Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghe nói cô muốn cùng tôi ly hôn?

Phiên bản Dịch · 2849 chữ

Edit: Canhcutbietbay

Lục Lệ Đình thật đúng là không có tiền.

Lục lão tiên sinh trước đó đã giao Lục thị cho Lục Lệ Hành, còn công bằng hỏi qua hai anh em có bằng lòng gánh vác Lục thị hay không, Lục Lệ Hành đồng ý, nhưng còn Lục Lệ Đình lại cảm thấy Lục lão tiên sinh đây là giam cầm tự do của hắn, thế là cự tuyệt.

Mấy năm qua Lục Lệ Hành đều hy sinh thời gian của bản thân, đem Lục thị càng ngày càng lớn mạnh, không có nửa điểm liên quan đến Lục Lệ Đình.

Bất quá chờ Lục lão tiên sinh trăm tuổi, Lục Lệ Đình có lẽ sẽ được chia một chút tài sản.

Nhưng hiện tại mà nói, Lục Lệ Hành không mở miệng, Lục Lệ Đình hắn liền không lấy được một đồng của Lục thị.

"Cậu muốn cùng với Thẩm Vi Vi hoạn nạn thấy chân tình cũng không thành vấn đề, về sau cũng đừng có giở trò ở Lục thị, tạo thuận lợi cho Thẩm Vi Vi."

Chuyện này Lục Lệ Đình cũng không còn cách nào khác, hắn không thể trơ mắt nhìn Thẩm Vi Vi trong giới giải trí bị bắt nạt được.

Lục Lệ Hành lạnh lùng nhìn hắn, "Đừng tưởng rằng những việc kia cậu làm tôi đều không biết, nếu như cậu cho rằng Thẩm Vi Vi không yêu tiền, vậy chúng ta cùng rửa mắt chờ xem, bất quá về sau, tôi không cho phép cậu đem tài nguyên ở Thiên Ngu giao cho cô ta, nếu như cậu thật sự muốn nâng cô ấy, thì nâng bằng chính bản lĩnh của mình."

Lục Lệ Đình trầm mặc một lát.

"Sau này em sẽ không đem tài nguyên Lục thị nâng cô ấy lên, nhưng mà, chuyện Thẩm Vi Vi bị thương, nếu không phải do Kỷ Khinh Khinh tìm cô ấy gây phiền phức, cô ấy sẽ không sơ sót mà ngã xuống gò núi, chuyện này Kỷ Khinh Khinh cũng có trách nhiệm, vì cái gì còn muốn kiện cô ấy?"

Lục Lệ Hành buông đũa xuống, "Thẩm Vi Vi không biết Kỷ Khinh Khinh đẩy thì thôi, nhưng một tiểu minh tinh tuyến mười tám, bắt Kỷ Khinh Khinh bồi thường hai mươi triệu, dựa vào ai mà cô ta có thể đòi nhiều tiền như vậy?"

"Cô ấy chỉ là..."

"Cô ta chỉ là có người chống lưng nhưng vẫn yêu tiền như mạng?"

"Anh, anh chưa từng gặp Vi Vi, cũng chưa tiếp xúc với Vi Vi, anh không hiểu rõ cô ấy, cô ấy không phải là người như thế!"

"Cậu nói cô ta không tham tiền, nhưng vừa mở miệng liền đòi bồi thường hai mươi triệu, anh không cho rằng cô ta không tham tiền." Lục Lệ Hành đặt đôi đũa xuống, "Chuyện này anh đã giao cho cấp dưới, giải trí Thiên Ngu sẽ không có người nào nhúng tay vào, nếu cậu còn muốn thay cô ta giải quyết, vậy thì mời luật sự giúp cô ta đi, cả tiền bạc và tài nguyên của Lục gia, cậu không được chạm vào."

"Nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì hết, nếu cô ta đúng là người con gái như trong lời cậu nói, thì nên biết rằng, một câu xin lỗi qua loa không giải quyết được vấn đề đâu."

