậm rãi hỏi.

Ngu Sở gật đầu.

Nhất thời hai người không có chuyện gì để nói.

Quân Lạc Trần liền chủ động mở miệng: “Đi vào rồi ngồi trong chốc lát chứ? Hôm nay hơi muộn rồi, nếu nàng muốn trở về môn phái thì không bằng ngày mai hãy đi.”

“Được.” Ngu Sở đồng ý.

Thực ra dù ban ngày hay đêm tối thì đối với người tu tiên mà nói không có gì khác nhau.

Nhưng Quân Lạc Trần không muốn để nàng đi lúc này, Ngu Sở cũng như thế.

Ngu Sở tiến vào buồng trong rồi ngồi xuống bên bàn gỗ đã cũ kỹ. Quân Lạc Trần ở bên ngoài trong chốc lát rồi sau đó bưng một khay trà, trên ấm trà và chén trà vẫn còn bốc hơi nước.

Nàng ngủ say bảy ngày, Quân Lạc Trần không thiếu sắp xếp đồ dùng sinh hoạt, từ gối đầu đệm chăn mãi cho đến một số đồ dùng không biết có thể dùng được hàng ngày hay không, dường như là hắn mua mới.

Quân Lạc Trần đặt khay trà lên bàn rồi ngồi đối diện với nàng.

Cho dù thân là người của Ma giới đã lâu nhưng cử chỉ của Quân Lạc Trần vẫn giống như quá khứ. Động tác châm trà của hắn nho nhã và lưu loát, ngay cả lá trà vẫn là loại mà hơn bốn mươi năm trước Ngu Sở thích uống.

Ngu Sở nhìn chăm chú vào Quân Lạc Trần.

“Huynh thay đổi rất nhiều.” Nàng nói, “So với huynh khi đó quả thực không giống một người.”

Tô Dung Hiên càng thêm nho nhã ôn hòa, giống như nam phụ hai ôn nhu mà trong mỗi tiểu thuyết ngôn tình cổ đại đều chuẩn bị.

Nhưng rõ ràng Quân Lạc Trần càng tự bế hơn, không giỏi ăn nói, hơn nữa hình như càng thêm thuần túy, còn thường xuyên lộ ra biểu cảm hơi co quắp đáng yêu, không giống như hắn trong quá khứ giỏi ăn nói.

Quân Lạc Trần đưa ché trà đặt ở trước mặt Ngu Sở.

“Khi đó ta vẫn luôn ngụy trang.” Hắn nhẹ giọng, “Khi ta còn là Tô Dung Hiên vẫn luôn đón ý nói hùa về hình dung và sự khát khao của những người khác đối với ta, ta muốn cho tất cả mọi người vừa lòng về ta, chẳng sợ đó không phải chân chính là ta.”

Tô Dung Hiên chân chính là ở trong nhân sinh hắc ám của mình, đấu tranh với huyết dịch, hắn vẫn luôn hãm sâu trong vũng bùn, chỉ khi nhìn thấy Ngu Sở Sở mới có thể cảm thấy bản thân tốt hơn một chút.

Ngay cả Lý Sung đều biết hắn ngầm ít lời, đến mức bầu không khí như đông kết thành băng.

Bao gồm cả Ngu Sở năm đó, dường như tất cả mọi người bị trạng thái ôn hòa biểu hiện ra bên ngoài của hắn lừa gạt.

Ngu Sở rũ mắt xuống, nàng cầm lấy chén trà rồi tự giễu: “Ta phát hiện rằng ta năm đó thực sự không hiểu biết huynh chút nào.”

“Ở thời điểm đó đây đúng là kỳ vọng của ta.” Quân Lạc Trần nhìn về phía nàng, giọng nói ôn hòa của hắn cất lên, “Ta muốn cho nàng thấy bộ dáng ta là tự tin và hoàn mỹ nhất. Ta không hy vọng nàng nhìn thấy mặt chật vật của ta, nhớ kỹ ta tệ hại thế nào.”

