Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về

Phiên bản Dịch · 1036 chữ

Ba ngày sau.

Mười chiếc thuyền to lớn trở nô lệ chậm rãi đỗ đến bến Song Hồ Đảo.

Trần Đạo Huyền rời đi hơn hai tháng nay, Trần Bắc Vọng vẫn không có nhàn rỗi.

Toàn bộ thợ công tượng bận rộn chân không chạm đất.

Đây cũng chính là nhờ người dân trong Trần tộc tập võ, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Hậu Thiên, bằng không với độ lao động cao như vậy, đổi thành người bình thường đã sớm mệt chết.

Xuống thuyền.

Trần Đạo Huyền phát hiện Trần Chi cơ hồ đem toàn bộ thanh niên trai tráng trong tộc đến.

Từ vẻ mặt của mọi người, Trần Đạo Huyền chỉ có thể dùng một cái từ để hình dung, trông mòn con mắt.

Đương nhiên, mục tiêu chú ý nhất giống như không phải hắn - người thiếu tộc trưởng này, mà mười chiếc trở nô lệ, trên thuyền có cô nương trẻ tuổi xinh đẹp mà hắn mang về.

“Khụ khụ!”

Trần Đạo Huyền ngự phong phi hành đến trước mặt Huyện lệnh Trần Chi, nhẹ giọng tằng hắng một cái, mọi người lúc này mới phản ứng lại, nhao nhao khom người hướng trần đạo Huyền hành lễ: “ Cung kính thiếu tộc trưởng!”

“Đi.”

Trần Đạo Huyền biết tâm tư đám người không ở nơi này, khoát tay một cái nói: “Trần Công Tào đâu?”

Trần Bắc Vọng bởi vì có công phụ trách kiến tạo nhà máy phi kiếm, đã được hắn chính thức bổ nhiệm làm Công tào Trường Bình huyện, chấp chưởng trong Trần gia tất cả việc xây dựng.

Có chút tương tự với công bộ thời cổ đại.

“Thiếu tộc trưởng, Trần Công Tào còn bận rộn ở khu dân cư mới xây Trường Thanh huyện!

Thoáng một cái nhiều người tới như vậy, thanh niên trai tráng trong tộc cảm xúc tăng vọt, bận rộn hơn hai tháng, mới miễn cưỡng xây dựng khu cư dân mới hoàn thành.

“Trần Công Tào đang bận kết thúc công việc, bởi vậy không thể chạy tới nghênh đón thiếu tộc trưởng, xin thiếu tộc trưởng chớ trách!”

Trần Chi chắp tay, thành khẩn nói.

Nghe được vậy, Trần Đạo Huyền trong lòng hơi xúc động: “Một vị trưởng lão đáng kính như vậy, làm sao ta có thể trách hắn.”

Nghe được câu này, Trần Chi chấn động trong lòng.

Cho tới nay, phàm nhân đều sống phía dưới cánh chim người tu tiên, ở cái thế giới này, tu tiên giả làm sao để phàm nhân cào mắt vào?

Duy chỉ có thiếu tộc trưởng bọn hắn, chân chính đem cố gắng của phàm nhân nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng .

Chỉ với một điều như vậy, trong lòng Trần Chi, thiếu tộc trưởng liền vượt qua nhiều thế hệ tộc trưởng Trần gia!

Cảng Song Hồ Đảo

Những nữ nô lệ trẻ tuổi xinh đẹp xếp hàng dài đi xuống từ trên thuyền vận nô.

Nam đinh của Trần gia hoan hô nhiệt liệt, tựa như có thể lật đổ cả hòn đảo.

Các nữ nô Xuất Vân quốc trẻ tuổi nhìn thấy như vậy thì đều toát ra sợ hãi và tuyệt vọng.

Trong tương lai, các nàng không biết vận mệnh của mình sẽ như thế nào, từng người đều sợ hãi như một chú cún con.

Dù Trần Đạo Huyền là nhân sĩ xuyên việt từ thời hiện đại nhưng nhìn thấy cảnh này, trong lòng vẫn có cảm giác không thoải mái.

Nhưng hắn biết rõ, Trần thị muốn khuếch trương quy mô nhân khẩu trong thời gian ngắn, thì đây đã là lựa chọn tốt nhất.

Huống hồ, so với những phàm nhân bị quân đội tu sĩ tàn sát, thì những nữ nhân Xuất Vân quốc ở đây đã xem như có được tương lai tốt đẹp nhất.

Ít nhất, các nàng ở Song Hồ Đảo sẽ không bị đói khát cùng uy hiếp tử vong, sẽ không bị người khác lăng nhục. Việc duy nhất mà các nàng phải làm là gả cho nam đinh của Trần thị, sau đó sinh sôi nảy nở hậu duệ cho Trần gia.

"Trần Chi!"

"Có thuộc hạ.".

Trần Chi vội vàng khom người nói.

"Truyền mệnh lệnh xuống, trước khi trấn an xong tâm tình của nhóm nữ nhân Xuất Vân quốc này, không cho phép nam đinh Trần thị quấy rầy các nàng, còn có... Ngươi chịu trách nhiệm dàn xếp cho họ và đừng làm cho ta thất vọng!”

Nói xong, Trần Đạo Huyền đưa cho lão một ánh mắt cảnh cáo.

Dùng sự nhanh nhạy của mình, Trần Chi lập tức hiểu được ánh mắt này.

Đó là Trần Đạo Huyền đang cảnh cáo các quan viên huyện nha của lão, cấm tuyệt đối việc sử dụng quyền lực của mình để chiếm tiện nghi của những nữ nhân này.

"Thiếu tộc trưởng ngài yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt việc này"

"Vậy thì tốt.".

Nhìn qua đám tộc nhân đang nhảy cẫng lên hoan hô, Trần Đạo Huyền bay về phía Phi kiếm nhà máy.

Thấy Trần Đạo Huyền rời đi, Trần Chi bắt đầu an trí cho những nữ nhân Xuất Vân quốc này.

Dù sao Trần thị chỉ có hơn ba ngàn người, muốn sắp xếp cho một vạn nữ nhân Xuất Vân quốc cũng không phải là chuyện dễ dàng, có thể dự đoán tiếp theo Trần Chi sẽ vô cùng bận rộn...

.............

Sau khi trở về Song Hồ Đảo.

Trong mười ngày liên tiếp, Trần Đạo Huyền trừ tu luyện hàng ngày ra, thì cũng không lập tức lao vào công tác sản xuất của nhà máy Phi Kiếm, mà là giám sát Trần Chi bọn họ sắp xếp Xuất Vân quốc nữ nhân.

Trần Đạo Huyền chung quy vẫn không thể tin được những nam đinh Trần thị đầy nhiệt huyết này, cho dù dưới sự giám sát của hắn, vẫn nháo ra một hai vụ Trần thị nam đinh chiếm tiện nghi của nữ nhân Vân quốc.

Trần Đạo Huyền tự nhiên là nghiêm trị những hành vi như thế này.

Bạn đang đọc Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc (Dịch) của Tiểu Bạch Biến Lão Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 260

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.