Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3004 chữ

Ngu Sở đứng ở trong hàng ngũ, đi theo hàng ngũ từng chút từng chút một tiến dần về phía cổng thành.

Mắt thấy càng ngày càng tới gần binh lính đứng ở cổng đang dò hỏi đều tra. Ngu Sở chỉ mới cúi đầu nhìn lệnh bài chứng minh thân phận ngụy trang trong túi ý phục của mình rồi vừa ngẩng đầu lên thì cổng thành, binh lính, bá tánh trước và sau nàng --- Tất cả những thứ xung quanh bỗng nhiên biến mất không thấy.

Nàng đứng ở trong không gian trống rỗng màu trắng, nơi này không có cảnh sắc cũng không có bất cứ thứ gì, dường như thời gian đều đình chỉ ở nơi này.

Đây là phòng trắng, là nơi không thuộc về bất kỳ vị diện nào và cũng là nơi nàng từng chịu hệ thống trực tiếp thao tác.

Chỉ cần hệ thống yêu cầu thì không gian này có thể chuyển đổi bất kỳ cảnh tượng hay công cụ gì để huấn luyện Ngu Sở.

Trước khi ‘không đủ tiêu chuẩn’, luân hồi giả không có cách nào rời khỏi không gian đóng kín khắp nơi này, chỉ có thể không ngừng huấn luyện, huấn luyện cho đến khi hoàn thành mục tiêu.

Trải qua một khoảng thời gian thậm chí có thể là mấy trăm năm, Ngu Sở vẫn luôn bị nhốt trong không gian này. Nơi này không có khái niệm thời gian trôi qua, nàng cũng không biết chính mình ngây người tại đây bao nhiêu lâu nữa.

Thời gian đó có thể là cả đời đi.

Ký ức ban đầu của nàng đó là mở to mắt trong căn phòng này.

Trước đó nàng là ai, đến từ nơi nào, cha mẹ là ai? Nàng không biết.

Chuyện cho tới bây giờ, bỗng nhiên nàng lại về tới nơi này, về tới vĩnh hằng không gian trôi nổi trong kẽ hở giữa đông đảo vị diện thế giới.

Ngu Sở chớp mắt.

Nơi này không phải hiện thực đang tồn tại, mỗi không gian trong căn phòng trắng chỉ thuộc về một luân hồi giả, luân hồi giả đi rồi phòng ốc cũng biến mất.

Nàng đã ký thỏa thuận với hệ thống, chờ đến khi kết thúc tất cả nhiệm vụ luân hồi thì hệ thống phải cho nàng khen thưởng rồi đưa nàng về nhà.

Cho dù quên mất chính mình là ai nhưng biết mình có khả năng thuộc về một thế giới nào đó trong muôn vàn thế giới thì điều đó cũng làm tròn đầy niệm tưởng của mình.

Phần điều ước này ngay cả hệ thống cũng không có biện pháp vi phạm --- Đương nhiên vì hệ thống bị bug nên ném nàng vào thế giới cổ đại này có lẽ là chuyện ngoài ý muốn.

Cho nên đây là ảo cảnh.

Một ảo cảnh độc lập tồn tại được dựa vào ký ức của người bị đưa vào?

Thú vị đây.

Ngu Sở nhắm mắt lại, theo tư duy của nàng, toàn bộ không gian lung lay rồi sụp đổ hoàn toàn.

Nàng cúi đầu rồi vươn tay, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ trắng muốt.

Khóe miệng Ngu Sở hơi cong lên.

Nàng cầm chủy thủ lên rồi dứt khoát đâm vào trái tim của mình, tay lại dùng sức nắm chủy thủ rạch tiếp một đường ngang, nhanh chóng phá vỡ miệng vết thương lần thứ hai.

Trong nỗi đau đớn dữ dội, thế giới xung quanh cũng đung đưa lay động, vô số sương mù nhanh chóng tan đi.

“Này, đến ngươi, ngươi sao thế này?!”

