Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi mua sắm

Tiểu thuyết gốc · 1224 chữ

Thì ra là thế, điều này khá giống như cày kinh nghiệm và dộ thân mật với NPC ở tân thủ thôn trước khi đi săn trong những trò game hắn từng chơi đấy.

Dù bất kể ở đâu, thực lực bản thân luôn là quan trọng nhất. Trước khi mua lại sự tự do, hắn quyết định ẩn mình ở tiệm rèn nâng cao sức mạnh cũng là chuyện tốt, có thực lực bảo bệ bản thân. Cũng tránh cho sau này bị người tìm cách bắt mình bán thành nô lệ. Hắn cũng không dám nghĩ hắn đang tham gia một game nào đó, bởi nếu vì một lý do xui xẻo nào đó hắn chết ở thế giới này, đó cũng là dấu chấm hết cho cuộc sống của hắn.

Một lúc sau Hougen quay lại, đi trước ông ta là chủ nhân Na Via cũng đang đi về phía này.

“Ta nghe nói cậu đã tự mình làm ra được một chiếc rìu?” Na Via bước tới Jai Vie vừa hỏi vừa cầm lấy cây rìu trên tay hắn.

“Vâng, đúng vậy, thưa chủ nhân.”

“Ồ! Cái này… chỉ cần mài chỉnh và đánh bóng lại thì chất lượng sẽ không có gì khác với tay nghề của những thợ rèn lành nghề khác”. Mân mê, kiểm tra cây rìu trong tay rồi đặt xuống, quay lại nói với Jai Vie “cậu học hỏi rất nhanh, từ nay cậu có thể tự làm việc một mình, trước tiên tiếp tục rèn những cây rìu chặt cây. Chúng ta có một đơn hàng lớn rìu chặt cây. Nếu cậu làm tốt, mỗi tháng cậu sẽ được một chút phần thưởng dựa theo thành quả của mình”

“Vâng, cảm ơn chủ nhân.” Jai Vie cúi đầu cảm ơn.

“Vậy cậu cứ làm việc, có gì khó khăn hãy hỏi Hougen và mọi người" ông ta dặn dò.

"Vâng ạ! con sẽ cố gắng hơn nữa"

"Uhm, cậu làm tốt lắm”. Na Via gật gật đầu rồi quay đi quay đi, lúc đi ngang qua thợ rèn Hougen có dặn dò ông ta chỉ thêm Jai Vie một số chi tiết nhỏ trong công việc rồi trở về phòng.

Nô lệ thì sẽ không có lương, vì bản thân nô lệ là tài sản của chủ nhân. Nhưng với một số ông chủ, nô lệ làm tốt là sẽ có thể được nhận thưởng. Nếu cẩn thận tích lũy, nô lệ sau nhiều năm có thể mua lại được sự tự do của mình.

Tuy chủ nô thường không muốn nô lệ tốt của mình chuộc thân. Nhưng dù sao một chút khen thưởng sẽ giúp năng suất lao động của nô lệ tốt hơn. Dù sao, tiền chuộc thân cũng gấp vài lần số tiền chủ nô bỏ ra, không phải ai cũng tốt như Na Via.

Tối hôm đó, sau khi hắn cùng mọi người trong lò rèn ăn tối, hắn đi tới gần ông chủ Na Via khẽ khom người mà nói “Thưa chủ nhân, tối nay con có thể ra ngoài được không ạ?” Jai Vie mạnh dạn hỏi, thành khẩn xin được ra ngoài, trước đó hắn đã có kế hoạch tiêu tiền.

“Hửm…” Nghe được lời thành khẩn Na Via có chút suy nghĩ, sau đó lên tiếng “ngoài thời gian làm việc, cậu có thể ra ngoài. Nô lệ thì không được phép tự ý ra khỏi thành, nhưng phía trong tường thành thì được. Nhưng cậu cũng phải chú ý an toàn, kể cả trong thành phố.”

“Vâng ạ ! Con cảm ơn ngài” Jai Vie đáp.

