Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vết loét mặt người

Phiên bản Dịch · 1619 chữ

Video kết nối, đối diện một mảnh đen sì, phảng phất có một ít khói trắng bay lượn.

“Phong thiếu, ta thật đúng lau mắt mà nhìn ngươi a, ngươi cũng quá không biết xấu hổ, Trúc Cơ thành công thôi mà không biết xấu hổ đòi chúc mừng?”

Giọng nói của Minh Vân Khôn từ đối diện truyền đến, Trần Phong để trạng thái ẩn trên bài đăng, cho nên dù giỏi cỡ nào cũng không ai nhận ra hắn. Chắc Minh Vân Khôn cũng là một trong những người đã phát bao lì xì, nên lúc Trần Phong nhận lì xì, hắn liền biết mình online!

Lật lật lại lịch sử, Minh Vân Khôn đúng là cho một bao lì xì, 100 tệ!

“Người khác làm, không phải ta!” Trần Phong trực tiếp quăng đi củ khoai nóng, dù sao cũng là bài nặc.

“Người khác không biết ngươi, ta còn không biết ngươi à!” Minh Vân Khôn trực tiếp phun một câu, “Ta mẹ nó nếu có đầu óc giống như của ngươi, da mặt đủ dày, cũng không đến bị hành thành như vậy a!”

Trần Phong trợn mắt, “Ngươi còn nói, gửi hẳn cho Ngao Tô Nhi 10 triệu, ta chỉ 100, đối đãi hơi bị chênh lệch rồi nhỉ?”

“Ta mẹ nó……”

Minh Vân Khôn giận sôi máu, “Ngươi cố ý bóc vết sẹo của ta, ta chẳng lẽ không thiếu nợ ngươi sao, có thể có 100 cho ngươi, liền phải biết ơn chứ!”

“Ngươi đang đâu vậy?”

Trần Phong không thèm để ý.

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong Minh Vân Khôn giọng đều thay đổi, “chuyện ta tham ô Minh Vương, bị cha ta phát hiện rồi……”

Trần Phong thái dương điên cuồng giật giật, kỳ thật hắn đã sớm nghĩ đến,dám làm ra loại chuyện này ở Thiên Địa Ngân Hàng, sao có thể giấu trời qua biển được?

Thật nghĩ những đại thần kia đều ăn chay à?

“Hôm trước Tần Quảng Vương tới đây lấy tiền, vừa đúng lúc cha ta ở đó, ta vốn dĩ cho rằng đổ tiền vào là được, không nghĩ tới lợi tức không khớp, cha ta tra một cái liền lòi đuôi chuột!”

“Cha ta vô cùng tức giận, thiếu chút nữa đem ta ném xuống mười tám tầng địa ngục chịu hình, may mắn được Tần Quảng Vương cầu tình, tuy nhiên tội chết có thể miễn, tội sống lại khó tha, hôm nay đại điện khởi công, cha bắt ta đến đây khuân gạch!”

……

Minh Vân Khôn tố khổ, nghe thanh âm giống như muốn khóc tới nơi.

Nhưng Trần Phong hiểu rõ hắn, bây giờ chỉ đang giả vờ đáng thương thôi.

“Tốt a, cơ hội trải nghiệm một chút sinh hoạt!” Trần Phong nói.

Minh Vân Khôn vẻ mặt đau khổ, “Trải nghiệm cái búa, cha ta đem mấy chuyện ta quản lý đồng loạt ngừng lại hết, chút nữa ta còn phải chạy đến cầu Nại Hà, tham gia sự kiện Mạnh Bà mở Vong Tình bar, đồng thời làm chân tạp vụ. Nghe Mạnh Bà nói, quán bar của nàng phú bà không ít, ta xem có thể kiếm được một ít không, sớm sớm đem trả Luận Đàn Tệ cho ngươi!”

Trần Phong ở trong lòng bi ai thay Minh Vân Khôn.

“Nói, huynh đệ, Luận Đàn Tệ kia của ngươi, có thể cho ta thiếu chút lợi tức không? Hoặc là, lùi lại mấy tháng cũng được!”

Quả nhiên, tên khốn này ngay từ đầu vẫn luôn giả vờ đáng thương, giờ thì lộ cái đuôi ra rồi.

Trần Phong hắc tuyến đầy mặt, “Khôn thiếu, không phải ta không giúp đỡ ngươi, chúng ta dù gì cũng là giấy trắng mực đen ký hiệp nghị nha, mới qua mấy ngày, ngươi liền đổi ý? Này không khỏi có chút không chấp nhận nổi đi?”

“Phong thiếu, đây là tình huống đặc thù a?” Minh Vân Khôn xấu hổ, “Ngươi xem ta hiện tại đáng thương như vậy, còn chuẩn bị hy sinh nhan sắc kiếm tiền trả lại ngươi……”

“Được rồi được rồi!”

Trần Phong đánh gãy lời Minh Vân Khôn, “Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi nếu trả lời tốt, ta có thể hoãn cho ngươi một đoạn thời gian!”

“Được, ngươi nói!”

Minh Vân Khôn cười toe toét.

“Ta có một vị bằng hữu……”

Ngay sau đó Trần Phong liền đem chuyện lúc trước hắn nhìn thấy kể cho Minh Vân Khôn.

Khuôn mặt kia, thêm cái nụ cười ghê tởm ấy, làm Trần Phong vẫn còn cảm giác khiếp hoảng, tà môn không chịu nổi.

Địa phủ chính là quản mấy cái thứ tà môn như vậy, Minh Vân Khôn xuất thân địa phủ, hẳn biết gì đó.

“Phong thiếu, vị bằng hữu ngươi nói không phải là chính ngươi đi?”