Ánh mắt Ngu Sở hơi hoảng hốt, giây tiếp theo, ánh mắt của nàng tỉnh táo lại.

Nàng nhìn sang bên cạnh thì phát hiện chính mình đã trở lại ngoài cổng thành, mà phía trước nàng khoảng cách không đến hai người là binh lính tuần tra đang nhìn nàng với vẻ không vui.

Nỗi đau đớn khi đâm thủng trái tim trong ảo cảnh vẫn còn ở, Ngu Sở túm túm khăng quàng cổ che lấy mái tóc, thần sắc như bình thường mà đi tới trước rồi đưa lệnh bài thân phận cho binh lính.

Binh lính kiểm tra lật qua lật lại một cách qua loa rồi ngẩng đầu liếc nhìn Ngu Sở một cái.

“Ngươi ở nơi xa như vậy cất công đi tới Đế Thành xa xôi này là muốn làm cái gì?” Ngu Sở túm lấy khăn quàng cổ, nàng hơi cúi đầu còn chân mày hơi chau lại.

“Dân phụ và phu quân vừa mới thành hôn, khi chàng ra ngoài làm việc thì chẳng may lại chết, để lại quả phụ là dân phụ đây, ngay cả hài tử còn không có, chỉ còn dân phụ và đệ đệ muội muội hai bên của chàng và dân phụ.” Nàng bi thương kể lể, “Một mình dân phụ thật vất vả nuôi bọn nhỏ mấy năm, cuộc sống thì càng ngày càng khó khăn, hàng xóm thương hại nên khuyên dân phụ đi Đế Thành tìm xem có cách nào không. Nói dưới chân thiên tử chỉ cần kiên định chịu khó làm thì khẳng định là không đói chết.”

Binh lính kiểm tra nhìn nàng, thần sắc tốt hơn một chút.

Tuy rằng nữ tử mà Ngu Sở ngụy trang chỉ có khuôn mặt bình thường nhưng thấy quả phụ trẻ tuổi lại phải nuôi nấng đệ đệ muội muội thì thái độ cũng hòa hoãn hơn một ít.

“Ồ…… Vậy các đệ đệ muội muội của ngươi đâu?” Hắn hỏi.

“Dân phụ để mấy đứa chờ ở gần thôn. Dân phụ làm tẩu tử làm tỷ tỷ thì tốt xấu gì cũng đến cổng thăm dò mới có thể lo liệu cho bọn nhỏ được đúng không ạ?” Ngu Sở cúi đầu nói với giọng nhẹ nhàng.

Binh lính đưa lệnh bài thân phận cho nàng rồi xua xua tay, “Được rồi, vào đi thôi.”

Ngu Sở ngẩng đầu nở một nụ cười xinh đẹp rồi đi vào cổng thành. Binh lính đó quay đầu nhìn chằm chằm nàng vài giây sau mới quay đầu lại, hắn gãi gãi cằm rồi tấm tắc, “Đáng tiếc.”

Sau khi tiến vào Đế Thành, Ngu Sở liền đánh giá Đế Thành này.

Đế Thành không hổ là nơi dưới chân thiên tử nên thành thị cũng hưng thịnh không thôi. Những các thành khác có một con phố phồn hoa là đã được xây dựng rất khá.

Nhưng ở Đế Thành phóng tầm mắt nhìn những con đường thông suốt xung quanh, hình như mỗi con phỗ đều có tiếng người cực kỳ ồn ào náo nhiệt.

Chẳng qua…… Ở trên đỉnh đầu những bá tánh không biết gì là sát khí giống như mây đen bay lơ lửng giữa không trung.

Ngu Sở đi dạo trên phố thì phát hiện trong những các góc không ai để ý đến trên toàn bộ đường phố Đế Thành đều có ký hiệu trận pháp, chẳng qua là bị che giấu quá kín kẽ.

Thoạt nhìn lão hoàng đế này thật sự đem toàn bộ hoàng thành trở thành pháp đàn.

