Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hảo thư pháp!

Phiên bản Dịch · 1027 chữ

"Hiện tại cửa hàng của chúng ta còn tương đối nhỏ, nhưng một ngày nào đó sạp hàng sẽ càng lúc càng lớn, ngươi phải học cách đem tất cả nguyên liệu tiêu hao, số lượng sản phẩm đủ điều kiện và sản phẩm bị luyện phế,... Ghi chép lại số liệu chi tiết để tương lai còn tra cứu! Chuyện này liên quan đến lợi ích gia tộc, không được sơ suất.”

"Vâng, thuộc hạ nhất định ghi nhớ tất cả các sổ sách trong nhà máy, sẽ không có chút bỏ sót nào.”

Trần Lương Ngọc cam đoan nói.

Nghe nói như vậy, Trần Đạo Huyền hơi yên lòng, Trần Lương Ngọc làm chủ sự ở Xích Đồng Khoáng nhiều năm như vậy, còn chưa xảy ra sơ suất một lần, y làm việc Trần Đạo Huyền vẫn tương đối yên tâm.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Trần Đạo Huyền, Trần Lương Ngọc khẽ khom người nói: "Thiếu tộc trưởng, hôm nay là ngày đại hỉ chúng ta khởi công nhà máy, thuộc hạ có chuẩn bị tiệc rượu ở trong phủ, xin thiếu tộc trưởng tới thưởng thức.”

Nghe vậy, Trần Đạo Huyền nhìn đối phương một cái, gật đầu nói: "Vậy thì phải làm phiền rồi.”

"Không dám, không dám, thiếu tộc trưởng có thể đến hàn xá thì đã làm hàn xá bồng bềnh sinh huy.”

Trần Lương Ngọc cười tủm tỉm nói.

Huyện thành Trường Bình.

Bây giờ đã là giờ Tuất, tương đương với 7.pm ở kiếp trước.

Khác với Quảng An phủ Tiên thành cả đêm đèn đuốc sáng trưng, huyện Trường Bình mặc dù không thực hiện lệnh giới nghiêm, nhưng đến ban đêm cũng chỉ có vài nhà giàu mới thắp sáng đèn đuốc.

Nhà của Trần Lương Ngọc cũng là một trong số đó, một chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi đi tới rồi dừng lại trước cửa lớn, Trần Đạo Huyền thản nhiên bước xuống xe ngựa dưới ánh mắt đám đông.

"Trần phủ.”

Trần Đạo Huyền ngẩng đầu nhìn tấm biển, hai chữ rồng bay phượng múa rất có phong sương, gật đầu khen ngợi: "Thư pháp rất đẹp"

Nghe Trần Đạo Huyền khen ngợi, trên mặt Trần Lương Ngọc nhất thời lộ ra thần sắc kiêu ngạo: "Đây là tấm biển do Trần gia lão tổ ta tự tay tặng cho tổ tiên nhà thuộc hạ.”

"Hả?"

Nghe được là Trần gia lão tổ Trần Đăng Viễn tự tay cầm bút viết chữ Trần Đạo Huyền không khỏi nhìn thêm hai lần.

“Kẽo kẹt!"

Lúc hắn đang còn thưởng thức tấm biển, cửa Trần phủ đột nhiên bị mở ra, một đám người từ trong phủ nối đuôi nhau đi ra.

Dẫn đầu là một vị phụ nhân gần bốn mươi tuổi có hạ nhân đi theo một bên, trong đó có nha hoàn cũng có nam bộc.

Trần Đạo Huyền nhìn thấy một màn này, im lặng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng trong mắt của mọi người, thiếu tộc trưởng là tiên nhân nên tính tình lạnh nhạt cao cao tại thượng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu là một ngày nào đó mà tiên nhân cùng phàm nhân hòa đồng, thân thiện, ngược lại làm cho phàm nhân cảm thấy sợ hãi.

Chỉ thấy phụ nhân trung niên đứng đầu, hơi gật đầu, vuốt cằm nói: "Dân nữ Trần thị đã gặp qua thiếu tộc trưởng.”

Về phần nha hoàn và người hầu phía sau nàng, đều quỳ gối vùi đầu xuống đất không dám ngẩng lên.

Trần Đạo Huyền có chút không vui khi nhìn thấy cảnh này.

Trần Lương Ngọc khôn khéo như thế nào, sao lại không biết Trần Đạo Huyền nhất định là có hiểu lầm, lập tức nhẹ giọng giải thích: "Thiếu tộc trưởng, những nha hoàn người hầu này đều không phải tộc nhân của Trần thị ta mà là nô lệ được lão tộc trưởng mua từ Quảng An phủ.”

Nghe nói như vậy, Trần Đạo Huyền không khỏi nhớ tới những nông nô ở bến tàu Quảng An phủ lúc trước, mang xiềng xích đi vác lương thực.”

“Ý ngươi là tất cả bọn họ đều là nô lệ của Xuất Vân Quốc? “

“Chính là như vậy”

Trần Lương Ngọc gật gật đầu.

Trần Đạo Huyền tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, hỏi: "Trên Song Hồ Đảo, nô bộc như này có nhiều không?

"Không ít.”

Trần Lương Ngọc suy nghĩ một chút, “Trần phủ chúng ta mua được bốn mươi sáu nha hoàn, ba mươi bảy người hầu, cộng lại đã có gần trăm người, theo thuộc hạ biết được trong Trần thị nhất tộc còn có ba bốn nhà như vậy.”

Nghe vậy, Trần Đạo Huyền hiểu rõ gật gật đầu: "Chẳng trách, Trần thị nhiều lương điền như vậy mà chỉ có 177 nông hộ, chắc đều cho bọn họ canh tác?”

Thấy Trần Đạo Huyền chỉ vào người hầu, Trần Lương Ngọc đang quỳ trên mặt đất ngượng ngùng cười cười.

Trong lòng y, cái này cũng không tính là đại sự gì, đích xác đối với Trần thị mà nói, một chút sáp nhập đất đai cũng không phải là đại sự gì.

Thậm chí rất nhiều tộc nhân Trần thị cũng không muốn cày ruộng, bởi vì gia tộc sẽ bảo đảm mức sống tối thiểu cho tộc nhân.

Nói cách khác, chỉ cần ngươi là tộc nhân Trần thị, cho dù không làm việc thì gia tộc cũng sẽ không cho ngươi chết đói trên đường.

Không thể nghi ngờ, điều này làm cho một bộ phận nhỏ tộc nhân của Trần thị sinh ra lười biếng.

Những nhược điểm này, Trần Đạo Huyền hy vọng cần được cải cách một cách cấp thiết.

Chẳng qua hiện tại, bởi vì việc điều tra nhân khẩu gia tộc, ruộng đất, đất đai còn chưa triệt để hoàn thành.

Hơn nữa một tháng gần đây, Trần Đạo Huyền vẫn bận rộn chuyện nhà máy pháp khí, căn bản không rút ra được để quản lý những chuyện vặt vãnh này.

Bạn đang đọc Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc (Dịch) của Tiểu Bạch Biến Lão Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 307

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.