Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khám phá thế giới giả tưởng

Tiểu thuyết gốc · 2509 chữ

Trước cửa sân ngôi nhà nhỏ ở Thôn Vạn Phúc, buổi sáng bầu không khí yên bình và thanh tịnh. Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu qua hàng cây xanh mướt, tạo ra những bóng râm dịu mát. Tiếng chim hót líu lo trên cành, tiếng gió thổi rì rào qua lá. Không khí trong lành và thoáng mát, mang theo mùi hương của hoa và cỏ.

Trong sân, Vạn Tiểu Lam và gia gia của mình là Vạn Tam cùng nhau thực hiện theo hướng dẫn của triều đình, không ngờ khi mở mắt ra đã thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm.

Hiện tại cô đang đứng trên một vùng đất rộng lớn, không biết nơi đây là nơi nào. Xung quanh là hàng trăm gương mặt xa lạ, họ cũng đang nhìn quanh với vẻ sợ hãi và bối rối.

Dậm nhẹ đôi chân nhìn xuống phía dưới, cố gắng cảm nhận mặt đất dưới chân mình. Đó là một loại gạch xanh lam, sáng lấp lánh như ngọc bích, cứng như sắt thép. Cô không biết nó được luyện chế từ tinh thiết nào, nhưng cô có thể cảm nhận được một luồng linh khí lạnh lùng chảy trong nó, như một dòng máu của thế giới này.

“Gia gia, người xem dưới chân chúng ta, tiểu Lam dám cá đây là một loại tinh thiết nào đó cực kỳ quý giá.”

“Gia gia cũng chưa từng nhìn thấy loại tinh thiết nào như thế này trong Rừng Rậm Sâm Lâm, có thể nó là một loại nào đó thuộc những châu khác.”

“Cũng có khả năng.”

“Nhưng tiểu Lam con có cảm thấy chỗ này hơi kỳ lạ không?”

“Kỳ lạ?”

Nghe được lời nhắc nhở của gia gia thì cô bắt đầu quan sát xung quanh một vòng rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, một điều khá bất ngờ là chỗ này lại không nhìn thấy mặt trời, dù cô đã nhìn từ đông sang tây, từ bắc xuống nam cũng không thấy bóng dáng của nó.

“Đúng thật là kỳ lạ, tại sao nơi này không có mặt trời, nhưng vẫn có một thứ ánh sáng trắng dịu nhẹ chiếu rọi cho toàn bộ không gian.”

Tiểu Lam và gia gia của mình đang đứng ngơ ngác, không biết mình đang ở đâu và tại sao lại ở đây. Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên trong đầu họ, âm thanh tự nhận mình là hệ thống bookchat, và giải thích cho họ biết tất cả những gì đang thắc mắc trong đầu.

“Thế giới tu chân giả tưởng!”

Ánh mắt long lanh, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười tươi tắn, Tiểu Lam nhảy lên nhảy xuống, vừa hét lên vừa nói: “Gia gia, chuyện này thật là kỳ diệu quá! Thật là quá điên cuồng! Ai có thể nghĩ được triều đình lại có khả năng tạo ra một thế giới như thế này? Bookchat này quả là một kỳ quan!"

Lão giả cũng hào hứng gật gật cái đầu, nói: “Đúng vậy, đúng vậy Tiểu Lam. Gia gia đã trải qua bao nhiêu sóng gió mà chưa từng được chứng kiến điều kỳ lạ như thế này!”

Hai người họ đã sống tại thôn Vạn Phúc hơn mười mấy năm, chẳng bao giờ được ra khỏi nơi này, chẳng bao giờ được nhìn thấy những điều thần kỳ như thế.

Bây giờ nhìn hai người họ phấn khích như vậy, cũng là điều bình thường, có thể hiểu được.

Không chờ hai người hết hưng phấn, tiếng hệ thống lại tiếp tục vang lên: “Cuộc thi tu chân giới lịch lãm lần thứ nhất chính thức khai mạc, mọi người hãy cùng nhau thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật độc đáo mà những người dự thi đã gửi lên.”

