Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Phiên bản Dịch · 3923 chữ

Tà vương diễn tỳ - Chương 02

Mộttoàn thành bằng đá to lớn đồ sộ, đứng sừng sững ở đỉnh núi cao ngất. Địa hìnhgập ghềnh rất khó đi qua, cùng với ở trên cao nên quanh năm mây mù bao phủ, làmcho toàn toà thành như được che phủ bởi một tấm khăn che huyền bí.

Toàthành bằng đá này tồn tại, đúng là “Minh vương” Hắc Mộc Dạ một tay thành lập“Huyền minh thành”.

Giờphút này, sau giờ ngọ (sau11-13h) ánh mặt trời ấm áp chiếuvào người Hắc Mộc Điệp, nàng đệm nhẹ bước chân men theo hành lang gấp khúc,tính đến đại thính tìm đại ca nàng Hắc Mộc Dạ, thương lượng một số công chuyệntrong thành.

Vừamới đi đến ngoài đại sảnh, nàng chợt nghe thấy tiếng người nói chuyện với nhuavọng từ trong ra, nghe một lúc nàng nhận ra đó là thanh âm của đại ca nàng HắcMộc Dạ và tuỳ tùng tâm phúc của hắn Nhiễm Hoằng.

Nàngcó chút trần trừ, đang do dự không biết có nên quay về đợi lát nữa bọn họ xongchuyện rồi quay lại hay không, thì tiếng nói chuyện của bọn họ mơ hồ truyền vàotai nàng…

“Chủtử, trong lúc thuộc hạ đến trấn trên làm việc, nghe thấy được một tin tức.”

“Cáigì tin tức?”

“Ách…Này thôi…”

“Cóchuyện cứ nói, làm gì mà ấp a ấp úng?”

“Vâng…”Nhiễm Hoằng lại chần chờ dừng một hồi lâu, mới rốt cục mở miệng nói: “Thuộc hạnghe nói…‘Ma kiếm sơn trang’ thiếu chủ Nam Cung Mị muốn kết hôn.”

Nam Cung Mị? Vừa nghe đến cáitên này, Hắc Mộc Điêpr nguyên bản đang muốn rời đi liền dừng ngay lại, gươngmặt tuấn mỹ vô trù của hắn bộng nhiên hiện lên trong đầu nàng, hình ảnh này rấtrõ ràng, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy kinh ngạc.

Khoảngthời gian mà nàng gặp Nam Cung Mị ở chợ, đã qua hơn một tháng, nàng đều đã quênbộ dáng của Đỗ Nhược Nhược cùng Bạch Thuỷ Hà, không nghĩ tới Nam Cung Mị hìnhdáng, tướng mạo, lại vẫn còn khắc sâu ở trong đầu nàng, giống như bọn họ vừamới chỉ gặp mặt nhau hôm qua mà thôi.

Vừarồi Nhiễm Hoằng nói… Nam Cung Mị muốn kết hôn ? Hắn muốn kết hôn với người nào?

HắcMộc Điệp không phân biệt nổi cảm giác trong lòng mình lúc này, chỉ cảm thấyngực như bị một khối đá nặng đè lên, một loại cảm giác hậm hực khiến cho nàngkhông thể thở nổi.

Quái!Nàng tại sao lại có phản ứng dị thường như vậy ?

NamCung Mị kia cũng không phải có quan hệ gì với nàng, nhiều nhất cũng chỉ là bọnhọ từng gặp qua mặt nhau một lần, ngay cả tính là quen biết còn không phải, vìcái gì chuyện của hắn lại dễ dàng tác động vào tâm tư của nàng như vậy ? Vì cáigì vừa nghe thấy hắn muốn kết hôn, nàng lại có cảm giác hậm hực không vui nhưvậy ?

HắcMộc Điệp nhăn lại mi tâm, thử cố gắn lí giải nỗi lòng phức tạp cùng hành độngkì quặc của mình, tiếng nói của đại ca nàng cùng Nhiễm Hoằng lại truyền ra…

“NamCung Mị muốn kết hôn ? Cái đó cùng ta có quan hệ gì đâu?” Hắc Mộc Dạ có chútkhó hiểu hỏi lại.

