Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạng xã hội mang tên Bookchat

Tiểu thuyết gốc · 2263 chữ

Hàn Duyên Cung.

Trước khi phát minh ra smart phone, Diệp Hàn luôn đếm ngược từng ngày chờ đợi khoảnh khắc này. Đó là ngày mà các hoàng tử công chúa trong hoàng tộc được nhận một viên linh thạch thượng phẩm hàng tháng để tu luyện.

Hiện tại Diệp Hàn đang ngồi khoanh chân trên giường xoa hai tay, nở một nụ cười vô sỉ nói: “Chờ đợi một tháng ngày này cuối cùng cũng tới, hy vọng ngày hôm nay vận may lại tiếp tục đến.” Nói xong, hắn liền chọn vào mục may mắn may mắn là sẽ trúng thưởng trên màn hình trước mặt.

“Dạo gần đây ký chủ vận khí đang rất vượng, cần phải biết thỏa mãn với những gì mình đang có.”

“Khụ! Khụ! Khụ! Ai mà chả muốn có nhiều tài nguyên tu luyên hơn đúng không, ta không phải là tham lam mà là đang cố gắng trở lên mạnh mẽ hơn.”

Thương Hy(•_•)

Hắn hít một hơi thật sâu nhìn vào vòng quay trúng thưởng: “Được rồi, bắt đầu quay nào.”

Diệp Hàn nâng mắt lên trời, khẩn thiết niệm khúc: “Phật tổ, thánh Allah, xin hãy ban phước cho con. Con chỉ mong quay được một lần phần thưởng cao cấp mà thôi.” Nói xong, hắn vội nháy mắt liếc qua màn hình, trong lòng háo hức không kém gì một đứa trẻ chờ đợi quà Giáng sinh.”

Kim quay nhanh như chong chóng, tạo ra âm thanh rít rít khiến Diệp Hàn thót tim. Nhưng dần dần, kim bắt đầu chuyển động chậm lại, như muốn trêu ngươi sự mong đợi. Kim quay càng chậm, hắn càng căng thẳng mà không dám thở, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình.

Hắn nhìn theo kim với ánh mắt long lanh, hy vọng có thể nhận được một món quà nào đó đặc biệt. Nhưng khi kim chậm rãi dừng lại ở một ô nhỏ xinh, một giọng nói vang lên: “Chúc mừng ký chủ rút được mười điểm tích lũy.”

Diệp Hàn cảm thấy như bị tát vào mặt, vận may của hắn quả thật không thể tệ hơn. Hắn không cam lòng, lại tiếp tục quay một lần nữa. Lần này, kim vòng quay lại chạm vào một ô khác, hy vọng cũng có thể rút được một cái gì đó hay ho. Nhưng giọng nói lại tiếp tục: "Chúc mừng ký chủ rút được...một con gà."

Diệp Hàn nhìn vào vòng quay, mắt trợn trừng, miệng há hốc ra: “Một con gà? Đây là cái quỷ gì? Đây là phần thưởng hay là trò đùa?” Hắn không thể tin được rằng hắn lại rút được một con gà, lúc này hắn muốn khóc nhưng không có nước mắt.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn đã cố gắng an ủi bản thân rằng ít nhất cũng có thể ăn một bữa nhậu ngon lành. Hắn đang phân vân không biết nên chế biến con gà theo kiểu nào thì hắn bỗng nhìn thấy một dòng chữ giới thiệu nhỏ xíu bên dưới. Hắn cẩn thận nhìn kỹ, thì không tin vào mắt mình.

“Thiên Vỹ Kê.”

“Thiên Vỹ Kê là một thần thú hiếm có trong thiên địa. Nó có lông màu vàng óng ánh, đôi cánh rộng lớn, đầu có một chùm lông đỏ rực như ngọn lửa. Thiên Vỹ Kê có thể phát ra tiếng gáy vang trời, khiến cho muôn loài kinh sợ. Trứng của Thiên Vỹ Kê đều chứa đựng một lượng linh khí nồng đậm, có thể giúp cho người tu hành tăng cường tu vi nhanh chóng.” Diệp Hàn đọc đến đây, không khỏi thấy hào hứng và thích thú. Phần thưởng này vô cùng quý giá, không thua kém là mấy so với khi hắn quay được Vô Tự Tiên Thư.

Diệp Hàn vừa háo hức vừa tò mò muốn nhìn thấy Thiên Vỹ Kê, nhưng dù tìm khắp nơi cũng không thấy gì, hắn chỉ thấy một quả trứng vàng chói lọi trong kho hệ thống. Diệp Hàn đoán khả năng cao là hệ thống cho trứng chứ không phải là một con thần thú trưởng thành, nghĩ vậy hắn liền cầm lấy quả trứng vàng trong tay, muốn xem xét kỹ lưỡng.

