Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạ dày bị thương nặng, chỉ muốn ăn cơm mêm!

Phiên bản Dịch · 1560 chữ

Trong lời nói Mộ Dung Tuyết tràn ngập kính ý .

Cuối cùng còn chủ động đi về phía trước, một bộ dáng ta cũng muốn đi theo tu hành.

Nhìn bóng lưng xinh đẹp của Mộ Dung Tuyết, Khóe miệng Trần Bình An giật giật một chút.

Không có biện pháp, hắn cũng đi theo.

Nửa ngày sau.

Đêm xuống.

Trước một dòng suối. Bởi vì trời tối không tiện đi lại, hai người chỉ có thể đốt lửa sưởi qua đêm.

Mộ Dung Tuyết mượn cơ hội chữa thương. Một canh giờ sau, dưới tác dụng của đan dược thương thế trên người nàng đã hồi phục rất nhiều.

Sau đó lại bắt đầu tu luyện.

Nàng đã dừng lại ở cảnh giới Ích Cốc đỉnh phong một thời gian dài, bình cảnh mắc kẹt không thể đột phá.

Mặc kệ ăn đan dược hoặc là dùng phương pháp khác, đều không có tác dụng.

Mà nàng tu luyện chính là thủy hệ công pháp, gia gia nàng nói cho nàng biết, loại tình huống này có hai biện pháp đột phá.

Một là tích lũy từng ngày, cuối cùng có một ngày có thể nước chảy thành sông.

Hai là bằng vào giác ngộ đến đột phá, người tu luyện thủy hệ công pháp, quan thủy mà ngộ.

Chỉ cần có giác ngộ, tất có thể nước chảy thành sông, nhất cử đột phá.

Nhưng nàng đã xem nước tu luyện suốt mấy tháng, vẫn như cũ không có bất kỳ dấu hiệu giác ngộ nào.

Bởi vậy cô sinh ra tâm tư du lịch, cảm thấy tâm tình tốt, có lẽ cũng có thể nước chảy thành sông.

Nhưng chưa từng nghĩ tới, đi ra một chuyến còn bị đuổi giết, nếu không phải gặp được Trần Bình An, nàng đã hương tiêu ngọc vẫn.

Đêm nay ánh trăng không tệ, ánh sáng chiếu rọi xuống dòng suối bên cạnh, một vầng trăng khuyết nổi trên mặt nước.

Mộ Dung Tuyết nhìn chằm chằm mặt nước, thật lâu sau cũng không có ý cảm ngộ, ngược lại có chút mệt mỏi...

Trần Bình An ngồi bên đống lửa, buồn chán đến mức chán nản. Mà hắn còn muốn tìm Mộ Dung Tuyết nói chuyện phiếm, mượn cơ hội này thúc đẩy quan hệ của hai người một chút.

Nói như vậy, hắn mới có thể dựa vào quan hệ này tiến vào Kháo Sơn Tông.

Suy nghĩ một chút, đôi mắt hắn sáng lên, lấy bình nước ra nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, nói:

"Mộ Dung cô nương, có muốn uống nước không? ”

Mộ Dung Tuyết nghe vậy, lúc này mới nghĩ đến bên cạnh mình có một cường giả.

Tình huống này của nàng, có thể thỉnh giáo đối phương một chút a!

Nghĩ tới đây, nàng vội vàng nói: "Tiền bối, kỳ thật vãn bối ở trên phương hướng tu luyện gặp phải một vấn đề, tu vi vẫn kẹt ở Ích cốc đỉnh phong, chậm chạp không có dấu hiệu đột phá, vãn bối thật sự vô kế khả thi, mong tiền bối chỉ điểm một hai. ”

Khóe miệng Trần Bình An giật giật, hắn muốn cùng Mộ Dung Tuyết nói chuyện phiếm, đột nhiên không muốn tán gẫu nữa.

Mỹ nữ, đầu óc nàng bị hỏng sao?.

ta thực sự là một phàm nhân. Người hỏi gà cùng thỏ ở chung chuồng ta còn có thể.

Vấn đề tu luyện, ta hiểu một sợi lông a!

"Khụ khụ, cái này ta làm sao biết được, nếu không, Mộ Dung cô nương ngươi uống một ngụm nước, tự mình nghiên cứu một chút?"

Trần Bình An cười khổ nói. Mộ Dung Tuyết nghe Trần Bình An nói vậy, thất vọng.

Nhưng ngay sau đó, đôi mắt củanàng đột nhiên mở to.

Không đúng!

Tiền bối không phải là không thể!

Chỉ điểm của hắn, ngay trong lời nói!

Uống nước đi!

Phải, đó là uống nước!

Nàng đã nhầm lẫn, không phải quan thủy để ngộ, mà uống nước để hiểu!

Nàng vội vã lấy ra ấm đun nước của mình, uống một ngụm đầu tiên, sau đó nhắm mắt lại.

Sau một thời gian, uống một ngụm khác và nhắm mắt lại.

Vẻn vẹn chỉ mười hơi thở, nàng hô một tiếng, trong miệng phun ra một đạo khí lốc.

Khí thế trên người, cấp tốc tăng lên mấy lần!

Cũng vào lúc này, nàng mở mắt ra, trong đôi mắt đẹp, lóng lánh ánh sao vô tận, chiếu vào trên người Trần Bình An.

Nàng đột nhiên đứng lên, quỳ một gối, chắp tay hành lễ: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm! ”

Nhìn cảnh này, Trần Bình An lại choáng váng.