Vừa nghe xong tiếng thông báo, cô liền nhìn lên trời thì trợn tròn mắt kinh ngạc. Trên không trung, hàng nghìn hàng vạn quả cầu sáng lấp lánh đang nổi lên, như những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Các quả cầu đều có hình dạng và kích thước như nhau, chỉ khác nhau ở màu sắc.

Trong số đó, có những quả cầu màu trắng xen lẫn trong những quả cầu màu đỏ, còn lại chiếm một số lượng rất nhỏ là màu xanh.

Dùng tinh thần lực của mình để khám phá các quả cầu, và phát hiện ra một điều thú vị. Các quả cầu màu đỏ đều chứa hình ảnh dự thi của các nữ tu sĩ, còn màu trắng là của các nam tu sĩ. Nhưng không hiểu tại sao lại có một số quả cầu màu xanh, khi nhìn vào bên trong vẫn là hình ảnh của các nam tu sĩ. Điều này rất bí ẩn, không biết chúng có gì khác biệt so với phần còn lại.

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang vọng khắp không gian, khiến tất cả mọi người đều giật mình thót tim và kinh hãi. Nhưng khi hiểu rõ nguồn gốc của tiếng nổ, họ lại nhanh chóng bình tĩnh lại.

Trên bầu trời trong xanh, một cái bảng xanh lá cây to lớn như một ngọn núi hiện ra trước mắt mọi người, ánh sáng rực rỡ như mặt trời. Hai con ngũ trảo kim long lấp lánh như tranh vẽ, chúng uốn lượn quấn quanh viền bảng, toát lên vẻ oai phong và tráng lệ.

Hai con ngũ trảo kim long có thân hình dài và uyển chuyển, trên lưng nó có những lớp long phiến màu vàng kim óng ánh, đôi mắt nó sáng như hai viên ngọc lục bảo, đầu rồng có hai sừng cong và hai râu dài, chúng phun ra nuốt vào linh hỏa khi di chuyển xung quanh.

Trên đỉnh bảng có ghi số lượng người hiện tại tham gia dự thi là 10.050.120 người.

Bảng được chia thành hai phần, phần bên phải là bảng ghi quý bà lịch lãm và phần bên trái là bảng ghi quý ông lịch lãm, mỗi bảng gồm mười ô được đánh số thứ tự từ một đến mười. Đây chính là bảng xếp hạng của những người đứng đầu trong cuộc thi.

Một điều thần kỳ là, dù mọi người đứng ở vị trí nào thì khi ngước lên nhìn bảng xếp hạng cũng đều như đang đứng trước mặt nó, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc và ngợi khen.

Bỗng nhiên bên bảng quý bà lịch lãm, một hình ảnh nổi bật ở vị trí đầu tiên, đó là một cô gái tầm mười bốn mười năm tuổi đang ngồi trên một chiếc bàn gỗ nhỏ, đang háo hức nhai một miếng mì sợi dài. Nhưng cảnh tượng mà khiến mọi người ấn tượng nhất chính là cô gái xoay đầu nhìn về phía mọi người, để lộ ra một đống mì sợi cùng với một hàm răng trắng nõn.

Hình ảnh có ghi chú đầy đủ tên người dự thi là Âu Dương Tiểu Hoa 14 tuổi, có một hoa hồng bình chọn, và một người đang bình luận.

Mọi người đều há hốc mồm, trợn trừng mắt nhìn vào tấm ảnh đó, mọi người rốt cuộc hiểu vì sao bảng xếp hạng hiện lên, đó là vì đã có người bỏ phiếu bình chọn hoa hồng cho tấm ảnh này, lên hệ thống đã kích hoạt bảng xếp hạng người dự thi.

Khi hình ảnh vừa xuất hiện, ở khu vực của người Âu gia, Âu Dương Tiểu Hoa đang đứng cạnh gia gia của mình, vừa gãi đầu vừa cười khì khì một tiếng: “Ta chỉ muốn thử bỏ phiếu xem nó có hoạt động không thôi, hahaha.”