Ngoài cửa sổ, sắc trời đã dần tối.

Trong sa mạc rộng lớn hoang tàn vắng vẻ, chỉ có Ngu Sở và Quân Lạc Trần tạm ở trong phòng nhỏ đơn sơ được ánh nến lay động làm sáng lên, giống như trên biển rộng mênh mông có một chiếc thuyền lá tỏa ra ánh sáng mỏng manh mà ấm áp.

Bên ánh nến, Ngu Sở đang nhìn chăm chú vào Quân Lạc Trần.

“Huynh ở Ma giới…… như thế nào?” Nàng hỏi nhỏ.

“Vẫn tốt.” Quân Lạc Trần chậm rãi nói, “Ma giới lấy chiến thắng bằng vào lực lượng, so sánh với nhân gian thì lại thiếu rất nhiều gông cùm xiềng xích, ta rất thích nơi đó.”

“Vậy ấn chú trên người của huynh lại là chuyện gì?” Ngu Sở hỏi.

“Năm đó vì có thể nhận được lực lượng cường đại như vậy, có thể dành được sống sót nên ta đã làm giao dịch với hệ thống. Ấn chú là một phần trong giao dịch mà thôi, xem như một ít di chứng đi.” Quân Lạc Trần giải thích, “Giống như trước đó ta đã từng nói, lực lượng của thế giới này trong nguyên tác không ngừng nghiêng về một phía tiên thần, lại không có đại năng Ma giới có sức mạnh đồng dạng có thể chia nhau ra đối kháng.”

Hắn nhìn về phía Ngu Sở rồi ôn hòa nói, “Ta muốn lực lượng, muốn tự do, muốn sống tiếp. Vì thế đã để hệ thống giao lực lượng có thể so với thần cho ta, chỉ là nó sợ ta có phàm tâm không thể so với chân thần nên mới hạ ấn chú, làm ta không thể rời khỏi ma giới quá lâu để tránh làm dao động thế giới cân bằng.”

Tất cả những lời Quân Lạc Trần nói đều cực kỳ tự nhiên và khéo léo, tựa như con đường đi tới bộ dáng hiện giờ của hắn đều là do chính hắn lựa chọn, không có bất kỳ quan hệ gì với Ngu Sở, mà hắn vì bản thân lựa chọn con đường mà phải trả giá lớn đều là cam tâm tình nguyện.

Hắn nói không chê vào đâu được, không có bất kỳ kẽ hở nào, nhưng cũng không biết có phải Ngu Sở bị mài giũa quá nhiều nên dày dặn kinh nghiệm hay không, nàng đa nghi quá mức nên không có cách nào hoàn toàn bị hắn thuyết phục.

Nhưng Quân Lạc Trần đã nói đến nước này nên Ngu Sở cũng không biết nên nói cái gì.

Không thể vì bản thân đa nghi mà bóp cổ nhân gia bắt nhân gia nuốt lại những lời vừa nói ra chứ.

Ngu Sở nhiú mày, nhất thời không nói gì.

Quân Lạc Trần nhìn nàng, có vẻ như hiểu lầm lý do nàng im lặng nên hắn an ủi, “Nàng yên tâm, chờ sau khi ta làm xong chuyện nên làm thì ta sẽ về Ma giới.”

“Ta không phải có ý muốn đuổi huynh đi……” Ngu Sở không nhịn được mở miệng.

“Ta biết.” Quân Lạc Trần nhẹ nhàng nói, “Nhưng thực ra nói đến cùng thì bất quá là hơn bốn mươi năm trước ta và nàng đã từng có một đoạn tình duyên chưa từng bắt đầu mà thôi. Nhiều năm qua đi nàng có cuộc sống của nàng, ta cũng có cuộc sống của ta. Mỗi chúng ta từng người sống tốt cuộc sống của riêng mình là được rồi.”

