Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên tài chiến

Tiểu thuyết gốc · 2303 chữ

Sớm mai, bình minh mới hé, trong tẩm cung của Diệp Hàn đã tràn ngập tiếng động, tiếng hò tiếng hét náo nhiệt.

Ngày hôm qua mới mua thêm một kiện Trấn Hồn Tháp, ngày hôm nay toàn bộ Diệp gia đã biết, con em Diệp gia đua nhau kéo tới thử thách.

Cứ với tình hình này, cuộc sống tương lai của hắn và Hàn Duyên sẽ bị đảo lộn, không còn thạnh tịnh và lãng mạn nữa.

Bên lương đình, nhị hoàng tử và tứ hoàng tử ngồi đối diện chăm chú nhìn vào mắt Diệp Hàn.

“Cửu đệ, đây là yêu cầu của phụ hoàng nha, một món pháp bảo tốt như vậy thì không nên hưởng riêng một mình.”

“Phải đấy, Trấn Hồn Tháp là pháp bảo cực kỳ hữu ích, nếu cứ để không chỗ đệ thì thật lãng phí.”

“Đệ nhìn xem, mọi người đều rất hưng phấn.”

Nhìn hai vị hoàng huynh thao thao bất tuyệt, Diệp Hàn không còn gì để nói.

Lời lẽ thuyết phục hợp lý, logic, hợp lòng người.

“Hài.”

Đối với những người thông minh, không cần nói rõ ràng mọi người vẫn có thể tự hiểu.

Nếu như con em Diệp gia đến học viện Chiến Thần luyện tập, lợi bất cấp hại, lại gây ảnh hưởng không tốt đến đám học viên ở đó.

Bọn họ có thể vượt qua được tầng ba tầng bốn của Trấn Hồn Tháp thì không có gì để nói. Nhưng nếu chỉ có một vài người trong số hàng trăm hàng nghìn người có thể lên đến tầng hai tầng ba, thì lúc đó thiên hạ sẽ nhìn hoàng tộc bằng con mắt nào.

Uy tín và danh dự sẽ bị giảm mạnh.

Mặc dù biết như vậy, nhưng hắn không muốn hai vị hoàng huynh bê kiện pháp bảo này đi a, dù sao tứ nữ thỉnh thoảng vẫn còn phải dùng, mỗi lần muốn dùng lại phải chạy đến tổ địa xếp hàng chờ thì thật mất thời gian.

Còn chưa kể bát hoàng tỷ, thất hoàng tỷ, hai người họ quay trở về mà không thấy Trấn Hồn Tháp đâu thì hắn lại nhức đầu không thôi.

Không còn cách nào khác, Diệp Hàn bất đắc dĩ phải mua thêm một kiện Trấn Hồn Tháp nữa.

Nhìn vào số điểm tích lũy đã trở về con số không, mà lòng hắn đau như cắt. Đó là số điểm hắn cố gắng tích lũy trong suốt nửa tháng trời, nhưng chỉ trong vài ngày đã bị tiêu hết.

“Hai trăm tỷ, hai trăm tỷ điểm a.”

Tại thời điểm này, hắn mới thấu hiểu được nỗi khổ tâm của các bặc phụ huynh, dù có trong tay gia tài bạc triệu song vẫn phải còng lưng kiếm tiền.

Có một câu rất hay, khi bạn ở tầng nào mức chi tiêu cũng phải tương xứng với tầng đó, không thì sẽ bị coi thường.

Diệp Hàn đưa tay ra trước mặt, một kiện pháp bảo hình tháp lập tức xuất hiện trên tay.

“Vù.”

Chưa đến ba giây, nhị hoàng tử lập tức vung tay phải lên thu kiện pháp bảo vào trong giới chỉ của mình, khuôn mặt dạng ngời vì đã đạt được mục đích.

Nhìn hành động nhanh gọn lẹ của nhị ca, khóe miệng Diệp Hàn khẽ giật giật.