Nhưng chưa kịp làm gì, hắn đã nghe thấy một tiếng rạn nứt tách tách. Quả trứng bỗng nhiên vỡ ra, từ trong bụng trứng bay ra một con gà con nhỏ xíu, nó có đôi mắt to tròn nhìn hắn với vẻ tò mò. Diệp Hàn cũng sững sờ nhìn vào con gà con, bốn mắt nhín nhau mà không tin nổi.

“Đây là Thiên Vỹ Kê? Thần thú hiếm có trong thiên địa? Nó có lông màu vàng óng ánh? Đôi cánh rộng lớn? Đầu có một chùm lông đỏ rực như ngọn lửa?” Hắn không thấy được bất kỳ điểm nào giống với mô tả của hệ thống cả. Thay vào đó thì gà con trước mặt này chỉ có bộ lông màu vàng nhạt, đôi cánh nhỏ xíu cùng với đầu có một chùm lông vàng úa như rơm rạ. Nó còn có một cái mỏ cong cong và hai cái chân ngắn ngủn, nó trông giống như một con gà bông vậy.

Diệp Hàn một tay giơ lên chỉ vào con gà đang đứng trên sàn nhà, hỏi với giọng ngạc nhiên: “Thương Hy, đây là thần thú Thiên Vỹ Kê?”

“Ký chủ, đây chính xác là thần thú con non.”

Diệp Hàn dở khóc dở cười khi nhìn thấy gà con đáng yêu này. Nó là thần thú hay là thú cưng vậy?

Phía đối diện Diệp Hàn, gà con nhìn thấy hắn đang cầm vỏ trứng vỡ của nó, liền phát ra một tiếng kêu nghe như là oán trách. Nó vụt bay lên dùng cái mỏ non nớt của mình mổ vào tay hắn vài cái, rồi ngậm lấy vỏ trứng rơi xuống đất. Gà con cố gắng mang vỏ trứng vỡ về phía cuối giường của Diệp Hàn, nhưng do quá nặng nên nó chỉ kéo được một đoạn ngắn rồi lại thả xuống.

Diệp Hàn nhìn thấy gà con làm vậy, không khỏi bật cười. Hắn thấy gà con rất dễ thương và cực kỳ ngốc nghếch, nên quyết định giúp đỡ nó một tay. Hắn đi đến bên cạnh trong sự ngỡ ngàng của nó mà nhặt vỏ trứng vỡ lên và đặt vào chăn mềm để tạo ra cho nó một cái tổ. Sau khi thấy hành động của Diệp Hàn thì gà con nhìn hắn và kêu một tiếng chíp nghe như là cảm ơn. Nó bò từ từ vào tổ của mình, ôm chặt vỏ trứng vỡ và ngủ say.

Diệp Hàn nhìn gà con đang nằm ôm vỏ trứng thì không thể hiểu được tại sao nó lại có hành động kỳ quái như vậy. Hắn hỏi với giọng đầy hoài nghi: “Thương Hy, nó sao mà cứ nằm ôm vỏ trứng như thế?”

“Thiên Vỹ Kê khi mới nở cần phải dùng linh khí trong vỏ trứng để nuôi dưỡng thân thể, thời gian hấp thụ linh khí phụ thuộc vào thiên phú của từng con Thiên Vỹ Kê."

Diệp Hàn thấy Thiên Vỹ Kê ngủ say, không còn hứng thú với nó nữa. Hắn quyết định tiếp tục quay lại với game quay thưởng, hy vọng có thể rút được những phần thưởng giá trị hơn. Nhưng có lẽ vận may của hắn đã dùng hết khi rút được Thiên Vỹ Kê, bởi vì lần này hắn quay hết toàn bộ điểm tích lũy chỉ thêm được vài thứ vớ vẩn.

Diệp Hàn nhìn qua những món đồ mà hắn rút được. Trong đó có một cái yếm phòng ngự trúc cơ kỳ khiến hắn chú ý. Cái yếm có màu hồng phấn, trên đó thêu những bông hoa đủ màu sắc, trông như một chiếc áo choàng của cô bé Lọ Lem.”

“Đây là cái gì? Đây là phòng ngự hay là trang sức?”Hắn cảm thấy hệ thống luôn là thứ dùng để hố người khác mà. Diệp Hàn suy nghĩ một lúc thì thấy cái yếm này lên dành cho Linh Nhi là thích hợp nhất, hắn liền gọi: "Linh Nhi, Linh Nhi, mau đến đây!"

Thời điểm này Linh Nhi đang nghịch smart phone ở ngoài sân viện, thích thú với những ứng dụng mới lạ. Bỗng nhiên, cô nghe được điện hạ nhà mình gọi từ trong phòng thì cảm thấy lạ lùng, không biết điện hạ muốn gì. Mặc dù nghi hoặc nhưng cô vẫn nhanh chóng đặt smart phone xuống, chạy vào phòng Diệp Hàn với ánh mắt tò mò hỏi: “Điện hạ, người gọi ta có chuyện gì không?”