Hắn nói những lời này vốn cũng là suy nghĩ của Ngu Sở. Nhưng không biết vì sao ngực nàng vẫn nóng lên từng cơn.

Ngu Sở nhìn về nơi khác rồi thấp giọng hỏi, “Huynh muốn làm gì?”

“Hiện giờ trạng thái giữa Tu Ma giới và Tu Tiên giới không cân bằng, thời gian dài chắc chắc lại nổ ra cuộc đại chiến.” Quân Lạc Trần nói, “Nguyên tác thiên hướng lực lượng về Tu Tiên giới, nếu muốn thay đổi tình hình hiện tại thì cần có người đi xoay chuyển.”

“Huynh muốn đi thay đổi tình trạn hiện tại của Ma giới?” Ngu Sở nhíu mày, “Nhưng bất luận như thế nào nếu muốn đạt tới sự cân bằng thì sau khi thế lực Tu Tiên giới rút lui, nhất định cũng sẽ gây náo động.”

“Nàng nói không sai, nhưng không cần lo lắng, đây là chuyện huynh nên làm.” Quân Lạc Trần ôn thanh nói, “Nàng chỉ cần phụ trách Tu Tiên giới là được, hai chúng ta liên thủ chắc chắn sẽ mang thế giới này về quỹ đạo.”

Hai người đốt đèn bàn bạc cả một đêm, ngày hôm sau, hai người để lại liên hệ qua pháp bảo.

Quân Lạc Trần đi về phía tây nơi có Tu Ma giới, còn Ngu Sở trở lại môn phái.

Bọn họ cứ như vậy tách ra.

Cùng ngày, Ngu Sở về tới Huyền Cổ sơn mạch.

Vừa đến môn phái, các đệ tử vẫn luôn chờ đợi nàng lập tức vây quanh, Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc càng trực tiếp hơn nhào lên ôm nàng.

“Sư tôn, người quả thực sắp làm chúng con lo lắng chết mất.” Cốc Thu Vũ ôm nàng không buông tay rồi lẩm bẩm, “Người biến mất bảy ngày, lại biến mất cùng với nam nhân, chúng con còn tưởng rằng ---”

Ngu Sở vươn tay ra nhéo khuôn mặt của nữ hài.

“Các con lại cho rằng ta chạy?” Nàng nhướn mày cười hỏi.

“Không có không có đâu ạ.” Cốc Thu Vũ bị nhéo mặt, chờ đến khi Ngu Sở buông lỏng tay ra thì nàng xoa xoa mặt mình rồi nói với vẻ vô cùng đáng thương, “Người còn không trở lại thì chúng con sẽ đi An Thành tìm người!”

Hai cô nương vây quanh Ngu Sở ríu ra ríu rít làm bốn sư huynh sư đệ đứng sau các nàng gấp đến mức đứng ngồi không yên. Bọn họ lại không thể cũng đi lên chen vào, chen nói còn không chen lọt đây.

Chờ đến khi hai người lưu luyến buông Ngu Sở ra, bốn người mới vây quanh nàng.

“Sư tôn, bảy ngày trước bỗng nhiên phụ cận An Thành bùng nổ năng lượng dao động, có phải có quan hệ với người hay không ạ?” Lục Ngôn Khanh vừa đi lên liền nói chính sự trước, “Lúc ấy môn phái tu tiên ở phương bắc phát hiện ra chuyện này liền liên hệ với Thiên Đạo Minh và Võ chưởng môn, Võ chưởng môn lại liên hệ với người nhưng không liên hệ được nên có tìm con nói việc này.”

“Đúng thật là ta.” Ngu Sợ thừa nhận.

“Sư tôn, tên kia đâu? Hắn ở đâu? Có phải hắn đánh lén người hay không?” Thẩm Hoài An nhíu mày.

