Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng ta... Ngủ một đêm?

Phiên bản Dịch · 3396 chữ

Edit: Canhcutbietbay

Lục Lệ Đình đến bệnh viện lúc chín giờ sáng, từ khi nhận điện thoại của Mạnh Tầm hắn liền từ Lục gia hùng hổ chạy đến.

"Vi Vi đâu?" Hàng lang bệnh viện, Lục Lệ Đình thành công gặp được Mạnh Tầm.

Mạnh Tầm hất cằm, hướng về phía phòng bệnh gần nhất ra hiệu, "Ở bên trong."

"Xảy ra chuyện gì?"

Mạnh Tầm nhìn người đàn ông tuấn lãng trước mặt, thấp giọng nói: "Ngày hôm nay Thiên Ngu đăng bài trên Weibo, giải thích chuyện bị thương một tháng trước của Vi Vi, chắc anh cũng biết, lúc trước Vi Vi bởi vì việc này toàn thân nhiều chỗ gãy xương, trên mặt cũng bị thương, khả năng còn sẽ ảnh hưởng tới tương lai phát triển trong giới giải trí sau này của cô ấy, cho nên tâm tình không tốt."

"May mắn khoảng thời gian trước tôi tranh thủ giành mấy cái đại ngôn cùng vai diễn thử, Vi Vi vì thế chuẩn bị thật lâu mà mang bệnh, công ty vừa làm sáng tỏ trên Weibo, đem đại ngôn cùng vai diễn của Vi Vi đều cho Kỷ Khinh Khinh, vừa rồi người đại diện của Kỷ Khinh Khinh liên hệ với tôi, nói bọn họ muốn truy cứu trách nhiệm Vi Vi, đều tại tôi nhất thời không có che giấu, cô ấy sau khi biết nhất thời kích động..."

Lục Lệ Đình sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, "Tôi biết rồi."

Nói xong, hắn đẩy cửa vào.

Mạnh Tầm đứng ở ngoài phòng bệnh, nhìn qua cửa thủy tinh phòng bệnh, nhìn thấy Thẩm Vi Vi nhào vào ngực Lục Lệ Đình, khóe miệng nhếch lên ý vị thâm trường cười.

Trong phòng bệnh Lục Lệ Đình một tay ôm lấy Thẩm Vi Vi vào trong ngực, nhìn băng gạc trên cổ tay cô, đau lòng cùng tức giận, "Tại sao làm chuyện ngu xuẩn vậy?"

Thẩm Vi Vi chôn mặt trong ngực Lục Lệ Đình, nghẹn ngào lắc đầu.

Nằm một tháng trong phòng bệnh Thẩm Vi Vi bây giờ càng gầy, khuôn mặt nhỏ nhọn tinh tế, sắc mặt tái nhợt, cả người nhỏ bé trong quần áo bệnh nhân, bị Lục Lệ Đình hỏi như vậy, trong hốc mắt rơi xuống một giọt nước mắt, nhìn thấy mà thương nhu nhược, càng gợi lên ý muốn bảo vệ của đàn ông.

Lục Lệ Đình không tự giác giọng điệu mềm nhũn, không còn tức giận, chỉ còn lại đau lòng, đỡ cô ngồi ở trên mép giường, "Đừng sợ, có chuyện gì nói với anh."

Thẩm Vi Vi lúc này mới đau khóc thành tiếng, che lấy má phải của mình, chỗ ấy có một vết sẹo.

Cô nhìn Lục Lệ Đình muốn nói lại thôi, đôi mắt ngậm nước, phảng phất có đầy bụng ủy khuất muốn nói, cuối cùng lại một mình cố gắng nuốt nước mắt xuống, quật cường nói: "Em không sao."