“Này…Thuộc hạ nghe nói, ngườiNam Cung Mị muốn kết hôn là… là…” Nhiễm hoằng ấp a ấpúng, như là có cái gì khó ngôn chi ẩn (khó nói thành lời).

“Rốtcuộc là loại người nào? Nói mau a !” Hắc Mộc Dạ có chút không kiên nhẫn thúcgiục.

“Là….”Nhiễm hoằng cắn răng một cái, bất đắc dĩ nói: “Là Nguyệt Nga Nhi!”

“Ngươinói cái gì?!”

Vừanghe thấy ba chữ “Nguyệt Nga Nhi” này , ngữ điệu Hắc Mộc Dạ lập tức thay đổi,tiếng nói nguy hiểm kia làm người ta liên tưởng tới việc ai đó chót dại chọcgiận một con mãnh hổ

“Ngươinói lại lần nữa xem,người Nam Cung Mị muốn kết hôn là ai?”

“Lànghĩa muội của Phượng Thư Dương… Nguyệt Nga Nhi.”

Nghĩamuội của Phượng Thư Dương ? Hắc Mộc Điệp ngẩn người, đột nhiên bừng tỉnh đạingộ. Nguyên lai lúc trước Nam Cung Mị nói có việc muốn đi Giang Nam Phượng giara là đi cầu hôn.

Phanh…một tiếng vỡ thật lớn vang lên, kia hình như là tiếng một chưởng bổ xuống làmgẫy đôi cái bàn to làm bằng gỗ đàn tử, dọa Hắc Mộc Điệp nhảy dựng.

Nàngnhư thế nào cũng không thể tin được, người luôn rất bình tĩnh, rất tự chủ nhưđại ca, lại có những lúc cuồng nộ nổi trận lôi đình đáng sợ như thế.

Nhưngmà, nếu nói sự tức giận của Hắc Mộc Dạ lúc này, làm Hắc Mộc Điệp kinh ngạckhông thôi, như vậy, chuyện nàng nghe nói tiếp theo, lại làm nàng kinh ngạc đếnđộ không biết phản ứng thế nào.

“Ngàynào nàng lên kiệu hoa, điều tra ra không ?” Hắc Mộc Dạ hung ác nham hiểm hỏi. (nguyên bản là nham hiểm,mình cũng chưa nghĩ đc đổi sang từ j, tại nham hiểm nghe cứ sao sao ấy)

“Đãđiều tra ra, là ngày cuối tháng này.”

“Cuốitháng? Hừ, Nam Cung Mị ngươi đừng mơ tưởng có thể như nguyện cưới nàng làm vợ!”

“Chủtử có tính toán gì không?”

“Ngănđón kiệu cướp cô dâu!” Hắc Mộc Dạ ngữ khí cuồng ngạo nói.

“Cướpcô dâu?” Nhiễm Hoằng kinh ngạc hô nhỏ. “Chủ tử người nói thật hả ?”

“Ngươixem ta là người hay nói giỡn sao ?”

“Nhưnglà…” Nhiễm Hoằng chần chờ trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được hỏi. “Làmnhư vậy… có thể được sao?”

“Cógì không được ?” Hắc Mộc Dạ tức giận hừ nhẹ.

“Bọnhọ một người là ‘Giang Nam đế vương’ danh xưng Phượng Thư Dương; Mộtngười là ‘Ma kiếm sơn trang’ thiếu chủ làm việc luôn biến hoá kỳ lạ, bí hiểm.Nếu đồng thời cùng hai người bọn họ đối địch, chỉ sợ sẽ trở thành chuyện lớnkhó giải quyết.” Nhiễm Hoằng lo lắng nói.

“Hừ,đừngnói là chỉ hai người kia, cho dù phải đối địch cả người trong thiên hạ, thì đãlàm sao? Chẳng lẽ ta lại sợ thất bại ?”

Nghengữ khí cuồng ngạo cường hãn của đại ca, Hắc Mộc Điệp kinh ngạc cơ hồ muốn cườithật lớn.

Vìsao đại ca không tiếc trả giá hết thảy đại giới, cũng muốn đem Nguyệt Nga Nhicường đoạt về bên người? Chẳng lẽ đại ca cùng với nữ nhân kia từng có liên hệgì với nhau sao?

