Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pháp bảo kỳ diệu

Tiểu thuyết gốc · 2345 chữ

Thiên Nguyên lịch năm thứ 3.125.000.

Càn Nguyên cung, nơi Hoàng Đế Diệp Vũ thiết triều, họp bàn chính sự cùng các bách quan văn võ. Canh năm tại Càn Nguyên cung, những mái ngói đỏ thẫm và những bức tường vàng óng được ánh nắng mặt trời soi sáng, tạo nên một khung cảnh tráng lệ và uy nghi. Từ sớm, bách quan văn võ đã mặc lễ phục trang nghiêm, xếp hàng dài chờ đợi ở ngoài cửa chính điện. Trong khi đó, Thái tử dẫn đầu các vị hoàng tử công chúa, cũng đã chuẩn bị xong xuôi, diện lên những y phục trang trọng lịch sự nhất, đứng ở hai bên trong điện.

Khi giờ Hoàng đạo đến, tiếng chuông khua vang lên báo hiệu Hoàng thượng vào triều. Bá quan văn võ theo thứ tự quan phẩm lần lượt bước vào đại điện, lập tức quỳ gối xuống đất, kính cẩn và chờ đợi. Hoàng Đế Diệp vũ, hoàng hậu Ngọc Nhi cùng ba vị quý phi bước ra từ sau màn gấm, ngồi lên ngai vàng theo thứ tự hoàng thượng ngồi giữa, bên phải là hoàng hậu, bên trái là ba vị quý phi.

Hoàng thượng mặc một bộ long bào màu vàng rực rỡ, trên áo có thêu những hình vẽ của ngũ trảo kim long, long bào có cổ tròn và tay dài, che kín cơ thể. Trên đầu hắn đội một chiếc mũ ao màu vàng, có hai sừng ngọc kim lấp lánh ở hai bên, trên mũ ao có gắn một chiếc ngọc bội hình long phượng, biểu tượng của quyền uy và sự thịnh vượng. Nhìn xuống dưới chân thì hắn mang một đôi giày màu vàng, có gót cao và ngón chẻ hai, nó được trang trí bằng những hạt ngọc nhỏ xinh.

Khi hoàng thượng hoàng hậu và ba vị quý phi đã an vị trên ngai vàng, tiếng chuông khua vang lên một tiếng. Lập tức, bá quan văn võ đồng thanh cất tiếng:

“Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

“Hoàng hậu vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

“Quý phi vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Tiếng hô vang dội khắp đại điện, tạo nên một khí thế trang trọng và uy nghiêm. Sau khi bá quan văn võ tham kiến hoàng thượng xong, Thái tử Diệp Hạo dẫn đầu các vị hoàng tử công chúa cúi đầu thỉnh an.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”

“Nhi thần tham kiến mẫu hậu!”

“Nhi thần tham kiến mẫu phi!”

Hoàng thượng mỉm cười, vẻ mặt anh minh và hào phóng nhìn xuống nói: “Chúng ái khanh bình thân.”

“Tạ ân điển của bệ hạ(phụ hoàng).”

Ngày hôm nay có chút khác lạ, buổi thượng triều ngày hôm nay lại có đầy đủ hoàng hậu ba vị quý phi và các hoàng tử công chúa, khiến các vị đại thần đều nghi hoặc trong lòng. Lúc này Cao công công tiến lên hô: “Hoàng thượng có chỉ, có việc khởi tấu, không việc bãi triều.”

Sau khi Cao công công hô xong, Thất Công Chúa Diệp Linh lập đứng ra khỏi hàng đi đến chính giữa đại điện, vẻ mặt hưng phấn nói: “Nhi thần có chuyện khởi bẩm phụ hoàng.”

Hoàng thượng nhìn xuống thất công chúa với vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó thì hắn cười ha ha và hỏi: “Hôm nay, lão thất có việc gì mà lại hưng phấn thế?”

“Phụ hoàng, nhi thần muốn giới thiệu với phụ hoàng một pháp bảo kỳ diệu mà cửu hoàng đệ phát minh ra.”

Hoàng thượng vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Hàn. Pháp bảo kỳ diệu? Tiểu cửu? Tất cả mọi người có mặt trong đại điện nghe đến pháp bảo cũng đều nhìn về phía Diệp Hàn với ánh mắt phát hỏa, bởi vì những năm gần đây Diệp Hàn đã phát minh rất nhiều linh khí bảo khí quan trọng giúp cho triều đình nhiều lần vượt qua khó khăn. Bây giờ trong lòng bách quan văn võ đã hiểu, vì sao buổi thượng triều hôm nay mọi người lại tề tựu đông đủ.

Sau khi nói xong, bát công chúa từ trong giới chỉ của mình lấy ra một vật nhỏ nhỏ xinh xinh: “Vâng, phụ hoàng. Đây là pháp bảo kỳ diệu của cửu hoàng đệ.”