Tộc trưởng Âu Dương Phong và một số thành viên Âu gia đều cảm thấy xấu hổ không thể ngẩng đầu lên nhìn mọi người, ngươi là người của Âu gia, một trong cửu đại gia tộc, ngươi có bao nhiêu ảnh đẹp để đăng lên thì không đăng, lại đăng cái ảnh đang ăn mì sợi.

“Thật là mất mặt, quá là mất mặt.”

Âu Dương Phong lúc này miệng cứng ngắc lại, hai mắt liên tục nháy nháy nhìn tôn nữ của mình đang cười khì khì, không biết lên khóc hay lên cười nữa.

Màn khai mạc cuộc như vậy thật không ngờ tới, mọi người không nhịn được một trận cười nói vui vẻ.

Bọn họ đều tin tưởng còn nhiều hình ảnh thú vị và đẹp mắt chưa được khám phá, bọn họ háo hức không kìm được, liền vội vàng dùng tinh thần lực quan sát các quả cầu hình ảnh.

Các tấm ảnh lần lượt được tải lên, tất cả đều rất phong phú và độc đáo.

Có người chụp ảnh trong phòng tu luyện nhưng lại mặc đồ lòe loẹt, có người chụp ảnh trên núi cao nhưng lại bị té xuống vực, có người chụp ảnh với các vật phẩm tu chân nhưng lại bị nổ tung, có người chụp ảnh với các sinh vật kỳ dị nhưng lại bị cắn hay nuốt chửng, có người chụp ảnh với các kỹ năng tu chân đặc biệt nhưng lại bị phản tác dụng hay bị kiểm soát v.v…

Tuy nhiên, không thể phủ nhận có rất nhiều hình ảnh đẹp mắt, phần lớn bọn họ đều là những nhân vật có địa vị, danh vọng trong tu chân giới, nên hình ảnh của bọn họ cũng không thể chụp ẩu được, nó còn ảnh hưởng đến cả những thế lực đứng đằng sau họ nữa.

Không phải ai cũng như Âu Dương Tiểu Hoa có thể đăng ảnh của mình lên dự thi một cách vô tâm, không biết xấu hổ, không nhìn người Âu Dương gia đang đỏ mặt ngượng chín cả mặt lên kia à.

Thế giới giả tưởng lúc này tràn ngập tiếng cười nói, tiếng bàn tán không ngớt về những hình ảnh dự thi. Có người cười đến nức nở, cười đến mức nằm sấp xuống đất vừa cười vừa vỗ tay xuống đất. Có người cười đến khó thở, phải dùng tay che miệng. Cảnh tượng này thật là trăm năm mới có một lần.

Nhưng lúc này có người nhanh chóng phát hiện, mình không thể bình luận được xuống dưới các hình ảnh.

“Mọi người tại sao không thể để lại bình luận dưới các bức ảnh được vậy, tại hạ thấy có mấy người vẫn bình luận được mà?” Một đại hán trung niên tỏ vẻ hoài nghi.

“Ngươi có phải nói đùa hay không, muốn bình luận được dưới ảnh, thì ngươi phải bỏ ra một hoa hồng để bình chọn cho ảnh đó mới được, chứ không ngươi nghĩ sao lại có ít bình luận như thế.” Một người có khuôn mặt chuột trả lời.

Những người xung quanh nghe được mới ồ lên một tiếng, hóa ra là như vậy, bảo sao bọn họ nhiều lần muốn thử bình luận xuống tấm ảnh mình thích lại không được.

“Triều đình đã tính toán sẵn rồi, nếu ngươi không muốn tiêu linh thạch, thì ngươi chỉ có thể là người xem chơi thôi, không có một hoa hồng để bình chọn thì cũng đừng mong bình luận được.”