NhiễmHoằng thân là “Huyền minh thành” tổng quản, lại là đại ca tâm phúc, nhiều nămqua vẫn thay đại ca bôn tẩu làm việc, nhất định biết nguyên nhân khúc chiết bêntrong đó. Bất quá hắn này nhân chẳng những thoắt ẩn thoắt hiện, lại chỉ nguyệntrung thánh duy nhất với ca ca nàng, chỉ sợ nàng rất khó thám thính được tintức gì từ hắn, xem ra chỉ có thể dựa vào trí thông minh của mình để đoán xemthôi.

Ngheđại ca cùng Nhiễm Hoằng tiếp tục đàm luận chuyện cướp cô dâu, Hắc Mộc Điệp bỗngphát hiện trong lòng nàng cũng mong đại ca cướp cô dâu thành công.

Vìsao nàng lại có tâm tư như vậy chứ ? Đáp án kì lạ đã mơ hồ hiện lên ở tronglòng nàng, chính là nàng không đủ dũng khí tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.

Nhưngmà, không tìm tòi nghiên cứu không có nghĩ là nàng có thể điều khiển được suynghĩ trong đầu mình, tình cảnh gặp Nam Cung Mị một tháng trước, lại bỗng nhiênhiện lên trong đầu nàng.

Gương mặt tuân mĩ kiacùng con ngươi đen sâu thẳm không lường được, giống như nét khắc trên tảng đá,chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của nàng, làm cho nàng trừ bỏ nghĩ về hắn, thì mọichuyện liên quan tới hắn, thậm chí ngay cả nàng tới đây tìm đại ca để thươnglượng một số chuyện cũng quên sạch không còn gì cả.


Ngàymùa hè nắng hè chói chang, ánh mặt trời chiếu vào đầu người đi đường khiến aicũng đổ mồ hôi như tắm, khuôn mặt cũng nóng đến đỏ hồng, thậm chí đến cả mắtcũng không mở ra được vì ánh nắng quá chói chang.

“Huyềnminh thành” ở trên tận cùng đỉnh núi cao, bởi vậy khí hậu tuy rằng so với ngàythường nóng bức hơn một ít, nhưng cũng không làm người ta oi bức đến mức khóchịu.

Ngồiở trong đại sảnh “Huyền minh thành”, ánh mắt Hắc Mộc Điệp lơ đãng liếc về phíangoài cửa sổ, nhìn ánh nắng ấm áp trải trên mái đình, tâm tư của nàng bôngnhiên lơ đãng bay xa…

Lầnđầu tiên nàng gặp Nam Cung Mị, là vào một ngày xuân cũng tầm giờ ngọ (giữatrưa) với ánh nắng ấm áp thế này, không nghĩ tới chỉ chớp mắt,đã chuyển sangnhững ngày hè nóng bức.

Cũngtại cuối tháng trước, Nguyệt Nga Nhi căn bản phải được gả đến Nam Cung Mị, quảthực trong ngày lên kiệu hoa, bị đại ca đến đoạt trở về.

Tuyrằng đại ca đối với nàng luôn dùng bộ mặt cứng rắn lạnh lùng, nhưng nàng có thểnhận ra, hắn thật sự rất thích Nguyệt Nga Nhi.

Nghĩtới điều này, Hắc Mộc Điệp nhịn không được mỉm cười, thật tình cảm thấy caohứng vì đại ca có thể lấy nữ nhân mình thích về làm vợ.

Nàngquay đầu liếc mắt nhìn đại ca, thấy hắn ngồi mà cũng không được yên, hiển nhiênlà đang nhung nhớ thiếu nữ xinh đẹp của mình trong phòng rồi, nàng không nhìnđược khẽ cười ra tiếng.

Nếukhông phải sáng sớm hôm nay, nàng có nhiều chuyện tình cấp thiết cần tìm đại cathương lượng, chỉ sợ đại ca không muốn rời khỏi phòng đi, không muốn rời khỏithê tử xinh đẹp đang ngủ say!

“Đạica? Đại ca?”

Nàngliên tục kêu vài thanh, mới gọi được Hắc Mộc Dạ trở về.

