Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh rất hay! Chồng em quá đẹp trai!!!

Phiên bản Dịch · 3298 chữ

Edit: Canhcutbietbay

Một giờ trước, Kỷ Khinh Khinh lặng lẽ đến giải trí Thiên Ngu, từ bãi đỗ xe tới thang máy một đường đi thẳng đến tầng 18, sau đó trực tiếp đi đến phòng họp, không có mấy người trông thấy.

Cho nên khi Lục Lệ Hành ôm bó hoa hồng vào giải trí Thiên Ngu hỏi thăm, cô gái nhỏ trên sân khấu ngẩng đầu nhìn bó hoa, cho rằng đó là fan hâm mộ đến tặng hoa, thuận miệng trả lời: "Không biết."

Lại dời mắt từ bó hoa hồng đến Lục Lệ Hành.

Cứ nghĩ rằng không quan trọng, phản ứng đầu tiên của cô gái nhỏ là, người đàn ông này rất đẹp trai nha!

Phản ứng thứ hai là, mẹ nó, đây không phải là Lục tổng sao?

Cô gái nhỏ hoảng loạn, thất thố đứng dậy, làm đổ ly nước bên cạnh cũng không dám lấy lên, lắp bắp nói: "Lục Lục... Lục tổng, xin chào!"

"Kỷ Khinh Khinh không ở đây?"

"Không có, không nhìn thấy."

Giải trí Thiên Ngu mặc dù lệ thuộc Lục thị, nhưng Lục Lệ Hành chỉ tới tham gia cuộc họp cổ đông cùng công ty họp thường niên, thêm nữa là công việc của anh rất bận, anh đối với chuyện giới giải trí không rành, mà công ty này do Trần Thư Diệc quản lý cũng được xử lý gọn gàng chặt chẽ, hoàn toàn không cần đến anh bận tâm.

Thế là, Lục Lệ Hành đến văn phòng của Trần Thư Diệc.

Công ty giải trí không thiếu chuyện bát quái, Lục Lệ Hành vừa đi, mấy cô gái nhỏ tiến đến sân khấu.

"Vừa rồi chính là Lục tổng?"

"Không sai, chính là anh ấy!"

"Anh ấy chưa chết?"

"Cái gì mà chết chứ, đừng nói hươu nói vượn, nghe nói chỉ nằm liệt thôi, hai ngày trước đã đứng dậy được, tôi nghe bên Lục thị nói, hôm qua Lục tổng đã đi làm.

"Vậy hôm nay ở Thiên Ngu..."

"Ôm bó hoa hồng, khẳng định là không phải tới tham gia cuộc họp cổ đông." "Công ty chúng ta họp thường niên chỉ có 4 tháng một lần, chắc chắn hôm nay không phải tới để tham gia cuộc họp cổ đông đâu."

"Tìm phó tổng Trần?"

"Hai người đàn ông gặp nhau cần hoa hồng làm gì?"

"Phó tổng Trần đã kết hôn rồi, đầu óc mấy bà đã nghĩ cái gì vậy?"

"Vậy anh ấy tới làm gì?"

"Lục tổng, anh... Anh ta vừa rồi hỏi tôi, Kỷ Khinh Khinh ở đâu?"

"..."

"Kỷ Khinh Khinh?"

"Kỷ Khinh Khinh ! !"

"Là Kỷ Khinh Khinh mà tôi đang nghĩ đến hả?"

"Tôi cảm thấy….. Hẳn chính là Kỷ Khinh Khinh mà cô đang nghĩ đến đó, công ty của chúng ta có ký hợp đồng với nghệ sĩ Kỷ Khinh Khinh."

"Không thể nào? Kỷ Khinh Khinh vậy mà có quan hệ với Lục tổng? Sao lại có thể chứ? Nhan sắc của Kỷ Khinh Khinh cô ấy..."

"..... Rất xinh đẹp."

"......"

"Vậy hoa hồng trên tay Lục tổng..."