Nghe xong Trần Phong thuật lại, Minh Vân Khôn lập tức trở lên nghiêm túc, dùng một loại ánh mắt nghi ngờ nhìn Trần Phong, phảng phất muốn moi từ trong ra ngoài.

Trần Phong lắc đầu, “Sao có thể, thật sự là bằng hữu của ta!”

“Tốt nhất không phải ngươi, thứ đồ kia, vô cùng thâm độc!” Minh Vân Khôn nghĩ nghĩ, mới bớt lo lắng.

“Ngươi biết đó là thứ gì?”

Trần Phong lập tức hỏi, nghe Minh Vân Khôn nói vậy, hắn rõ ràng.

“Ngươi xác định, thứ kia trừng ngươi?” Minh Vân Khôn cũng không vội vã trả lời.

Trần Phong gật gật đầu.

Minh Vân Khôn hít sâu một hơi, “Nếu như lời ngươi nói, nó hẳn là vết loét hình mặt người!”

“Vết loét hình mặt người?” Trần Phong sửng sốt một chút.

Minh Vân Khôn nói, “Không biết ngươi có hay không từng nghe qua một sự tích, chuyện này xảy ra lâu rất lâu về trước, hồi ấy con người sinh hoạt bình thường như bao thế hệ. Nhưng bỗng nhiên một ngày, có người phát hiện ra trên cánh tay mình đột nhiên xuất hiện thêm một khuôn mặt người. Người nọ dùng qua rất nhiều phương pháp với ý muốn loại bỏ đi thứ tật kinh tởm đó, nào là dùng dao khoét, thậm chí lấy rìu chặt phăng cánh tay đó đi nhưng đều không tác dụng. Nó từ cánh tay bị cahwtj chuyển qua tay còn lại, dai dẳng không dứt. Người nọ dường như muốn từ bỏ, cho đến một ngày người ấy phát hiện ra, khuôn mặt đó cứ nhiên có sự sống, hắn liền cho nó ăn, nhưng kỳ lạ ở chỗ, nó càng ăn càng nhiều, bao nhiêu cũng không xuể ……”

“Rồi một buổi tối, vết loét hình mặt người thừa dịp người nọ ngủ say, đem người nuốt trọn, sau đó hóa thành bộ dáng người đó, từ khách thành chủ, thay thế người kia sinh hoạt!”

……

Trần Phong nghe xong da đầu tê dại, “Không phải chứ, Khôn thiếu, nửa đêm rồi, ngươi đừng tại địa phủ kể chuyện yêu ma quỷ quái cho ta, không mấy vui vẻ đâu?”

Minh Vân Khôn lắc lắc đầu, “Ngươi đừng cảm thấy đây là chuyện xưa, thực tế còn đáng sợ hơn nhiều so với câu chuyện đó, ngươi nên biết, bên trong tam giới, chúng sinh vô số, mỗi ngày đều có sinh mệnh ra đời, địa phủ cũng có âm hồn vô số, mỗi ngày xếp hàng chờ đầu thai, đại quỷ tiểu quỷ nhiều vô cùng……”

“Có một ít linh hồn du đãng không muốn xếp hàng, hoặc là không muốn chuyển sinh thành súc vật, liền bày ra những biện pháp nhập cư trái phép, phương pháp thường dùng nhất chính là mượn thể……”

“Cái gọi là mượn thể, cũng chính là phương pháp cọ xát, chờ tại lục đạo luân hồi, đến khi xuất hiện một linh hồn đi đến đầu thai, liền áp sát theo dõi, dính chặt cùng linh hồn ấy, cứ như vậy, thực dễ dàng hình thành hai hồn phách!”

“Bản thân linh hồn luân hồi sẽ được đạo luân hồi bảo vệ, nhưng những linh hồn nhập cứ trái phép thì không được như thế, nếu bọn họ không bị biến mất trong vòng luân hồi thì sẽ bị biến thành hình dạng vết bớt mà tồn tại. không thể chính thức thành thực thể con người!”

“Phong thiếu, hiện tại ngươi đã biết đó là thứ gì rồi chứ?”

Nói đến đây, Minh Vân Khôn ngừng lại, cười trầm ngâm nhìn Trần Phong.

“Nghe ngữ khí vừa rồi của ngươi, bệnh này thật sự vô cùng đáng sợ?” Trần Phong hỏi.

“Nói thế nào nhỉ, nếu là trước kia, mấy thứ như này sẽ không tính là chuyện gì lớn. Khi đó, Địa Phủ quản chế lỏng lẻo, cho nên vết loét hình mặt người cảnh giới cũng không cao lắm, xử lý khá dễ dàng. Nhưng hiện tại Địa Phủ chế độ chuyển sinh cực kỳ nghiêm khắc, nếu đã có thể nhập cư trái phép đi ra ngoài, chỉ sợ không phải cái dạng tiểu quỷ tầm thường, hơn nữa, như ngươi vừa rồi nói, thứ đó còn biết trừng ngươi, chứng minh nó đã có tự chủ ý thức!”

“Mặt khác, ngươi nói vị bằng hữu kia còn có tu sĩ Nguyên Anh cảnh bên cạnh, tu sĩ ấy đều không biện pháp, vậy cảnh giới khẳng định không thấp, Phong thiếu, ta khuyên ngươi vẫn nên bớt lo chuyện bao đồng đi, bằng không ngươi ở Trái Đất xa như vậy, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, ta thật không muốn tại Địa Phủ nhìn thấy ngươi!”

Bạn đang đọc Ta Từ Thiên Giới Du Học Trở Về ( dịch) của Quỷ Cốc Tiên Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.