“Làmsao thế ? Tương tư chị dâu ?” Nàng trêu chọc.

Tuyrằng bị đoán trúng sự thật, nhưng Hắc Mộc Dạ vẫn giả bộ lạnh lùng, không muốnthừa nhận hăn thật đang rất nhớ thê tử đáng yêu.

“Ngươicho dù không nói ta cũng biết, bởi vì bộ dạng của ngươi sớm tố cáo hết thảyrồi.” Hắc Mộc Điệp giảo hoạt cười cười, trong lòng không khỏi hâm mộ chị dâu.

Cóthể được một ngươi nam nhân giành hết tình yêu cho mình, đó là chuyện thật maymắn và hạnh phúc !

Mộtnỗi buồn bã bỗng nhiên quanh quẩn ở trong lòng Hắc Mộc Điệp, nàng ở hâm mộ chịdâu, đồng thời cũng không khỏi nghĩ liệu mình có đủ may mắn gặp được một ngườinam nhân toàn tâm toàn í yêu mình hay không ?

Vưuàmới nghĩ như vậy, một khuôn mặt nam nhân thình lình nhảy lên trong đầu… là NamCung Mị !

Chậcchậc, thật là! Nàng tại sao lại nghĩ đến hắn vậy ? Hắc Mộc Điệp lắc đầu, cốgắng đuổi khuôn mặt rõ ràng dị thường trong đầu mình đi.

Cáitên nam nhân phong lưu kia nếu toàn tâm toàn í yêu một nữ nhân thôi, chỉ sợ mùahè cũng có tuyểt rơi ! (nguyênbản luôn!!!)

Nàngthở sâu, đuổi bớt suy nghĩ lung tung trong đầu, không thể tin được nàng cònnghĩ được mấy cái chuyện tình nhảm nhí như vậy.

“Đượcrồi, không đề cập tới chị dâu, trở lại chuyện chính đi!” Hắc Mộc Điệp bỗngnhiên thay đổi cái đề tài, nói. “Theo ta được biết, Phượng Thư Dương đã nắm bắtđược địa thế xung quanh ‘Huyền minh thành’, chỉ sợ không còn bao lâu nữa sẽ tìmtới cửa thôi.”

“Hừ,hắn hành động chậm hơn so với tưởng tượng của ta rất nhiều.” Hắc Mộc Dạ hừ mộttiếng, một chút bộ dáng lo lắng sợ hãi cũng chẳng có.

Vừanghe hắn nói như vậy, Hắc Mộc Điệp đột nhiên nhịn không được phát ra một tiếngcười khẽ, kiểu cười của nàng khiên Hắc Mộc Dạ phải trừng mắt nhìn.

“Cũngkhông phải hành động của Phượng Thư Dương chậm, mà bởi vì có người ở giữa gâykhó dễ.”

HắcMộc Dạ nhướn đôi mày rậm. Huynh muội với nhau, hắn tự nhiên hiểu được những lờinói này của Hắc Mộc Điệp có một tầng hàm nghĩa khác … nàng theo như lời là “cóngười”, chỉ nói vậy cũng đủ hiểu là chính nàng.

“Tacòn nghĩ Phượng Thư Dương mang danh hiệu‘Giang Nam đế vương’ cũng chỉ là hưdanh, nguyên lai là ngươi âm thầm giở trò quỷ.”

“Haha, kì thật ta cũng chỉ gây ra một số sự cố ngoài í muốn cho họ, để kiềm hãmlại hành động của Phượng Thư Dương thôi mà.” Hắc Mộc Điệp cười cười, rồi thầnsắc bỗng chuyển biến nghiêm túc. “Nhưng là, ta cũng chỉ có thể giữ chân hắn mộtthời gian, bằng năng lực của hắn, chỉ sợ nay mai sẽ tìm tới cửa, đến lúc đóngươi tính làm gì bây giờ?”

“Khôngthể nào thất bại, Ta sẽ không để hắn đem Nga Nhi đi.” Ngữ khí Hắc Mộc Dạ rấtchắc chắn.

Nhìnđại ca bộ dáng rất kiên quyết, ý cười lại lần nữa nổi lên trên mặt Hắc Mộc Điệp.

