Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong cảnh vô hạn

Phiên bản Dịch · 1507 chữ

Nói đi cũng phải nói lại, mục đích trường học thành lập ra là muốn bồi dưỡng cường giả, chứ không phải nuôi dưỡng đóa hoa trong nhà kính, trên thế giới này, khắp nơi tràn ngập dị thú dị quái, tuy rằng hiện tại loài người chiếm số đông, làm chủ mọi thứ, nhưng không phải vì thế mà buông cảnh giác, chúng ta lúc nào cũng có thể bị chúng tấn công, uy hiếp.

Người bình thường sở dĩ có được cuộc sống an toàn, đó là bởi vì có người thầm lặng vì họ mà cống hiến, bảo vệ bọn họ an toàn, bảo hộ thế giới này.

Chờ đến khi học sinh tốt nghiệp, khẳng định sẽ có một bộ phận bị phân đến tiền tuyến làm nhiệm vụ cho quốc gia, tiếp nhận sứ mệnh của các tiền bối đi trước. Thế nên hiện tại nếu không có kinh nghiệm thực chiến, chắc chắn là thiệt thòi vô cùng lớn. Với lý do đó mà với những trận đấu không quá nghiêm trọng, trường học luôn mở một mắt nhắm một mắt.

Chỉ cần trong phạm vi cho phép, thì cạnh tranh đối với sự trưởng thành của học sinh là rất tốt.

Khu đất trống sau núi này, vốn là nơi để học sinh trong học viện giải quyết tranh chấp.

Đều là học sinh, trẻ trung năng động, một đám mắt đều cao hơn đầu, tinh lực không chỗ phát tiết, đánh nhau gì đó, hết sức bình thường.

Thời điểm mấy nữ sinh dẫn Trần Phong đến khu đất trống, nơi này đã dọn dẹp sạch sẽ, thế nhưng vẫn có không ít người đánh hơi được tin tức, năm nhất Trần Phong muốn cùng Ngô Địch trong truyền thuyết Thục Đô học viện đánh lộn, thậm chí không bỏ lại cơm trưa, chen lấn nhau đến chọn chỗ hóng hớt.

Hiện trường đã có bốn năm chục người, đều vây quanh thành một vòng xung quanh, mấy thành viên trong câu lạc bộ báo chí học viện cũng không rảnh rỗi, bắt đầu đặt máy, chuẩn bị đưa tin.

Tối hôm qua, cũng là như vậy, hơn nữa, quy mô có vẻ còn lớn hơn, chẳng qua lúc ấy Trần Phong lại cho Ngô Địch leo cây, một bóng hình cũng không thèm xuất hiện, làm cho một đống người cùng Ngô địch đợi ở chỗ này đến tận 11 giờ đêm, muỗi cắn nó nê cái bụng!

Hôm nay tới đây, đa phần đều đối Trần Phong không có lòng tốt gì, dù sao, hôm qua người bị muỗi đốt không phải ít.

Đúng giữa trưa, mặt trời lên trên đỉnh, mọi người đều tránh ở dưới bóng cây chờ Trần Phong lên sân khấu, trò hay trình diễn.

“Mấy người nói xem, tên nhóc này có thể là đối thủ của Ngô địch không?”

“Hắn? Đừng đùa, Ngô Địch là ai nha? Chính là học sinh của hiệu trưởng đó!”

“Hừ, vậy cậu lại nói sai rồi, chúng ta ở đây, có ai không phải là học sinh của hiệu trưởng?”

“Biết cái gì mà nói, Ngô địch ấy, chính là học sinh hiệu trưởng tự mình dạy dỗ, nghe nói hắn rất có khả năng đã đạt tới Dị vương cảnh!”

“Dị vương? Sao có thể? Nói đùa chắc?”

“Thật đúng là chưa ăn ớt nên không biết ớt cay, các người đều là người mới tới nên không biết, năm trước tôi từng có vinh hạnh thấy hắn ra tay nửa chiêu……”

“Vị bạn học này tên Trần Phong, cũng là sinh viên mới, gan thật lớn, cư nhiên đi chọc Ngô Địch, tìm chết mà!”

……

Vốn dĩ, dọc theo đường đi Trần Phong đã bị mấy nữ sinh kia bổ não cho to đầu, hiện tại vừa tới đây, liền nghe được chung quanh truyền đến đủ loại nghị luận.

Không chút nào che dấu chế nhạo cùng giễu cợt, làm Trần Phong càng thêm buồn bực, thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy, sao lại nhiều người nhàm chán thế?

Trần Phong xuất hiện, tiếng bàn luận xôn xao không những không bớt đi còn rộn thêm, nhìn qua một vòng, một đám đều dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn.

Đa số ở đây đều là nữ sinh, có một số còn khoa chương cầm lên lightstick hú hét ầm ĩ. Biển hiệu, băng rôn ngập trời.

Tựa như thần tượng tiếp ứng fans!

Ăn no không việc gì làm, Trần Phong câm nín, chính mình cơm trưa cũng chưa ăn, thật đói mà!

Ngay lúc này, một nữ sinh đeo kính tròn trên mặt đi tới, trong tay cầm microphone, phía sau thêm mấy camera mập mạp.