Lục Lệ Đình có ý đồ vì Thẩm Vi Vi biện giải, nhưng lời vừa định nói đến khoé miệng, tựa hồ như nghĩ ra gì đó, đột nhiên im bật.

"Ông nội, cháu ăn no rồi, ông cứ từ từ ăn."

Lục lão tiên sinh gật nhẹ đầu.

Lục Lệ Hành đứng dậy rời đi.

Lục Lệ Đình biết, Lục Lệ Hành nói những lời này nhưng Lục lão tiên sinh nhất định sẽ nghe lọt, hắn có ý đồ thay Thẩm Vi Vi giải thích, "Ông nội, Vi Vi là người con gái tốt."

Lục lão tiên sinh trầm giọng nói, "Một cô gái tốt phải giữ lời chịu trách nhiệm mình đã làm."

Lục lão tiên sinh tuổi tuy đã cao, nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, có kinh nghiệm nhìn vô số loại người, Kỷ Khinh Khinh và Thẩm Vi Vi, ngày đầu tiên đã điều tra rõ ràng, cũng đã hiểu rõ trong lòng.

Lục Lệ Đình trầm mặc không nói lời nào, đem ánh mắt nhìn Kỷ Khinh Khinh.

Kỷ Khinh Khinh nhìn hắn một cái, cũng đặt đôi đũa xuống. "Ông nội, cháu cũng ăn no rồi, ông cứ chậm rãi ăn nhé."

Lục Lệ Đình ngồi đối diện nhìn cô, cô không thể nào nuốt trôi cơm.

Lục lão tiên sinh xua xua tay, "Vừa mới cơm nước xong ra ngoài tản bộ một chút, dễ tiêu hoá."

"Vâng ạ."

Lục Lệ Đình nhìn bóng dáng của Kỷ Khinh Khinh, sắc mặt âm trầm, "Ông nội, cháu cũng..."

Lục lão tiên sinh nhìn chén cơm, "Cháu ngồi xuống cho ông, ăn cơm đi."

"Ông nội!"

"Ngồi xuống!"

Lục Lệ Đình nén giận ngồi xuống, bưng chén cơm cầm đôi đũa tiếp tục ăn.

Biệt thự Lục gia phía sau có xây hồ nước nhân tạo, ngày thường Lục lão tiên sinh rảnh rỗi thì rất thích dành thời gian ngồi câu cá ở đây, hiện giờ nắng chiều dần buông xuống, Kỷ Khinh Khinh đứng bên bờ hồ, gió khẽ lướt trên mặt hồ, làm làn tóc sau lưng khẽ bay lên rối bời, tầm mắt phút chốc mơ hồ, chỉ thấy được bóng lưng mảnh mai.

Trong lòng cô luôn có chút bất an, vô luận thế nào, Kỷ Khinh Khinh cũng từng có mối quan hệ người yêu với Lục Lệ Đình, đây là sự thật, bây giờ còn chung một mái nhà, Lục Lệ Hành không lo lắng người vợ anh không có tình cảm này, sẽ có một ngày cùng chính em trai mình nối lại tình xưa sao?

Em trai ruột và vợ mình từng có một đoạn tình, mặc kệ có tình cảm hay không, trong lòng mỗi người đàn ông đều sẽ khó chịu đúng không?

Huống chi còn là Lục Lệ Hành, một người đàn ông có tính chiếm hữu cao.

Tuy rằng anh ta không làm ầm ĩ lên.

Nhưng vạn nhất có hiểu lầm, trong lòng tồn tại khúc mắc, cuộc sống sau này, đoán chừng sẽ không dễ chịu lắm đâu.

Bất quá... Lục Lệ Hành thích nghe người khác gọi mình là chồng, vậy cô chỉ có thể về sau bất đắc dĩ gọi vài tiếng chồng dỗ dành anh.

Ngay lúc Kỷ Khinh Khinh nghĩ đến giả thuyết anh sẽ làm ầm lên, ánh mắt liếc qua trông thấy một bóng người từ phía biệt thự đi tới.

