Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ trì lễ khai giảng học viện

Tiểu thuyết gốc · 2765 chữ

Diệp Hàn nhìn về phía vết nứt không gian trước mặt, vết nứt đang được thiên đạo không ngừng dùng pháp tắc gia trì phong ấn, càng nhìn hắn càng bực bội trong lòng.

Ta chỉ muốn gửi một ít đồ tu tiên về cho muội muội và cha mẹ, hà cớ thiên đạo năm lần bảy lượt muốn ngăn cản.

Với tu vi kim đan sơ kỳ, hắn không thể dùng Vô Tự Tiên Thư một lần nữa đả thông không gian, gửi đồ về Lam Tinh. Trong tình hình hiện tại, đành phải chờ đến khi tu vi của hắn cao hơn, thậm chí là nguyên anh mới có thể đả thông pháp tắc của thiên đạo.

“Tuy nhiên.”

“Hạ giới bây giờ cũng không có quá nhiều nguy hiểm, có bức Sơn Hải Đồ hướng dẫn tu luyện linh hồn, có linh thạch cung cấp linh khí gia trì thân thể, tạm thời cứ như vậy đã.” Diệp Hàn không ngừng an ủi bản thân mình.

Chuyện phàm giới chỉ có thể gác qua một bên, hồ linh dịch tạm thời đủ dùng, cũng là lúc Diệp Hàn suy nghĩ về bước đi tiếp theo của mình.

“Thương Hy, ngươi nói xem có phương pháp nào để ta có thể tu luyện Cửu Tự Chân Ngôn và Thần Tượng Trấn Ngục kinh cùng một lúc không?”

“Không thể, nếu tu luyện hai đạo kinh cùng lúc, thân thể của ngài sẽ bị xung đột, có thể chết vì nổ tan xác.” Thương Hy khuôn mặt khinh bỉ trả lời.

Nghe câu trả lời, Diệp Hàn không hề tức giận, mà còn cười nịnh nọt hỏi tiếp: “Vậy, có phương pháp nào để cho đạo kinh tự vận chuyển trong cơ thể, mà không cần phải ngồi tu luyện không? Ta đã chán ngấy cái cảnh, suốt ngày phải ngồi yên một chỗ tu luyện rồi.”

“Nếu vậy, trong hệ thống có một môn thần thông phù hợp với mong muốn của ngài.”

“Thật à?” Diệp Hàn há hốc mồm kinh ngạc.

“Vâng!”

“Môn thần thông này gọi là Nhất Hồn Hóa Tam Linh, được một vị luyện khí sư thượng cổ dùng cả đời nghiên cứu ra, nó có thể giúp ngài từ chủ hồn phân chia ra thành ba linh, mỗi linh đều có tự chủ ý thức độc lập.” Thương Hy tươi cười giới thiệu.

Diệp Hàn lập tức hứng thú, vốn dĩ hắn chỉ là hỏi cho vui, nhưng không nghĩ đến trong cửa hàng hệ thống lại có một công pháp kỳ diệu như vậy. Nếu có thể chia linh hồn ra làm ba, chẳng phải hắn có thêm hai tiểu đệ, năng suất tu luyện lập tức có thể tăng gấp ba lần.

“Một môn thần thông cực kỳ hoàn hảo, điều mà bất kỳ tu sĩ nào cũng đều mơ ước có được.”

“Giá?”

“Hai mươi ba nghìn tỷ điểm, không trả giá.”

Nhìn vào số điểm tích lũy cần thiết để đổi nhất hồn hóa tam linh, mà chỉ biết câm nín không nói nên lời, số điểm tích lũy bằng một phần tư số điểm tích lũy hắn dùng để đổi một thần thể cùng hai đạo kinh.

“Thật sự quá mắc.”

“Xem ra, lại phải nghĩ thêm cách kiếm linh thạch rồi.”

Trong lúc Diệp Hàn đang bận rộn thiết lập ứng dụng mới cho bookchat, bỗng nhiên smart phone reo lên, trên đó hiển thị số điện thoại của phụ hoàng.

“Phụ hoàng gọi ta vào sáng sớm như vậy, không biết có chuyện gì quan trọng!”

Hắn nhanh chóng cầm smart phone lên, bấm nút nghe.

“Tiểu cửu, cuộc thi tuyển chọn thiên tài cho học viện chiến thần đã kết thúc được vài ngày. Nhưng do ma tộc đột kích, huynh trưởng của con bị thương nặng, vì vậy buổi lễ khai giảng học viện đành phải hoãn lại.”

“Vậy, ý phụ hoàng là?”