“Ăn cướp cũng không có nhanh đến vây!”

Tứ hoàng tử ngồi bên cạnh cũng cạn lời, nhắc ghế lên di chuyển sang phía Diệp Hàn ngồi, hành động của hắn thể hiện rõ thái độ ta không quen biết người này.

“Hắc hắc.”

Nhìn nhị ca không những không xấu hổ mà còn cười cười, tứ hoàng tử không muốn tiếp tục chủ đề này nữa mà hỏi sang chủ đề khác: “Cửu đệ, một tháng sau cuộc thi thiên tài chiến sẽ được tổ chức, đệ muốn tham gia không?”

“Thiên tài chiến?” Diệp Hàn ngạc nhiên.

“Đệ không có vào bookchat?” Nhị hoàng tử cực kỳ ngạc nhiên hỏi, chỉ có người không vào bookchat thì mới không biết.

Thông tin về cuộc thi này đang được mọi người thảo luận cực kỳ sôi nổi, ngay cả các trang thương hiệu của một số thế lực lớn đều có đăng tin thông báo.

Quả thực Diệp Hàn không biết, mấy hôm nay hắn đang bận thiết lập cho ứng dụng mới, ngoài ra thì cùng tữ nữ rèn luyện chiến đấu, nào có thời gian rảnh mà vào bookchat giải trí.

Xem thái độ của Diệp Hàn, tứ hoàng tử liền lên tiếng giải thích: “Thiên tài chiến là một sự kiện đặc biệt được tổ chức mười năm một lần, nơi các thiên tài thuộc các thế lực lớn nhất ở Nam Bộ Châu có cơ hội so tài với nhau.”

“Năm nay đến lượt vương triều chúng ta làm chủ nhà.”

Diệp Hàn nghe nói vậy, liền xoa cằm suy nghĩ một chút. Trong lòng hắn, một ý tưởng táo bạo bỗng nảy sinh.

Nếu hắn có thể tổ chức một giải đấu quy mô toàn đại lục, rồi bán vé cho những người muốn vào xem trực tiếp thi đấu, thì lúc đó hắn có thể kiếm đầy bồn đầy bát. Với sự hấp dẫn của giải đấu, chắc chắn sẽ có rất nhiều người sẵn sàng bỏ tiền ra để xem những thiên tài đại chiến.

Vừa hay ứng dụng chiến đấu có thể đáp ứng toàn bộ điều kiện trên.

Ngoài ra, có thể cho mọi người khoảng thời gian nửa năm để chuẩn bị, như vậy đám thiên tài sẽ không ngừng liều mạng luyện tập, mỗi một lần chết trong ứng dụng hắn lại có thể kiếm thêm một viên linh thạch hạ phẩm.

Còn về phần thưởng cho cuộc thi, trong kho hệ thống hắn có một đống, chỉ cần chọn vài món là có thể cho đám người kia điên cuồng đỏ mắt.

Vừa dọn được rác trong kho hệ thống lại vừa kiếm được núi linh thạch, đúng là nhất tiễn song điêu a.

“Ý tưởng của ký chủ hay đấy, nhưng với tu vi hiện tại, ngài sẽ không thể duy trì được một lượng người kết nối nhiều như vậy cùng một lúc.”

“Nhưng với chi phí một viên linh thạch cực phẩm một ngày, hệ thống sẽ giải quyết giúp ký chủ.”

“Hệ thống nhà ngươi cũng biết tính toán nha.” Diệp Hàn khinh bỉ lên tiếng.

“Ký chủ ăn cháo thì cũng lên để hệ thống húp chút canh.”

Nhưng nghĩ kỹ một chút, một viên linh thạch cực phẩm một ngày tức là mười nghìn viên hạ phẩm, một tháng sẽ là ba mươi vạn viên linh thạch. Trong khi đó, mỗi tháng hắn có thể kiếm về cả ức thậm chí trăm ức linh thạch hạ phẩm.