Tập trung nhìn kỹ, là Lục Lệ Đình.

Kỷ Khinh Khinh nhíu mày, đêm hôm khuya khoắt, Lục Lệ Đình còn tới nơi này làm gì?

Cô không muốn dây dưa với hắn ta, lỡ như bị người khác trông thấy, thêm mắm thêm muối, cho dù có cả trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ.

Kỷ Khinh Khinh quay người muốn đi khỏi.

"Kỷ Khinh Khinh, cô đứng lại."

Kỷ Khinh Khinh không những không đứng lại, ngược lại còn bước đi nhanh hơn.

"Kỷ Khinh Khinh!" Lục Lệ Đình cực kỳ nổi giận, bước nhanh đến níu lấy cánh tay cô.

Bóng đêm quá mờ, cô không nhìn rõ sắc mặt của Lục Lệ Đình lắm, "Cậu làm gì?"

"Cô thế nào mới bỏ qua cho Thẩm Vi Vi?"

Kỷ Khinh Khinh không kéo tay ra được, rất không kiên nhẫn nói, "Lục Lệ Đình, cậu có thể ăn nói có đạo lý một chút được không? Cậu nói tôi bỏ qua cho cô ta, vậy tại sao lúc trước cô ta không buông tha cho tôi? Còn bắt tôi phải bồi thường hai mươi triệu, tôi cho dù có bán tất cả tài sản cũng vẫn thiếu mười triệu, nếu như tôi không bồi thường đủ hai mươi triệu cho cô ta cậu có biết tôi sẽ có hậu quả thế nào không?"

Lục Lệ Đình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Cô ấy chỉ hiểu lầm cô mà thôi, hiện tại cô ấy đang bị thương nằm trong bệnh viện, sẹo trên mặt không chừng còn ảnh hưởng đến tiền đồ về sau, hai ngày trước còn áy náy cắt cổ tay tự sát, cô không thể rộng lượng bỏ qua cho cô ấy được sao?"

"Hiểu lầm?" Kỷ Khinh Khinh trợn mắt nhìn hắn, "Là chính cô ta nói, bằng lòng gánh chịu tất cả trách nhiệm, chính cô ta cũng không tìm tôi, cậu còn cùng Cô Thiếu Ngu vì cô ta ra mặt?"

"Cô Thiếu Ngu?"

Lục Lệ Đình giọng điệu kinh ngạc biểu tình mờ mịt, hiển nhiên không biết đến chuyện này.

"Đúng vậy đúng vậy, Cô Thiếu Ngu không phải nhất kiến chung tình với cô ta sao? Thẩm Vi Vi xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên sẽ vì cô ta ra mặt, đừng nói việc này cậu không biết, đúng là thiếu hiểu biết."

Thẩm Vi Vi đã thanh cao không xem trọng tiền bạc, vì cái gì trong tiểu thuyết còn cùng với nhiều đàn ông có quyền thế dây dưa mập mờ? Đây không phải loại người ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể rất thành thật Bạch Liên Hoa sao?

"Huống chi việc cô ta cắt cổ tay tự sát có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ có thể nói thật sự đáng tiếc, nhưng cậu cũng không cần thiết phải khuyên tôi nên rộng lượng, lúc trước tôi bị Thẩm Vi Vi bức đến suýt chút nữa phải bán thân, cậu có thương hại tôi không?"

Lục Lệ Đình ánh mắt nặng nề nhìn cô, đánh giá cô phảng phất như chưa từng quen biết.

Hồi lâu, trong miệng mới nói ra một câu, "Kỷ Khinh Khinh, cô thật sự đã thay đổi."

Ha?

"Cô trước kia không phải là người như vậy, mặc dù trước kia cô tham tiền, nhưng rất thiện lương, khoan dung, sẽ không có lòng dạ hẹp hòi, giới giải trí thật sự làm cô..."