Trong khi mọi người đang bàn tán sôi nổi thì bỗng nhiên có một tiếng thét chói tai vang lên khiến mọi người giật mình. Nhìn sang nơi phát ra tiếng động thì thấy một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang ngồi bệt trên mặt đất thở gấp gáp, khuôn mặt tái nhợt vẻ mặt hoảng sợ.

Một người phụ nữ trung niên đứng cạnh hắn thấy vậy liền nói: “Này, vị tiểu huynh đệ sao lại sợ hãi như vậy, có chuyện gì xảy ra với huynh đệ à, kể cho mọi người nghe xem nào.” Nói xong, người phụ nữ nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò và nghi ngờ.

Người thanh niên hít một hơi thật sâu thở một hơi thật dài để bình tĩnh lại, hắn ngước mặt nhìn lên mọi người nói bằng một thứ giọng run rẩy.

“Thật kinh khủng, kiếm khí thật kinh khủng.”

“Tại hạ thấy một bức ảnh của Huyết nguyệt tiền bối, rất ngưỡng mộ dung nhan oai phong của người, liền tiến vào quả cầu, không ngờ vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng một biển máu, tiếng gào thét tiếng quỷ tru khủng khiếp.”

“Huyết Huyệt Lão tổ?”

Mọi người nghe xong thì không ngừng lẩm bẩm cái tên Huyết nguyệt lão tổ, kiếm khí, âm thanh quỷ khóc thần sầu.

Một tên trung niên tự xưng là “thần thông” liền gào lên: “Lão tử đã dùng tinh thần lực quét qua bức ảnh của Huyết Nguyệt Lão Tổ mà có thấy gì khác biệt đâu. Tiểu tử kia, ngươi đang nói láo lừa gạt lão tử?”

“Lão đạo cũng vậy, không thấy có gì lạ cả.”

“Đồ ngu! Hệ thống đã thông báo rõ ràng, muốn cảm nhận được phong thái của Huyết Nguyệt Lão Tổ phải tiến vào trong quả cầu mới được.”

“Có lẽ là lúc Huyết Nguyệt Lão Tổ chụp ảnh thì đang trong quá trình thi triển kiếm khí của mình. Nên khi tiểu tử kia tiến vào quả cầu mới cảm nhận được kiếm khí và âm thanh quỷ tru trong biển máu.”

Âm thanh phân tích thảo luận của mọi người không ngừng vang lên khiến tên trung niên tự xưng “thần thông” cũng muốn thử trải nghiệm.

“Vậy để lão tử tiến vào quả cầu thử xem sao.”

“Á!” Tiếng kêu thất thanh vang lên.

Mọi người thấy tên trung niên lập tức quay trở lại, thở hổn hển, mặt tái mét. Nói với giọng run run: “Thật… thật đáng sợ. Lão Tổ… Lão Tổ quá kinh khủng.”

Hai mắt của tất cả người chứng kiến đều sáng lên, hưng phấn không thể tả nổi. Thật không ngờ hệ thống thông báo xem ảnh còn có thể cảm nhận được phong thái của người đó lại là như thế này. “Tuyệt, thật sự quá tuyệt vời.”

“Nhưng sao hai tên tiểu tử kia lại bình an vô sự, nếu là kiếm khí kinh khủng như vậy thì có thể xé nát vụn cả người ra đấy chứ.” Một người thắc mắc đưa ra câu hỏi.

Khi mọi người đều đang nghi ngờ, thì hệ thống lại lên tiếng.

“Các vị, thế giới này là thế giới giả tưởng, thứ các vị thấy và cảm nhận cũng là hư ảo do hệ thống tái hiện lại, lên các vị không cần lo lắng nguy hiểm gì cả, mọi thứ chỉ là sự cảm nhận của các vị mà thôi.”

Sau khi nghe xong hệ thống giải thích, họ liền xô xát nhau để tiến vào quả cầu, muốn được chiêm ngưỡng một phen phong thái của Huyết Nguyệt Lão Tổ.

Bạn đang đọc Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.