Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 08

Phiên bản Dịch · 4588 chữ

Ngày nắng đẹp đầu tiên

Một ngày hè bình yên, thảnh thơi, ai đó tự làm khổ mình, 6 giờ sáng cố gắng kiềm chế cơn buồn ngủ, lồm cồm bò xuống giường

Còn hơn khủng bố, lập tức lao qua phòng bên cạnh đập cửa ầm ỹ

-Dậy đi, dậy đi, dậy đi. Ở cùng tôi phải dậy từ rất sớm!!!

Hoàn toàn không có tiếng đáp lại (đúng như dự đoán) con heo ngốc quyết định mở cửa xông thẳng vào

(tròn xoe mắt)trong phòng không có ai, chăn màn chiếu gối gì gì đó đã được gấp lại rất chi là gọn gàng

-Đừng nói dậy sớm hơn cả mình nha

---------------------o0o------------------------

-Hihi chồng sắp cưới của tiểu thư thật là tốt nha. Con trai như vậy thời buổi này tuyệt chủng hết rồi

Người giúp việc A nói, người giúp việc B vừa xếp quần áo vừa phụ họa thêm

-Ừ ừ cậu ta dậy từ sớm, còn giúp tôi lau dọn nhà cửa. Nhìn sao cũng không giống dạng công tử chỉ biết ăn không ngồi rồi

Hóa ra không đợi cô giở trò hành hạ, phu quân tương lai đã vô cùng chu đáo thể hiện “tấm gương người tốt việc tốt” rồi, chẳng chê vào đâu được

Thủy Nguyệt đứng nghe mà muốn cắm đầu xuống đất, sau đó nhanh chóng bước xuống lầu xem xét tình hình

Một cảnh tượng "hoành tráng lệ" đập vào mắt cô: mẹ kính yêu đang thưởng thức trà của “ai đó” pha, hai người còn vui vẻ trò chuyện một cách “tâm đầu ý hợp”. Trên bàn thức ăn đã dọn sẵn, hình như linh đình hơn bình thường nhiều

“Ai mới là con ruột của mẹ? Lúc trước mẹ cho con ăn keo như heo, giờ hắn vừa xuất hiện đã được tiếp đãi hơn quý tộc, bất công bất công bất công” Thủy Nguyệt lầm bầm giậm chân xuống nền nhà, chỉ hận không thể dùng Nhất dương chỉ bắn phá khung cảnh trước mắt

-Sao hôm nay con dậy sớm thế, không sợ có bão thổi bay Đại sứ quán Mỹ à? Ngồi xuống ăn cùng Tử Phong đi - Nhạc Linh Lan ngoắc tay gọi con gái yêu của mình

-Sao con phải ăn cùng hắn ta? (nói câu này sau khi ngồi xuống và bốc thức ăn cho vào miệng)

-Mẹ ăn xong từ sớm, nhưng Tử Phong nói đợi con dậy rồi cậu ấy mới ăn (nhanh nhẹn gắp thức ăn cho con rể) haha mẹ còn sợ Tử Phong phải đợi đến bữa trưa

-Biết thế con đã để anh ta đói tới chiều, tới tối >_< (vừa nói vừa ăn ngon lành)

-Ngon không cục cưng? - Nhạc Linh Lan mỉm cười đưa cho Thủy Nguyệt ly sữa

-Quá ngon, hôm nay chị giúp việc lên tay rồi hả mẹ?

Rất thành thật trả lời không ngờ lại nghe mẹ mình phán ột câu:

-Đương nhiên phải ngon rồi, chồng con chính tay làm mà ^_^

…Há hốc miệng

Cái gì…toàn bộ do anh ta làm? Tự tay làm?

Thủy Nguyệt liếc xéo một cái khiến miếng thịt Tử Phong vừa nuốt muốn dội ngược trở ra

(thầm nghĩ) Ây da con trai vào bếp làm ba cái thứ đó…chẳng lẽ bị bê đê? Hay là có bệnh khó nói nên gia đình kia mới dễ dàng chấp nhận đá hắn ình? Xui xẻo thật!