Khi chiếc smart phone xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào nó, cái vật mà được gọi là smart phone có kích thước nhỏ gọn, vừa vặn trong lòng bàn tay thất công chúa. Một bên của nó là màu đen bóng, một bên còn lại là lớp vỏ màu xanh lá, có những trận pháp vô cùng tinh tế và tỷ mỉ.

Lúc này, Cao công công lập tức đi xuống cầm lấy chiếc smart phone dâng lên cho hoàng thượng, và các vị nương nương. Khi cầm lên chiếc smart phone, cảm giác đầu tiên của hoàng thượng là nó rất nhẹ, và không có chứa bất kỳ một tia linh khí nào cả. Hắn có cảm giác rằng nó rất dễ vỡ, chỉ cần bóp nhẹ một cái là nó có thể biến thành tro bụi. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên hơn, đó là chiếc smart phone này chỉ là một “Pháp khí”.

Chính xác mà nói, nó chỉ là một loại hạ phẩm pháp khí bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt. Nó còn không phải là pháp khí dạng dùng để phòng ngự hay tấn công, vì hắn không thể cảm nhận được bất kỳ trận pháp nào có khả năng phòng ngự hay tấn công cả. Ngược lại, hắn còn cảm nhận được một vài trận pháp của truyền âm phù, dùng để truyền tải âm thanh.

Tất cả mọi người nghe hoàng thượng nói pháp bảo này chỉ là hạ phẩm pháp khí đều có chút thất vọng lắc đầu. Dù sao thì quan niệm từ ngàn vạn năm nay truyền lại, một hạ phẩm pháp khí thì có thể có công năng trò trống gì.

Nhưng mà theo phép lịch sự thì tể tướng Ngọc Thanh Phong vẫn lên tiếng hỏi: “Thất công chúa hạ phẩm pháp khí này nó có thể làm được gì.” Nói xong hắn nhìn chăm chú vào chiếc smart phone trên tay hoàng thượng, cố gắng hình dung một chút công năng tác dụng của nó.

Trái ngược vói tâm lý của các vị đại thần, mặc dù biết đây chỉ là hạ phẩm pháp khí nhưng Hoàng thượng cũng không có tỏ vẻ thất vọng, mà nhìn về phía Diệp Hàn đang đứng trang bức, liền cười vuốt nắm râu nói: “Tiểu cửu, con không định đứng ra giải thích cho phụ hoàng và mọi người hiểu rõ về pháp bảo mới này hay sao.”

Thất công chúa nhìn Diệp Hàn cười nói: “Đúng vậy cửu hoàng đệ, có lẽ đệ giải thích cho mọi người nghe sẽ dễ hiểu hơn tỷ.”

Diệp Hàn thấy mình nằm im mà cũng trúng đạn thì đau đầu: “Phụ hoàng chẳng phải thất hoàng tỷ đang chuẩn bị giải thích cho mọi người hay sao.” Nhưng khi hắn nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt chăm chú của hoàng thượng Diệp Hàn bất đắc dĩ cười nói:“Phụ hoàng, pháp bảo này gọi là smart phone một thiết bị có thể liên lạc trực tiếp giữa người với người mà không bị ảnh hưởng bởi không gian thời gian.”

“Liên lạc trực tiếp không bị giới hạn bởi không gian thời gian? Cửu điện hạ người đang nói đùa với bệ hạ và chúng thần đúng không?” Không chờ hoàng thượng trả lời, liền có một vị đại thần tiến lên chất vấn, không phải hắn không tin phát minh mới của Diệp Hàn, nhưng công năng của cái hạ phẩm pháp khí này thật khó có thể khiến người ta tin tưởng.

Nghe thấy có người hỏi Diệp Hàn liền quay mặt nhìn sang, người vừa lên tiếng là một lão giả có râu trắng dài đến ngực, tóc bạc phơ xõa đến tận hông, mặc một bộ áo quan màu xanh lá cây, tay cầm một cây gậy gỗ đen trang trí tinh xảo. Hắn có vẻ ngoài uy nghiêm mang đậm khí chất học giả. Không sai, hắn chính là Lý Tư viện trưởng của Càn Nguyên Học Phủ, là một người có uy tín và tài năng trong giới quan văn võ. Hắn đã dạy dỗ không biết bao nhiêu môn sinh xuất sắc, trong đó có nhiều người đã trở thành quan lớn trong triều đình.

Lý lão được nhiều quan văn võ kính trọng, nên Lý Tư vừa mở miệng liền có rất nhiều quan viên gật đầu đồng ý, không phải kéo bè kết phái, đơn giản vì điều Diệp Hàn nói là không thể. Đừng nói nó chỉ là một hạ phẩm pháp khí, cho dù nó là cực phẩm bảo khí cũng khó có thể tin được à.

Diệp Hàn khuôn mặt vẻ ngây thơ nhìn về phía Lý lão nói: “Lý lão, ta không có nói dối đâu.” Nói xong hắn còn làm ra bộ dạng như kiểu bị người khác oan uổng mà đau lòng.