Lục Lệ Đình thở dài, Vi Vi ở trước mặt hắn cho tới bây giờ đều là như thế này, vô luận gặp chuyện gì đều giấu trong lòng, một mình gánh chịu, cũng không nguyện cho hắn thêm phiền phức, lại không muốn hướng hắn tố ủy khuất, tất cả sự tình đều phải chính hắn tra xét mới biết được.

"Vi Vi, anh là bạn trai của em, thời điểm em bị tổn thương, anh hi vọng vô luận em có ủy khuất gì đều có thể nói cho anh, anh sẽ bảo vệ em."

Thẩm Vi Vi lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: "Em không bị ủy khuất."

"Em đến cùng còn muốn giấu anh bao lâu?"

"Em..."

"Người đại diện của em đã đem việc này nói cho anh biết, vô luận em bị thương có phải Kỷ Khinh Khinh đẩy em hay không, nhưng đều là bởi vì cô ta tới tìm em gây phiền phức cho nên em mới ngã xuống gò núi! Hiện tại cô ta còn muốn truy cứu trách nhiệm của em?"

Lúc trước là hắn bị mù, lần đầu tiên gặp Kỷ Khinh Khinh, cho rằng cô ta chỉ là tính tình nhỏ nhen, kì thực là tâm địa ác độc! Tâm tư đố kị nặng, là kẻ tính toán chi li!

"Là lỗi của em, tình huống lúc ấy tình huống quá hoảng loạn, em hiểu lầm là cô ấy đẩy em tới gò núi, một tháng này Kỷ Khinh Khinh gần như phải ở đồn cảnh sát mấy ngày, còn bị người khác mắng... Cô ấy muốn truy cứu trách nhiệm cũng không có gì đáng trách, em chỉ là..."

"Vi Vi..."

Thẩm Vi Vi khóe miệng kéo ra một nụ cười, đưa má phải có vết sẹo trên mặt càng rõ ràng, "Lệ Đình, anh đừng lo lắng cho em, trải qua chuyện lần này em đã nghĩ thông, cùng lắm thì, chúng ta trở lại căn phòng kia thuê đi, chúng ta đều tự tìm một công việc, về sau tích lũy ít tiền, thời gian qua rồi cũng có thể sống rất tốt thôi."

Lục Lệ Đình trong lòng áy náy càng sâu.

Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể để cho Vi Vi ở biệt thự, ngồi xe sang trọng, làm nữ chính, nhận đại ngôn, thế nhưng chính là Vi Vi theo hắn lâu như vậy, trừ bỏ khổ, cái gì cũng không chiếm được, hắn trơ mắt nhìn cô ở giới giải trí dốc sức làm, chịu ủy khuất chịu khi dễ, nhìn cô một mình đem chua xót nuốt xuống bụng cũng không chịu nói với hắn.

Hắn thở dài, ôm Thẩm Vi Vi vai gầy, trịnh trọng hứa hẹn nói: "Vi Vi, em yên tâm, anh sẽ thay em giải quyết!"

Thẩm Vi Vi nóng nảy, "Đừng, chuyện trong giới giải trí anh không hiểu, đừng xen vào, chính em có thể giải quyết, cùng lắm thì... Em xin lỗi cô ấy, em bồi thường tất cả tổn thất cho cô ấy..."

Lục Lệ Đình lại trầm giọng nói: "Đủ rồi! Đừng nói nữa, anh là bạn trai em, tuyệt đối sẽ không trơ mắt một lần nữa mà nhìn em bị người khác khi dễ, em yên tâm, lòng anh hiểu rõ, sẽ không làm loạn."

Hắn đau lòng nhìn Thẩm Vi Vi quấn băng gạc, "Về sau đừng làm chuyện ngu xuẩn như vậy biết chưa?"

Thẩm Vi Vi trong mắt rưng rưng, gật nhẹ đầu.

Lục Lệ Đình không yên lòng với cô, ở lại bệnh viện chăm sóc đến xế chiều, trên điện thoại mười mấy cuộc gọi chưa nhận, thật sự không thể đợi tiếp nữa, rồi mới từ bệnh viện rời đi.

