Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào thành

Tiểu thuyết gốc · 2568 chữ

Trời vừa mờ sáng, ánh sáng chưa hoàn toàn buông xuống nơi đây, khắp nơi là một khung cảnh xám xịt. Trên cao, vẫn còn nhìn thấy một vầng trăng mờ nhạt. Trên những cành cây những con quạ vờn nhau kêu "Quạ... Quạ"

Hắn giật mình tỉnh giấc, trên gương mặt xa lạ của hắn vẫn còn dính đầy đất và cỏ. Đêm qua dù rất sốc, hắn vẫn có một giấc ngủ ngắn, có lẽ là vẫn còn mệt mỏi sau cơn sốt cao của cơ thể này.

Sau đó. Jai Vie cùng Jason Lo và hơn mười nô lệ khác bị xích chân phải lại với nhau với một sợi dây xích dài. Họ được dẫn vào một thành phố rộng lớn với tường thành cao khoảng 5 mét đang tu sửa nhiều nơi. Những nô lệ làm việc trên tường thành bị đánh rất dã man bằng roi da nếu họ đi chậm, ngã xuống hoặc làm rơi vật liệu…

Không như tưởng tượng của hắn, tường thành để bảo vệ thành phố này cao chỉ khoảng năm mét. Khi còn ở Trái Đất, đa số tường thành từ thời phong kiến. Những bức tường thành hắn từng thấy cao cũng phải hai mươi mét có cái thấp nhất cũng phải tầm khoảng mười mét.

Ánh mắt của mọi người đang hướng về phía trước, nơi cánh cổng gồm năm người lính gác được trang bị những bộ giáp hạng nặng, một người tiến tới cặp xe ngựa chở thương buôn nô lệ.

“Mời ngài Thương nhân xuất trình giấy tờ về hàng hóa được mang vào thành phố.” một tên lính gác có vẻ như là đội trưởng bước tới.

“Hôm nay ta có 15 nô lệ” –Thương buôn nô lệ đưa ra một tờ giấy và chỉ tay về phía hàng dài nô lệ của hắn.

“Phí vào cổng là 10 coin một nô lệ thưa ngài” tên lính gác nói rồi xòe tay ra.

“Cái gì? nữa tháng trước chỉ 5 coin một nô lệ” thương buôn nô lệ khẻ giật mình phản đối.

“Đây là lệnh của Ngài Lãnh chúa vừa đưa ra gần đây, nhằm bù đắp thiệt hại sau khi thành phố bị quái vật tấn công, thưa ngài thương nhân. Và nếu không vừa lòng thì ngài có thể đi tìm gặp ngài ấy” tên lính gác nói chuyện có phần lịch sự nhưng với gương mặt thách thức lên giọng.

Theo lời kể của Jason Lo, thế giới này tồn tại những loài quái vật ghê tởm và nhạnh mẽ. Bình thường chúng sẽ sống ẩn nấp trong những hang ổ, lãnh địa của chúng, nhưng đôi lúc chúng đi săn con người và nguy hiểm hơn là tổ chức tấn công vào làng mạc, thành thị xung quanh. Chắc đó là lý do tường thành đang được sửa chữa.

Jai Vie nhìn xung quanh thành rồi hắn lại một lần nữa nhìn về phía trên tường thành lẩm bẩm "Tường thành này có thể ngăn được lũ quái vật sao"

"Đây là 150 coin, phiền ngươi xác nhận thu phí và tránh đường cho ta" thương buôn nô lệ nhăn nhó đưa một đồng bạc và năm đồng xu cho lính canh rồi dẫn chúng hàng nô lệ vào thành với vẻ mặt không vui.

Thương nhân hoặc thường dân,... sống bên trong thì sẽ không bị thu phí vào cổng thành, nhưng lại có một khoản thuế kinh doanh được thu dựa trên giá bán của hàng hóa đa số sẽ là 10%, riêng một số mặt hàng như: ngựa, xe ngựa, vũ khí, rượu,… sẽ có thêm các khoản phí khác dựa trên số lượng hàng hóa vào cổng. Riêng với nô lệ thì phí là cố định theo giao kèo của lãnh chúa đưa ra, Việc thu thuế ngay khi vào cổng thành sẽ giảm thiểu việc thất thoát thuế.