Như vậy, khoản đầu tư này hắn chắc chắn không lỗ.

“Để tổ chức một cuộc thi với quy mô lớn như vậy, ký chủ cần chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ từ quy trình tổ chức, trọng tài cuộc thi, các bộ luật áp dụng trong quá trình chiến đấu.”

“Nếu không mọi thứ sẽ như ong vỡ tổ, rối tinh rối mù lên.” Thương Hy lên tiếng nhắc nhở.

Xem ra lần này không thể không nhờ đến phụ hoàng rồi.

Vừa rời khỏi không gian trao đổi hệ thống, Diệp Hàn liền vung áo bay lên không trung, kéo theo ba người cùng biến mất khỏi Hàn Duyên cung. Chỉ trong nháy mắt, ba người đã xuất hiện tại đại sảnh Hoàng Đức Điện.

“Cửu đệ, môn thần thông Di Tinh Hoán Đẩu của đệ thật lợi hại? Nó còn nhanh hơn môn thần thông Súc Địa Thành Thốn.” Nhị hoàng tử dơ ngón cái lên khen ngợi.

“Nhị ca, nếu huynh chịu khó tu luyện thì huynh cũng có thể học được.” Nói xong, tứ hoàng tử lập tức vung tay lên một cái, nhị hoàng tử liền biến mất khỏi đại sảnh, đến khi trở lại thì toàn thân ướt sũng.

“Đệ . . . đệ được lắm.” Nhị hoàng tử không biết nói gì, hừ một tiếng quay sang hướng khác.

“Ha ha ha.”

Lúc này, một giọng uy nghiêm vang lên trách cứ: “Ba đứa đùa nghịch đủ chưa? Nói đi, đến chỗ trẫm xin xỏ điều gì?”

Người lên tiếng tất nhiên không ai khác ngoài Diệp Đế, ngoài mặt thì nghiêm khắc trách cứ nhưng trong lòng tràn đầy hứng thú. Lão nhị thì cà lơ cà phất , lão tứ thì suốt ngày nghiên cứu đạo tu luyện, tiểu cửu thì cả năm không đến Hoàng Đức Điện một lần.

Trừ khi có chuyện trọng đại, nếu không bảo ba đứa không có chuyện gì mà lại rủ nhau đến đây.

Nhị hoàng tử khuôn mặt vô tội lên tiếng giải thích: “Là cửu đệ đưa nhi thần cùng tứ đệ đến đây, còn có chuyện gì thì chỉ có thể hỏi cửu đệ thôi.”

“Oh! Hiếm khi tiểu cửu có nhã hứng đến đây, lại còn kéo theo cả lão nhị và lão tứ nữa?” Diệp Đế ngạc nhiên quay sang nhìn Diệp Hàn.

“Phụ hoàng, nhi thần lần này đến đây là có việc muốn nhờ.”

Diệp Đế nghe vậy liền giật mình, khuôn mặt nghiêm túc lại nhìn kỹ xuống Diệp Hàn, việc tiểu cửu một mình không thể làm được chắc chắn phải là một chuyện kinh thiên động địa.

“Tiểu cửu, có cần triệu tập tất cả mọi người không?”

“Phụ hoàng, không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng đâu, người không cần phải quá căng thẳng.”

“Chẳng qua nhi thần có ý định tổ chức một cuộc thi thiên tài chiến quy mô toàn đại lục, để cho toàn bộ mọi người có cơ hội so tài với nhau. Nhưng nhi thần chưa có kinh nghiệm trong việc tổ chức một sự kiện lớn như vậy, nên muốn mời phụ hoàng giúp đỡ.”

“Thiên tài chiến? Phạm vi toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục? Cửu đệ, đệ không đùa đấy chứ.” Nhị hoàng tử nuốt nước bọt run rẩy nói.