Xem ra kế hoạch biến anh thành “nàng lọ lem quần quật bên bếp điện” có vẻ bất khả thi

--------------------------o0o------------------------

Ngày nắng đẹp tiếp theo

“Đa tình tự cổ không dư hận

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ”

Tình hình là Ân Ân hoàn toàn bị hớp hồn bởi diện mạo của Khánh Nhật, thành ra ngày nào giờ này cũng ra cửa si ngốc chờ đợi

-Số điện thoại, nhất định phải xin được số điện thoại của anh ấy

Cô soi gương chỉnh lại đầu tóc, cố gắng tạo ra hình tượng đáng yêu nhất

-A! Aaaaaaa

-Nhìn kìa! Nhìn người con trai đó kìa!

-Woo! Đẹp trai quá!

Ủa, kịch bản này quen quen nha? May mắn đến nhanh như vậy ư? Ân Ân vừa buông chiếc gương soi mini ra đã nhìn thấy…

…làn môi chứa nụ cười dịu dàng, chiếc mũi thẳng, đôi mắt ấm áp rất có thần

Hôm nay Khánh Nhật đứng bên một cửa hàng nhỏ khiến Ân Ân có thể quan sát rất rõ đường nét thanh lịch trên cả khuôn mặt lẫn trang phục của anh. Cầm túi đồ trong tay, Khánh Nhật rời cửa hàng, bước đến cạnh một chiếc BMW màu trắng, mở cửa xe.

Ân Ân mơ hồ nhìn thấy hai cô gái ngồi phía sau xe, một cô tóc nâu hạt dẽ bồng bềnh có nụ cười quyến rũ; cô còn lại tuy nhìn không rõ nhưng thấp thoáng làn da trắng như bông tuyết...

1 hoàng tử và 2 cô công chúa? Loại truyện cổ tích gì thế này?

Trố mắt nhìn chiếc xe chạy đi, Ân Ân cảm thấy thực sự nên bỏ cuộc, bản thân hoàn toàn không có chút phần thắng nào với hai cô gái kia

Bần cùng sinh đạo tặc, bất chợt nghĩ tới Tiểu Ngư Nhi và cô vợ xấu xí của anh ta

Nhất định phải cướp được !!!

--------------------------o0o-------------------------

-Hôm nay Thủy Nguyệt giới thiệu hôn phu, tò mò quá đi

Trong khi Khánh Nhật và Vân Hương mua vé, Tố Như đi tới đi lui trước cổng khu vui chơi, vô cùng nóng lòng xem mặt chồng tương lai của bạn thân mình

-Em đi chậm thôi, vấp té thì sao?

-Mệt anh quá, lải nhải cái gì? Bước lẹ lên coi, bạn tôi đang đợi kìa

Haizzzz giọng nói quen thuộc này không lẫn vào đâu được, Tố Như cười cười nhìn về hướng cửa Đông

1 giây sau, nụ cười của Tố Như đóng băng lại (tội nghiệp, nam chính đẹp trai quá mà hô hô)

Ngắm Khánh Nhật với nét lịch sự nhã nhặn của một hoàng tử đã quá quen rồi, hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt khi nhìn anh chàng bên cạnh Thủy Nguyệt.

Ừ công viên giải trí này đông thật đấy, tất thảy rảo bước như bay chen chúc trong dòng người, nhưng hễ đi qua Tử Phong thì mọi nữ nhi đều giảm tốc độ, nhìn anh vài lần

Từ dáng người tới đường nét trên khuôn mặt như tuyệt tác của tạo hóa, đẹp đến mức khiến người ta không muốn rời mắt. Quá hoàn hảo, tuyệt đối chính là cực phẩm trong cực phẩm!

Anh khẽ nhíu mày khi tia nắng đùa cợt lướt qua đôi mắt sáng lấp lánh, cử chỉ nhỏ đó khiến mỹ nhân như Tố Như cũng phải giật mình

-Cậu làm gì nhìn ghê thế, lộ ra bộ mặt háo sắc kìa, mất mặt tớ quá

Thủy Nguyệt thở dài, nhớ lại hôm qua mình cũng ngắm anh ta đến suýt rơi mất đồng tử, dường như Tử Phong có điều gì đó khiến người đối diện phải si mê

-Đây là Đoàn Tử Phong

Giới thiệu rất ngắn gọn, không muốn phụ họa thêm mấy chữ “chồng tương lai của tớ”

Tử Phong có thể nói khá hờ hững trong giao tiếp, chẳng biết nói gì, chỉ đơn giản gật đầu 1 cái với Tố Như

-Xin chào, tớ tên Tố Như

Nhanh nhẹn chào lại, sau đó phát hiện cậu ta rõ ràng chỉ gật đầu xã giao chứ không hề nhìn mặt mình lấy một lần

(quê một cục!)