Nữ sinh vô cùng nhiệt tình, trên mặt tràn đầy tươi cười, “Bạn học này chính là Trần Phong sao? Tôi là chủ tịch câu lạc bộ phóng viên, tên Vương Nhưng Nhi, tôi có thể phỏng vấn bạn mấy vấn đề không?”

Khi nói chuyện, camera lên giá, quay thẳng Trần Phong.

Câu lạc bộ phóng viên là câu lạc bộ chính thức do trường học lập ra, còn thêm fanpage chính chủ, đều là nơi dành cho các học sinh giao lưu, trao đổi kinh nghiệm tin tức..

Trần Phong đầu nhức nhức, không đợi hắn trả lời, nữ sinh đã bắt đầu.

“Xin hỏi bạn học Trần Phong, bạn đối với trận đấu hôm nay có bao nhiêu phần trăm tin tưởng mình sẽ chiến thắng?” Vương Nhưng Nhi hỏi xong, tay microphone đưa tới trước mặt Trần Phong.

“Ách, cái này……”

Trần Phong sửng sốt, có chút bối rối, không phải hắn hôm nay đến đây gặp cái tên gọi là nam thần thôi sao, sao lại thành cách thức chiến đấu rồi?

“Ồ, xem ra, bạn học Trần Phong không mấy tự tin thì phải!”

Không đợi Trần Phong nói thêm, Vương Nhưng Nhi liền đem microphone thu về, “Vậy xin hỏi một chút bạn học Trần Phong, rốt cuộc bạn lấy dũng khí ở đâu mới đủ can đảm tới khiêu chiến Ngô Địch?”

CMN, đây là cái vấn đề gì?

Trần Phong há miệng, nhất thời không biết nên nói gì.

“Tôi nghe nói bạn từng đánh bại Tứ đại Hắc Kim Triệu Lượng? Năm trước Triệu Lượng cũng khiêu chiến Ngô Địch, nhưng kết quả nhận được quá thảm bại, bạn có phải hay không cảm thấy mình chiến thắng Triệu Lượng, là có thể chiến thắng Ngô Địch”

“Ngô Địch là thần thoại Thục Đô học viện chúng ta, bạn chẳng lẽ đã chuẩn bị rất kỹ?”

“Lần này thất bại, có hay không ảnh hưởng tới dị năng tu luyện? Nếu bị thất bại, bạn có cảm nghĩ ra sao?”

……

Vương Nhưng Nhi giống như khẩu pháo liên thanh đối Trần Phong hỏi không ngừng, microphone trong tay cơ hồ sắp đưa vào miệng Trần Phong.

May mà là nữ sinh, nếu là nam sinh, chỉ sợ Trần Phong đã trực tiếp một chưởng bay qua, phóng viên cái gì, hỏi vấn đề nào vấn đề đấy đều kẹp dao giấu kiếm, tràn ngập thành kiến.

Trần Phong lười đến phản ứng lại, trực tiếp lướt qua, đi tới khu đất bằng phía trong.

“Tới, ai là Ngô Địch?”

Đứng giữa sân, Trần Phong tay chắp sau lưng, lớn tiếng hô.

Một loạt ánh mắt bắn về phía này, phảng phất giống đang xem vai hề biểu diễn, theo bọn họ thấy, đây cũng chỉ là một con nghé con, mới sinh gan lớn không sợ trời, không sợ đất, mới đi khiêu chiến Ngô Địch, quả thực tự rước lấy nhục.

“Thằng nhóc này, quả nhiên dám đến a!”

tại một góc bìa rừng, ba người ghé vào nhau to nhỏ.

Chính là Triệu Lượng cùng anh em Tiết gia, nói chuyện là Triệu Lượng, làn da ngăm đen không lẫn vào đâu được, sáng bóng, phản xạ ánh nắng, nhìn qua có bẩn bẩn, nữ sinh bên cạnh cũng không dám đến gần gã quá nhiều.

“Còn tốt, chỉ sợ hắn không tới, hừ, tôi đã cùng Ngô Địch bàn bạc kỹ, nhất định phải làm thằng nhãi này mất hết mặt mũi, không vênh mặt nổi ở Thục Đô học viện!” Tiết Tiến cười lạnh.

Tiết Minh nói, “Nhãi con này quả thực không thể tha thứ, tối hôm qua cửu thúc bị người đả thương, nghe nói người tên Trần Phong làm, không phải……”

“Ha ha!”

Tiết Tiến cười lạnh, “Đúng là muốn kiếm chuyện a, không chỉ chọc chúng ta, cư nhiên còn to gan lớn mật chọc phải Thục gia, ha ha, về sau chúng ta nhưng có rất nhiều cơ hội chơi đùa hắn!”

“Ngô Địch tới!”

……

“Ngô Địch, Ngô Địch……”

“Ngô Địch……”

……

Cùng với tiếng hoan hô của các thiếu nữ, một chàng trai bước ra từ trong đám mỹ nữ.

Khí vũ hiên ngang, phong cảnh vô hạn!

Bạn đang đọc Ta Từ Thiên Giới Du Học Trở Về ( dịch) của Quỷ Cốc Tiên Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.