Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh báo tử vong ( Tiếp )

Phiên bản Dịch · 1406 chữ

Edit: Canhcutbietbay

Điện tâm đồ hiện nhịp tim ổn định, Lục Lệ Hành lại lần nữa mở mắt ra.

Lục lão tiên sinh từ bên ngoài đi vào, nhìn cháu trai tỉnh lại, quá đỗi vui mừng, nước mắt rưng rưng, "Tỉnh... Rốt cục cũng tỉnh."

Một tháng qua nơm nớp lo sợ đêm không thể say giấc, cuối cùng không phụ ông mấy ngày liên tiếp cầu nguyện, cháu trai gần như hấp hối rốt cục tỉnh lại.

Lục Lệ Hành ánh mắt đảo quanh phòng nhìn tất cả mọi người, nhắm lại mắt, lấy lại bình tĩnh sau đó mở mắt ra.

"Ông nội, thật xin lỗi, đã để ông lo lắng." Lục Lệ Hành vừa tỉnh, thân thể suy yếu, giọng có chút khàn, ánh mắt lại sáng như sao, trước đó suy yếu cùng rã rời, chuẩn xác không sai nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh, "Cô là ai?"

Kỷ lão gia đem Kỷ Khinh Khinh kéo đến trước mặt, "Đừng trách ông tự mình chủ trương, đây là vợ mà ông chỉ định cho cháu, tên là Kỷ Khinh Khinh."

Ánh mắt của Lục Lệ Hành tĩnh mịch, ảm đạm không rõ, không hề nói gì, nhìn vợ của anh một chút, ý tứ dò xét rất rõ ràng.

Kỷ Khinh Khinh cúi đầu, hoàn toàn không dám cùng Lục Lệ Hành đối mặt, trong nội tâm không khỏi hốt hoảng.

Bác sĩ tiếp tục kiểm tra thân thể Lục Lệ Hành, nhìn từng dãy số liệu nối tiếp nhau trong tài liệu, liên tục nhíu mày.

Lục Lệ Hành bệnh nặng nằm một tháng, nhiều lần thiếu chút nữa không thể cứu chữa, tất cả cơ quan nội tạng đều suy yếu, dù cho y học hiện đại, cũng vô phương cứu chữa tính mạng của anh.

"Lão tiên sinh, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?"

Lục lão gia nhìn Lục Lệ Hành, gật đầu nhẹ, người ở bên ngoài đỡ ông cùng với bác sĩ y tá rời khỏi phòng bệnh.

Trong hành lang, bác sĩ sắc mặt nặng nề nhìn Lục lão tiên sinh nói: "Lục tiên sinh một tháng trước gặp tai nạn giao thông, đưa đến bệnh viện lúc thân thể nghiêm trọng, đặc biệt là tim phổi thận, bắt đầu suy yếu, trải qua một tháng cứu chữa, thân thể của cậu ấy đã là nỏ mạnh hết đà*, ngày hôm nay có thể tỉnh lại... Rất xin lỗi lão tiên sinh, y học hiện đại đã vô phương cứu chữa tính mạng của Lục tiên sinh."

*“Nỏ mạnh hết đà” cái này mình chịu ấy

Lục lão tiên sinh chuyển Phật châu, cũng không nói gì.

"Lão tiên sinh, tôi biết ngài sốt ruột, nhưng trận tai nạn giao thông này Lục tiên sinh thương thế thực sự quá mức nghiêm trọng, một tháng này bất quá là cầm cự lại 1 hơi cho cậu ấy , về sau trị liệu, đối với Lục tiên sinh mà nói, cũng chỉ là càng thêm thống khổ."

Bác sĩ đẩy gọng kiếng vàng trên sống mũi, thở dài nói: "Là một bác sĩ, tôi chỉ có thể đề nghị là, trong khoảng thời gian cuối cùng này tận lực để Lục tiên sinh không có tiếc nuối gì."

Lục lão tiên sinh bỗng nhiên siết chặt Phật châu, đây là cháu trai ông nhìn từ nhỏ đến lớn, còn ngóng nhìn xem nó lấy vợ sinh con, một nhà vui vẻ hòa thuận, bây giờ đúng là muốn ông người đầu bạc tiễn người đầu xanh!

Lục lão tiên sinh thân thể không vững lui lại mấy bước.

Bác sĩ đỡ lấy ông, "Lão tiên sinh, ông hãy bảo trọng thân thể."

Lục lão tiên sinh chán nản, thất vọng nhắm mắt lại, "Tôi hiểu được, trưởng khoa Trần, cám ơn mọi người trong khoảng thời gian này toàn lực cứu chữa cháu tôi!"

"Đây là việc chúng tôi phải làm."

Cửa phòng bệnh đóng lại, bên trong cả gian phòng chỉ còn 2 người Lục Lệ Hành cùng Kỷ Khinh Khinh.