Lục Lệ Đình chân trước vừa đi, Mạnh Tầm chân sau liền tiến vào phòng bệnh Thẩm Vi Vi, ngồi ở đầu giường nhìn cô gái cầm khăn tay lau nước mắt ở khóe mi, cười nói: "Thế nào?"

Thẩm Vi Vi miễn cưỡng dựa vào phía sau một chút, lông mày và lông mi nhướng lên, cùng người đáng thương lạnh run trong ngực Lục Lệ Đình vừa rồi như hai người khác nhau, nhìn thủ đoạn bọc băng gạc của chính mình, nhếch miệng cười mê người, "Đàn ông a, vật trong bàn tay."


Chờ Lục Lệ Đình từ bệnh viện rời đi, về đến nhà đã hơn bảy giờ, trên điện thoại hiện mười mấy cuộc gọi chưa nhận.

Cả cái biệt thự đèn đuốc sáng trưng, vừa đi vào phòng khách, chạm mặt dì Bùi, "Thiếu gia của tôi, gọi cho cậu mấy cuộc điện thoại, sao giờ cậu mới trở về!"

"Dì Bùi, làm sao vậy?"

Thật ra cũng không có chuyện lớn, chính là buổi sáng bà nghĩ lầm Lục Lệ Hành không được, liên tiếp cho người khác gọi điện thoại cho Lục Lệ Đình.

"Lão tiên sinh bệnh, hiện tại trong phòng nghỉ ngơi, cậu có thời gian đi thăm lão tiên sinh đi."

Lục Lệ Đình gật nhẹ đầu.

Kỷ Khinh Khinh vui mừng hớn hở từ trên lầu đi xuống, Lục Lệ Đình thấy cô cười khóe miệng muốn kéo tới mang tai, bước chân nhẹ nhàng, rõ ràng tâm tình không tệ.

"Thiếu phu nhân... Cô đây là làm sao vậy?"

"A? Tôi tôi... Tôi không sao a, tôi có chuyện gì chứ?"

"Có phải là điều hoà mở quá cao rồi? hay vẫn là dị ứng? Mặt mũi cô... Làm sao hồng như vậy?"

"Nhiệt độ, là có có... Có chút cao, chẳng qua không có việc gì, đợi chút nữa liền tốt."

"Vậy cô đi ăn cơm trước đi, đồ ăn của lão tiên sinh cùng thiếu gia đợi chút nữa tôi bưng lên phòng, cô ngày hôm nay cực khổ rồi, nghỉ ngơi thật tốt."

"Cảm ơn dì Bùi."

Lục Lệ Đình hai mắt híp lại, đi theo Kỷ Khinh Khinh ngồi xuống trước bàn ăn, khớp xương chụp trên bàn ăn, gõ gõ phát ra âm thanh để gây chú ý cho người khác.

Kỷ Khinh Khinh giống như lúc này mới phát hiện Lục Lệ Đình tồn tại, thu lại nụ cười ngây ngô trên mặt, "Oa! Nhị thiếu gia của chúng ta trở về rồi?"

Lục Lệ Đình từ chỗ Thẩm Vi Vi kia trở về trong lòng kìm nén lửa, vừa thấy bộ dáng quái gở của Kỷ Khinh Khinh càng nén giận, "Kỷ Khinh Khinh, đừng giả vờ giả vịt, mới vừa vào cửa không quá hai ngày liền giọng khách át giọng chủ coi toàn bộ Lục gia đều là của cô? Đừng cho là tôi không biết cô có chủ ý gì! Giới giải trí không dễ lăn lộn, cho nên lại có ý nghĩ tìm kim chủ cho mình."

"Đúng! Cô tìm được một kim chủ không tồi, giúp cô giải quyết nhiều chuyện như vậy, video kia có thể tìm ra cho cô, bây giờ trong lòng cô nhất định rất đắc ý? Tâm tư nhỏ nhen của cô sao giấu được người khác."