Ngu Sở giả ý đi dạo, đi được khoảng một phần nhỏ đường phố ở Đế Thành thì quả nhiên phát hiện những những địa phương khác cũng nhìn thấy những văn tự thượng cổ thuộc về trận pháp được khắc ở những nơi không khiến người khác để ý, có một số cái còn bị vật kiến trúc che khuất rất kín đáo.

Từ những gì nàng tình cờ gặp phải ở cổng thành mà xem, trận pháp này sẽ làm người tu tiên có ý thức bước vào trong ảo cảnh không một tiếng động nào, rất khó phòng bị được.

Ngay cả Ngu Sở đều mắc mưu, chẳng qua nàng được huấn luyện quá, lại thực tiễn quá cho nên lập tức có thể nhận rõ mình có tiến vào ảo cảnh hay không.

Mà một nguyên nhân khác mà nàng có thể tránh thoát đó là có người thà rằng ở trong hiện thực cắm đầy ống cũng nguyện ý sống sót trong thế giới ảo giác mà hắn mong muốn.

Nhưng Ngu Sở không có xúc động mạnh như vậy, cũng không có dục vọng tiếc nuối đến như thế.

Người như nàng cũng là hiếm thấy, không biết chính mình là ai lại cũng không thèm để ý. Hệ thống mắc lỗi làm quãng đời còn lại của nàng không sống được trong thế giới nàng mong muốn nhưng nàng cũng nhanh chóng chấp nhận nó.

Thậm chí trước khi gặp được Lục Ngôn Khanh, Ngu Sở không nghĩ quản thế giới này sinh tử thế nào, thậm chí đối với sinh mệnh của chính mình cũng không sao cả.

Vô luận là ở nông thôn trồng trọt hay làm kẻ giàu có cũng không thành vấn đề. Có thể sống thì sống, muốn chết thì chết, thế nào cũng được.

Sau khi có các đồ đệ nàng mới bắt đầu suy xét việc phải bảo vệ thế giới này. Nhưng còn xa mới nói đó là dục vọng, bởi vì đối với Ngu Sở mà nói, cứu vớt thế giới là nội dung công tác của nàng, chưa đến mức xúc động lớn là mấy.

Một người sống không sợ gì như vậy thì có ảo cảnh nào nhốt được nàng đây?

Nhưng…… Nếu những người tu tiên khác thì nói không chừng sẽ thật sự không tránh thoát.

Dường như Ngu Sở hiểu đại khái vì sao những người tu tiên được phái tới sẽ biến mất.

Hoàng đế lấy toàn bộ hoàng thành làm mồi để chờ người tu tiên bước vào cạm bẫy.

Tưởng tượng như vậy, nàng cảm thấy may mắn khi không để các đồ đệ đi theo tới đây.

Về cơ bản trên con đường trưởng thành những hài tử của nàng không quá thuận lợi, nếu như bị vây hãm thì không xong.

Đặc biệt là Lục Ngôn Khanh, thậm chí có những chuyện thời thơ ấu thành khúc mắc của hắn, tâm địa hắn lại thiện lương nên đem những chuyện đó trách tội trên người mình, nếu bị ảo cảnh này vây hãm liền phiền toái.

Chỉ là, pháp trận chiếm cứ toàn bộ Đế Thành dường như không ngừng khiến người tu tiên lâm vào ảo giác. Ngu Sở phát hiện từ khi tiến vào thành là không khí quanh mình đã không có một chút linh khí nào.

Hình như ngay cả chân khí cũng dần dần nặng nề, không có cách nào lại tiến hành vận chuyển, giống như ở trong bụng có khối đá bằng sắt cứ chìm dần chìm dần.

…… Chẳng lẽ công hiệu tầng thứ hai của trận pháp đó là khiến cho tất cả người tu tiên trong trận pháp không có cách nào vận dụng chân khí nên không khác gì với người bình thường?

