Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Tuyệt tiên phủ tàn đồ

Phiên bản Dịch · 1050 chữ

Lúc này, Trần Tiên Hạ quát lớn: "Ngươi chọn tự mình đi ra ngoài hay là để cho ta gọi đội chấp pháp Chu gia?”

Hán tử trung niên nghe đến chấp pháp đội Chu gia, hoảng loạn chợt lóe lên rồi biến mất.

"Quên đi, không cần, chả lẽ tàng bảo đồ Thần Tuyệt tiên phủ của ta còn không bán được sao?".

Hán tử trung niên nhỏ giọng lẩm bẩm, xoay người muốn rời đi.

"Chậm!"

Trần Đạo Huyền nghe được bốn chữ ‘Thần Tuyệt tiên phủ’, trong lòng khẽ động, gọi đối phương lại.

Trung niên hán tử sắp bước ra cửa, nghe được tiếng "chậm" này thì đứng lại, đáy mắt gã thoáng hiện lên một tia mừng thầm.

Nhưng sau khi quay đầu lại, trên mặt lại là vẻ đầy không cam lòng, ngoài miệng nói: " Không phải đạo hữu muốn tìm Chu gia chấp pháp đội sao?”

“Đạo hữu hữu lễ, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?”

Trần Đạo Huyền hoàn toàn không để ý đến đối phương không hài lòng, cười tủm tỉm nói.

"Tại hạ họ Tôn".

"Tôn đạo hữu, ngươi vừa nói tàng bảo đồ Thần Tuyệt tiên phủ, không biết là ám chỉ điều gì?"

Hán tử họ Tôn nghe vậy, bất giá siết chặt bảo vật trong ngực, nhưng chợt nghĩ đến cái gì, lại cắn răng lấy bảo vật trong ngực ra.

"Chính là bảo vật này".

Người đàn ông họ Tôn lấy một bức tàn đồ từ trong ngực ra.

"Có thể cho ta xem không?"

Trần Đạo Huyền vươn tay nói.

Dường như nhìn ra trung niên hán tử có điều cố kỵ, Trần Đạo Huyền cười nói, "Nơi này là Quảng An phủ, ngươi còn sợ ta cướp của ngươi sao?”

Hán tử trung niên nghe nói như vậy, cuối cùng cũng thả xuống đề phòng, đưa tàn đồ tới.

Quả nhiên.

Đúng như gã nói, trên bản đồ này vẽ một lộ trình hàng hải.

Chẳng qua bản đồ đường biển này chỉ có một nửa, còn một nửa dường như bị người ta xé đi, chỉ còn lại một phần tàn đồ.

Trần Đạo Huyền nhìn thấy, lắc đầu: "Không nói đến tàng bảo đồ Thần Tuyệt Tiên phủ của ngươi là thật hay giả, chỉ dựa vào nó chỉ là một phần tàn đồ cũng đủ để chứng minh bản đồ này chính là đồ bỏ đi."

Trần Đạo Huyền nói xong, trực tiếp ném tàn đồ cho đối phương,

Người đàn ông trung niên này nghe được, nóng nảy nói: "Sao có thể nói nó là đồ bỏ đi chứ?

Lúc trước ta vất vả mới đổi lấy được từ Tán Tu phường thị, nếu không phải ta chuẩn bị mua pháp khí đi chiến trường Xuất Vân quốc, linh thạch trên người lại không đủ, làm sao có thể bán vật này!”

Trung niên hán tử lộ vẻ vội vàng.

"Ta chắc chắn nửa kia của tàn đồ này rất có thể ở một quầy hàng nào đó trong tán tu phường thị".

"Ồ? Tại sao ngươi chắc chắn như vậy?”

Trần Đạo Huyền hứng thú hỏi.

"Đạo hữu, mời xem vết rách của tàn đồ này có phải hơi mới hay không?"

Trần Đạo Huyền nghe vậy, nhìn về phía ngón tay của đối phương, rõ ràng là vết xé rất mới.

Nói cách khác, trung niên hán tử vừa mới mua cái tàn đồ này và hẳn là tồn tại một bức tàn đồ khác.

Mà trong tán tu phường thị có rất nhiều các loại tạp vật như này, rất có thể một bức tàn đồ khác dấu ở một quầy hàng nào đó trong tán tu phường thị.

Trần Đạo Huyền nghĩ đến đây, bất động thanh sắc nói: "Ngươi định bán bao nhiêu?”

Trung niên hán tử giơ một ngón tay lên: "Một ngàn!”

"Đi thong thả, không tiễn."

Trần Đạo Huyền chắp tay, không nói nhiều nữa.

Trung niên hán tử thấy bộ dạng này của hắn, nóng nảy nói: "Vậy ngươi định ra giá bao nhiêu?”

"Mười khỏa linh thạch”

“Phốc!”

Trong lòng trung niên hán tử nhất thời phun ra một ngụm máu già.

Nhưng nghĩ đến mục đích chuyến đi này, gã vẫn là hơi do dự nói: "Thêm một chút, ta liền bán.".

"Chỉ có mười viên linh thạch, thích bán hay không bán.".

Trần Đạo Huyền thái độ kiên định.

Ngực trung niên hán tử phập phồng không ngừng, hiển nhiên bị Trần Đạo Huyền chọc tức không nhẹ.

Nhưng cuối cùng gã lại không có tức giận rời đi mà trực tiếp ném tàn đồ cho Trần Đạo Huyền nói: "Được! Mười khỏa linh thạch liền mười khảo linh thạch! ".

“Cẩu thí!”

Nhìn bộ dạng này của đối phương, Trần Đạo Huyền sao còn không biết mình đã bị lừa.

Trần Tiên Hạ ở bên cạnh không nói một lời, lẳng lặng nhìn Trần Đạo Huyền chém giá với đối phương, cho đến khi trung niên hán tử cầm linh thạch rời đi mới cười to ra tiếng.

" Ha ha ha!".

Trần Đạo Huyền có chút xấu hổ, chắp tay nói: "Thập Tam thúc đừng giễu cợt ta.".

Trần Tiên Hạ Nghe vậy, cười nói: "Thời gian ngươi ở tán tu phường thị còn ngắn, chờ ngươi ở một thời gian sẽ thường xuyên gặp phải loại lừa đảo này. Hôm nay coi như ngươi ngã một lần khôn hơn một chút đi.".

Trần Tiên Hạ lắc đầu.

Nói xong, lão nhìn về phía tàn đồ trong tay Trần Đạo Huyền, cười nói: "Giả bộ rất giống tàng bảo đồ Thần Tuyệt tiên phủ!”

Ngay khi lão vừa tiếp nhận tàng bảo đồ từ tay Trần Đạo Huyền, lão thấy một vệt kim quang lóe lên.

"Hả?"

Sắc mặt Trần Tiên Hạ nhất thời nghiêm túc.

"Sao vậy, Thập Tam thúc?"

Trần Tiên Hạ giơ tay lên, cẩn thận quan sát tàn đồ ở trong tay, lại quét thần thức không ngừng, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, chẳng lẽ nhìn lầm?

Trần Tiên Hạ không khỏi tự hoài nghi, nhưng lão chợt lắc đầu, khẳng định vừa rồi lão không nhìn lầm, đích xác là có một đạo kim quang.

Bạn đang đọc Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc (Dịch) của Tiểu Bạch Biến Lão Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 269

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.