“Trẫm muốn con đại diện cho hoàng tộc, chủ trì buổi lễ khai giảng học viện. Tiểu cửu, con có ý kiến gì không?”

Chủ trì buổi lễ khai giảng đầu tiên cho học viện, Diệp Hàn xoa xoa cái cằm suy nghĩ một lúc liền nở nụ cười vô sỉ. Đây là lần đầu tiên hắn lấy tư cách của một người tu chân gặp mặt đám thiên tài, hắn cũng muốn xem xem, cái gọi là thiên tài của toàn bộ vương triều có thể mạnh đến đâu. Tiện thể, có thể thêm vài tiết mục kích thích vào trong buổi lễ, vừa có thể giảm sự kiêu căng ngạo mạn, lại có thể thanh lọc thiên tài thêm một lần nữa.

Diệp Hàn vui vẻ đồng ý với phụ hoàng, đồng thời xin phép được toàn quyền phụ trách buổi lễ theo ý muốn của mình.

“Có chuyện hay để làm rồi.” Diệp Hàn cười nhẹ một tiếng, tiếp tục công việc đang còn dang dở.

Cùng lúc đó, bảy giờ sáng tại quảng trường của học viện chiến thần.

Hàng trăm nghìn người đang đứng xếp hàng, mỗi người một tiếng khiến cho quảng trưởng lúc này không khác gì một cái chợ, ồn ào và náo nhiệt.

Trên quảng trường lúc này, phân chia thành ba nhóm người rõ rệt, mỗi nhóm đều thuộc một học viện khác nhau.

Ở giữa là nhóm có ít người nhất, chỉ hơn ba nghìn người. Tất cả đều là những thanh niên thiếu nữ tuổi đôi mươi, thiên tư xuất chúng. Trên người mặc chung một bộ y phục màu xanh lam, có biểu tượng thanh đại kiếm trên ngực.

Học viện chiến thần chỉ thu nạp những thiên tài hiếm có, để nuôi dưỡng thành những chiến thần vô song.

Bên phải là nhóm có nhiều người nhất, lên đến hàng trăm nghìn người. Những người này muốn vào học viện quân đoàn không phải quá khó như vào học viện chiến thần, chỉ cần đạt được một số điều kiện nhất định, dù thiên phú không cao cũng được chấp nhận.

Nhóm người còn lại có hơn chục nghìn người, dáng vẻ thư sinh thanh tú. Trên người toát lên vẻ uy nghiêm, một thân tràn đầy chính khí. Học viện văn thần chỉ thu nạp những người theo con đường nho tu, tương lai sẽ trở thành quan lại góp sức cho triều đình cùng lê dân bá tánh.

“Ba tòa học viện, tòa nào cũng uy nghi và tráng lệ a.”

“Đương nhiên rồi, học viện chính là bộ mặt của vương triều mà, huống chi vương triều chúng ta còn là thế lực mạnh nhất Thiên Nguyên Đại Lục.”

Ngược lại với sự phấn khích của đám người học viện quân đoàn, những thanh thiếu niên của học viện chiến thần mặt đều lạnh lùng, ánh mắt coi thường nhìn sang.

“Một đám rác rưởi.”

“Không biết triều đình tạo ra thêm học viện quân đoàn, nhận một đám rác rưởi như này làm gì?”

“Có lẽ là để cho chúng ta giải trí, đôi khi tìm đám rác rưởi này trêu đùa một chút cũng vui đấy.”

“Ha ha ha.”

Trên bục khán đài, ba lão nhân đang nhìn xuống quảng trường, nghe những lời nói châm chọc của đám thiên tài học viện chiến thần đều cười nhạt, lắc đầu.

“Hoàng viện trưởng, đám thiên tài này cũng quá tự cao tự đại a.” Hồng Quan, viện trưởng của học viện quân đoàn, nói với lão già bên cạnh.

Nghe vậy, lão viện trưởng họ Hoàng cười ha hả nói to: “Thiên tài mà, không tự cao tự đại thì không phải là thiên tài. Mấy người này có quyền tự tin vào bản thân, miễn là không quá ngạo mạn.”

“Kiêu ngạo cũng tốt, khiêm nhường cũng được, hàng năm không vượt qua khảo nghiệm của lão phu thì cũng sẽ bị đá ra ngoài như thường.” Lão viện trưởng còn lại có khuôn mặt nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng.

Hồng viện trưởng cùng Hoàng viện trưởng, hai lão viện trưởng nghe vậy chỉ biết lắc đầu cười, những ngày tháng sau này của đám thiên tài học viện chiến thần không dễ sống a.