Vì trận pháp này…… Ngu Sở càng muốn biết rốt cuộc ma tu và hoàng đế đã có giao dịch gì.

Nàng ngẩng đầu nhìn về hoàng cung nơi xa.

Võ Hoành Vĩ và những người tu tiên khác sẽ ở trong hoàng cung sao?

Trong hoàng cung, đám ma tu ở trong cung điện đang ngồi bên cạnh bàn chơi xúc xắc, âm thanh ồn ào thiếu chút nữa lật cả nóc cung điện lên.

Lâm Lương vắt chân ngồi ở một bên khác nhìn những hộp gỗ nhỏ đang xếp thành chồng, tùy tiện lấy ra một cái mà thưởng thức.

“Lâm đại nhân, ngài cũng lại đây chơi đi.” Có người hô, “Chúng ta còn muốn săn thú ở chỗ này hai tháng đấy, ngài cũng nghỉ ngơi nhiều một chút, khả năng một tí nữa còn đi bắt người tu tiên.”

Lâm Lượng nhạt nhẽo ừ một tiếng.

“Nhưng tên Võ Hoành Vĩ này thật sự không giãy giụa một chút nào sao?” Có những tên ma tu khác vây lại đây, bọn chúng lẩm bẩm, “Không hổ là pháp bảo gia truyền của Lâm đại nhân, thật là không giống bình thường.”

“Đó là đương nhiên.” Lâm Lượng hừ mũi rồi cười nói.

Gã đứng lên rồi nói, “Đi, đi ra bên ngoài tuần tra một lần xem có tu sĩ trúng bẫy hay không.”

Đám ma tu lập tức đứng lên.

Lâm Lượng đi được vài bước lại trở về lấy hộp gỗ áp chế Võ Hoành Vĩ để mang theo bên người, lúc này mới yên tâm rời khỏi.

Sau khi Lâm Lượng rời đi, một ánh sáng mỏng manh ở một góc trong hoàng cung hiện lên, tránh né thị vệ trong cung rồi đi vào sâu bên trong.

Cùng lúc đó, bên ngoài Đế Thành.

Dựa theo ước định lúc trước, Ngu Sở vào thành tìm hiểu tình huống, xác định trạng huống bên trong trước, còn năm đồ đệ tản ra ở năm hương hướng khác nhau ở ngoài Đế Thành yên lặng chờ đợi.

Tuy rằng biết sư phụ lợi hại nhưng trong lòng của năm đồ đệ vẫn thắt chặt.

Lục Ngôn Khanh tránh ở phía sau thân cây nhìn binh lính tuần tra đi lướt qua trên đường.

Hắn nhẹ nhàng thở hổn hển, nhắm mắt lại rồi xoa xoa mũi của mình, chỉ cảm thấy chời đợi tin tức của Ngu Sở một canh giờ mà giống như trải qua cả một ngày.

Cùng lúc đó, trong rừng cây, sương trắng dần dần tràn lại đây, không biết từ khi nào đã vây quanh Lục Ngôn Khanh.

Trong Đế Thành, ngoài mặt Ngu Sở giống như nữ tử vừa mới từ nông thôn đến bị sự phồn hoa của Đế Thành làm hoa mắt, nơi nơi vừa đi vừa dừng.

Nhưng trên thực tế trong lòng nàng nhớ kỹ tuyến đường huấn luyện của binh lính trong hoàng thành, trạm gác ngầm trên đường và đám ma tu nghênh ngang trên phố.

Cùng với --- Một đám ma tu đeo mặt na răng nanh đang xếp hàng đi về hướng ngoài thành.

Trong lòng Ngu Sở không khỏi nhảy dựng lên, chẳng lẽ ngoài thành có biến cố, đồ đệ của nàng đã xảy ra chuyện?

Không…… Nhìn bước chân của bọn chúng vững vàng, không sốt ruột, không có sự vội vàng đi tróc nã ‘con mồi’, hẳn là đi tuần tra.

