Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưa

Phiên bản Dịch · 1633 chữ

“Đây là? Đây là Vô Lục Thập Thất! Là ai, là ai to gan như vậy! Dám giết người của Bách Lý Đoàn ta!”

Huyết Ngũ Thập Nhất nhìn thấy chiếc đầu be bét máu thì lập tức xù lông lên, y vừa mới khoác lác ở trước mặt Bách Lý Thanh rằng sẽ chẳng có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, nhưng giây tiếp theo lại có một chiếc đầu được ném tới trước mặt, như vậy thì sau này làm sao Bách Lý Thanh còn có thể tín nhiệm y nữa?

Về phần Bách Lý Thanh, gã ngược lại cũng không có động tĩnh gì quá lớn. Chỉ có điều, khuôn mặt kia đã trở nên âm trầm như nước, tuy rằng không gào thét mắng chửi, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy càng thêm đáng sợ.

“Đi mời người tặng đầu kia vào đây.”

Bách Lý Thanh trầm giọng nói.

“Đúng đúng, nhất định là có liên quan đến người kia, đừng để cho hắn chạy!”

Huyết Ngũ Thập Nhất hùa theo một câu như vậy.

Bách Lý Thanh liếc mắt nhìn y, cũng không nói gì.

Nhưng trong lòng Huyết Ngũ Thập Nhất lại cảm thấy rét lạnh, thầm trách mình thất thố, trót lỡ lời.

Một tên Tụ Linh cảnh tầng sáu nho nhỏ như vậy làm sao có thể giết được Vô Lục Thập Thất, huống chi hắn cũng không phải đơn độc hành động, mà đường đường là một tiểu đội bảy người!

Có lẽ là tên báo tin này đã tình cờ chứng kiến toàn bộ quá trình, nên đến đây để đòi chỗ tốt.

Không lâu sau, một thiếu niên với vóc dáng thấp bé, cả người gầy như que củi bước vào, trong tay còn mang theo một chiếc bao bố cũng ướt đẫm máu.

Bách Lý Thanh chăm chú nhìn, nói: “Đây… là Nhạn Cửu, không cần nhiều lời, nói cho ta biết là ai làm. Từ nay về sau, ngươi chính là huynh đệ của Bách Lý Thanh ta, Bách Lý Đoàn sẽ che chở cho ngươi.”

Người kia nghe xong cũng hơi sửng sốt, hắn ta không ngờ rằng đối phương sẽ trực tiếp thẳng thắn như vậy, ngược lại khiến cho những lời giải thích mà bản thân đã chuẩn bị tốt đều trở nên thừa thãi.

Hắn không khỏi mừng thầm trong bụng, nhanh nhảu nói: “Bách Lý đoàn trưởng quả nhiên thẳng thắn, Mộc Tam Thập bội phục! Kẻ ra tay tàn sát các vị huynh đệ chính là Lãnh Thập Thất, cũng là một linh tu giả Tuý Linh cảnh!”

“Túy Linh cảnh! Lãnh Thập Thất?”

Bách Lý Thanh đầu tiên là cả kinh, sau đó lại có chút nghi hoặc.

Nghĩ mà xem, người có thể tiêu diệt cả một tổ đội tất nhiên phải là Tuý Linh cảnh, bằng không thì cũng chẳng thể nào làm được điều đó.

Nhưng cái tên “Lãnh Thập Thất” này gã chưa từng nghe nói qua.

Có câu, gió tầng nào gặp mây tầng đó.

Bách Lý Thanh biết những linh tu giả Tuý Linh cảnh ở gần đây đều không có ai tên là “Lãnh Thập Thất”.

Chuyện này đơn giản có hai tình huống.

Một, là người này không hoạt động trong khu vực gần đây. Nhưng nếu như không phải người của khu vực này thì tạm thời sẽ không có xung đột, tại sao lại vô cớ sát hại người của Bách Lý Đoàn?

Hai, là hắn chỉ vừa mới đột phá lên Túy Linh cảnh.

Nhưng một kẻ vừa mới đột phá lên Tuý Linh cảnh thì làm sao có khả năng diệt sạch tiểu đội bảy người như vậy?

Càng nghĩ, Bách Lý Thanh lại càng mờ mịt, những người ở bên cạnh cũng không dám quấy rầy, tất cả đều đang chờ gã lên tiếng.

Mà tiếng quát tháo của Huyết Ngũ Thập Nhất vừa nãy cũng đưa tới không ít người, đều biết sơ qua sự việc, cũng đang chờ Bách Lý Thanh đưa ra quyết định.

Sau một hồi lâu, cảm xúc trong ánh mắt của Bách Lý Thanh liên tiếp biến hóa mấy lần, cuối cùng trầm giọng nói: “Toàn lực tìm hiểu tin tức và tăm tích của Lãnh Thập Thất, động vào người của Bách Lý Đoàn ta, nhất định phải trả giá thật lớn! Nhưng các ngươi phải hết sức cẩn thận, đối phương dù sao cũng là Tuý Linh cảnh, nếu như phát hiện ra tung tích, không được hành động thiếu suy nghĩ, lập tức báo cho ta biết.”

“Rõ!”

Mấy chục thành viên Tụ Linh cảnh của Bách Lý Đoàn đồng thanh hô lớn, xem ra cũng có chút khí thế.

“Ngươi cũng lui ra đi, ta muốn tu luyện.”

Bách Lý Thanh nhắm hai mắt lại, thờ ơ nói.

