Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chua quá, mùi dấm

Phiên bản Dịch · 1055 chữ

“Bọn họ thì biết cái gì, đều là những kẻ thấy tiền thì sáng mắt.”

Yudy Tang nhìn Liêu Văn Kiệt một chút, sau đó lại nói tiếp: “A Kiệt, có nghĩ tới chuyện đổi một công việc mới không?”

“Ý chị Yudy là?”

“Tôi còn thiếu một người trợ lý, cậu có hứng thú không?”

Yudy Tang vừa mới dứt lời thì Trình Văn Tĩnh lập tức nhíu mày, ánh mắt nhìn Liêu Văn Kiệt mang theo vài phần địch ý.

Cô ta biết ngay sẽ như vậy!

“A Kiệt, đừng vội từ chối. Tôi không biết công ty hiện tại của cậu như thế nào, nhưng tôi cam đoan chỉ cần cậu gật đầu thì tiền lương và đãi ngộ bên này sẽ gấp năm lần công ty cũ.”

Yudy Tang trực tiếp đưa ra con át chủ bài, đó là tiền!

Khi liên lạc với cảnh ti Hoàng thì cô đã điều tra thân phận của Liêu Văn Kiệt. Người có thể từ chối năm mươi triệu nhất định không phải người đơn giản.

Kết quả điều tra hơi ngoài suy đoán của cô, Liêu Văn Kiệt không phải con nhà giàu, nhưng hắn lại có quan hệ rất tốt với ngài Hoàng đã về hưu của sở cảnh sát, người này rất có giá trị đầu tư.

“Chị Yudy, chị chắc chắn là năm lần chứ?” Liêu Văn Kiệt hỏi lại.

“Sao thế, tiền lương hiện tại của cậu cao lắm à?”

“Tiền lương thì cũng tạm, dù sao thì tôi vừa mới tốt nghiệp nên cũng không dám đòi hỏi, nhưng về chế độ đãi ngộ...”

Liêu Văn Kiệt vừa nói vừa cười: “Những ngày tôi đi làm cộng lại chưa đến một tuần, nhưng lại được nghỉ phép hai tháng, bây giờ vẫn chưa nghỉ xong. Nói một cách dễ hiểu là tôi không đến công ty nhưng tiền lương nhận được lại không thiếu một đồng.”

Yudy Tang: “...”

Lại còn có người nào biết đầu tư hơn cả cô!

“Đùa thôi, hai tháng nay tôi được nghỉ phép là do tình huống đặc thù.”

Liêu Văn Kiệt nói: “Chị Yudy, trước khi trả lời vấn đề trợ lý, chị có thể trả lời tôi một vấn đề trước không?”

“Tất nhiên, cậu hỏi đi.”

“Theo tôi được biết thì trợ lý là công việc không phải ai cũng có thể làm!”

Liêu Văn Kiệt nhìn Trình Văn Tĩnh: “Cho dù là thân tín thì cũng phải bồi dưỡng mấy năm, đến khi tín nhiệm mới có thể làm. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, sao chị dám mời tôi làm trợ lý?”

“A Kiệt, dường như cậu không nghĩ chuyện từ chối năm mươi triệu là chuyện lớn.”

Yudy Tang cười: “Nói thế này đi, bây giờ cậu rất nổi tiếng, chỉ cần cậu đến xin ứng tuyển làm trợ lý cho công ty nào thì những đối thủ của cậu sẽ không có cửa nữa.”

“Hiểu rồi.”

Liêu Văn Kiệt gật đầu, hắn đổi 50 triệu lấy danh tiếng, cho dù là Yudy Tang hay là bất cứ ông chủ nào đều hi vọng có một nhân viên xem tiền tài như cỏ rác như vậy.

Dùng mới yên tâm.

“Thế nào, cậu có muốn suy nghĩ một chút không?”

“Tiền lương gấp năm thật sao?”

“Đương nhiên!”

“Vậy tôi phải đổi cách gọi là bà chủ rồi.”

Liêu Văn Kiệt không nhìn ánh mắt của Trình Văn Tĩnh và nhanh chóng mỉm cười bắt tay Yudy Tang.

“Bà chủ thì không cần, tôi rất ghét những xưng hô có chữ bà. Cứ gọi tôi là chị Yudy là được rồi.”

Yudy Tang vô cùng vui vẻ: “Văn Tĩnh sẽ giúp cậu xử lý thủ tục nhậm chức, tôi cho cậu một tuần để giải quyết ổn thỏa công việc bên kia.”

Một tuần hơi gấp, nhưng Yudy Tang tin tưởng chuyện này không làm khó Liêu Văn Kiệt.

“Được.”

Liêu Văn Kiệt trao đổi cách thức liên lạc với Trình Tĩnh Văn, hẹn bảy ngày sau gặp lại.

Sau khi Liêu Văn Kiệt rời đi, Trình Văn Tĩnh bất mãn nói, giọng điệu sặc mùi dấm chua: “Chị Yudy, sao chị lại bảo cậu ta làm trợ lý cho chị, chẳng lẽ em làm chỗ nào không đúng à?”

(Dấm chua: ghen tuông)

Nếu là nhân viên khác nói chuyện với bà chủ kiểu này thì chắc chắn đã bị báo cáo với bộ phận nhân sự rồi, nhưng quan hệ giữa Trình Văn Tĩnh và Yudy Tang rất phức tạp, không thể dùng một câu để nói rõ, thế nên kiểu đối thoại kiểu này cũng rất thường xuyên diễn ra.

“Sao thế, em nghĩ chị có ý gì với A Kiệt à?”

“Em không nói như vậy.”

Trình Văn Tĩnh chép miệng, cô ta không nói nhưng nghĩ như thế.

“Đừng giả vờ nữa, em nghĩ thế nào chẳng lẽ chị không biết sao, A Kiệt đúng là rất đẹp trai, nhưng không có sức hấp dẫn với chị.”

Yudy Tang nhìn Trình Văn Tĩnh: “Ngược lại là em, sau này ngồi chung văn phòng với A Kiệt, suốt ngày nhìn thấy nhau, nói không chừng lại trở thành thích người khác giới.”

“Cậu ta?”

Trình Văn Tĩnh bĩu môi: “Chị Yudy, chị đề cao cậu ta quá, cũng coi thường em quá rồi. Chỉ có cậu ta bị em làm cho thần hồn điên đảo chứ làm gì có chuyện em thích cậu ta.”

“Ồ, vậy để chị chống mắt lên xem...”

Yudy Tang nói được một nửa rồi dừng lại: “Được rồi, thắng thua đều là chị chịu thiệt, cái này không đánh cược được. Em không được hành động theo cảm tính.”

“Hừ!”

...

Sau khi rời khỏi văn phòng, Liêu Văn Kiệt gọi điện cho quản lý Cao.

Nghỉ việc đột ngột như vậy không phải chuyện dễ, nhất định phải nhờ quản lý Cao hỗ trợ.

Quản lý Cao biết được Liêu Văn Kiệt muốn từ chức thì tâm trạng vô cùng phức tạp.

Ông ta kỳ vọng rất nhiều vào Liêu Văn Kiệt, bây giờ hắn lại muốn đi...

Ông ta cũng không dám cản!

“A Kiệt, cậu tìm được công việc mới rồi sao? Chẳng lẽ công ty đó cho cậu đãi ngộ gì?”

Bạn đang đọc Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông (Bản Dịch) của Phượng Trào Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Miraxi1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.