Người con trai dáng vẻ thư sinh cầm mấy chiếc vé bước đến, nhanh chóng nắm bắt được tình hình, nở nụ cười thân thiện

-Chào bạn, mình là Khánh Nhật

Tử Phong ngước lên, một cảm giác rất rất thân quen chợt thoáng qua

-Chào bạn - Lịch sự đáp lại, cái cách anh nhìn Khánh Nhật hoàn toàn khác với Tố Như

Cái gì đây? Trọng nam khinh nữ à? Hai nàng đồng thanh làu bàu trong miệng

-Mình là Vân Hương, rất hân hạnh

Những cánh hoa nhẹ nhàng lướt qua gò má hồng hào của thiếu nữ đứng trước mặt anh. Cô ấy không toát ra chút ma thuật nào nhưng lại có khí chất của hoàng tộc, cao quý hơn người, nhất định không phải là một nữ sinh bình thường

Mà Tử Phong hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ hay phán đoán thêm, vì…cô vợ “hiền lành dịu dàng” bắt đầu giở trò hành hạ tàn ác: bắt anh mua vé trò chơi, bắt anh mua thức ăn, mua kem…

Tóm lại người ta nhìn vào rõ ràng cảm thấy anh chính là osin nhà cô thuê 1 osin rất “chuyên nghiệp”, khả năng chịu đựng cao, luôn ngoan ngoãn làm theo yêu cầu, không hề có ý khó chịu

-Hôm nay mới nhìn rõ, không ngờ cậu ác thật đấy Thủy Nguyệt, tớ mà là chồng cậu thì… cho cậu vài cái đấm rồi bỏ đi

Tố Như lè lưỡi nhìn Tử Phong chạy đi mua kẹo bông gòn, đây là lần thứ n anh phải chạy ra gần cổng “rinh” thức ăn vặt về cho cô. Thủy Nguyệt chán ngán dựa đầu vào vai Vân Hương:

-Vấn đề nằm ở đây, sao hắn không nổi nóng bỏ đi nhỉ?

-Tử Phong rất tốt, tớ cảm thấy cậu ấy sẽ trở thành một người chồng hoàn hảo

Khánh Nhật phán một câu công bằng, Vân Hương gật đầu tỏ ý tán thành

-Cho xin đi >_<

Heo độc ác lại triển lãm khuôn mặt méo mó của mình khiến Tố Như bật cười:

-Tớ nghĩ người nên có biểu cảm này là chồng cậu mới đúng

...

Haizzzz nếu kế hoạch hành hạ đã bị phá sản, chi bằng cô trực tiếp "chà chà chà đạp đạp đạp" lên sĩ diện của anh, không chừng...

-Kẹo bông gòn của em

Tử Phong đi mua thức ăn đã quay lại, không ngờ thứ mình vừa đem về lại bị quăng ngay xuống đất!

-Tôi không thích anh. Tôi cảm thấy anh chẳng hợp với tôi chút nào!(ngang tàng nói)

-Ừm anh biết

(trời! 1 chút tức giận cũng không có)

Không đáp trả cái nhìn thẳn thắn của đối phương, anh mím đôi môi đỏ hồng tự nhiên của mình lại; rất trầm tĩnh, rất hiểu biết, cũng rất bình thản lên tiếng

-Tôi nghĩ rằng mình sẽ làm vợ một người mạnh mẽ, nam tính, thích sở hữu và có chút ngang tàng - Vuốt nhẹ sợi tóc trước trán, Thủy Nguyệt tưởng tượng đến một nhân vật trong tiểu thuyết

Khuôn mặt Tử Phong không có chút biểu cảm

-Đặc biệt là đôi mắt chàng ta chỉ cần lướt nhẹ qua sẽ khiến các nữ nhi trong thiên hạ chết mê chết mệt

Anh vẫn chẳng thể hiện bất cứ thái độ gì

-Còn điểm này nữa, tôi thích một người hiểu rõ tình yêu, lúc còn trẻ đã làm tan nát cõi lòng nhiều cô gái, như vậy việc sỡ hữu chàng ta càng thêm giá trị! Nói trắng ra là, tôi thích trai hư, không phải trai ngoan!

