Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghen Tị

Phiên bản Dịch · 1056 chữ

Cho dù có luyện võ công mạnh đến mức nào thì nó có xài tốt bằng từ khóa sao?

Chỉ một từ giữ gìn, môi trên chạm môi dưới một lúc, trong vòng hai ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã có được hiệu quả có thể đánh không phân thắng bại với cao thủ cực khổ luyện công hơn hai mươi năm...

Lấy hai thứ ra so sánh, chỉ mấy thằng ngu mới đi luyện võ công!

Trong mắt hắn ta, Phùng Thất tốn công tốn sức đi học võ, rõ ràng là lẫn lộn đầu đuôi.

...

Sức mạnh của Phùng Thất làm Phùng Cửu rất ghen tị.

Mà hành vi Phùng Thất cản đao cho Phùng Vân Minh ở trong sân luận võ đã triễn lãm cho Phùng Cửu thấy cái gì mới gọi là cực hạn của giữ gìn.

Phùng Cửu nhìn thấy rất rõ, lúc đó mũi thương kia đã đâm thủng quần áo của Phùng Thất, chỉ cần Phùng Vân Minh không thu sức về được, thứ chờ đợi Đỗ Cách chính là cái chết vì bị đâm xuyên tim.

Nếu đổi lại là hắn ta, chắc chắn sẽ không thể nào vì một người dân bản xứ mà từ bỏ một suất thi đấu trong khu mô phỏng vô cùng quý giá, hắn ta sẽ bảo vệ bản thân, cho dù sẽ tạm thời bị suy yếu, nhưng vẫn có cơ hội làm lại từ đầu.

Nhưng Phùng Thất lại cứ làm như thế, giống như là bản năng vậy...

Khoảnh khắc đó, Phùng Cửu thật sự hiểu ra, nếu không ép buộc bản thân thì chỉ e là cả đời này hắn ta đều sẽ không làm nên trò trống gì!

Hắn ta không thể biến từ khóa thành năng, nhưng hắn ta lại có thể điên cuồng đến cực ạn.

Cho nên, Phùng Cửu bảo Hồ ý sư chuẩn bị cho hắn ta một đống thuốc hỗ trợ tiêu hóa và thuốc xổ, lại cầm hai cái bồn cầu vào trong phòng, bảo phòng bếp chuẩn bị cho hắn ta hai mươi phần thức ăn.

Đóng cửa lại, bắt đầu hành trình đầy điên cuồng của hắn ta...

Trong khu mô phỏng, có lẽ hắn không thể đuổi kịp thứ hạng của Phùng Thất, nhưng sau khi hiểu ra được chân lý huấn luyện từ khóa rồi, Phùng Cửu cảm thấy hắn vẫn có thể thử tranh giành vị trí trong top mười.

Ngày hôm sau, Lúc Phùng Cửu đi ra khỏi phòng, cả người hắn bốc mùi khủng khiếp.

Có thơm, có thối, có chua, có cay, mọi thứ mùi trộn vào nhau, giống hệt như kẻ ăn xin ngủ ở bãi rác mười ngày chưa tắm, toàn thân “thơm phưng phức”.

Ánh mắt của hai thị nữ hầu hạ hắn loáng thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ. họ muốn bịt mũi nhưng lại không dám.

Họ cố gắng cách xa Phùng Cửu hết mức có thể, hai người họ giữ nguyên một động tác, ấy là nín thở, ngậm chặt miệng, khuôn mặt đỏ bừng, đến lúc thật sự không thể nhịn được nữa mới hít sâu một hơi, sau đó họ trưng ra vẻ mặt đau khổ, dường như ở bên cạnh Phùng Cửu, hô hấp cũng là một tội lỗi.

Phùng Cửu tươi cười rạng rỡ, không thèm quan tâm đến mùi trên người mình, hắn xách tạ đá dùng để luyện công trong sân ném lên ném xuống, hòng kiểm tra sức mạnh của mình.

Tạ đá hai mươi cân trong tay hắn nhẹ như không.

Trông thấy Đỗ Cách từ trong phòng đi ra, Phùng Cửu kích động bỏ tạ đá xuống, chạy về phía Đỗ Cách như đứa trẻ chạy đi khoe điểm với người lớn:

“Thất ca, thành công rồi, ta thành công rồi…”

Thứ mùi tanh tưởi ập vào mặt, sắc mặt Đỗ Cách thay đổi, vội tránh ra xa, một tay hắn bịt mũi, một tay giơ trước mặt ra hiệu dừng lại, giọng ồm ồm:

“Đứng yên đấy, đừng lại đây.”

Ngũ giác bao gồm khứu giác, nếu như thị nữ tạm thời còn có thể chịu đựng được mùi hôi trên người Phùng Cửu, vậy thì Đỗ Cách hoàn toàn không chịu nổi, thứ mùi bốc lên từ Phùng Cửu chính là vũ khí sinh hóa với hắn.

Lần đầu tiên Đỗ Cách được nếm trải tệ đoan do ngũ giác nhạy bén mang lại, nếu về sau Phùng Cửu đều bốc mùi như thế này thì hắn phải nghĩ lại xem có nên vứt bỏ tên đàn em này không…

Thao Thiết là con rồng, không ngờ lại bị hắn chơi đến độ bẩn thỉu như vậy!

Đúng là nhân tài!

Phùng Cửu giơ tay áo lên ngửi thử, sau đó nở nụ cười ngượng ngùng, đồng thời lùi về sau vài bước:

“Thất ca, đúng là hơi hôi thật! Lát nữa ta sẽ đi tắm. Ta muốn nói cho ngươi biết, cách của ngươi hiệu quả lắm, vừa uống thuốc xổ vừa ăn không ngừng nghỉ, đúng là có thể khiến ta trưởng thành thật. Chỉ qua một buổi tối, sức mạnh của ta đã tăng gấp đôi, ngũ giác cũng trở nên nhạy hơn…”

Ngũ giác của ngươi mà gọi là nhạy à?

Còn kém xa ta!

Đỗ Cách ngớ ra, rồi trợn tròn mắt đầy kinh ngạc:

“Ngươi ăn cả trong lúc đại tiện thật à, suốt một tối luôn?”

Không biết thị nữ nghĩ đến cái gì, khuôn mặt của họ tức khắc co giật, vô thức nôn khan.

“Phải, không điên thì không sống được.”

Phùng Cửu nói

“Câu này đúng là có lý. Thất ca, ta nghĩ kỹ rồi, với tình tình của ta bây giờ không thích hợp để đi du lịch giang hồ, chi bằng ta ở lại trông nhà cho ngươi! Nhà họ Phùng thật sự tìm được Thiên Ma khác từ bên ngoài thì ta sẽ ứng đối với họ…”

Nghe hắn nói thế, thị nữ hầu hạ bên ngoài phòng của Phùng Cửu cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ. Hai người họ nhìn về phía Đỗ Cách với ánh mắt khẩn cầu, đôi mắt biết nói dường như đang cầu xin, xin ngươi mang hắn đi đi!

Bạn đang đọc Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch của Miên Y Vệ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 456

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.