"Là đưa cho Kỷ Khinh Khinh?"

"Chờ một chút, tôi cần bình tĩnh một chút."

"Tôi tôi tôi….. Tôi cũng cần."

"......"

Văn phòng Trần Thư Diệc ở tầng thứ 23, Lục Lệ Hành một đường đến thẳng văn phòng của Trần Thư Diệc.

Trần Thư Diệc cũng đang ở đó xử lý một ít việc vặt, thấy Lục Lệ Hành tới, sửng sờ một lát, nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông không lâu trước đó bác sĩ chuẩn đoán bệnh tình nguy kịch, cười nói, "Cậu đúng là may mắn, một tuần trước tôi đi thăm cậu, bác sĩ nói thời gian của cậu không còn nhiều, vậy mà mới một tuần sau, cậu đã có thể tung tăng nhảy nhót."

Bó hoa hồng trên tay kỳ thực còn gây sự chú ý hơn cả anh, "Hoa hồng này của cậu..."

"Đây không phải cho cậu."

Đáy mắt Trần Thư Diệc có chút nghiền ngẫm, "Kia cho ai?"

"Kỷ Khinh Khinh."

"Chính là người lần trước cậu nói với tôi, Kỷ Khinh Khinh? Sao thế? Thích người ta à?"

Lục Lệ Hành không chút để ý nói, "Cô ấy là vợ của tôi."

Trần Thư Diệc đang uống nước, nghe lời nói này của anh, mặc dù không phun ngụm nước ra ngoài, nhưng cũng nghẹn đến cả khuôn mặt đỏ bừng, nằm trên bàn thiếu chút nữa tắt thở, tuổi xuân chết sớm.

"Cái... Cái gì?! Vợ của cậu? Chuyện khi nào? Sao tôi không biết?"

Lục Lệ Hành nhấc mí mắt lên, "Xảy ra mấy ngày trước."

"Kết hôn?"

"Kết hôn."

"Cậu..... " Trần Thư Diệc không nói nên lời.

Lục Lệ Hành là người thế nào hắn rất rõ ràng, là bạn bè cùng nhau lớn lên, chưa từng bao giờ thấy anh gần gũi với người con gái nào, vậy mà mới có mấy ngày? Đã có vợ luôn rồi?

"Cậu thích cô ấy?"

Lục Lệ Hành không trả lời vấn đề này, "Tôi đến đón cô ấy tan tầm, cô ấy đâu?"

"Cậu gọi điện cho cô ấy chứ đi tìm tôi làm gì?"

"Gọi rồi, không nhận. Cậu hỏi một chút ở đâu."

Trần Thư Diệc bất đắc dĩ, gọi một cuộc điện thoại, lúc này mới biết được Kỷ Khinh Khinh đang ở phòng họp tầng 18.

"Cô ấy họp làm gì?"

"Không rõ lắm."

Lục Lệ Hành đứng dậy đi ngay.

Trần Thư Diệc cũng nhìn bóng lưng của Lục Lệ Hành, suy tư một lát, quyết định bỏ việc đang làm xuống, đi theo Lục Lệ Hành đến tầng 18.

"Thật ngại quá, tôi và anh lúc bên nhau, cũng không có tham tiền của anh, ngoại trừ bạn trai bạn gái gặp nhau tặng hoa, tôi hình như chưa từng nhận bất cứ món quà nào của anh, ngược lại là anh, thắt lưng kia hình như là tôi tặng cho anh..."

"Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần thắt lưng kia, cởi ra, trả cho tôi!"

"Nếu cô không đáp ứng, tôi liền kiện cô!"

"Một minh tinh nhỏ tuyến 18 lấy tiền đồ đâu ra?"

"Cô tiên sinh, trước kéo quần lên rồi hãy nói với tôi chuyện sinh sát."