“Đúng rồi.”

“Sao cửu điện hạ vẫn chưa đến? Buổi lễ khai giảng sắp bắt đầu rồi.” Hoàng viện trưởng quay sang nhìn một vị thống lĩnh, hỏi.

Vị thống lĩnh nghe vậy liền cúi đầu báo cáo: “Hoàng viện trưởng, cửu điện hạ vừa mới xuất quan, đã về trước tẩm cung nghỉ ngơi một lát, rồi mới đi đến học viện để chủ trì buổi lễ. Ba vị viện trưởng xin kiên nhẫn chờ một chút.”

“Cửu điện hạ này, cũng thật nhiều chuyện kỳ lạ. Suốt mấy năm qua, tu vi của ngài ấy chỉ ở mức luyện khí viên mãn, không có tiến triển. Nhưng mới bế quan vài ngày, đã đột phá lên kim đan kỳ. Thật khiến người ta nhìn không thấu mà.” Hồng viện trưởng vuốt râu cười nói.

“Có thể là hậu tích bạc phát, hoặc có thuật pháp che giấu, dù sao hiện nay có rất nhiều thuật pháp che dấu dù bán tiên cảnh cũng không thể nhìn thấu.” Hoàng viện trưởng trầm ngâm một chút, đưa ra suy luận.

“Hoàng viện trưởng, ngài là chính nhân quân tử, đứng đầu văn đạo trong thiên hạ, không biết việc nói xấu người khác như vậy là không tốt sao?”

Một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh, khiến đám người trên bục sững sờ.

Khi quay đầu sang nhìn, liền thấy một nhóm người bước ra từ trong không gian, dẫn đầu là một thiếu niên tuấn tú, bên cạnh là một tên thái giám và bốn thiếu nữ xinh đẹp.

Đám người lập tức hô to hành lễ: “Tham kiến cửu điện hạ.”

“Các vị không cần đa lễ.”

“Bản điện hạ được phụ hoàng cử đến đây để chủ trì lễ khai mạc, mong các vị chiếu cố nhiều hơn.” Diệp Hàn nói với nụ cười thân thiện.

“Điện hạ khiêm tốn.”

“Thời gian đã đến, xin mời điện hạ lên bục đọc văn thư chúc mừng.” Trần viện trưởng khuôn mặt không thay đổi, nói với dáng vẻ tôn kính.

Diệp Hàn cười nhẹ gật đầu, bước lên giữa bục, ánh mắt quét qua một đám người đang náo nhiệt ở phía dưới. Hắn cũng khá thắc mắc, vương triều có dân số hàng chục tỷ, nhưng học viên của học viện chiến thần chỉ hơn ba nghìn người, những người theo con đường nho tu có thể tu luyện ra hạo nhiên chính khí cũng không vượt quá mười nghìn người.

“Nhân tài có thể bồi dưỡng, thật sự quá khan hiếm mà.” Diệp Hàn thở dài lắc đầu.

Điều chỉnh tâm lý cảm xúc, Diệp Hàn cất giọng nói: “Các vị, bản điện hạ xin tự giới thiệu, bản điện hạ là cửu hoàng tử của Càn Nguyên Vương Triều, rất hân hạnh được chủ trì buổi lễ khai mạc hôm nay.”

Giọng nói của Diệp Hàn tuy không to, nhưng có một sức hút kỳ lạ, khiến cho mọi người đều có thể nghe rõ từng chữ từng lời, dù có đang chú ý hay không, dù là đang tập trung nói chuyện với người khác.

Đám người phía dưới liền im lặng, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía người thiếu niên anh tuấn đang đứng trên bục cao.

Thấy mọi người đều đã im lặng, Diệp Hàn tiếp tục nói với nụ cười thân thiện: “Hoàng tộc xây dựng ba học viện với mục đích bồi dưỡng nhân tài, xây dựng một vương triều đoàn kết vững mạnh, tạo phúc cho lê dân bá tánh.”

“Nhưng mà . . .”

“Thiên tài cũng có nhiều loại thiên tài, trong học viện cũng sẽ phân ra thành ba ban gồm thiên tài, tuyệt thế thiên tài và yêu nghiệt.”

“Mỗi ban đều sẽ có những điều kiện và quyền lợi tu luyện khác nhau.”

Diệp Hàn mỉm cười hài lòng với phương án tuyệt vời của mình, đây là phương pháp rất được các trường học tại Lam Tinh ứng dụng. Sự phân loại tầng lớp có thể khuyến khích người sau phấn đấu, người trước không ngừng tiến bộ, cũng có thể dập tắt sự kiêu ngạo của đám thiên tài.