"Thật ngại quá, tôi không hề thay đổi, tôi trước nay đều là vậy." Kỷ Khinh Khinh đánh tan ảo tưởng của hắn, "Tôi tham tiền, anh cậu có tiền, cho nên tôi vì tiền mà gả cho anh cậu, cậu âu yếm Thẩm Vi Vi không tham tiền, bởi vậy cô ta ở bên cạnh cậu, hai người có một tình yêu cao quý thuần khiết thật khiến người ta ghen tị, hai người đúng là một đôi trời sinh, tôi chân thành chúc phúc cho hai người cả đời bách niên giai lão!"

Ngàn vạn lần đừng gây hoạ cho người khác.

Lục Lệ Đình mặt âm trầm nhìn cô, "Kỷ Khinh Khinh! Cô hối hận rồi đúng không? Cô ghen tị với cô ấy đúng không? Cho nên cô liền gây sự không chấp nhận bỏ qua cho cô ấy có đúng hay không!"

Kỷ Khinh Khinh khiếp sợ thất sắc nhìn Lục Lệ Đình, "Lục Lệ Đình, cậu lại suy nghĩ miên man cái gì rồi, tôi hối hận? Tôi bị điên hả? Anh trai cậu vừa có tiền lại còn đẹp trai hơn, mắt tôi bị mù, não bị úng nước mới cảm thấy hối hận."

Lục Lệ Đình nghiến răng nghiến lợi, "Đúng, anh tôi đẹp trai hơn tôi, có tiền hơn tôi, thế nhưng cô cho rằng cô có thể bên cạnh anh tôi bao lâu? Anh tôi thích cô không? Không có tình cảm làm tiền đề hôn nhân cô có thể kiên trì bao lâu?"

"Có thích tôi hay không cũng không vấn đề, nếu anh ấy chết, tôi sẽ thủ tiết vì anh ấy, anh ấy muốn ly hôn tôi cũng sẽ chiếm được cái danh vợ trước, còn được phân chia tài sản, tôi yêu chính là tiền của anh ấy, có thể đảm bảo cuộc sống của tôi, không liên quan gì đến tình cảm! Bằng không cậu nghĩ tôi vì sao gả cho anh ấy? Tôi quen biết anh ấy chỉ có ba ngày, còn không phải vì tiền sao?"

Lục Lệ Đình bị Kỷ Khinh Khinh hùng hồn nói đầy lý lẽ đến không còn gì để phản bác, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu tàn nhẫn, "Tốt, Kỷ Khinh Khinh, cô nhớ rõ lời hôm nay cô nói! Cô đừng có hối hận!"

"Tôi sẽ nhớ rõ, nhớ cả đời! Ai hối hận thì làm cháu người đó!"

Lục Lệ Đình tức giận đến run người, hung hăng trừng mắt liếc Kỷ Khinh Khinh, giận dữ bỏ đi.

Kỷ Khinh Khinh cảm thấy Lục Lệ Đình đúng là có bệnh.

Bệnh tự cao tự đại.

Ngoại trừ mang họ Lục thì không còn gì khác, lại còn xem thường cô thích tiền.

Tiền thì sao? Tiền thật tốt a!

Đúng là người ăn no không hiểu người chết đói.

Không có tiền nhiều khổ a.

Đời trước bởi vì không có tiền mà bị thua thiệt, tư vị không có tiền đời này cô không muốn nếm trải nữa.

Đời này cô muốn trải nghiệm cuộc sống của kẻ có tiền.

Dạo quanh bờ hồ một lúc, Kỷ Khinh Khinh cảm thấy mình thanh tỉnh hơn, bị gió lạnh thổi qua khẽ run rẩy, tựa như cảm giác được cái gì, quay đầu lại, gian phòng tầng ba đèn sáng trưng, rèm ở cửa sổ sát đất bị gió thổi tung bay, nhưng không thấy cái gì khác.

Lên lầu trở về phòng, liền bắt gặp Lục Lệ Hành đang ngồi trước bàn làm việc dù bận vẫn ung dung nhìn cô.