Hắn vôi vàng đi ra ngoài, vì trừ đi mười hai tiếng làm việc, thời gian ngủ,… mỗi ngày, hắn cũng chỉ còn dư ra chỉ có khoảng bốn tiếng đồng hồ, không nhanh chóng làm việc cũng không biết đến lúc nào mới có thể tự do.

Màn đêm buông xuống thật nhanh, mặt trăng tròn vành vạch như một chiếc đĩa bạc lơ lững trên bầu trời đêm, ánh trăng chiếu rọi lên khắp đường phố, những ngôi nhà đã tối thui, lũ trẻ tụm năm tụm bảy chơi đùa.

Jai Vie từ nãy giờ giống như đang tìm kiếm một cái gì đó, đôi bàn chân của hắn rảo bước thật nhanh trên đường. Cũng khá lâu từ lúc hắn đi ra ngoài, hắn phải về trước khi cửa hàng vũ khí của lão già Na Via đóng cửa, nếu không cũng khá phiền toái, hắn không phải loại người không quan tâm đến cảm nhận của người khác, nếu có thể hắn không muốn làm phiền ai hết. Chưa kể, mặc dù ông chủ đối với hắn rất tốt, thân phận bây giờ của hắn chỉ là một tên nô lệ mà thôi.

Jai Vie bước chân vào một của hàng bán đồ tạp hóa. Tuy đã tối, cửa hàng này vẫn được chiếu sáng bởi những viên đá ma thuật. Hắn chọn một vài loại giấy với nhiều màu sắc, vài loại keo một ít dây, một ít thuốc màu,… cuối cùng là vài quyển sách trắng.

Sau khi tìm đủ những thứ mình nuốn, hắn bước tới quầy tính tiền, đặt chúng lên bàn “Ông chủ, tôi lấy những thứ này.”

“Để xem nào, bao nhiêu đây... của cậu hết tất cả là 108 coin.”

“Không phải chứ, sao lại mắc như thế” hắn cố gắng trả giá, dù sao thì hắn không định chi tiêu nhiều hơn số tiền dự tính “Tôi mua nhiều thế này, ông cũng phải giảm giá một chút cho tôi chứ.”

“Cậu trai trẻ, giấy rất đắt, cửa hàng của ta là tiệm bán rẻ nhất trong tòa thành thị này rồi” chủ cửa hàng tạp hóa ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

Đúng là giấy rất mắc, những thứ khác không đáng bao nhiêu, đa số tiền hàng là từ những quyển sách trắng này.

Hắn cũng từng nghĩ, có phải thường dân ở đây có dân trí khá thấp là do giá của giấy quá cao hay không. Với giá giấy như thế này chỉ những người có tiền mới có thể tiếp xúc với kiến thức, người có kinh nghiệm trong công việc củng khó truyền lại kiến thức cho thế hệ đời sau hơn.

Hắn giả vờ đưa tay vào túi quần lấy ra một đồng bạc “Thành thật xin lỗi! thật tình tôi chỉ còn 100 coin, làm ơn hãy bán chúng cho tôi.” hắn kể khổ và lộn cái túi ra ngoài để chứng tỏ là mình thật sự hết tiền.

“Hừ, biết ngay mà, tên nô lệ này, ngươi nghèo đến đáng xấu hổ. Ta sẽ bớt cho ngươi 5 coin, 103 coin là số tiền thấp nhất mà ta có thể chấp nhận” ông ta nhượng bộ một chút nhưng với một gương mặt khó chịu.

“Ông làm ơn giúp tôi, xem như giữ mối làm ăn đi,…”

“Thôi được rồi, cậu mang chúng đi đi” cuối cùng thì ông ta cũng đành phải thở dài và chấp nhận cuộc giao dịch này. Tuy có chút tiếc nuối trên gương mặt, nhưng hắn cũng kiếm lời một khoản không ít rồi. Lời ít cũng là lời. dù sao thời tiết này cũng không có mấy người mua hàng,

Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Nô Lệ sáng tác bởi NgheCa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgheCa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.