Nô lệ được bắt từ thôn làng, thành thị này sẽ đem sang thành thị khác để buôn bán do một số lý do. Điều này cũng giúp gia tăng thu nhập của các Lãnh chúa

Trở lại với thương nhân nô lệ. Sau khi đã đi xa đám lính gác, tên thương nhân nô lệ vẫn liên tục càu nhàu.

“Hắn bù đắp cho cái bụng bự của hắn và xây lâu đài cho hắn, mẹ kiếp”.

“Chúng mày tốt nhất nên được giá, nếu không tao sẽ bán chúng mày cho hắn để xây tường thành”.

“Nếu chúng mày bị bán cho hắn thì xem như mạng sống của chúng mày sẽ chấm dứt ở cái tường thành đó hoặc làm móng cho tòa lâu đài của hắn”

Theo như thường lệ, trước hết nô lệ sẽ bị mang ra chợ mua bán. Ở đó, khi có người đến mua, nô lệ và tên buôn nô lệ phải thể hiện cho họ thấy “hàng hóa” vẫn đang khỏe mạnh, không bệnh tật và là “công cụ” tốt, chăm chỉ và siêng năng, chịu khó làm việc hoặc thành thạo những công việc nhất định tùy khách hàng. Nô lệ phải tìm cách để khách hàng muốn mua mình. Nếu không bán được sau vài ngày, nô lệ sẽ bị bán cho Lãnh chúa ở đây với giá rẻ làm nô lệ xây hoặc sửa tường thành, xây lâu đài. Đó là những công việc rất nặng nhọc và không được ăn uống đầy đủ. Dường như không đường sống sót để trở về.

Đã nhiều người thắc mắc, tại sao tên thương nhân lại bán cho lãnh chúa với giá rẻ mà không để lại để tiếp tục bán. Không ai biết, nhưng từ kinh nghiệm sau rất nhiều năm buôn bán, có lẽ điều đó không sai.

Có thể do vấn đền sức khỏe của nô lệ bị suy giảm sau những bữa ăn tồi tệ, hàng tồn kho thì luôn tốn những khoản chi phí duy trì, không thương nhân nào muốn bỏ tiền cho những mặt hàng ế, khó bán. Cũng có người nghĩ về mối quan hệ trong bóng tối giữa Lãnh chúa và thương nhân nô lệ. Nhưng có một điều chắc chắn, bất cứ hàng hóa nào bán cho Lãnh chúa sẽ không bị đánh thuế.

Nhưng nếu như có người khác mua họ. nô lệ đó sẽ được sống để lao động. ít ra thì còn có cơ hội kéo dài sự sống của mình

Lao động đến suốt đời, hi vọng người thân của nô lệ có đủ tiền để mua lại họ, hoặc may mắn tích góp tiền bạc trả một lượng lớn hơn nhiều lần số tiền thương nhân từng bỏ ra để chuộc thân. Nô lệ sẽ được tự do.

Thật may mắn là không hề có phép thuật vào linh hồn nào ràng buộc nô lệ với chủ nô như trong một số bộ truyện tiểu thuyết, ràng buộc duy nhất chỉ là bản hợp đồng, thường thì nó bao gồm thời gian làm việc (thường là 12 tiếng mỗi ngày trong suốt tuần) và giá trị hợp đồng (số tiền mà nô lệ phải trả để mua lại sự tự do).

Không phải thế giới này không có pháp thuật, nhưng người sữ dụng được pháp thuật thường có vị trí rất cao, mà pháp thuật tác động vào linh hồn càng là kinh khủng bậc nào. Ấn ký linh hồn chỉ được sử dụng khi chủ nô sử dụng những nô lệ chiến tranh và tất nhiên nó rất đắt

Cũng không ít trường hợp nô lệ chạy trốn khỏi chủ nô, nhưng kết quả thường rất thê thảm.