Kỷ Khinh Khinh nhìn người đàn ông suy yếu, mặt mày tái nhợt nằm trên giường bệnh, đáy mắt dâng lên thương hại vô hạn.

Thật đáng thương a, thân thể suy yếu thành bộ dáng này, không biết mình còn có bao nhiêu thời gian, có lẽ tại thời điểm nào đó ban đêm ngủ sau liền không thể tỉnh lại, hiện tại thanh tỉnh, bất quá cũng là sinh mệnh chưa hết, hồi quang phản chiếu mà thôi.

Kỷ Khinh Khinh thay anh dịch dịch góc chăn, ông trời cho người đàn ông này bề ngoài xuất chúng, gia thế hiển hách, đầu óc cơ trí, đứng ở đỉnh cao sự nghiệp, lại mất sớm lúc còn trẻ.

Đối với người sắp chết, Kỷ Khinh Khinh luôn muốn mềm lòng một chút.

"Vợ?" Lục Lệ Hành đầu ngón tay vô thức vuốt ve góc chăn, giọng điệu thản nhiên, nghe không ra vui buồn , "Cô là vợ mà ông nội tìm cho tôi, tôi không có bất cứ ý kiến gì."

"Tôi cũng không biết Lục lão tiên sinh vì sao lại chọn tôi làm vợ của anh, nhưng tôi đã là vợ anh, thời gian về sau, tôi sẽ chiếu cố anh thật tốt." Để anh ra đi không còn tiếc nuối.

Lục Lệ Hành ánh mắt thanh lãnh* không hề chớp mắt nhìn qua nàng, đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm, nhìn không ra mánh khóe, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

*”thanh lãnh” từ này tớ chịu

Anh gặp quá nhiều phụ nữ, những người đó đều là quốc sắc thiên hương* nhưng cũng không làm dậy nổi dục vọng của anh.

*quốc sắc thiên hương: người phụ nữ đẹp ( chắc cái này ai cũng biết )

Nhưng người phụ nữ này không giống, có cô ấy ở bên cạnh, mình mới có thể sống sót.

"Tôi không biết lai lịch của cô, như lời cô nói, cô không biết ông nội vì cái gì để cô làm vợ của tôi, tôi cũng không rõ, nhưng tôi hi vọng cuộc sống sau này, cô có thể sống đúng thân phận của mình."

Kỷ Khinh Khinh biết người này tính cách lạnh lùng, không gần nữ sắc, nghe giọng điệu này tựa hồ là không hài lòng cô lắm.

Chẳng qua ngẫm lại cũng thế, một người chưa từng gặp mặt tự nhiên trở thành vợ của mình, người đàn ông kia trong lòng chắc không chấp nhận được?

Sắc mặt Lục Lệ Hành tái nhợt, nằm một tháng trên giường thân hình gầy đi không ít, Kỷ Khinh Khinh đáy lòng thầm thở dài, cũng không biết mình có bao nhiêu điểm đối với thân thể này, có điều lúc này, anh ta còn đàng hoàng chững chạc ở đây bàn bạc vấn đề thân phận với cô.

"Tôi hiểu, anh yên tâm, ở bên ngoài tôi sẽ không nói mình là vợ của anh."

Lục lão tiên sinh ở bên ngoài cùng bác sĩ nói về bệnh tình của Lục Lệ Hành còn chưa có trở lại, trong phòng chỉ có hai người bọn họ quả thật có chút không được tự nhiên.

"Anh nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi trước." Kỷ Khinh Khinh cười cười, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lục Lệ Hành thái độ không tốt Kỷ Khinh Khinh có thể hiểu được.

Cho dù ai gặp tai nạn giao thông, nằm trên giường bệnh một tháng, tỉnh lại không được bao lâu, đầu óc còn trống rỗng tự nhiên có thêm một người vợ, tâm tình đều sẽ không tốt.

Cô không phải không biết, cô ở lại nơi này, Lục Lệ Hành chỉ sợ không thể sống lâu, đã như vậy, cần gì phải ở lại nơi này khiến người ta chán ghét đâu?

—— "Cảnh cáo tử vong, trong vòng năm phút, mời cùng Kỷ Khinh Khinh hoàn thành nhiệm vụ trao đổi tên."

Lục Lệ Hành: "Trao đổi tên?"

—— "Hiện tại 2 người đã là vợ chồng, đương nhiên phải tiến hành trao đổi tên. Xin gọi Kỷ Khinh Khinh là vợ, cũng để Kỷ Khinh Khinh gọi cậu là chồng một lần."

Lục Lệ Hành: ...

Cắm vào phiếu tên sách

Tác giả có lời muốn nói:

Chồng mỗi ngày đều bị vả mặt làm sao đây.

Bạn đang đọc Ta Tuổi Còn Trẻ Nghĩ Thủ Hoạt Quả (Dịch) của Công Tử Văn Tranh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Canhcutbietbay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.