Mà Tử Phong chính xác là một chàng trai ngoan cực kỳ, cho nên cô cố tình dùng câu này đàn áp anh

-Anh sẽ cố gắng - Cuối cùng Tử Phong cũng lên tiếng 0_o (mô phật, người ta nói cả tràng dài mà anh ý trả lời có 4 chữ)

-.............................!

(pó tay)

Được, chiêu cuối cùng

-Tôi muốn mua sắm

Cô chỉ tay vào mấy quầy lưu niệm trong khu vui chơi

-Ừ, chúng ta đi

-Tôi không có tiền

-Anh sẽ mua cho em

-Nếu tôi không trả lại tiền cho anh thì sao? (giở trò cướp cạn)

-Anh không tính toán với em đâu

.........................Tôi hết chịu nổi anh rồi nhé Anh không biết tức giận à? Dù chỉ là 1 lần?

Hoàng Giao phu nhân dạy con mình:

.không được cấm cản sở thích và thói quen của vợ; nhất là việc ăn mặc, mua sắm, giao tiếp với bạn bè,…

.không được làm trái ý của vợ, lời vợ nói đều đúng

.nếu vợ có chán ghét mình thì là do bản thân mình sai, phải sữa chữa, không được có ý kiến

Đoàn Tử Du dạy con mình:

cha cũng có ý kiến như vậy + lời mẹ con ngang với thánh chỉ

Tóm lại thì Tử Phong được dạy rằng vợ tương lai của anh nhất định là Thủy Nguyệt và trên đời này anh không được phép yêu ai khác ngoài cô ấy…

Cuối cùng cuộc đi chơi kết thúc, Khánh Nhật, Vân Hương và Tố Như sớm ly khai, Thủy Nguyệt gọi điện về nhà và đợi xe lên rước. Vậy là chỉ còn lại hai người, tội nghiệp anh chàng đang bị ai đó bắn ánh mắt hình viên đạn về phía mình

-Được, tôi xem anh giỏi chịu đựng tới mức nào

30 phút sau chiếc Toyota màu đen sang trọng dừng trước mặt Thủy Nguyệt, cô bước vào, sau đó đóng sầm cửa lại…(ít có bị ác lắm)

Tử Phong nhìn chiếc xe phóng đi, ánh mắt lạnh băng không có chút biểu cảm nào, bao gồm cả tức giận

Anh ra khỏi cổng chừng mười bước thì một cô gái có mái tóc màu vàng chói chang, môi đỏ mọng, ăn măc cực kỳ khiêu gợi bước đến. Cô ta nổi bật trong đám đông, dung mạo có thể nói xinh đẹp hơn người, đáng để nhiều nam nhi đeo đuổi

-Anh cho em làm quen nhé? - Ngay đến giọng nói cũng ngọt như rót mật vào tai, ánh mắt cô ta khiêu khích, nhưng cũng đầy vẻ đam mê, rõ ràng đã bị khuôn mặt anh thu hút

Chỉ tiếc Tử Phong thậm chí không liếc nhìn cô ta đến 1 lần, cứ thế mà bước đi

Khỏi phải nói cái hộp phấn di động kia ức chế tới cỡ nào

-Lên xe đi, mình đưa bạn về

Chiếc BMW màu trắng dừng trước mặt Tử Phong, Khánh Nhật nở nụ cười thân thiện, Tử Phong suy nghĩ một lúc rồi cũng bước vào

-Đợi có lâu không? Mình chạy với tốc độ ánh sáng đấy ^_^ đã đưa 2 người kia về rồi, biết thế nào cậu cũng bị Thủy Nguyệt bắt đi bộ nên quay lại đây

-Cám ơn - Tử Phong cảm thấy điều gì đó thật ấm áp, phải chăng anh và Khánh Nhật từng có quan hệ mật thiết, tại sao thấy quen thuộc như vậy? (sao có cảm giác đam mỹ thế này)

-Thật ra Thủy Nguyệt rất tốt, chỉ là có chút bướng bỉnh… Bạn nên thông cảm, cô ấy yêu mẹ mình, đột nhiên phải đến nơi xa lạ sống, dĩ nhiên trong lòng rất không cam tâm