Ở lục địa này, những tầng lớp khác nhau sẽ được phân biệt bằng những chiếc khuyên tai. Đàn ông sẽ đeo khuyên tai bên trái và ngược lại, phụ nữ sẽ đeo bên phải. Như tên thương nhân này, khuyên tai ở tai trái của hắn có hình đồng tiền có màu vàng sáng chói, biểu tượng của tầng lớp thương nhân.

Việc đeo khuyên tai là bắt buộc. Jai Vie và những nô lệ ở đây đều có một chiếc khuyên tai. Nó là hình sợi xích màu đen

Ra đến chợ, nô lệ phải xếp hàng dài trong một khu đất trống. Có những người đi qua nhìn ngắm, dò xét. Thỉnh thoảng có người né xa nô lệ như những kẻ mang mầm bệnh hay vì mùi khó chịu do thiếu vệ sinh, có người vào hỏi mua nếu có nô lệ khỏe mạnh và phù hợp với nhu cầu của họ.

Có những nô lệ ra sức thuyết phục người mua khi họ nhận được sự chúy ý từ khách hàng, cũng có những nô lệ chỉ biết đứng im và đưa ánh mắt sợ hãi khách hàng.

Tên thương buôn thì thúc dục nô lệ của mình và nếu có khách hàng ưng ý một nô lệ nào đó hắn dùng những mánh khóe của mình để cố kiếm lời nhiều nhất có thể.

“Cảm ơn ngài đã ghé cửa hàng của chúng tôi. Hôm nay ngài muốn mua nô lệ loại nào?” tên thương nhân nô lệ mỉm cười với khách hàng vừa mới ghé vào tiệm của hắn. Tuy nói là mỉm cười nhưng miệng hắn suýt ngoác tới tận mang tai.

“Ta tìm một nô lệ chiến binh, ông có không” người khách hàng có bộ mặt hung dữ với bộ râu quai nón.

Tên thương nhân nô lệ tròn mắt như nhớ ra được điều gì “Ồ, đúng rồi... Tháng trước ngài đã mua một nô lệ chiến binh”.

“Phải, nó chết rồi. Hôm nay ta muốn tìm một tên thay thế” người khách hàng có bộ mặt hung dữ nói với giọng lạnh nhạt.

“Ra vậy. Tôi sẽ dẫn hàng lên ngay. Mong ngài đợi một lát.” tên thương nhân nói rồi đi ra ngoài hét với tên người làm của hắn.

Hai cái tên này. Chúng xem cái chết của nô lệ thật bình thường. Chắc chắn trong mắt hắn họ chỉ như một công cụ, hư thì bỏ.

Đến lúc này Nhật Vượng vẫn hy vọng mình ở trong một giấc mơ dài, những gì hắn nghe và thấy quá khủng khiếp. Tự hứa sẽ không chạy xe khi đã uống rượu bia nữa, mong có người đánh thức hắn tỉnh dậy khỏi con mơ ghê sợ này.

Đồng thời hắn cũng không tin tất cả mội chủ nô đều như vậy, hắn hy vọng sẽ có những người mua nô lệ về để làm việc và tạo ra những đồng vàng cho họ. Hắn cần làm hài lòng chủ nô của mình để tìm kiếm cơ hội giành lấy sự tự do.

Sau một vài ngày đứng ở chợ nô lệ, có nhiều người đã được bán đi. Như dự đoán ban đầu, họ đa phần là nô lệ chiến binh hoặc nô lệ tình dục.

Những ngày đầu tiên, khách hàng có nhiều sự chọn lựa và họ sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn hơn để mua những nô lệ phù hợp nhất với mong muốn của họ.

Tối cuối cùng, tên thương nhân nô lệ bỏ mặc hàng hóa của mình tại bãi đất trống trong cơn lạnh và đói… phải rồi vì dù sao nếu vài ngày không bán được chúng thì hắn cũng bán chúng cho người của tên lãnh chúa. Không ai dại gì bỏ thêm một chút tiền cho những kẻ sắp không còn trong tay mình nữa.

“Ngày mai tao sẽ tìm cách bỏ trốn, mày tính thế nào?” Jason Lo lên tiếng khi nhìn thấy tên thương nhân nô lệ đã vào của phòng của hắn.