Thất Công Chúa thấy Diệp Hàn giả bộ như vậy liền bước lên cười nói: “Phụ hoàng tai nghe là giả mắt thấy mới là thật. Nhi thần có thể chứng minh cho phụ hoàng và mọi người thấy, xin phụ hoàng cho phép nhi thần liên lạc với bát hoàng muội và lục hoàng huynh bằng chiếc smart phone, hiện tại họ đều đang ở Trấn Long Thành.”

Hoàng hậu thấy vậy liền lên tiếng nói: “Ta đang hơi nghi ngờ tại sao không thấy tiểu bát đâu, thì ra đã chạy đến chỗ lão lục rồi.”

“Mẫu hậu, nhi thần đã nhờ bát hoàng tỷ mang một chiếc smart phone đến Trấn Long Thành đưa cho Lục hoàng huynh, lên hiện tại Bát hoàng tỷ mới đang ở Trấn Long Thành.” Diệp Hàn lên tiếng giải thích

Hoàng thượng gật đầu, nhìn vào chiếc smart phone trong tay lý trí bảo hắn rằng việc này là không thể nào, nhưng trái tim của một người phụ thân mách bảo hắn rằng hoàng nhi hoàng nữ sẽ không lừa hắn. Hoàng thượng đưa lại chiếc smart phone cho Cao công công cầm xuống đưa cho Thất công chúa. Tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt nhìn vào thao tác của thất công chúa trên chiếc smart phone, bọn họ không tin một chiếc hạ phẩm pháp khí lại có công năng kỳ diệu như vậy, nhưng bọn họ cũng muốn biết thất công chúa làm sao có thể chứng minh.

Tại thời điểm này bầu không khí vắng lặng, một một âm thanh ngọt ngào phát ra từ trên chiếc smart phone: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an mẫu hậu, thỉnh an mẫu phi, xin chào các vị hoàng huynh hoàng tỷ.”

Sau khi nghe được âm thanh của bát công chúa từ chiếc smart phone, mọi người đều giật mình không tin vào tai mình. Hoàng thượng, hoàng hậu và các quý phi đều đứng lên khỏi khai vàng vẻ mặt ngạc nhiên, hoàng thượng nhìn chằm chằm vào chiếc smart phone nói: “Đây đúng là giọng nói của tiểu bát!”

Thất công chúa cười nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, các mẫu phi, đây chính là công năng gọi điện của chiếc smart phone.” Nói xong cô nhấn vào một nút trên màn hình, bỗng nhiên chiếc smart phone phát ra âm thanh to hơn rõ ràng hơn. Mọi người nhìn vào chiếc smart phone và cố gắng tưởng tượng hình ảnh của bát công chúa.

“Phụ hoàng! Mẫu hậu! Các mẫu phi! Các hoàng huynh hoàng tỷ! Mọi người có nghe thấy nhi thần nói không? Nhi thần đang ở Trấn Long Thành a!” Bát công chúa nói với giọng hưng phấn.

Mọi người trong đại điện đều không thể tin vào tai mình. Họ không hiểu làm sao chiếc smart phone lại có thể truyền tải được âm thanh trực tiếp qua khoảng cách xa xôi như vậy, bọn họ cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ kỳ lạ.

“Tiểu Bát! Thật sự là con sao?” Ngay cả một người dù trời có sập khuôn mặt cũng không thay đổi như hoàng thượng mà không nhịn được sự phấn khích.

Bát công chúa nghe được giọng nói của phụ hoàng từ đầu bên kia của chiếc smart phone, cô nhanh chóng nói: “Vâng Phụ hoàng! Chiều hôm qua nhi thần đã ngồi linh chu đi đến Trấn Long Thành, để hôm nay tạo cho mọi người một sự bất ngờ.”

Hoàng thượng nghe thấy giọng nói ngọt ngào nhí nhảnh đáng yêu của bát công chúa thì cười to, không còn một chút phong phạm nào của một đế vương cả. “Tốt! Tốt! Tốt, có chiếc pháp bảo kỳ diệu như thế này, Càn Nguyên ta lo gì không hưng thịnh trường tồn, ha ha ha. . .” Tiếng cười của hoàng thượng vang lên như một tiếng sấm rền vang trời đất, ánh mắt của hắn sáng ngời như hai ngôi sao lấp lánh.

Tất cả mọi người có mặt trong đại điện đều không kìm nén được cảm xúc, vui mừng có, hưng phấn cũng có, khóc cũng có, đúng với câu vui quá đến phát khóc. Không thể trách được mọi người có những cảm xúc như vậy a, dù sao điều này đối với bọn họ thật sự quá thần kỳ rồi. Trong khi đại diện náo nhiệt vì sự kỳ diệu của smart phone, chỉ có Diệp Hàn là vẫn bình thản như không có chuyện gì. Hắn đứng thẳng đứng, tay chéo sau lưng, mặt không chút biểu cảm. Chỉ có khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười thoải mái.

Bạn đang đọc Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 185

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.