Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trương Minh và con báo tiểu Thất

Phiên bản Dịch · 1492 chữ

Chương 1: Trương Minh và con báo tiểu Thất

Trước một túp lều tranh rách nát có một nam tử ăn mặc một bộ đồ vải đay ngắn, vóc người hắn gầy gò, gương mặt tiều tụy, nhìn cứ như là mắc bệnh lâu ngày.

Dưới chân nam tử áo đay là một quả cầu nhung màu trắng cuộn tròn, "quả cầu nhung" gật gật, hóa ra là một con báo nhỏ.

Con báo thấy nam tử thở dài thì ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, có vẻ như đang an ủi cọ cọ vào người nam tử.

Trương Minh thấy thế khẽ mỉm cười, ngồi xổm người xuống bế lên con báo con đang cuộn tròn trên mặt lên, nói: “Tiểu Thất, thật hâm mộ mày đó, cái gì đều không cần nghĩ, cái gì cũng không cần làm, mỗi ngày hết ăn rồi ngủ, sung sướng hơn quỷ nghèo như tao không biết bao nhiêu lần.”

“Ngáo.”

Con báo nghe không hiểu hắn đang nói gì, cũng không muốn nghe.

Tránh khỏi cánh tay của nam tử áo đay, con báo nhỏ nhanh như chớp chạy tới lều tranh, tìm đại một cái bàn bò xuống, lười biếng cuộn tròn lại tiếp tục ngủ.

Thấy vậy nam tử áo đay cũng không nhiều lời nữa, quay đầu nhìn thoáng qua lều tranh phía sau lưng .

Đây là “lều tranh” thuộc về hắn, nói đúng hơn phải là quán rượu thuộc về "hắn" trên thế giới này.

“Khoảng một tháng rồi ha.”

Trương Minh ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời màu đỏ sắp khuất núi phía xa xa, núi xa che lấp rặng mây đỏ, cảnh đẹp lúc hoàn hôn rơi vào trong đáy mắt.

Đã hơn một tháng đến với thế giới xa lạ này.

Đây là một thế giới tương tự với thế giới thời xưa, chỉ có một điểm duy nhất không giống, đây là một thế giới võ hiệp thực thụ, nếu không tận mắt nhìn thấy thì Trương Minh cũng chắc chắn không thể tin là mình đã lọt vào một thế giới như vậy.

Sau những chuyện kỳ lạ xảy ra với mình đã làm cho hắn có hơi không thể nào chấp nhận được chuyện này.

Trong một thế giới nguy hiểm như vậy, muốn sống yên phận đúng là quá khó khăn mà, đừng nói đến chuyện mở một quán rượu bên rách bên đường.

Trương Minh xoay người đi vào trong lều, quen lối bước qua cái bàn rách và những vò rượu vỡ, chỗ này rách tươm như vậy, từ khi hắn tới thì đã như thế này rồi.

Bảng hiệu sao, không có bảng hiệu, chỉ là một túp lều mà thôi, đòi bảng hiệu gì chứ!

Hắn chống cằm, ánh chiều tà xuyên qua túp lều cỏ hắt lên gương mặt của Trương Minh.

Trong núi dần vang lên tiếng côn trùng kêu, vắng lặng yên bình.

"Ngáo ~" Ánh chiều tà áng màu chiếu xuống trên người con báo, hưởng thụ sự ấm áp sau cùng cuối ngày xong, nó ngáp một cái, nặng nề ngủ.

Khi ánh chiều tà cuối cùng hạ xuống, ngón tay của Trương Minh giật giật, hắn từ từ đứng dậy, không để ý đến con báo ngủ say trên bàn, bước ra khỏi lều tranh.

Trên đường cái, bóng dáng hắn có vẻ tiêu điều, trong rừng gió thổi thêm vài phần mát mẻ.

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, ngẩng đầu nhìn trời.

Không có mây, tin chắc là bầu trời đêm nay sẽ rất đẹp...

Hắn tiếp tục chờ, giống như một người bệnh cô độc chờ bóng đêm phủ xuống.

Bầu trời ban đêm rất đẹp, sao bắc đẩu đã sáng để dẫn lối cho người, nhưng mà chính hắn cũng chỉ có một mình, dường như tất cả mọi thứ đều chuyển động quanh hắn, chẳng qua là hắn đang ở giữa mà thôi.

...

Hắn tên là Trương Minh, năm nay 23 tuổi, không hiểu biết gì, cũng không biết làm gì, tự nhận bản thân là một kẻ thất bại.

Vì phụ giúp gia đình, năm mười bảy tuổi hắn đã bỏ học đi làm, xiên xiên vẹo vẹo nuôi một nhà ba người, mẹ thì bệnh nặng, em gái đi học, cả nhà này đều dựa vào hắn chống đỡ.

Hôm đó hắn làm việc rất khuya, mệt chết đi được, cuối cùng ngồi trên một chuyến tàu điện ngầm, hắn ngủ say, khi tỉnh lại thì phát hiện... mình không phải là mình nữa.