“Chodù mọi người trong khắp thiên hạ đều nghĩ người là vì ham quyền thế cùng tàiphú của Phượng Thư Dương, mới đem Nguyệt Nga Nhi đoạt về, nhưng ta một chútcũng không cho rằng như vậy. Ngươi thật sự yêu thương nàng, đúng hay không?”

VìNguyệt Nga Nhi hắn mới có quyết tâm này, nếu không đại ca sẽ không đối địch vớiPhượng Thư Dương lẫn Nam Cung Mị, cũng không muốn đem Nguyệt Nga Nhi mạnh mẽcướp về bên mình như thế.

HắcMộc Dạ có chút bất đắc dĩ thở dài. “Ngươi đều đã đoán được hết, cần gì phải hỏinhiều như vậy ?”

“Nóinhư vậy, ta đoán đều đúng hết ! Có thể được ngươi yêu sâu sắc như vậy, chị dâugả cho ngươi so với gả cho Nam Cung Mị còn hạnh phúc hơn !” Hắc Mộc Điệp nóixong. Đột nhiên, tươi cười trên mặt hắn giảm đi mấy phần. “Nói đến Nam Cung Mị…ta cho rằng hắn bắt tay cùng Phượng Thư Dương, hắn mới là người càng cần phảiphòng bị nhiều nhất.”

Vừanghe ba chữ “Nam Cung Mị” này, biểu tình Hắc Mộc Dạ liền trở nên cực kì tứcgiận. Đối với nam nhân từng mơ ước đụng voà Nguyệt Nga Nhi, hắn có đầy ngậpđịch ý.

“Sởdĩ lúc trước hắn tính cưới chị dâu làm vợ, khẳng định là vì thế lực của PhượngGia, hiện tại kế hoạch của hắn bị ngươi phá hủy, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồtrả thù .” Hắc Mộc Điệp có chút lo lắng nhắc nhở.

“Chodù hắn không tính từ bỏ ý đồ trả thù thì hắn có năng lực làm gì ta ?” Hắc MộcDạ hừ lạnh một tiếng, hắn chỉ ước gì tự tay mình giáo huấn tên kia một trận !

“Nóithì nói như vậy, con người hắn ta làm việc biến hoá kì lạ, chính tà khó phân,khôgn biết có thể làm ra chuyện gì ? Phải thật cẩn thận đề phòng a!”

“Vôluận như thế nào, ta cũng sẽ không để hắn hoặc bất luận kẻ nào đem Nga Nhi đi!”Hắc Mộc Dạ ngữ khí thận trọng nói.

Nhìnvẻ mặt kiên định của hắn, đáy lòng Hắc Mộc Điệp vẫn cảm thấy có chút lo lắng.

Nàngbiết đại ca không tiếc trả giá bất kì đại giới gì, cũng muốn giữ Nguyệt Nga Nhibên người, nhưng Nam Cung Mị quả thật là một đối thủ không thể khinh thường,nếu hai người bọn họ thật sự cứng đôi cứng đánh với nhau, chỉ sợ kết cục đềuthành lưỡng bại câu thương mà thôi (chẳng ai bại mà cùng làmnhau bị thương), chuyện này quả thực không tốt.

Nhíumi suy nghĩ trong chốc lát, Hắc Mộc Điệp đột nhiên có một chủ ý, cười nói: “Nhưvậy đi! Không bằng ta lặng lẽ làm mật thám bên người Nam Cung Mị, thay ngươithám thính tình hình, chỉ cần Nam Cung Mị có động tĩnh gì, ta liền báo tin chongươi ngay lập tức, như thế ngươi có thể chuẩn bị tốt hơn.”

“Nhưvậy được không?” Hắc Mộc Dạ lập tức nhăn lại đôi mày rậm, không đồng í đề nghịcủa muội muội lắm.

“Yêntâm đi! Ta cũng không phải là thiếu nữ yếu đuối tay trói gà không chặt, ta tựbiết chiếu cố chính mình.”

Vẻmặt Hắc Mộc Dạ vẫn không tán thành, xâm nhập hang hổ nói gì cũng rất nguy hiểm.