Lục Lệ Hành và Trần Thư Diệc cũng mới vừa tới ngoài phòng họp, cửa khép hờ truyền ra giọng nói lảnh lót lý lẽ hùng hồn của Kỷ Khinh Khinh, nghe thấy âm thanh này có thể liên tưởng đến người nói lúc này ... Hung dữ đến cỡ nào.

"Thiếu Ngu, anh đừng như vậy! Đừng xúc động, Thiếu Ngu!"

Nghe động tĩnh bên trong, tựa hồ còn muốn động thủ.

Lục Lệ Hành sầm mặt, đẩy cửa ra, lập tức thấy một màn như thế.

Xung quanh là một mảnh hỗn loạn.

Cô Thiếu Ngu không màng đến Thẩm Vi Vi can ngăn, ánh mắt phát ra tia lửa, bỗng nhiên đứng dậy, mà Kỷ Khinh Khinh được người đàn ông bảo hộ phía sau, biểu hiện trên mặt phách lối, hoàn toàn không hề sợ hãi Cô Thiếu Ngu đang tức giận đến nỗi sắc mặt dữ tợn muốn động thủ đánh nhau.

"Kỷ Khinh Khinh, tôi cho cô biết, tôi muốn phong sát cô, vô luận cô trèo lên người tên nhà giàu mới nổi nào, cũng đều không cứu được cô!"

"Tôi vừa rồi nghe thấy, cậu muốn phong sát ai?" Lục Lệ Hành giọng nói không lớn, lại trầm thấp rất có phân lượng và khí thế.

Bốn bề yên tĩnh, mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.

Kỷ Khinh Khinh quay đầu, nhìn thấy Lục Lệ Hành đang đứng ở cửa.

Trong nháy mắt nhanh như chớp, Kỷ Khinh Khinh rưng rưng, cả đầu vùi vào trong ngực Lục Lệ Hành, "Chồng! Bọn họ bắt nạt em!"

Trần Thư Diệc xem toàn bộ quá trình, thấy Kỷ Khinh Khinh một giây trước vẻ mặt kiêu ngạo chống nạnh xắn tay áo, một giây sau liền như chim nhỏ nép vào lòng Lục Lệ Hành run rẩy cầu che chở.

Hắn không thể tin được lấy ánh mắt bừng tỉnh thì ra là thế nhìn Lục Lệ Hành, đáy mắt hiện lên ý nói 'Anh em, thì ra cậu thích mẫu người con gái như vậy' tin tức thần bí.

Không chỉ có Trần Thư Diệc sợ ngây người, bên trong phòng họp Thẩm Vi Vi, Cô Thiếu Ngu, phó tổng Lê cùng với Tần Việt, cũng đều sợ ngây người.

"Lục….. Lục tổng? Kỷ Kỷ Kỷ…... Kỷ Khinh Khinh cô ta..."

Kỷ Khinh Khinh trong lòng lộp bộp, cô vừa rồi giống như đã nói chữ chồng?

Xong đời, trước đó ở bệnh viện, hình như cô và Lục Lệ Hành đã nói qua, tuyệt đối không được bại lộ mối quan hệ này ra bên ngoài.

Vừa rồi quá mức nhập tâm, diễn lố rồi.

Kỷ Khinh Khinh cắn chặt răng ngẩng đầu lên, đáy mắt ngấn lệ, "Thân ái, bọn họ khi dễ em!"

Lục Lệ Hành vẫn để cô ôm eo mình tránh ở trong lồng ngực, một tay cầm hoa hồng, một tay sờ lên tóc cô, giọng nói chỉ hai người nghe thấy, "Nói dễ nghe quá nhỉ."

Kỷ Khinh Khinh hắng giọng, thấp giọng nói, "Bọn họ khi dễ tôi."

Dáng vẻ hai người thì thầm nói chuyện với nhau, trong mắt người ngoài dường như vô cùng thân mật.