Diệp Hàn cầm cái yếm màu hồng phấn trên tay ném cho Linh Nhi, nở nụ cười rạng rỡ: "Linh Nhi, ta có một món quà tặng cho ngươi. Đây là một pháp khí phòng ngự trúc cơ kỳ, có thể bảo vệ ngươi khỏi những đòn tấn công từ kim đan kỳ trở xuống. Ngươi thử xem có vừa không?"

Linh Nhi vừa bước vào phòng chưa hiểu chuyện gì liền nghe thấy điện hạ nói tặng cho mình một món pháp khí, cô lập tức vui mừng hớn hở, nhìn vật màu đỏ từ trên không trung từ từ rơi xuống trên tay mình. Điều đầu tiên khi tiếp xúc là cô cảm thấy nó rất mịn màng và có một mùi thơm dễ chịu, nhưng ngay khi cô cầm nó lên thì lập tức khuôn mặt của cô nóng bừng.

Không ngờ Diệp Hàn nói tặng quà, lại là tặng cho nàng một cái yếm màu hồng phấn như thế này, cảm thấy xấu hổ và tức giận cô hét lên nói: “Điện hạ, người làm gì vậy? Người muốn trêu ghẹo ta sao? Người biết ta là nữ nhân mà lại tặng cho ta một cái yếm? Người, người đúng thật là tên lưu manh xấu xa!" Mắng xong, liền cầm lấy cái yếm rồi quay người chạy ra khỏi phòng, cô không thể chịu đựng được ánh mắt của Diệp Hàn nữa, cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên như lửa, thật là xấu hổ mà.

Người được tặng quà thì tức giận bỏ chạy, còn người tặng quà thì mặt đơ ra không hiểu gì. Diệp Hàn còn không ngừng tự lầm bẩm: “Ta lưu manh chỗ nào? Ta chỉ là tặng cho nàng một cái yếm phòng ngự mà thôi. Nàng không biết ơn còn mắng ta, con gái thật là không nói lý lẽ.”

Lúc này, Thương Hy hiện lên với khuôn mặt khinh bỉ nói: "Ký chủ, ngài còn không hiểu sao? Người ta là nữ nhân, ký chủ lại tặng cho người ta nội y giữa ban ngày ban mặt như vậy. Chỉ mắng ký chủ là lưu manh còn là nhẹ rồi. Nếu là Thương Hy có lẽ đã đánh cho ký chủ một trận tơi tả rồi, chứ làm gì còn cho ký chủ ngồi đây mà than vãn.”

Diệp Hàn nghe Thương Hy nói, mới sững sờ và xấu hổ.

“Ehem, lần sau ta sẽ chú ý hơn.”

Thương Hy(•_•)(ký chủ vẫn còn nghĩ có lần sau)

Nghe Thương Hy giáo huấn một trận hắn liền nói lảng tránh sang câu chuyện khác: “Lần quay thưởng này cũng không đến nỗi tệ, ít nhất còn quay được con non thần thú Thiên Vỹ Kê. So với một linh thạch thượng phẩm, ta vẫn kiếm một món lời lớn, cảm giác này thật sảng khoái mà. Tuy lần này ta khá may mắn nhưng ta cũng không nên trông chờ quá nhiều vào trò may rủi, cần phải nhanh chóng phổ biến smart phone ra toàn bộ tu chân giới để kiếm linh thạch mới được.”

“Vô tự thiên thư, hiện tại đã có bao nhiêu người đang sử dụng smart phone rồi?” Ngay lập tức một dòng chữ xuất hiện trên trang giấy của Vô Tự Tiên Thư: “Hiện tại đang có hơn 3.125.034 người kết nối tinh thần lực sử dụng smart phone.”

“Đã có nhiều người sử dụng như vậy sao?”

“Ký chủ, con số này không có gì đáng ngạc nhiên cả. Triều đình có một bộ máy quan chức khổng lồ, bên cạnh đó còn có nhiều thế lực phụ thuộc, rồi thân bằng cố hữu của những người này nữa. Với quan điểm đồ tốt phải nói cho người thân biết trước, cứ thế một người nói cho mười người biết, mười người lại nói cho trăm người nghe. Thêm nữa, trong ba ngày qua, có vô số người đổ xô đến các cửa hàng của triều đình để đổi smart phone. Dù họ đã có đủ smart phone cho người thân sử dụng rồi, nhưng với giá một linh thạch rẻ hơn mười lần khi họ mua vào ngày mai, họ càng thêm tham lam và và muốn đổi được nhiều smart phone nhất có thể. Do đó, tốc độ lan truyền của smart phone cũng tăng vọt lên.”

Diệp Hàn nghe vậy thì hưng phấn liền xoa xoa tay nói: “Xem ra ta nên bắt đầu triển khai kế hoạch tiếp theo cho smart phone rồi. Vô Tự Tiên Thư thông báo đến tất cả các chiếc smart phone đang hoạt động, ba ngày sau một nền tảng mạng xã hội chia sẻ sẽ chính thức bắt đầu lên sóng.”

“Mạng xã hội mang tên Bookchat.”

Bạn đang đọc Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 166

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.