“Đạica, người đừng do dự nữa, ngươi cũng khôgn hy vogj chị dâu xảy ra chuyện gìđi?” Hắc Mộc Điệp biện minh thuyết phục hắn.

Nghevậy, Hắc Mộc Dạ mày rậm nhíu càng chặt. Tuy rằng đối với hắn Nguyệt Nga Nhi cònhơn cả tính mạng mình, nhưng Hắc Mộc Điệp là muội muội duy nhất của hắn, nói gìthì nói hắn cũng không bao giờ hy sinh nàng nha !

“Ainha! Có cái gì mà ngươi lo lằng hoài vậy, ta thật sự rất là thông minh !” HắcMộc Điệp có chút kiêu ngạo nói. “Đừng quên ta vừa cản chân Phượng Thư Dươngthành công nha, cho dù tên Nam Cugn Mị kia biến hoá kì lạ đến mức nào, chỉ sợcũng bị ta nắm trong tay hết mà thôi !”

Vừanghe nàng nói như vậy, mi tâm Hắc Mộc Dạ mới rốt cục giãn ra đôi chút.

HẮnxác thực muội muội này của mình thông minh, mà nàng thông minh, đương nhiên sẽbiết tuỳ theo hoàn cảnh mà hành sự, tránh né hung hiểm.

“Đượcrồi! Nhưng là ngươi phải đáp ứng ta, chỉ cần có bất cứ điều gì không thích hợp,lập tức hồi ‘Huyền minh thành’ , lấy an nguy của bản thân mình đặt lên hàngđầu, hiểu chưa?”

Tà vương diễn tỳ - Chương 02.1

“Ta biết rồi.”

Đốimặt với tình cảm quan tâm của đại ca, Hắc Mộc Điệp cảm thấy rất ấm áp, lại cóchút chột dạ.

Chỉcó chính nàng biết, nàng cố ý lẻn vào “Ma kiếm sơn trang”, cố í tiếp cận NamCung Mị, không chỉ bởi vì thay ddại ca thám thinh tin tức, mà còn bởi vì… nàngmuốn gặp Nam Cung Mị!

Đúngvậy, nàng phải thừa nhận, nàng thật sự rất muốn gặp lại Nam Cung Mị, mới chỉtưởng tượng đến việc nàng sẽ làm mật thám luôn ở bên cạnh hắn, tim của nàng lạikhông tự chủ đập ngày một nhanh.

Nam Cung Mị…

Đáylòng Hắc Mộc Điệp yên lặng ghi nhớ cái tên này. Thừa dịp lần này lẻn vào “Makiếm sơn trang”,nàng nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng tại sao nàng và hắnchỉ mới gặp nhau có một lần, mà từ đó về sau tâm luôn hướng về hắn, không thểnào quên…

“Oa! Đinh bá, nơi này thật là đẹp nha !”

HắcMộc Điệp mặc một bộ quần áo đơn giản, đứng phía sau một người đàn ông tóc hoarâm ngó trước ngó sau, không quên phát ra những tiếng tán thưởng.

Ngườimà nàng gọi Đình bá (bá= bác) là một nam tử trung niên,chính là tổng quản “Ma kiếm sơn trang”.

“Đươngnhiên, nơi này đường đường là ‘Ma kiếm sơn trang’, đương nhiên phải đẹp phiphàm rồi !” Đinh bá ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói.

“Phảinha! Có thể được ở trong này, thật sự là quá may mắn!” Hắc Mộc Điệp lập tức phụhoạ, trong nụ cười xinh đẹp lộ ra một tia mừng thầm.

Từquyết định phải làm mật thám bên người Nam Cung Mị, nàng đang tinh kế xem làmthế nào trà trộn được vào ‘Ma Kiếm Sơn Trang’ mà không bị phát hiện. Kết quả,trong một cơ hội ngẫu nhiên, nàng ngoài ý muốn biết được “Ma kiếm sơn trang”đang muốn mua một tỳ nữ mới.

Tintức này làm nàng rất là kinh hỉ, không khỏi mừng thầm ngay cả ông trời cũng mởmắt giúp nàng!