Chỉ có một gói biểu tượng cảm xúc có thể giải thích tâm tình hiện tại của hắn.

Một đứa trẻ với một đống dấu chấm hỏi trên đầu.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Ta chỉ điểm lúc nào!

"Không được, đầu óc mỹ nữ này càng ngày càng không bình thường. .”

Trần Bình An cảm thấy, đầu óc Mộ Dung Tuyết khẳng định còn chưa tốt.

Ngày hôm sau, Trần Bình An tiếp tục lên đường.

Dọc theo đường đi, Trần Bình An phát hiện Mộ Dung Tuyết đi theo phía sau mình, vẫn nhìn chằm chằm hắn. T

rên mặt còn tràn ngập thần sắc sùng kính, trong mắt lóng lánh tinh quang, nhìn chằm chằm cả người làm hắn khó chịu.

Sau khi đột phá đến Kết Đan Cảnh, Mộ Dung Tuyết tâm tình rất tốt, vì cảm tạ Trần Bình An, nàng cũng không biết báo đáp như thế nào.

Nếu có thể lấy thân hứa hẹn, nàng tuyệt đối chọn cái này.

Lại là nửa ngày sau, hai người rốt cục đi tới chân núi Kháo Sơn Tông.

Giờ phút này, Trần Bình An đứng dưới chân núi, nhìn đỉnh núi nguy nga,trong lòng thổn thức.

Biểu tình của hắn cực kỳ giống dân quê mới vào thành phố, nhìn thấy cao ốc.

Ngọn núi này là ngọn núi cao nhất mà Trần Bình An từng thấy.

Mây trắng quanh quẩn ở lưng chừng núi, hoàn toàn không nhìn thấy đỉnh.

Mà trên núi, còn có Quỳnh Lâu Ngọc Vũ, Tiên Hạc trong đó bay lượn.

Tiên khí phiêu phiêu, lay động tâm hồn.

Trần Bình An nhịn không được nói:

"Đây là Kháo Sơn Tông của các ngươi? ”

Mộ Dung Tuyết thấy Trần Bình An lộ ra bộ dáng kinh ngạc, cười khổ gật đầu.

Nàng đã não bổ ra suy nghĩ trong lòng Trần Bình An.

Nhất định đang suy nghĩ, loại này đơn sơ địa phương, dĩ nhiên có người dùng làm tông môn, thật sự quá không thể tưởng tượng nổi.

"Tiền bối, ngài còn chưa nói tới tông môn chúng ta có chuyện gì đâu."

Lúc này, Mộ Dung Tuyết ấp mở đề tài nói. Dọc đường đi tới, nàng cũng không tiện hỏi việc này.

Dù sao khi đó cùng Trần Bình An cũng không quen biết lắm. Nhưng trải qua một ngày một đêm ở chung, cô cảm thấy Trần Bình An đặc biệt dễ ở chung.

Giờ phút này lại đến tông môn, liền can đảm hỏi ra.

Trần Bình An thấy thời cơ đã đến, cẩn thận nói:

"Kỳ thật ta đến đây, là muốn gia nhập tông môn các ngươi. ”

Mộ Dung Tuyết nghe vậy, đôi mắt đẹp trợn tròn to.

"Hả?! Tiền bối.... người đang nói về cái gì vậy?! ”

Trần Bình An thấy Mộ Dung Tuyết thập phần kinh ngạc, cảm giác việc gia nhập Kháo Sơn Tông sắp ngâm nước canh.

Cũng đúng, một người phàm nhân lại nói muốn gia nhập tông môn, quả thật có chút không biết tự lượng sức mình.

Bất quá, ngươi cũng không đến mức kinh ngạc như vậy đi.

Cho dù như thế, Trần Bình An vẫn là nói thêm một lần nữa, sau đó, cũng chuẩn bị nói mình ở tông môn làm tạp vụ cũng được.

Nhưng lúc này, Mộ Dung Tuyết lại cao hứng phấn chấn, vội vàng nói:

"Tiền bối, ta liền dẫn ngài đi tìm phụ thân ta! ”

Kích động nói xong, nàng đưa tay kéo Trần Bình An.

Mà ngay sau đó, nàng cũng ý thức được mình thất thố, vội vàng rụt tay về.

Lần này, nàng giống như chim non sợ hãi , đột nhiên có chút đứng ngồi không yên.

Bất quá năng lực giảm bớt lúng túng của nàng cũng mạnh mẽ, vuốt nhẹ mái tóc trước trán ra sau vành tai, nhỏ giọng rụt rè nói:

"Tiền bối đi theo ta. ..."

Nói xong, sắc mặt ửng đỏ đi về phía trước.

Trong lòng trách mắng mình, vì sao lại vô lễ như vậy!

Nếu đắc tội tiền bối, nên làm thế nào cho phải?!

Trần Bình An ngơ ngác đứng một hồi, sau đó mới sắc mặt cổ quái đi theo Mộ Dung Tuyết.

Nhìn gương mặt ửng đỏ của Mộ Dung Tuyết, hắn ùng ục nuốt nước miếng, nhịn không được nhìn bàn tay vừa rồi bị Mộ Dung Tuyết giữ chặt.

Hắn đột nhiên cảm giác, dạ dày của mình giống như bị thương nặng. Sau này chỉ muốn ăn cơm mềm!

Bạn đang đọc Ta Vô Địch Lúc Nào ( Dịch ) của Hí Liễu Tiên Sinh

Truyện Ta Vô Địch Lúc Nào ( Dịch ) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy27387371
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.