Kỷ Khinh Khinh cúi đầu gắp thức ăn chậm rì rì, thực sự đau đầu không nghĩ ra cách phản ứng Lục Lệ Đình, "Nếu chính cậu đã xem video rồi, cũng hẳn phải biết chuyện này không phải lỗi của tôi."

"Xác thực không phải lỗi của cô, thế nhưng sao cô muốn truy cứu trách nhiệm với Vi Vi? Cô ấy bởi vì cô nên bị thương, trên mặt có sẹo có khả năng đời này đều không có cách nào xóa bỏ!"

"Cũng không phải tôi đẩy cô ta cậu lớn tiếng với tôi làm gì?" Kỷ Khinh Khinh cười lạnh, "Cậu cũng đừng vu hãm tôi, cô ta có thể không phải là bởi vì tôi mà bị thương, trong video rõ ràng thế mà!"

Chỉ cần có lý, Kỷ Khinh Khinh từ trước đến nay lẽ thẳng khí hùng*.

*Lẽ thẳng khí hùng: đúng lý hợp tình

"Thế nhưng nếu cô không tìm cô ấy gây phiền phức, cô ấy như thế nào lại bị thương?"

Kỷ Khinh Khinh kinh ngạc nhìn hắn, "Cậu làm sao lại biết là tôi tìm cô ta gây phiền phức? Có chứng cứ sao?"

"Kỷ Khinh Khinh, cô!"

"Các người đều nói Thẩm Vi Vi bị thương thật đáng thương, vậy tôi đâu?"

"Cô?" Lục Lệ Đình nhìn cô từ trên xuống dưới, "Cô ăn ngon uống tốt, bị thương không phải cô, cô thì có chuyện gì?"

Kỷ Khinh Khinh cũng cảm thấy việc này thật có ý tứ, "Rõ ràng không phải tôi làm lại cõng cái tội danh này, trong sở cảnh sát chờ đợi mấy ngày, xém chút có nguy cơ ngồi tù, không chỉ có bồi thường tổn thất cho Thẩm Vi Vi, còn phải thừa nhận fan hâm mộ che trời lấp đất chửi rủa, tôi đã làm sai cái gì sao? Trong chuyện này tôi mới là người vô tội, rõ ràng tôi mới là người bị hại, tôi vì chính mình bất bình, truy cứu trách nhiệm của cô ta là sai sao? Các người dựa vào cái gì chỉ trích tôi?"

Lục Lệ Đình cắn chặt răng, "Cô không phải muốn tiền sao? Cô ra giá đi, chỉ cần cô đáp ứng bỏ qua cho Vi Vi."

Kỷ Khinh Khinh nhún vai, "Tại sao tôi lại phải ra giá? Tôi hiện tại là Lục phu nhân, có anh trai cậu tiền tiêu không hết, hơn nữa tôi truy cứu trách nhiệm chính là Thẩm Vi Vi tự mình nói, nguyện ý gánh chịu tất cả trách nhiệm, tôi thành toàn cho cô ta mà thôi, huống chi không ra khẩu khí này, trong lòng tôi không thoải mái."

"Kỷ Khinh Khinh, cô!"

Kỷ Khinh Khinh hoan thiên hỉ địa* oán người, không có chút nào cảm giác tội lỗi, "Cậu đừng nói tôi, cậu cho rằng chính mình là một vật gì tốt, cậu rời Lục gia nhiều năm như vậy đối với Lục gia chẳng quan tâm, Lục gia là anh trai cậu cực khổ gây dựng nên, hiện tại anh trai sắp chết liền trở lại chuẩn bị kế thừa Lục gia, cậu tốt xấu cũng phải giả vờ giả vịt chút được không? Tôi vì tiền của Lục gia, chí ít tôi còn ở lại Lục gia chiếu Cố lão tiên sinh, cậu đây? Cả ngày không gặp người, bọn họ là người thân của cậu, một người bệnh nặng một người lớn tuổi, đều cần có người chiếu cố! Đem gia sản giao cho một bạch nhãn lang, tôi đều thay bọn họ cảm thấy tâm lạnh!"