Kỷ Khinh Khinh nhìn rèm cửa kia, cùng lúc gió thổi bay lên, vô cớ cảm thấy có chút chột dạ.

"Trò chuyện được không?"

Trong lòng Kỷ Khinh Khinh lộp bộp một tiếng, xong, đúng là đã nhìn thấy.

Kỷ Khinh Khinh ngoài mặt bình tĩnh, nhưng kì thực trong lòng lại đang hoảng hốt.

Mặc dù cô và Lục Lệ Hành không có cơ sở tình cảm, miễn cưỡng ghép thành đôi, nhưng vừa rồi nhìn thấy cô và Lục Lệ Đình bên bờ hồ, Lục Lệ Hành nếu nghe thấy thì tốt, nhiều lắm chỉ nói cô ái mộ hư vinh, còn hơn là nửa đêm khuya thanh vắng bắt gặp vợ mình hẹn hò với em chồng sao?

Kỷ Khinh Khinh mạnh mẽ lắc đầu, "Không tốt, hắn ta nhất định bắt tôi phải buông tha cho Thẩm Vi Vi."

Lục Lệ Hành nhướn mày, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó tôi liền mắng hắn ta hai câu, liền trở lại."

Lục Lệ Hành híp mắt đánh giá Kỷ Khinh Khinh, "Vậy sao tôi còn nghe thấy cô nói muốn ly hôn với tôi, ký tên phân chia tài sản? Cô muốn tiền của tôi?"

Kỷ Khinh Khinh sửng sốt, âm thầm nóng lòng sao tổ tông này lại nghe thấy câu kia? Còn chỉ nghe được có một nửa?

Lục Lệ Hành nhìn cô do dự đắn đo không nói lời nào, giọng nói lạnh lùng, "Tôi cho cô biết, tiền của tôi một chút cũng không liên quan đến cô, nếu như cô muốn ly hôn với tôi, một đồng cô cũng không có được!"

Kỷ Khinh Khinh bĩu môi, có gì mà ghê gớm chứ, bản thân cô cũng có tiền được không hả?

Sau khi xuyên qua không chỉ tiếp nhận mớ cục diện rối rắm của nguyên chủ, còn có tài sản mười triệu, so với trước đây của cô thì là đại gia giàu gấp nghìn lần, nếu như ly hôn với Lục Lệ Hành, cần gì phải để ý chút tiền ấy?

——"Cảnh báo tử vong, hãy đưa cho vợ ngài một thẻ tín dụng không giới hạn, và trong vòng 24 giờ , tiêu xài 50 vạn! Nhiệm vụ thất bại, khấu trừ 10 HP."

Lục Lệ Hành nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi lần sau khi tuyên bố nhiệm vụ, có thể nhanh hơn một chút hay không, chỉ, một, một, chút, thôi!"

Hệ thống giống như đã chết.

Không nghe thấy hệ thống trả lời, Lục Lệ Hành đứng dậy, trầm mặc lấy từ ví tiền ra một thẻ tín dụng, đưa tới trước mặt Kỷ Khinh Khinh.

Kỷ Khinh Khinh nhìn Lục Lệ Hành đưa tấm thẻ qua, "Làm gì vậy?"

"Cầm."

Kỷ Khinh Khinh nhận lấy, ngắm nghía thẻ tín dụng.

"Tấm thẻ này không giới hạn, cô muốn tiêu bao nhiêu nhiều hay ít thì tuỳ."

Kỷ Khinh Khinh nghe xong, mặt mày xụ xuống, đem ném lại vào ngực anh, "Không muốn, anh không phải mới nói tiền của anh là của anh sao? Còn nữa, bản thân tôi có tiền, tôi cũng có thể kiếm tiền, tôi không cần."

Bạn đang đọc Ta Tuổi Còn Trẻ Nghĩ Thủ Hoạt Quả (Dịch) của Công Tử Văn Tranh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Canhcutbietbay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.