Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá Điên Cuồng

Phiên bản Dịch · 1040 chữ

“Cam ơn ta làm gì, không nhờ có sự hướng dẫn của ngươi, ta sẽ không hiểu ra được hàm nghĩa của Thao Thiết, ta làm thế để trả ơn ngươi thôi.”

Phùng Cửu nhún vai, cười nói:

“Ta không phải hạng người ăn cháo đá bát, nếu có thể thì ta còn muốn tranh một vị trí trong top 10, hy vọng đến lúc đó Thất ca đừng ra tay tàn nhẫn với ta là được rồi.”

“Không, từ khóa của ta là bảo vệ mà đúng không?”

Đỗ Cách cười:

“Bảo vệ cấp cao nhất, chính là trung thành.”

“Lỡ như nhà họ Phùng bắt được tuyển thủ của sân mô phỏng thật thì ngươi định xử lý họ như thế nào?”

Phùng Cửu nhìn Đỗ Cách:

“Cũng bảo vệ họ luôn sao?”

“Có thể bảo vệ được hết thì tất nhiên phải bảo vệ.”

Đỗ Cách mỉm cười:

“Càng nhiều người thì sức mạnh càng lớn, nếu học sinh trong trường bình dân ở bên ngoài không được ăn ngón thì ở lại trong sân mô phỏng thêm một thời gian, còn có thể hưởng thụ lâu hơn, cần gì cứ phải đấu đá nhau? Chúng ta có thể đoàn kết một nhóm người, đào thải một nhóm khác, cuối cùng mười vị trí đầu tiên sẽ giải quyết nội bộ…”

Phùng Cửu nuốt thức ăn, hắn nhìn Đỗ Cách, hỏi:

“Thất ca, đây là ý nghĩ thật sự của ngươi à?”

“Đúng vậy!”

Đỗ Cách nói:

“Vừa rồi ngươi nói, học sinh trường tinh anh cái gì cũng có, hà tất phải cạnh tranh top 10 với các ngươi mà! Ta không giống họ, ta rộng lượng lắm, có thể chơi với nhau là tốt nhất.”

Phùng Cửu lắc đầu, mỉm cười nói:

“Được, ta ở lại nhà họ Phùng giải quyết hậu quả cho ngươi, sẽ truyền đạt thiện ý của ngươi lại cho người khác. Nếu họ tiếp nhận thì mọi người cùng nhau chơi. Còn nếu họ không chấp nhận hoặc gây bất lợi cho ta, ta sẽ ra tay với họ, khi ấy ngươi đừng trách ta…”

“Ừ. Không trách ngươi.”

Mặt ngoài Đỗ Cách tỏ vẻ thong dong, nhưng trong lòng đã không bình tĩnh, cuộc nói chuyện với Phùng Cửu đã tiết lộ rất nhiều tin tức, hoàn toàn thay đổi sự nhận thức của hắn về sân mô phỏng.

Hóa ra, sân mô phỏng là một cỗ máy sàng lọc khắc nghiệt.

Không phải chỉ là học sinh tinh anh và học sinh bình dân cạnh tranh với nhau, mà tất cả mọi người đều đang cạnh tranh, bởi vì mười hạng đầu của sân mô phỏng…

Ba nghìn người, cạnh tranh mười vị trí, thảo nào sau khi bị loại thì không về được nữa.

CMN!

Quá điên cuồng!

Thiên quân vạn mã qua cầu nhỏ.

Chẳng khác nào cuộc thi công chức ở địa cầu!

Thảo nào lão sư nói “không được bại lộ từ khóa của mình”, thảo nào mới đầu khi gặp Phùng Cửu muốn lên kế hoạch hại mình, thảo nào Phùng Cửu lại liều mạng như vậy.

Mọi thứ đều ăn khớp.

Đỗ Cách bỗng cảm thấy may mắn, may mà hắn bày tỏ thiện ý với Phùng Cửu, đổi lại hắn lấy được tin tức hữu dụng thật sự.

Bằng không.

Với tâm lý coi sân mô phỏng như một trò chơi của hắn, e rằng ra ngoài xông pha giang hồ sẽ gặp điều bất lợi…

“Thất ca, ngươi có cần việc gì khác cần dặn dò không?”

Phùng Cửu hỏi.

“Không, chuyện Phùng phủ ngươi xem rồi tự xử lý là được.”

Trước khi đến, Đỗ Cách quả thực có kế hoạch cho sau này về Thiên Ma, nhưng sau khi biết được chân tướng của sân mô phỏng, hắn biết tất cả kế hoạch đều sẽ không thành công, top 10 là mồi nhử sáng lóng lánh, dụ dỗ mọi người tự giết hại lẫn nhau.

Thay vì hao tâm tổn trí bố trí những kế hoạch hư vô mờ mịt, chi bằng tập trung toàn lực lợi dụng từ khóa của mình, giành được hạng nhất trong trò chơi sinh tồn tàn khốc này…

Được rồi!

Hắn đã lấy được hạng nhất rồi.

Vậy thì hắn phải bảo vệ vị trí hạng nhất này đến cùng.

...

Phùng Cửu xoay người rời đi, Đỗ Cách nhìn bóng lưng vừa đi vừa ăn nọ, hắn đứng tại chỗ, mãi không nhúc nhích. Hắn đang tiêu hóa một tin tức vừa mới thu hoạch được.

Tác dụng thật sự của sân mô phỏng quả thực khiến hắn chấn động.

Mà Phùng Cửu vẫn là Phùng Cửu ban đầu, không biến thành kẻ ngu ngốc.

Quan sát tỉ mỉ, ẩn nhẫn, dùng một cái đùi gà thăm dò thân phận của mình, che giấu kỹ năng thăng cấp của bản thân…

Thậm chí, có lẽ sáng nay hắn khiến bản thân trở nên thối hoắc là cố ý, để cho mình chê hắn dơ, thế là hắn có thể ở lại Phùng phủ một cách hợp lý chứ không cần đi ra ngoài lang bạt với mình, không thể có chuyện hắn không biết thuộc tính phát triển thì độ nhạy bén của ngũ giác sẽ tăng lên.

Thậm chí sự lấy lòng sau đó có lẽ cũng là một tầng ngụy trang nữa, để khiến mình thả lỏng cảnh giác.

Dù sao hắn không biết thân phận người xuyên không của mình, những thông tin hắn cung cấp, những ý tốt hắn thể hiện, đều là những thứ tất cả mọi người đều biết, nhưng hắn lại dùng để lấy lòng!

Từng chiêu, từng bước, tất cả đều nằm trong tính toán!

Một tên Phùng Cửu đã khôn khéo đến vậy rồi, bên ngoài còn có hàng trăm người giống như Phùng Cửu, đó là một bầy sói, hơi bất cẩn một cái thôi là mình sẽ bị họ ăn sạch không chừa lại chút gì.

Đỗ Cách lặng lẽ thở dài, trong lòng thầm nhắc nhở thân phận mới của mình, hắn xuyên không rồi, không còn là người địa cầu không cần lo chuyện cơm áo trước kia nữa.

Bạn đang đọc Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch của Miên Y Vệ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 508

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.