  • hoan thiên hỉ địa: ý nói vui sướng khôn cùng

"Kỷ Khinh Khinh! Đây là việc nhà của Lục gia chúng tôi, không có quan hệ gì với cô!"

"Cô ấy là chị dâu của em, em nói có quan hệ hay không?" Một thanh âm trầm thấp từ cửa nhà ăn truyền tới.

Kỷ Khinh Khinh tim nhảy dựng, quay đầu nhìn lên, là Lục Lệ Hành.

Bệnh nặng đến như vậy còn chạy lung tung, cái này không phải tìm đường chết sao? Không muốn sống nữa?

Kỷ Khinh Khinh trong nháy mắt thu lại vẻ lãnh đạm phách lối trở nên nhẹ nhàng ủy khuất, như chim non nép vào người dường như nhào về phía Lục Lệ Hành, "Anh sao xuống đây, thân thể anh không tốt nên trở về phòng nằm đi."

Lục Lệ Hành trong mắt nhìn tốc độ trở mặt của cô, "Tôi không sao, xuống đây một chút."

Lục Lệ Đình một bên nhìn hai người mày đi mắt lại, trong lòng hận đến ngứa ngáy, "Anh, em cũng không vòng vo với anh, người phụ nữ này không có lòng tốt, đã từng cùng em ở bên nhau, vì trước đó trèo lên phú nhị đại liền đá em!"

Lục Lệ Hành lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt khó chịu nhiều hơn mấy phần khó mà nhìn thấy hàn ý, "Lục Lệ Đình, em nghe kỹ cho anh, anh mặc kệ lúc trước em cùng Kỷ Khinh Khinh có quan hệ như thế nào, về sau cô ấy chính là chị dâu của em, trong nhà này, chỉ cần anh còn chưa chết, không cho phép em khi dễ cô ấy!"

Kỷ Khinh Khinh trong lòng ăn mật ngọt.

Loại cảm giác được người khác che chở, cô chưa bao giờ cảm nhận qua.

Mặc dù Lục Lệ Hành không còn sống lâu nữa, nhưng ở với anh lúc chưa chết có thể che chở cô như thế, cô đã đủ hài lòng.

Lục Lệ Đình mặt âm trầm nhìn Lục Lệ Hành, "Anh, anh biết cô ta bao lâu cứ như vậy tín nhiệm cô ta? Người phụ nữ này bên ngoài sớm có phong bình, anh tùy tiện đi thăm dò một chút liền biết cô ta đến cùng là hạng người gì, ai không biết thân thể anh không tốt, hiện tại thừa thời cơ này gả cho anh là vì cái gì, người sáng suốt cũng nhìn ra được!"

"Cô ta gả cho anh, chính là vì tiền mà thôi! Anh còn xem cô ta như bảo*?"

  • bảo: quý giá

Lục Lệ Hành hời hợt nhìn hắn một cái, "Anh biết cô ấy vì tiền của anh, anh có tiền, không được sao?"

"Thế nhưng là Lục gia..."

"Lục gia hiện tại đây hết thảy, cùng em có quan hệ sao? Coi như anh thật sự đã chết rồi, Khinh Khinh cũng là người thừa kế di sản thuộc hàng thứ nhất!"

Lục Lệ Đình á khẩu không trả lời được.

"Được rồi được rồi đừng nói nữa, thân thể anh không tốt, đi nghỉ ngơi thôi." Kỷ Khinh Khinh biết anh em họ quan hệ không tốt, lại không nghĩ rằng sẽ đối chọi gay gắt như vậy, cô chỉ sợ Lục Lệ Hành bị hỗn đản Lục Lệ Đình làm cho tức chết, cường ngạnh đỡ Lục Lệ Hành trở về phòng.