Cô Thiếu Ngu đứng ngồi không yên, lửa giận ngập trời nhìn Lục Lệ Hành, lời lẽ chính đáng: "Anh Hành, anh đừng bị người đàn bà này che mắt, cô ta chính là loại phụ nữ ong bướm lả lơi! Trước đó vì muốn nổi tiếng, còn tìm em làm chỗ dựa, sau khi bị em đá, còn leo lên với tên nhà giàu mới nổi, anh biết không? Mới ngày hôm qua cô ta còn cùng với tên đó trong trung tâm thương mại tiêu 50 vạn trong vòng mười phút!"

Cô gia cùng Lục gia có chút quan hệ, cũng có chút cổ phần trong giải trí Thiên Ngu, bằng không Cô Thiếu Ngu hắn ta cũng không động chút là nói phong sát Kỷ Khinh Khinh.

Lục Lệ Hành nâng mí mắt lên, lạnh lùng nhìn Cô Thiếu Ngu, "Nhà giàu mới nổi?"

"Đúng! Là nhà giàu mới nổi! Tất cả đều bị chụp được, anh Hành, anh ngàn vạn không thể vẻ ngoài cô ta đánh lừa! Em khi trước không biết cô ta là một người phụ nữ không từ thủ đoạn, còn bên cạnh cô ta lâu như vậy, là em cũng không thấy rõ gương mặt thật, kiêu ngạo, ương ngạch, ích kỷ, dối trá, tham lam! Người phụ nữ như vậy... Ặc..."

Ngay lúc Cô Thiếu Ngu nói chuyện, Lục Lệ Hành cầm bó hoa hồng đưa vào lòng Kỷ Khinh Khinh, hơi híp mắt lại, từng bước từng bước đến gần hắn ta, đứng trước mặt hắn, một tay cho hắn một đấm.

Một đấm này đánh cho Cô Thiếu Ngu trở tay không kịp, rên một tiếng đau đớn ngã xuống đất, trên mặt liền xuất hiện vết bầm máu.

Thẩm Vi Vi vội vàng chạy lại đỡ hắn, cúi đầu xuống, sắc mặt trong nháy mắt trở nên phức tạp.

Kỷ Khinh Khinh làm sao lại có quan hệ với Lục Lệ Hành?

Nhìn Cô Thiếu Ngu bị đánh gục ngã xuống đất, Kỷ Khinh Khinh hoan hô trong lòng, hận không thể cho Lục Lệ Hành một tràng pháo tay.

Đánh rất hay! Chồng em quá đẹp trai!

Lục Lệ Hành kéo kéo cà vạt, từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt âm u, "Cô Thiếu Ngu, cậu là đàn ông, ở trước mặt người khác, còn là một người bạn trai cũ, có tư cách gì mà đi đánh giá, gièm pha bạn gái cũ?"

"Anh Hành, Kỷ Khinh Khinh cô ta chính là người như vậy! Em không nói sai!" Cô Thiếu Ngu không phục cứng cổ cãi lại.

"Mặc kệ Kỷ Khinh Khinh trước kia làm những gì, cậu lại động thủ với một người con gái, có tính là một thằng đàn ông không?" Lục Lệ Hành trầm mặt xuống, ung dung từ tốn nói, "Từ nay về sau, tôi không hy vọng từ trong miệng cậu nói bất cứ chuyện xấu gì liên qua đến Khinh Khinh, cậu từng nói bóng nói gió lúc trước Kỷ Khinh Khinh và cậu là quan hệ bao nuôi, tôi hi vọng cậu có thể xử lý thích đáng, tôi cũng không hi vọng có một ai khác cho rằng Kỷ Khinh Khinh là bị cậu bao dưỡng, cậu nghe hiểu chưa?"

Cô Thiếu Ngu nghẹn họng, không thốt nên lời.

"Nghe hiểu chưa?"

Cô Thiếu Ngu cắn răng kiên trì nói, "... Em không thừa nhận cô ta là bạn gái của em!"