Vẻ ngoài thay đổi, thế giới thay đổi, vậy nên mọi thứ đều thay đổi. Hắn tưởng là mơ nhưng mà lại không phải như vậy.

Biết là đã xuyên qua.

Có thể đây là một cuốn tiểu thuyết nào đó muốn chọn một người đi đến một thế giới, giàu có một phương hay là công thành danh toại, nhưng mà sao lại chọn trúng hắn chứ.

Mẹ vẫn còn bệnh nặng trên giường, em gái vẫn còn đang đi học, hắn cùng lắm cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, chuyện như thế này sao lại rơi xuống đầu hắn, hắn không hiểu.

Bối rối, bất lực, sợ hãi, mờ mịt.

Tất cả các tâm trạng đều hiện lên trong lòng.

Cố gắng ép bản thân đi vào giấc ngủ, an ủi bản thân khi mình tỉnh dậy thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường, nhưng mà tất cả đều phí công.

Trong thời gian một tháng, bóng dáng gầy gò kia đã từng vô số lần chảy nước mắt trong đêm, mỗi ngày đều hưởng thụ ánh chiều tà như một kẻ ngốc rồi đợi bầu trời sao vào ban đêm, mong nhớ người nhà.

Trong khoảng thời gian này hắn đã từ từ chấp nhận sự thật bản thân sẽ không thể nào quay về được này.

Có lẽ đây là trời xanh thương hại hắn, một người thất bại lại nhu nhược như hắn, ông trời kết thúc cuộc sống đen tối kia cho hắn, đưa hắn đến một thế giới mới.

Hắn cho là vậy.

Tâm trạng Trương Minh dần bình thản, đồng thời tiểu Thất cũng cho hắn động lực rất lớn, tốt xấu gì thì hắn cũng không lẻ loi một mình.

...

"Cũng không biết là bệnh của mẹ đã đỡ chưa."

Trương Minh ngồi trên đường cái dần dần buồn ngủ, duỗi người định quay vào trong lều tranh ngủ.

Thời tiết dần lạnh hơn, gió lạnh buổi chiều làm đau gương mặt hắn.

Nhìn thoáng qua túp lều tranh, hắn nghĩ có lẽ mình cũng nên xử lý lại chỗ này, lại khai trương lại quán rượu này một lần nữa.

[Tâm trạng của ký chủ đã ổn định, đạt được yêu cầu của hệ thống, đang trong tình trạng dần ổn định...]

"Sao?" Trương Minh dừng bước, trong đầu bỗng hiện lên những dòng chữ khiến hắn giật mình.

Chuyện gì vậy?

Trương Minh tỉnh táo lại, hắn chắc chắn không phải là vì mình nghĩ nhiều quá nên bị như vậy, nói cách khác thì hắn không bị mắc chứng vọng tưởng.

Trước đây khi đi học, hắn đã đọc một số tiểu thuyết trên mạng, nếu như hắn đoán không sai thì có lẽ chắc là mình sẽ có được một thứ gì đó ghê gớm, gọi một cách thô tục là - bàn tay vàng.

[Mức độ bình tĩnh... 78%]

[Mức độ bình tĩnh... 96%]

[Bình tĩnh thành công!]

Sau khi tin tức bình tĩnh thành công xuất hiện, Trương Minh cảm giác như trên người mình có thêm một thứ gì đó, nhưng mà hắn không rõ lắm rốt cuộc là gì.

[Dựa vào hoàn cảnh và tin tức về ký chủ tìm kiếm nghề nghiệp phù hợp nhất...]

[Kết quả kiểm tra cân nhắc, nghề nghiệp phù hợp nhất trước mắt là: Ủ rượu]

[Mở ra khuôn mẫu nghề "ủ rượu"]

[Kiểm tra bước tiến vào giới võ hiệp của ký chủ]

[Mở ra khuôn mẫu nghề nghiệp "võ giả"]

[Tên: Trương Minh]

[Cấp: Level 0/10]

[Thực lực: chưa cập nhật]

[Kỹ năng: Tạm thời chưa có]

[Nhiệm vụ: Tạm thời chưa có]

[Giới thiệu vắn tắt: Hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai buồn tới ngày mai buồn (nghề nghiệp do hệ thống sắp xếp và lựa chọn, sau khi lựa chọn sẽ không thể thay đổi.)]

[Đã nhận tin thông báo nhiệm vụ, xin chú ý và nhận tin!]

Tin tức liên tiếp xuất hiện trong đầu Trương Minh, hắn xem những tin tức này một hồi lâu mới thở ra.

Xoa xoa đầu, hắn hít một hơi thật sâu, nhìn căn nhà lá trước mắt: "Chuyện này... Có chuyện gì rồi."

Thích nghi trong mọi hoàn cảnh đi, cả đời này của mày không phải là thuận nước đẩy thuyền sao?

Bạn đang đọc Ta và quán rượu giang hồ của ta của Mặc Tuyên Chỉ

Truyện Ta và quán rượu giang hồ của ta tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngườiđẹpkhôngsầu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.