“Nhất tiễn xạ tam điêu, một kế sách tuyệt diệu.”

Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ của Diệp Hàn, ý nghĩ của đám học viên bên dưới lại hoàn toàn trái ngược, sự phân biệt tầng lớp như vậy không khác gì làm nhục bọn họ. Nếu ai có thể vào ban yêu nghiệt thì còn tốt, nhưng nếu bị xếp vào ban thiên tài thì chẳng phải là mất hết thể diện. Không chỉ mặt mũi, mà còn là tài nguyên, quyền lợi và nhiều thứ khác đều bị ảnh hưởng.

Đám học viên bắt đầu xuất hiện vẻ mặt u ám, một thanh niên đứng tại hàng đầu của học viện chiến thần bước lên, hỏi: “Cửu điện hạ, trong quy tắc chúng thần nhận được khi vào học viện, không có nói về sự phân loại này.”

Diệp Hàn cúi đầu nhìn xuống người thanh niên, không giận vì bị chất vấn mà cười khẽ hỏi ngược lại: “Vị bạn học này tên gì?”

Người thanh niên bị câu hỏi của Diệp Hàn làm cho kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng trấn tĩnh trả lời: “Thần là Hứa Xuyên, Ích Châu phủ.”

“Hứa Xuyên Ích Châu, nguyên lai là hắn.”

“Có trò hay để xem rồi.”

“Các vị bạn học, nghe các vị nói có vẻ người này rất nổi tiếng.”

“Đâu chỉ có nổi tiếng, ở Ích Châu phủ hắn được coi là thiên tài hiếm có trong trăm năm trở lại đây, hai mươi tuổi đã đạt đến kim đan kỳ.”

“Hai mươi tuổi kim đan kỳ? Quá khủng khiếp.” Đám người học viên xôn xao không ngừng bàn tán, điều này làm cho thanh niên đang đứng trước mặt Diệp Hàn càng thêm kiêu ngạo, nhếch miệng cười lạnh.

Điện hạ có là gì, nếu dám chống lại ý muốn của phần đông mọi người, dù có là tiên nhân thì cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả. Ngươi nghĩ muốn thay đổi quy tắc liền có thể thay, động đến lợi ích chung của mọi người thì chỉ có một kết quả, lòng người phẫn nộ.

Đứng trên bục cao Diệp Hàn mỉm cười lẩm bẩm: “Thiên tài Ích Châu phủ, thú vị.”

Nhưng đột nhiên, khuôn mặt của hắn không còn tươi cười mà trở nên lạnh lùng nhìn xuống người thanh niên tên Hứa Xuyên hỏi: “Quy tắc phân loại cấp bậc trong học viện, là bản điện hạ mới ban hành hôm nay. Ngươi, có ý kiến gì sao?”

Thái độ thay đổi đột ngột của Diệp Hàn làm cho Hứa Xuyên cùng đám người học viên kinh ngạc, tốc độ trở mặt cũng quá nhanh đi.

Hành vi của Diệp Hàn trong mắt mọi người lúc này chẳng khác nào bạo quân ngang ngược, không coi ai ra gì, làm việc bừa bãi vô kỷ luật.

Ánh mắt của đám người học viên bắt đầu sôi sục như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Hàn, nhất là một số người thiên phú thực lực kém hơn những người khác.

“Điện hạ ngài làm vậy là quá bất công, chúng ta đều phải lao tâm khổ tứ mới có thể thi vào được học viện, dựa vào cái gì mà người ít tài nguyên, người lại được nhiều tài nguyên hơn.”

“Đúng vậy, ngài làm như vậy là ức hiếp người khác.”

“Nếu ngài cứ cố chấp làm như vậy, chúng ta không trở thành học viên của triều đình cũng được, công pháp võ kỹ muốn thì lên tàng thư lâu mua về.”

“Đúng thế, đúng thế.”

Một người hai người rồi một đám người, tiếng ồn ào phẫn nộ của đám đông không ngừng vọng lên, không ngừng phản kháng chính sách phân biệt tầng lớp do Diệp Hàn đề ra.

Quảng trường lúc này đã trở nên hỗn loạn, tiếng kêu tiếng gào không ngừng, ba lão viện trưởng lúc này vẫn bình tĩnh mỉm cười vuốt râu, ba người họ cũng rất tò mò, muốn xem xem vị cửu điện hạ lần đầu tiên xuất mã, sẽ làm gì để dẹp yên cuộc náo loạn này.

Bạn đang đọc Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.