Sự quan tâm và vấn đề của các đồ đệ thật sự là quá nhiều, sáu người há mồm hỏi Ngu Sở làm câu trả lời của nàng không theo kịp tiết tấu của họ.

Ngươi một lời ta một ngữ cứ như vậy mà hỏi chuyện, không biết khi nào mới là câu bắt đầu. Ngu Sở đưa các đồ đệ đi đại điện rồi kể đại khái những chuyện về Quân Lạc Trần với các đệ tử.

Nàng chưa nói nàng và Quân Lạc Trần vốn quen biết thế nào, còn cả chuyện về duyên phận với hệ thống và những chuyện vụn vặt khác. Nói thẳng hắn là bằng hữu, sẽ đi Tu Ma giới tìm kiếm biện pháp đem lại hòa bình cho đôi bên.

Người tu ma vẫn luôn bị chèn ép đến góc tận cùng của đại lục Cửu Châu, còn đại lục rộng lớn đều thuộc về nhân loại và người tu tiên, tính huống như vậy đã giằng co mấy ngàn năm.

Trong lúc quát cốt chữa thương để lấy khoét đi hư thối thì tất nhiên sẽ mang tới đau đớn. Chẳng sợ thay đổi sẽ mang tới xích mích và phân tranh nhưng loại tình huống này vẫn cần giải quyết.

“Nếu động tác của hắn nhanh chóng thì vài tháng gần nhất Tu Ma giới sẽ truyền đến tin tức.”

Bên kia, Tu Ma giới.

Quân Lạc Trần đi qua Bất Diệt Thành của Ma tộc đi tới vực sâu bên cạnh hẻm núi.

Ma khí cuồn cuộn không ngừng phun ra từ trong khe của hẻm núi đó, hắn chọn một nơi rừng núi hoang vắng dư thừa ma khí rồi bố trí kết giới để tránh người ngoài xâm nhập.

Sau đó Quân Lạc Trần rạch ngón tay, một giọt máu rơi xuống, bỗng nhiên dừng lại treo lơ lửng giữa không trung.

Hắn mở bàn tay ra ấn xuống, giọt máu này nhanh chóng mở rộng ra biến thành huyết trận, toàn bộ trận pháp từ từ hạ xuống mặt đất phát ra ánh sáng.

Chẳng được bao lâu, giữa huyết trận xuất hiện một người cao lớn từ trong vết nứt.

Vốn dĩ huyết trận cấm kỵ thượng cổ cần người tu ma dùng sinh mệnh và luân hồi làm tế phẩm để thực hiện vậy mà dường như trong tay Quân Lạc Trần lạilà việc rất đơn giản.

Qua kẽ nứt đó có một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ mặc y phục và mái tóc đen đi ra, đúng là Ân Quảng Ly năm đó bị Ma giới hút đi linh hồn vì đã trệu hoán huyết trận.

Bất đồng với thái độ kiêu ngạo cuồng vọng năm đó, Ân Quảng Ly hiện giờ gần như đã thoát thai hoán cốt, trên nét mặt chỉ có trầm ổn và bình tĩnh.

Ân Quảng Ly đi tới bên người Quân Lạc Trần, hắn hơi ôm quyền.

“Sư tôn.” Ân Quảng Ly cúi đầu.

Quân Lạc Trần triệt hạ kết giới, hắn nâng tay lên, lập tức Ân Quảng Ly cũng vươn tay.

Lại một giọt máu rơi xuống trong lòng bàn tay của Ân Quảng Ly, huyết sắc đồ đằng lập tức duỗi thân ra quấn quanh theo cổ tay của hắn như dây mây.

Không có kết giới ngăn trở, một giọt máu này mang theo năng lượng hắc ám của ma thần cực kỳ thuần túy cũng phát tán ra khắp nơi.

Hắn nhàn nhạt nói, “Danh xưng đệ tử của Ma thần cũng đủ ngươi làm việc ở Tu Ma giới.”

Bạn đang đọc Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch) của Phù Đảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.