Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tái Sinh Đường Gia (1)

Tiểu thuyết gốc · 1128 chữ

Một khung cảnh phóng ra từ một tầm nhìn rộng, sâu xa về phía xa thành phố nhìn tới...Bầu trời chiều ảm đạm với ánh dương góc trái tầm nhìn chiếu gọi. Những ánh vân hồng sắc lượng lờ trước mặt trời...Một chàng trai dáng ngoài ba mươi, thân cao mét tám, đang đứng trên bậc cao tầng thượng của một tòa nhà hơn bốn mươi tầng.Hắn là Đường Bạch, một tên thất bại trong sự nghiệp, mất đi ba,mẹ từ hồi hắn mười một tuổi. Hắn sống với một người dì,dì hắn là một đàn bà cay nghiệt. Thường xuyên bạo hành hắn.   Cho đến năm mười sáu hắn học trung học bị đám du đãng trong lớp hắn hành xác khiến hắn mất đi một mắt.Đến khi ra trường hắn vẫn bị nhiều người miệt thị về ngoại hình. Đến năm hắn hai mươi lăm tuổi hắn tìm được cái nghề nhưng cũng ba năm hắn ở cái công ty đó bị người ta bẩy làm cho hắn bị mang danh biến thái, và bệnh hoạn suốt 2 năm trời,đến cuối cùng hắn cũng bị đuổi việc. Nghèo túng, khuyết tật lại còn bị mang danh xấu khiến hắn trở nên hạn khổ vô cùng.Đến hôm nay phóng tầm nhìn ra xa, hít sâu một cái, quyết định tại cái nơi hiện đại xô bồ. Thì chỉ có ngủ, ngủ một giấc mãi mãi không tỉnh mới là cách giải quyết tốt nhất.Một phần trong hắn cũng muốn có kiếp sao thì sẽ chở nên cao thượng, bằng mọi giá không để bất kì ai chà đạp hắn một lần nào nữa .Vụt.Hắn lao xuống một cách buồn bã. Những giọt lệ cuối một cuộc đời đau khổ của hắn rơi xuống vài giọt,vài giọt...Bịch Bịch đầu hắn va chạm xuống nên lề đường trước cửa tòa nhà.Nhiều người trong thấy cũng không khỏi một pha hết hồn. Có nhiều người không khỏi động dung đứng gần đó run rẩy hét lên kêu cứu người.Nhưng mà có kêu được cấp cứu tới nhanh thì cũng vô phương cứu chữa. Đường Bạch đã chết trước khi hắn tiếp đất. Lúc còn đang rơi tim hắn đập rất nhanh, rất nhanh. Khiến hắn chết lúc nào không hay...........* Ục Ục*...Một khung cảnh màu xanh lam ánh trong như nước. Lấp loáng những tia cánh từ trên cao nào đó chiếu xuống xuyên qua tần lớp chiếu vào cơ thể và xung quanh một chàng trai khỏa thân. Trông gần là Đường Bạch.Mở mắt nhẹ nhàng, trông ngó xung quanh, hắn bỗng mở to mắt rồi sờ soạng vào mặt mình.Hắn ngạc nhiên đôi chút rồi lại nhíu mày cười khổ nói.-Haha mắt ta mắt ta có lại rồi haha....- nhưng mà ....có lẽ đây là địa ngục rồi haha...Rồi đột nhiên hắn co rúm lại trên mặt hiện rõ đau đớn cắn răng kêu " rích rích"......-Oa... Oa... Oa....- Lão gia, lão gia ....phu, phu nhân sinh rồi .Một nữ nhân dáng ngoài mười bảy , khuông mặt tươi cười, trên người mặc trang phục cổ trang màu xanh lục nhạt, che khuất chân... Chạy ra từ chửa một tòa kiến trúc chiều có vẻ cổ nhưng lại mới màu đỏ, vừa chạy vừa thốt.Đến cửa một toàn kiến trúc gần gian phòng đó, có một người đàn ông vạm vỡ thân cao lớn có chút cao niên nhưng khí chất bất phàm,ngóng về hướng toàn diện phòng lúc nãy, mặt lộ vẻ lo lắng...Gặp nữ nhân trang phục lục, liền tỏ ra háo hức cũng chạy tới bảo.