Vìmuốn vào được “Ma kiếm sơn trang”, nàng bịa đặt một thân thế đáng thương, cảmđộng thành công người nhận nhiệm vụ chiêu mua tỳ nữ, thuận lợi tiến vào sơntrang.

Tuyrằng thân phận sau này của nàng là tỳ nữ của“Ma kiếm sơn trang”, tự nhiên khôgnhiếm cơ hội được thấy Nam Cung Mị, nhưng mà nàng cũng không lo lắng bị hắn nghingờ phát hiện.

Bởivì, cuộc gặp ngắn ngủi trước đó của bọn họ, đã phải cách đây vài tháng, hơn nữalúc đó bọn họ cũng không nói chuyện qua lại với nhau, khẳng định Nam Cung Mị sẽkhông có ấn tượng gì với nàng.

Huốngchi, bộ dáng lúc trước của nàng cùng bộ dáng giả dạng tỳ nữ lức này chênh lệchnhau quá nhiều, nàng tin tưởng hắn sẽ không bao giờ nghĩ nàng và người gặp lúctrước là một.

“Điệpnhi, về sau ngươi ở trong này sẽ được đối đãi tử tế, chính vì vậy phait tận tâmhầu hạ chủ tử, có biết hay không?” Đinh bá vẻ mặt nghiêm túc dặn dò.

“Đinhbá yên tâm, Điệp Nhi biết bổn phận của mình, nhật định sẽ hảo hảo hầu hạ chủ tửthật tốt.”

“Ân,tốt lắm.” Đinh bá vừa lòng gật gật đầu, hoàn toàn bị bộ dáng giả vờ nhu thuậncủa nàng qua mặt. “Điệp nhi, ta thấy ngươi bộ dáng đơn thuần, con người lạithiện lương, ta phải nói cái này… ta phải nhắc nhở người một chút.”

“Đinhbá mời nói.”

“Nàythôi…” Đinh bá chần chờ trong chốc lát, mới lại lần nữa mở miệng nói: “Thân làtỳ nữ ngươi phải biết tuân mệnh, dù cho tính tình chủ tử không tốt cũng phảinhận nại, cứ thuận theo í chủ tử một chút, tương lai ngươi sẽ vượt qua thôi,biết không?”

“Điệpnhi biết, Điệp nhi sẽ hết sức hầu hạ Ân cô nương.” Hắc Mộc Điệp thuận theo trảlời, Ân cô nương trong miệng nàng, Chính là Nam Cung Mị thị thiếp Ân NhượcNhược, chủ tử tương lai mà nàng phải hầu hạ.

“Ngươihiểu được là tốt rồi.”

Đinhbá dặn dò xong đâu đó, khi đang định dắt nàng vào trong phòng, thì một tên hạnhân lại hùng hục chạy tới, nói là có việc gấp cần Đinh bá xử lí.

“Điệpnhi, ngươi trước đứng nguyên ở trong này đừng chạy loạn, ta đi một chút rồiquay về.”

“Hảo.”Hắc Mộc Điệp thuận miệng đáp lời, lại nhân cơ hội Đinh bá không có mặt, ungdung đánh giá “Ma kiếm sơn trang”.

Ngaytại lúc nàng đang tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy một loạiâm thanh kì quái mơ hồ truyền tới.

“Kỳquái? Đó là thanh âm gì vậy ?”

Lòngtràn đầy hiếu kì làm Hắc Mộc Điệp quên sạh lời Đinh bá dăn dò, nàng nhẹ nhànghướng về phía thanh âm đi tới, không tới chục bước đã đi vào một rừng hoa.

Hướngvề phía cổ quái thanh âm kia xem thử, nàng nhìn thấy hai bóng người, mà tới khinàng nhìn thấy rõ, cả người lập tức sửng sốt, máu toàn thân lưu thông ngược hếtlên mặt, làm hai gò má của nàng lập tức đỏ lên như lửa.

Xuyên thấu qua những kẽ lá, nàng nhìn thấy Nam Cung Mị, nhưngmà hắn đang ôm một nữ tử trên người chỉ mặc có một nửa thân quần áo màu lam,không kiêng nể gì hôn hít bộ ngực sữa vun thẳng của nàng kia…

Bạn đang đọc Tà Vương Diễn Tỳ của Chu Ánh Huy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.