“Ngày mai sẽ có người mua chúng ta” Jai Vie bình tĩnh đáp.

“Ai thèm mua chúng ta, những kẻ bình thường chứ” Jason Lo thẳng thừng đáp

“Chúng ta có sức khỏe” Jai Vie cố gắng thay đổi suy nghĩ của anh ta

“Vô ích thôi, mày không thấy những kẻ bước vào chợ nô lệ hôm nay sao. Hoặc là cặp mắt dán vào cặp ngực của những ả nô lệ tình dục của những tên háo sắc. Hoặc là họ sẽ tìm những kẻ bán mạng đi săn những con quái vật nguy hiểm ngoài kia, và họ không có thời gian để huấn luyện chúng ta kỹ năng chiến đấu đâu” gương mặt Jason Lo lộ rõ sự tuyệt vọng.

“Chúng ta không nên bỏ cuộc quá sớm” Jai Vie cố vực đậy tinh thần của anh ta lần nữa.

“Tại sao chúng ta phải chấp nhận làm nô lệ trong khi chúng ta không làm gì sai chứ” Jason Lo lại than vãn, đã nhiều lần trong ngày anh ta tỏ ra thất vọng như vậy.

Dù biết anh ta nói đúng, nhưng không thể để cảm giác này đánh gục được “Chúng ta phải nỗ lực nhiều hơn, thay vì lo lắng hay than vãn với những điều đã xảy ra” Jai Vie thúc dục cậu ta.

Jason Lo bất ngờ nghiêm túc “Nghe này. Ngày mai, tao sẽ tìm cơ hội trốn đi nếu hắn có sơ hở”

“Không được đâu, anh sẽ chết đấy, chính mày đã kể cho tao nghe về kết cục của những người nô lệ bỏ trốn sẽ như thế nào mà” Jai Vie lắc đầu đầy sợ hãi.

Jason Lo lúc này chầm chậm nhếch mép "ừ, phải rồi, nhưng tao quên kể cho mày nghe về những thằng bị chết trong tay lũ chủ nô" dừng một lát, Jason Lo lại nói “Mày cứ sống kếp nô lệ đi, tao sẽ bỏ chạy, mặc kệ tao”

“Không phải nô lệ nào được mua cũng có kết quả không tốt, họ được mua về để lao động, kiếm về những đồng vàng cho chủ nô. Nhưng nếu anh chạy trốn... tôi không đồng ý chút nào. Có rất nhiều kẻ bỏ chạy, họ đều đã bị giết chết rồi” Jai Vie lo lắng phản đối quyết định của cậu ta.

“Câm miệng và đi ngủ đi, đồ nhát gan. Tao đã quyết rồi, mày không bỏ trốn cùng thì thôi” Jason Lo giận giữ chấm dứt câu chuyện và quay mặt sang hướng khác.

Sau đó, Jason Lo nằm xuống đất và gối đầu trên bụi cỏ. Hắn đã ra quyết định, việc có người cùng hợp tác hay không cũng chỉ là có thêm trợ giúp mà thôi. Thậm chí, thời gian và cách thức đào tẩu hắn đã có quyết định xong xuôi trước đó.

Jai Vie nhìn xung quanh và thấy những nô lệ khác cũng đã nằm xuống. Tối hôm nay không có những thân cây che chắn những làn sương dày đặc từ trên trời phủ xuống, thật lạnh!

Mọi người nằm trên đất với những giọt sương lạnh mùa đông. Trăng đêm nay tối quá, xa xa là căn nhà gỗ đang sáng đèn của tên thương nhân nô lệ.

Như thường lệ vào mỗi buổi tối, hắn vẫn chăm chỉ làm công việc của người lớn với nô lệ tình dục của hắn. Trời đã về khuya, không gian khá yên ắng khiến mọi người có thể nghe thấy tiếng quạ kêu "Quạ... Quạ...ọa" xen kẽ với những tiếng kêu "ú ú ớ ớ..." kéo dài miên man.

Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Nô Lệ sáng tác bởi NgheCa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgheCa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.