Lục Lệ Hành bật cười đá đá thắt lưng dưới đất, "Nếu cậu cảm thấy là Kỷ Khinh Khinh bao nuôi cậu, tôi cũng không có ý kiến."

Cô Thiếu Ngu sầm mặt lại, tựa như phải chịu sự nhục nhã thật lớn, "Em chỉ lấy của cô ta một cái thắt lưng!"

"Cậu đã đưa cho cô ấy cái gì?"

Cô Thiếu Ngu không nói nên lời.

"Vậy chính là không đưa, cô ấy bỏ ra năm con số trên người cậu, theo ý của cậu mà nói, ai tiêu tiền cho cô ấy, thì chính là kim chủ của cô ấy sao? Cô ấy tiêu tiền cho cậu, còn không phải là kim chủ của cậu?"

Cô Thiếu Ngu cắn chặt hàm răng, "Em biết rồi."

Lục Lệ Hành theo sát hỏi: "Cậu đã biết cái gì?"

Cô Thiếu Ngu gằn từng chữ: "Kỷ Khinh Khinh chỉ có mối quan hệ bạn trai bạn gái với em, cũng không phải tình nhân em bao dưỡng."

Lục Lệ Hành xoay người nhìn về phía phó tổng Lê đang hoảng loạn, "Lời tôi đã nghe thấy được, sự tình của Thẩm Vi Vi và Khinh Khinh tôi trước đó đã thông báo cho phó tổng Trần, không để bất cứ ai nhúng tay vào, phó tổng giám đốc Lê đây là đem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai?"

"Không không không... Không phải như vậy, Lục tổng, tôi cũng vì lợi ích của công ty, dù sao làm lớn chuyện này với công ty sẽ có ảnh hưởng không tốt."

Lục Lệ Hành cười lạnh, "Thiên Ngu không có phó tổng Lê lên làm chủ, thật sự là nhân tài chưa được trọng dụng mà."

"Ông không nghe lời tôi nói."

"Tôi cứ nghĩ vừa rồi đã nói thật cụ thể chi tiết, thứ nhất, Thẩm Vi Vi không phải do cô ấy đẩy, cho nên Thẩm Vi Vi bị thương không liên quan đến cô ấy, thứ hai, không có chứng cứ Khinh Khinh tìm Thẩm Vi Vi gây sự, cho nên một tháng nay Khinh Khinh đã phải nhận hết thảy tổn thất tinh thần, rất nhiều việc Thẩm tiểu thư đây nhất định phải chịu trách nhiệm, bên cạnh việc đăng bài xin lỗi công khai trên Weibo, những bồi thường khác, tôi sẽ cho luật sư nói chuyện với Thẩm tiểu thư."

Lục Lệ Hành nhìn Thẩm Vi Vi nhu nhược đáng thương, "Thẩm tiểu thư, cô có ý kiến gì không?"

Cô Thiếu Ngu không nhịn được thay Thẩm Vi Vi nói chuyện, " Anh Hành, anh đừng nói với Vi Vi như vậy, anh không hiểu rõ cô ấy, cô ấy..."

"Im miệng!" Lục Lệ Hành nghiêm nghị nói: "Cậu không học vấn không nghề nghiệp còn chưa tính, cả ngày đi theo sau một người phụ nữ, cậu muốn Cô gia phải tán gia bại sản sao!"

Cô Thiếu Ngu chột dạ nói: "Em không có..."

"Cô Thiếu Ngu tôi cho cậu biết, đừng tưởng rằng có Cô gia làm cổ đông ở Thiên Ngu đây thì cậu có thể tuỳ ý làm bậy, phong sát sao? Cậu có thể phong sát ai! Không có Cô gia, cậu không có học vấn không nghề nghiệp chẳng qua cũng chỉ là phú nhị đại có thể kiếm ra một phân tiền? Không có Cô gia, cậu có thể ở đây diễu võ giương oai? Không có Cô gia, cậu chẳng là cái thá gì hết! Mỗi ngày như thế nào có nghĩ đến việc quản lý Cô gia không? Hay đều đi bar thâu đêm, chơi xe theo đuổi phụ nữ, Cô gia còn có thể để cậu tiêu xài trong bao lâu!"