Lục Lệ Hành cũng không có ý định cùng Lục Lệ Đình nhiều lời, đối với đứa em này rời nhà nhiều năm không có quá nhiều tình cảm, cảnh cáo đôi lời rồi thôi, liền bị Kỷ Khinh Khinh nâng lên lầu.

Kỷ Khinh Khinh thấp giọng ở bên cạnh anh nói thầm: "Anh giúp tôi như vậy, tôi cũng không biết báo đáp anh thế nào."

Lục Lệ Hành điềm nhiên như không có việc gì nói: "Không cần."

Kỷ Khinh Khinh cười.

Kỳ thật, Lục Lệ Hành còn rất chính nhân quân tử.

Màn đêm dần dần buông xuống, biệt thự lâm vào một mảng yên tĩnh trong bóng đêm.

Trên vách đồng hồ đã điểm mười một giờ.

Từ lúc xảy ra tai nạn hiao thông đến nay, văn kiện tích lũy một tháng Lục Lệ Hành đã xem hết toàn bộ, đối với mấy cái hạng mục quan trọng của công ty tâm lý nắm chắc tiến độ.

Việc duy nhất làm anh lo lắng chính là, anh nên nói như thế nào để thuyết phục ông nội cho anh về công ty.

Y học hiện đại kiểm tra ra hô hấp anh hiện tại suy yếu, nguy cơ sớm tối, tình trạng cơ thể kém cỏi như thế, Lục lão tiên sinh như thế nào lại đáp ứng anh đến công ty?

—— "Cảnh cáo tử vong, mời anh đêm nay trước mười hai giờ cùng vợ cậu Kỷ Khinh Khinh cùng giường chung chăn gối."

Lục Lệ Hành nhắm mắt lại, "Tiểu A, cậu có biện pháp nào có thể để cho tôi nhìn giống người bình thường, qua được dụng cụ khám sức khỏe kia."

—— "Có, hoàn thành nhiệm vụ có ban thưởng."

Lục Lệ Hành trầm tư thật lâu, đứng dậy đi ra ngoài.

Nhưng mới vừa đi tới cửa phòng, tựa hồ ý thức được cái gì, quay đầu mắt nhìn giường chiếu chỉnh tề, sau đó đi đến trước bàn, cầm cái ly rót nước, mặt không biểu tình đi đến trước giường, đem ly nước đổ xuống giường.

Vệt nước trong nháy mắt thẩm thấu, trên giường ướt mảng lớn.

Lục Lệ Hành đến cửa phòng Kỷ Khinh Khinh, lúc này cô ở trong phòng rửa mặt, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa nặng nề chậm chạp.

Mở cửa nhìn lên, là Lục Lệ Hành.

"Lục tiên sinh? Sao anh lại tới đây?" Hơn nửa đêm, một bệnh nhân nặng chạy loạn, không muốn sống nữa?

Lục Lệ Hành đứng ở ngoài cửa, nghiêm trang nhìn cô.

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Mười giây sau, Lục Lệ Hành nói: "Trước đó cô nói cô muốn báo đáp tôi, hiện tại còn giữ lời chứ?"

"... Đương nhiên chắc chắn."

"Chúng ta... Ngủ một đêm?"

Không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Lại mười giây sau.

Rầm ——

Lục Lệ Hành bị cửa trước mặt đóng lại.

Cắm vào phiếu tên sách

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Lệ Hành: Vì cái gì hình tượng của anh anh minh thần võ tổng soái chẳng quá ba giây?

  • Dịch này cực quá mỏi lưng đau mắt muốn bỏ quá 😢😢😢
Bạn đang đọc Ta Tuổi Còn Trẻ Nghĩ Thủ Hoạt Quả (Dịch) của Công Tử Văn Tranh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Canhcutbietbay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.