Lúc này Ngu Sở mới yên lòng rồi chầm chậm tới gần trung tâm Đế Thành.

Thoáng nhìn thì hoàng cung là trung tâm mắt trận của toàn bộ trận pháp ở Đế Thành.

Có vẻ vô luận ra sao đều cần phải tiến vào hoàng cung nhìn xem.

Ngu Sở đi về phía trước thì bỗng nhiên cảm thấy một cơn gió thổi qua, không biết từ khi nào tay nàng cầm một thứ quen thuộc, đúng là pháp bảo truyền âm mà Võ Hoành Vĩ đưa cho nàng.

Nhưng pháp bảo truyền âm của nàng đang ở không gian, pháo bảo trong tay này……

Ngu Sở nhắm mắt lại nín thở ngưng thần, trong thế giới tinh thần, đối với người tu tiên mà nói toàn bộ Đế Thành giống như sa mạc khô nóng khốc liệt, bỗng nhiên có một cơn gió nhẹ mang màu sắc rực rỡ thổi tới.

Nàng mở to mắt rồi xoay người, không chút để ý đi theo phương hướng của cơn gió đó.

Vào một cái ngõ nhỏ, cơn gió kia nắm được cổ tay của nàng, Ngu Sở nhìn thấy Võ Hoành Vĩ lộ ra một phần của khuôn mặt, giống như giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một nửa khuôn mặt vậy, sau đó lại nhanh chóng che giấu bản thân.

“Đi theo lão phu.” Võ Hoành Vĩ nhẹ giọng, “Đi tới bên đường náo nhiệt ngồi xuống, nơi càng náo nhiệt càng không dễ khiến người để ý.”

Ngu Sở hơi gật đầu.

Nàng đi tới bên đường chính ồn ào, mua bánh bao trong tay người bán hàng rong rồi ngồi xổm bên chân tường cạnh đó vừa từ từ ăn vừa nhìn ngựa xe đi lại trên đường như nước chảy.

“Người hợp tác với hoàng đế tên là Lâm Lượng.”

Giống như không khí đang nhẹ giọng nói chuyện với nàng vậy, Võ Hoành Vĩ kể, “Không biết ngươi đã từng nghe thấy gia tộc Lâm gia của tu ma hay không. Tổ tiên của Lâm gia có huyết mạch của ma quân, một số bí pháp tuyệt tích đã lâu đều ở trong tay bọn chúng, nói như vậy chủ ý lần là chính là Lâm gia đưa ra, muốn dùng pháp bảo gia truyền và trận pháp nhà hắn để một luới bắt hết chúng ta.”

“Ngài lẻn vào hoàng cung?” Ngu Sở để bánh bao đặt ở bên miệng rồi hỏi nhỏ.

“Lão phu bị bắt mang vào hoàng cung. Chẳng qua Lâm Lượng bắt được chính là hư ảnh của lão phu mà thôi, không phải là bản thể của lão phu, lão phu liền tương kế tựu kế trộm tra xét hoàng thành hai ngày nay.” Võ Hoành Vĩ mui mừng, “Ngươi không bị ảo cảnh này ảnh hưởng, lão phu thật sự không nhìn lầm người. Đúng rồi, ở ngoài thành ngươi cũng bị lâm vào ảo giác sao?”

Ngu Sở ngẩn ra, ngay sau đó cái trán của nàng nổi lên gân xanh. Gần như nàng phải dùng toàn lực mới có thể khống chế chính mình tiếp tục duy trì biểu cảm bình thường.

“Làm sao vậy?” Võ Hoành Vĩ đều bị vẻ mặt của nàng làm cho giọng điệu yếu hơn một chút,”Lão phu vẫn luôn vội vàng tra xét trong hoàng cung nên không đi ra liên hệ với ngươi…… Không phải là đồ đệ của ngươi đang ở ngoài thành chờ ngươi chứ?”

Bạn đang đọc Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch) của Phù Đảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.