Huyết Ngũ Thập Nhất hiển nhiên biết Bách Lý Thanh đang nói y, trong lòng có chút hụt hẫng, hơi cúi đầu rồi lui ra ngoài.

Trước đây, vào những lúc Bách Lý Thanh tu luyện đều nhờ y hộ pháp cho, đó là sự tín nhiệm lớn nhất đối với y. Nhưng bây giờ, sự tín nhiệm này đã không còn bền vững như vậy nữa.

Khi Huyết Ngũ Thập Nhất ra ngoài lều, trên mặt lộ ra vài phần do dự, cuối cùng vẫn cung kính thẳng lưng đứng ở lều bên cạnh, không hề nhúc nhích.

————————————————

Lãnh Thập Thất đương nhiên không biết hành động của hắn đã bị Bách Lý Đoàn phát hiện, hắn vẫn toàn tâm toàn ý tu luyện.

Bởi vì dùng Linh Quả để có thể đột phá lên Tuý Linh cảnh, nên Lãnh Thập Thất sợ rằng sẽ lưu lại tai hoạ ngầm, cũng không sốt ruột tu luyện linh khí, mà đang không ngừng mài giũa linh khí bên trong Khí Hải.

Lợi ích của việc tu luyện công pháp Băng Sơn Kình lập tức được thể hiện, tốc độ trên phương diện tinh thuần linh lực quả thực không chậm.

Tu luyện như vậy, nhoáng một cái đã là ba ngày trôi qua.

Suốt ba ngày qua, Lãnh Thập Thất dù không bước chân ra ngoài nhưng vẫn có thể cảm nhận được Huyết Vụ Đảo ngày càng trở nên bất ổn.

Cứ cách một quãng thời gian là lại mơ hồ nghe thấy tiếng yêu thú gầm gừ, trong tiếng gầm gừ đều ẩn chứa không ít linh khí, hiển nhiên đó là nhất giai yêu thú.

Sau khi trải qua biến cố trời sập, đám yêu thú rốt cuộc cũng xuất hiện, hơn nữa còn là nhất giai yêu thú!

Lãnh Thập Thất tự nhận là dù cho bây giờ có để hắn một mình đấu tay đôi với Huyết Ban Báo, hắn cũng không có niềm tin tất thắng.

Như vậy thì kết cục của những người khác nếu gặp phải nhất giai yêu thú sẽ ra sao?

“Xem ra, số lượng linh tu giả trong Huyết Vụ Đảo lại chuẩn bị giảm mạnh.”

Lãnh Thập Thất thầm nghĩ.

Tí tách.

“Hả?”

Lãnh Thập Thất đột nhiên đứng lên.

Vừa rồi hình như hắn nghe được một âm thanh rất đặc biệt.

Tí tách.

Lại là âm thanh đó vang lên, Lãnh Thập Thất cũng xác nhận là mình không hề nghe nhầm.

Hắn thò nửa người ra khỏi hốc cây, nhìn về phía màng sáng màu máu ở trên cao.

Lúc này, màng sáng màu máu thoạt nhìn vô cùng u ám, giống như là xuất hiện một đám mây đen.

“Mây đen? Có phải là trời mưa?”

Lãnh Thập Thất có chút ngạc nhiên, lẩm bẩm nói.

Trời mưa, đây dường như là chuyện rất bình thường, không cần thiết phải ngạc nhiên.

Nhưng suốt một năm kể từ khi hắn bị ném vào Huyết Vụ Đảo đến nay, Huyết Vụ Đảo chưa từng rơi xuống một giọt mưa!

Thời tiết cũng chưa bao giờ xảy ra biến hoá.

“Sao hôm nay đột nhiên lại bắt đầu mưa? Lẽ nào có liên quan đến biến cố trời sập?”

Lãnh Thập Thất theo bản năng đưa tay ra, muốn thử xem có phải trời thực sự mưa hay không.

Tí tách.

Một giọt mưa rơi xuống lòng bàn tay hắn, đột nhiên, Lãnh Thập Thất cảm thấy lòng bàn tay đau nhói!

Hắn lập tức rút tay về, định thần nhìn lại, trong lòng bàn tay hắn lúc này xuất hiện một đốm nhỏ màu xám. Đốm nhỏ kia dường như đang không ngừng ăn mòn vào trong huyết nhục, khiến da lòng bàn tay nứt ra.

“Đệt!”

Lãnh Thập Thất lui về phía sau, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Đôi tay này của hắn ở trong không gian màu xám đã tu luyện qua không biết bao nhiêu linh kỹ, từ lâu đã sần lên một lớp da chai thật dày. Nhưng chỉ bằng một giọt nước mưa nhỏ bé này lại có thể khiến da hắn nứt ra.

Nước mưa này có tính ăn mòn rất mạnh!

Lãnh Thập Thất vội vã dùng hắc bào trùm lên người mình, lại lấy hai túi đồ để che đầu, sau đó vọt ra khỏi hốc cây, nhanh chóng bẻ xuống những cành lá rậm rạp để lấp kín hốc cây.

Khi Lãnh Thập Thất vừa làm xong hết thảy những việc này, hắn cởi chiếc hắc bào ra, nhìn thấy trên mặt áo đã xuất hiện vài chục cái lỗ to nhỏ!

Mưa như vậy, nếu xối trên cơ thể người thì sẽ ra sao?

Lãnh Thập Thất nghĩ tới chuyện này, không khỏi rùng mình một cái.

Tí tách, tí tách… Ào ào…

Một lúc sau, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.

Bạn đang đọc Ta Tu Hệ Thống Pháp Tắc (Dịch) của Nhất Linh Linh Nhất Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.