Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 36

Tiểu thuyết gốc · 1441 chữ

Chương 36

Minh Tu từ trong khói bước ra, trên cơ thể hắn hiện tại liền là một lớp vảy màu bạc tựa như vảy rắn bảo vệ lấy cả cơ thể hắn.

"Hử cứ tưởng là một bộ giáp cơ chứ?"

Minh Tu tò mò nhìn lấy kỹ năng vừa mới học rồi lại nhìn đến đám kia nam nhân.

Thấy Minh Tu nhìn đến, Antimes cùng mấy tên đàn em vô thức mà lùi lại mấy bước tựa như chuẩn bị chạy nhưng mà đời thì lại không như mơ.

Ngay khi một tên đàn em vừa xoay người lại, bất ngờ một chiếc lưỡi dài phóng đến sinh sinh đánh vào đầu của tên đó, lực đánh mạnh đến mức khiến tên đó bay ra phía sau vài mét, đồng thời não cũng bị lỏm sâu vào bên trong chết không kịp phản ứng.

"Quái... Quái vật!!!!"

Không biết tên nào âm thanh thốt lên khiến những tên còn lại chú ý đến bao gồm cả Antimes, hắn không nhìn thì thôi, đã nhìn liền khiến hắn lạnh cả sống lưng.

Không biết từ bao giờ xung quanh bọn chúng xuất hiện liền mười mấy đầu yêu thú Thạch Sùng, không những vậy dựa trên khí tức phát ra mỗi con Thạch Sùng đều mạnh hơn Antimes hắn.

"Nơi này tại sao lại có yêu thú?"

"Chẳng lẽ bọn tuần tra chết hết rồi sao?"

"Khốn nạn a! Ta chưa muốn chết!"

Đám người bắt đầu hỗn loạn, kẻ thì la hét hống giận, kẻ thì nước mắt nước mũi mà khóc lóc, loạn đến mức thậm chí là Antimes hắn cũng không thể điều khiển được nhưng đầu óc của tên ngày cũng rất nhanh liền nhảy số.

Hắn hướng về phía Minh Tu hô lên: "tên kia ngươi là lính đánh thuê mà, mau lấy ra vũ khí chuẩn bị chiến đấu!"

Gặp nguy hiểm mới tìm đến nhau, nhân loại chính là như vậy.

Minh Tu nhìn Antimes tựa như đang nhìn một tên hề vậy, tay với vào hư không tựa như đang tóm lấy thứ gì đó đặt lên tay trái rồi dùng tay phải vuốt ve nhẹ nhàng nói: "Tại sao ta phải làm vậy~~?"

"Ngươi sợ quá hóa ng....!!!???" Tên Antimes còn chưa nói hết thì liền im bặt lại hoảng sợ nhìn lấy Minh Tu.

Lúc này đây trên tay Minh Tu chính la Tiểu Tuyết đang vô cùng hưởng thụ lấy cái vuốt ve của hắn. Chỉ như vậy thôi Antimes cũng dư sức hiểu ra chuyện gì, càng nghĩ mặt của hắn càng tái xanh đi, còn không kịp nói ra lời nào thì Minh Tu đã lên tiếng trước.

"Thú cưng của ta cả ngày nay chưa ăn gì, không bằng..."

"Không không, đợi đã xin... xin ngài tha m..."

Antimes còn chưa nói hết câu thì mười mấy đầu Thạch Sùng đã khởi xướng tiến công.

Oanh! Phốc!

Oanh! Phốc!

Thanh âm liên tục vang lên, với thực lực áp đảo liền chỉ một thoáng cả đám nam nhân tử thể xiêu vẹo mà nằm trên mặt đất, đầu đều bị đập cho lõm vào chết không nhắm mắt.

Nơi Minh Tu ở là một căn phòng của một tòa chung cư nên không thể nào chỉ một mình hắn sinh hoạt tại đây được.

Thanh âm chiến đấu không lớn nhưng cũng không nhỏ khiến vài kẻ tò mò mở cửa kiểm tra nhưng chúng còn chưa kịp làm gì thì mí mắt của chúng nặng nề mà sụp xuống bất tỉnh ngay tại chỗ.

Yoruka nhẹ nhàng mà đóng lại cảnh cửa của từng phòng, hiển nhiên hiện tượng vừa rồi chính là tác phẩm của nàng, nếu không phải Minh Tu nói giết lính đánh thuê sẽ dẫn đến phiền phức thì Yoruka đã kết liễu đám tò mò này rồi.

Giải quyết rác rưởi hoàn tất Minh Tu thong dong mà quay trở lại phòng tiếp tục cùng các nữ bồi tiếp chăn gối, còn đống xác chết bên ngoài thì để cho đám Thạch Sùng dọn dẹp, mà dòn dẹp thế nào thì phải hỏi dạ dày của đám Thạch Sùng này rồi.

Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tất cả mọi người đã rời giường, Minh Tu nhìn một bàn thức ăn do tứ nữ đã chuẩn bị, ngáp một cái hơi gật nhẹ đầu, lại ngoài ý muốn thấy tầm mắt của Diễm Hồng Nhi rơi vào cổ áo mở hơi rộng của hắn: ”Sao vậy, có vấn đề gì à?”

Diễm Hồng Nhi lắc đầu một cái, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên cổ Minh Tu, giống như nơi đó có cái gì đó, làm cho Minh Tu hắn cảm thấy rất khó hiểu: “Hồng Nhi, trên cổ ta có gì sao?” Nói xong lời này, hắn hơi kéo cổ áo ra, để cổ lộ ra trước mắt tứ nữ, lúc này tam nữ còn lại mới biết Diễm Hồng Nhi thấy cái gì.

Trên cổ của hắn có một hình xăm nhỉ, hình dáng đó giống như con nhện, vốn là hình xăm cũng chẳng có gì kì quái, cũng sẽ không khiến Diễm Hồng Nhi chú ý như vậy, lí do thật sự là, nàng cảm nhận được cái kia hình xăm có sự sống nên mới khiến cho nàng ấy không ngừng nhìn chằm chằm.

Cả đêm qua quá hoang dại khiến các nàng đều không chú ý đến hình xăm này, đặc biệt là Trịnh Nhã. Theo như nàng nhớ thì Minh Tu vốn dĩ không hề có hình xăm nào trên cơ thể cả chứ đưng nói là một hình xăm cầu kì như thế kia.

Nhưng rất nhanh sau đó các nữ cũng biết tại sao rồi, bởi vì các nữ soi mói, hình như hình xăm này cảm thấy ngượng ngùng, bốn đôi chân hơi giật giật, sau đó thân con nhện kia cũng dịch về phía sau.

Lập tức, miệng của các nữ đều biến thành hình chữ “o”, các nàng biết Minh Tu có khả năng thu phục yêu thú nhưng con này yêu thú là lần đầu tiên các nàng thấy được.

“Lão công, đây là cái gì? Thú cưng mới à?” Hiển nhiên Diễm Hồng Nhi cũng phát hiện nha đầu không an phận trên cổ Minh Tu, nàng sờ nhẹ lên nó, nhưng hình như ghét bị đụng chạm, không biết từ lúc nào hình xăm nho nhỏ kia lại động thân một cái, dời đến phía bên kia cổ của Minh Tu.

“À, cái này à.” Hiển nhiên lúc này Minh Tu biết các nữ đang nói cái gì, sờ cổ của mình hai cái, sau đó mới đáp: “Vật nhỏ này là sủng vật hôm qua ta mới tìm thấy, không có to tát.”

“Chi chi ——!?" Nghe được hai chữ sủng vật này, Tiểu Tuyết cảm thấy cả người đều không khỏe, rõ ràng chủ nhân chỉ có một sủng vật là nó, con côn trùng bé tí đáng chết này cũng muốn tranh thủ tình cảm với nó!?

Trong phút chốc, Tiểu Tuyết vẫn vô cùng không an phận nhảy người lên, chạy đến bên cổ Minh Tu, nhìn cái hình xăm con nhện màu đen đó, trong mắt lóe ra sát khí, dường như muốn lôi cái hình xăm màu đen đó ra một cước giết chết, mà Hắc Quả Phụ là cái gì, đây chính là loài nhện độc nhất, làm sao có thể để cho người ta khi dễ như vậy, khoảnh khắc Tiểu Tuyết xuất hiện, nó liền chui ra khỏi cổ Minh Tu, nhìn Tiểu Tuyết phát ra tiếng chi chi, vẻ uy hiếp nhưng âm thanh lại không quá rõ ràng!

Giờ khắc này, một thú một côn trùng giống như kẻ địch trời sinh hung tợn nhìn đối phương, hoàn toàn không có một xíu ý thỏa hiệp nào.

"Cái đó...... Là Hắc Quả Phụ?" Mặc dù Trịnh Nhã không phải là nhà nghiên cứu sinh vật học, nhưng với những thứ thông thường thì vẫn có nhận biết, tỷ như Hắc Quả Phụ tiếng tăm lừng lẫy này, chỉ có điều nàng không biết làm sao Minh Tu lại lấy được vật như vậy làm sủng vật, chàng ấy không sợ độc chết người sao, phải biết, Hắc Quả Phụ là loài độc nhất, mà đúng lúc bây giờ là hậu mạt thế, Hắc Quả Phụ độc tố tuyệt đối gia tăng gấp mười lần, mang theo một con côn trùng nguy hiểm như vậy thật sự sẽ không có vấn đề sao?

Bạn đang đọc Ta trở thành cơ khí sư (P2) sáng tác bởi AyanamiHiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AyanamiHiếu
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.