Cô Thiếu Ngu bị chửi mắng đến nỗi không thể ngóc đầu lên.

"Tôi không quan tâm cậu có bao nhiêu tiền đồ, hay hết sức lấy lòng để ông Cô có thể để lại sản nghiệp cho cậu, nhưng về sau nếu tôi còn thấy cậu kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, đừng trách tôi không khách khí!"

Thẩm Vi Vi luống cuống nắm lấy tay Cô Thiếu Ngu, nhẹ gật đầu, "Thiếu Ngu, anh đừng nói nữa." Cô ta nhìn về phía Lục Lệ Hành, cắn môi thấp giọng nói: "Chuyện này đúng là lỗi của tôi, bất luận Kỷ tiểu thư muốn truy cứu trách nhiệm thế nào, tôi sẽ không có ý kiến."

Lục Lệ Hành nhìn qua Thẩm Vi Vi, không có cảm xúc gì, "Nếu Thẩm tiểu thư đã không có ý kiến, vậy chuyện này cứ làm như thế, Thẩm tiểu thư mau chóng đăng bài xin lỗi lên Weibo, thậm chí sẽ phải bồi thường, tiếp đó tôi sẽ để luật sư liên hệ với cô, cô cũng có thể liên hệ luật sư, cùng nhau thương lượng. Mặt khác..... "

Lục Lệ Hành nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua từng người một, đáy mắt lạnh lẽo chứa hàn ý không được phép kháng cự, "Về sau tôi hi vọng, cuộc họp kiểu này sẽ không xuất hiện." Anh nghiêm nghị lớn giọng, "Công ty không có quy củ sao? Còn cần các người mở loại họp cá nhân này tự ý quyết định?"

Không một ai lên tiếng.

Anh quay người nhìn Trần Thư Diệc, "Thư Diệc, cậu đã hiểu ý tôi chứ?"

Trần Thư Diệc đứng tại cửa văn phòng, hắng giọng nói, "Hiểu, đã rõ."

Lục Lệ Hành ngước mặt nhìn Tần Việt, "Cậu là người đại diện của Khinh Khinh?"

Tần Việt nghe xong, vốn cho rằng mình là người ngoài cuộc, ai ngờ cũng bị điểm danh, trong lòng hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, "Đúng vậy Lục tổng, tôi là người đại diện của Kỷ tiểu thư, tên là Tần Việt."

Lục Lệ Hành gật đầu, "Chuyện này cứ quyết như vậy, tôi không hi vọng về sau bên ngoài còn bóng gió nghe được chuyện như ngày hôm nay, hi vọng các vị ở đây có thể tự giải quyết ổn thoả."

Lời này xem như là lời uy hiếp.

Trong phòng họp tĩnh mịch im ắng.

Lục Lệ Hành không tiếp tục nói nữa, cũng không buồn nhìn những người đó, quay người đi tới cửa, giọng nói dịu dàng khác hẳn vẻ nghiêm khác khi nãy, nhìn thẳng vào đôi mắt cong cong nhưng vầng trăng khuyết của Kỷ Khinh Khinh, "Đi thôi, tôi chở em về nhà."

Kỷ Khinh Khinh ôm bó hoa hồng 99 đoá, cả khoang mũi đều là mùi hoa hồng, khoé mắt đuôi mày đều là ý cười dào dạt, trong lòng ngọt ngào như nếm mật.

"Dạ."

—— "Nhiệm vụ hoàn thành, HP + 10, HP hiện tại 11 tiếng."

Bạn đang đọc Ta Tuổi Còn Trẻ Nghĩ Thủ Hoạt Quả (Dịch) của Công Tử Văn Tranh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Canhcutbietbay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.