Đây là một ý tưởng cực kỳ điên rồ, mà chỉ có người nào đủ gan mới dám nghĩ đến. Tổ chức một cuộc thi như vậy sẽ phải đối mặt với rất nhiều thứ như là xây dựng sân thi đấu, chọn trọng tài, sắp xếp lịch thi đấu, và nhiều thứ khác nữa.

Diệp Đế nhíu mày nói: “Tiểu cửu, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, muốn tổ chức một cuộc thi như vậy cần rất nhiều tài nguyên và nhân lực. Vương triều chúng ta không có đủ khả năng để làm được điều đó.”

“Tại Thiên Nguyên Đại Lục, không có bất kỳ ai hay một thế lực đơn lẻ nào có thể làm được điều đó, mà phải có sự hợp tác và hỗ trợ của nhiều bên khác. Nhưng bọn họ có đồng ý tham gia hay không cũng là một vấn đề.”

“Mà tại thời điểm này ma tộc lại đang không ngừng xâm nhập trà trộn vào các thế lực, nếu chúng ta tổ chức cuộc thi như vậy, có vẻ không thích hợp.”

Diệp Hàn có thể hiểu suy nghĩ của phụ hoàng, với cương vị là người đứng đầu vương triều phải suy nghĩ chu toàn trước sau mọi việc, không phải thích làm gì theo ý mình thì làm.

Từ sau việc của đại hoàng huynh cùng cái chết của gần một nửa đám thiên tài, ma tộc đã trở thành một bóng ma khó giải trong lòng của phụ hoàng.

Người không muốn bi kịch như vậy, diễn ra một lần nữa.

“Phụ hoàng, cái nhi thần nói không phải là tổ chức bên ngoài đời thực, mà sẽ được tổ chức bên trong một ứng dụng mới của smart phone.”

“Ứng dụng mới?” Mọi người có mặt trong đại sảnh, khuôn mặt lập tức kích động.

“Tiểu cửu, smart phone chuẩn bị ra ứng dụng mới?”

“Vâng phụ hoàng, ứng dụng này có tên là ‘Chiến đấu’, nhi thần muốn tổ chức cuộc thi bên trong ứng dụng này.”

Diệp Hàn từ tốn giải thích cho phụ hoàng và mọi người về những chức năng và lợi ích của ứng dụng mới mà hắn đã tạo ra, rồi tiếp tục trình bày những ý định và kế hoạch của hắn cho cuộc thi thiên tài chiến sắp tới.

“Bán suất dự thi, bán vé vào xem trực tiếp các trận thi đấu.”

“Tuyệt!” Diệp Đế kích động đứng dậy hô to.

Chỉ cần được chia một thành linh thạch từ cuộc thi lần này, nội tình của vương triều có thể nhảy vọt lên mấy chục lần.

Nhưng Diệp Đế liền nghĩ đến một vấn đề quan trọng, hai mắt nhíu mày hỏi: “Phần thưởng cho cuộc thi là gì? Nếu chỉ có danh hiệu hão huyền thì không đủ để thu hút được nhiều người tham gia.”

“Đặc biệt là mấy tên tuyệt đỉnh thiên kiêu.”

“Hay là chúng ta lấy mấy quyển công pháp cấp thiên ra làm phần thưởng?” Nhị hoàng tử lên tiếng đề nghị.

“Nhị ca, huynh có thể suy nghĩ trước khi phát biểu được không? Công pháp cấp thiên tuy quý hiếm, nhưng có linh thạch vẫn có thể sở hữu được, huynh nghĩ bọn họ thiếu linh thạch sao.” Tức hoàng tử lắc đầu phân tích.

“Ta . . .”

“Mọi người không cần lo lắng về phần thưởng, nhi thần đã có chuẩn bị hết rồi.” Nói xong, Diệp Hàn phất tay một cái, một núi đồ vật khổng lồ xuất hiện tại trung tâm đại sảnh.

Bạn đang đọc Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành sáng tác bởi TheSunGod

Truyện Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.