- Sao rồi. Phu nhân ta sao rồi?....-Lão gia, lão... Lão gia phu nhân sinh rồi...Nữ nhân hổn hển vừa thở dốc vừa nói. Lão gấp gáp hỏi nhanh:- Con ta, con ta nó ra sao?...Nữ nhân liền đáp: - Là một thiếu gia. Khôi ngô, tuần tú, trắng trẻo a.- HaHa... HaHa....con trai, là con trai a.Lão ta khoái chi cười lớn.Một lát sao.....Mở cửa mạnh .-Hài tử của ta đâu rồi, hài tử của ta đâu rồi haha.Lão đầu kia bước vào gian phòng nói lớn.Trong phòng nồng nặc mùi máu còn động. Trong phòng hầm hực. Rẽ về phía bênh trái phòng là một chiếc giường màu đỏ phong cách cổ trang trên giường là một nữ nhân dáng ngoài ba mươi, áo trắng đang đắp một chiếc vải lụa đỏ. Khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, bên cạnh là một bà lão mặt rõ sự già dặn. Bồng một đứa bé quấn tấm lụa đỏ hoa văn đẹp đẽ. Đứa bé khôi ngô, đẹp đẽ này cứ liên túc khóc la inh ỏi. -Nào nào, đưa ta, đưa ta!!!- Haha hài tử của ta thật khôi ngô, cái nhỏ nhỏ của ngươi cũng thật là HaHa...!Lão vừa được cụ kia truyền đứa bé qua liền sáng mắt, vừa cười vừa nói, lộ vẽ phấn khích càng thêm phấn khích. Đứa bé vừa khi trao qua tay phụ thân nó liền nính khóc. Đột nhiên mắt mở ra. Tròng mắt nó màu đỏ như máu rồi đột nhiên đen lại khép đi.Lão ta thấy cảnh này xong có chút lo lắng nhưng rồi thoáng chốc không quan tâm nữa. Vẫn tiếp tục cười...Qua ngày hôm sao, nữ nhân bạch y kia bước ra cửa giang phòng sau khi cho đứa bé bú sữa thì lộ diện khỏi căng phòng ngột ngạt trên tay bồng đứa bé cười mỉm. Ở cạnh có hai tì nữ người cầm chậu, người cầm khăn, cũng theo chânVừa ra khỏi cửa vài bước thì người nam nhân kia lại từ đâu đi đến. Vẽ mặt cười cười.Ôm lấy vợ và con ông ta cười bảo.- Nàng vừa sanh con xong nên tịnh dưỡng đi ra đây làm chi kẻo phong hàn .- Thiếp thấy trong phòng ngột ngạt nên bế hà nhi ra cho thoải mái. -Ừm ra vậy a.Nam nhân nói.-Này chàng đã có nghĩ nên đặc tên con là gì chưa...?Nữ nhân cười cười ngước nhìn chồng hỏi?- Ta chưa đặc, ta chờ phu nhân cùng đặc tên con với ta a.Lão nhíu mày nói.- Thiếp không thạo Văn Chương không hiểu biết nhiều nên xin chồng hãy tự đặc.Người phụ nữ vừa cười mỉm vừa bảo.Thấy vợ nói vậy. Lão ta cười rạng rỡ dõng dạc nói.-Được theo ý nàng.-Hừm.... Đứa con này khi sinh ra liền có thể mở mắt đồng tử của nó màu đỏ rồi lại thành đen. Hay ta đặc nó là Tử Huyền đi.- Đường Tử Huyền! Nàng thấy sao.-Ta theo ý chàng.Nữ nhân nói .-Haha!. Cả đời Đường Thanh Viêm ta lại có được vợ con như nàng đúng là phúc của ta, phúc của Đường gia, phúc do tiên tổ phù hộ,Haha!Lão cười nói.........

Bạn đang đọc Tái Sinh Tại Tu Tiên Giới sáng tác bởi Đạo

Truyện Tái Sinh Tại Tu Tiên Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Đạo
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.