Khẽ “ừm” một tiếng, đôi mắt hổ phách nhìn về phía Khánh Nhật, vẫn đang cố nhớ ra anh ta là ai =.=! (đừng quan sát nữa Phong ca, người ta sẽ tưởng anh bt a ~ )

-------------------------o0o--------------------

Nhạc Linh Lan ngồi ngoài phòng khách đọc những trang hợp đồng chi chít chữ, nhìn thấy Tử Phong bước vào không khỏi ngạc nhiên, còn Thủy Nguyệt lập tức gục đầu xuống bàn ngập tràn thất vọng

-Ủa sao con không về cùng Thủy Nguyệt?

-Dạ con phải mua ít đồ nên về sau - Tử Phong cúi đầu chào phu nhân, thái độ tôn kính trưởng bối khiến Nhạc Linh Lan vô cùng hài lòng.

Hơn nữa, anh cũng không có ý định "tố cáo" việc hôn thê độc ác đã đóng cửa xe bắt anh tự về nhà. Phiền phức, là thứ Tử Phong ghét nhất

-Thủy Nguyệt, mai Đoàn lão gia đến hỏi về việc hôn sự đó, con đừng có bất hợp tác…

-WTH?

Xem ra tình hình càng lúc càng tồi tệ >_< Cô sẽ thật sự bị gả đi!

------------------------o0o----------------------------

Thủy Nguyệt nằm đến gần 11 giờ đêm cũng không chợp mắt được, lủi thủi bước xuống nhà tính kiếm gì đó ăn thì phát hiện phòng bên cạnh vẫn còn sáng đèn

Nhân vật nữ chính lần này khá lịch sự gõ cửa trước (thấy không có tiếng đáp lại) mới quyết định bước vào =.=’

Anh mặc áo sơ mi màu trắng nằm trên chiếc giường rộng lớn hệt như thiên sứ, cô gỡ quyển sách trên mặt anh xuống, để lộ ra những đường nét thanh tú, hoàn mỹ của chàng trai 18 tuổi có thể khiến tất cả các cô gái si mê.

Tử Phong mơ mơ màng màng, nhưng khi nhìn thấy Thủy Nguyệt, vội vã ngồi dậy chỉnh lại y phục

-Tôi phải làm gì thì hôn ước này mới bị hủy?

Trực tiếp đề cập vấn đề. Cô nhìn anh với ánh mắt ngán ngẫm, có lẽ từng bị anh thu hút, nhưng nếu phải rời xa mẹ thì dù anh có là thần tiên cô cũng muốn xé xác

-Đám cưới nhất định phải diễn ra - Không hiểu sao Tử Phong đáp lại bằng thái độ khá bình tĩnh trong khi cơn giận của Thủy Nguyệt đang bốc trên đỉnh đầu

-Anh nói “nhất định”?

Đâu đó có sát khí a

~ -Tôi rất có thiện ý mới năm lần bảy lượt thuyết phục anh, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt

(t/g: kéo kéo áo tỷ tỷ... tỷ lúc nào là có thiện ý?

Nguyệt: im ngay, xê ra chỗ khác

t/g: tỷ đừng ăn hiếp Phong ca nữa, anh ấy rất đáng thương đó

Nguyệt: liếc mắt dán cái mỏ lại, lúc bản cô nương hành sự không mượn ngươi xía vào

t/g: đủ rồi nha! Tui nhịn bà nãy giờ nha

Nguyệt: giơ chân sút...........)

Đứng cạnh bàn gỗ có vài vật dụng tinh xảo dùng để trang trí, ngón tay Thủy Nguyệt lướt nhẹ qua chiếc đồng hồ pha lê trong suốt

Pha lê... phản xạ ánh đèn

... lấp lánh, huyền ảo

Đan Thanh... 18 năm qua...

Vẫn luôn say giấc trong khối pha lê băng giá

Không có âm thanh, không có cảm xúc...

Nỗi đau đớn trong mắt anh nhạt dần, sự kiên định hiện dần trên vầng trán, thân người thả lỏng hòa vào ánh trăng treo ngoài cửa sổ.

Nỗi u uẩn riêng tư từng trỗi dậy như trăm ngàn con sóng lớn đánh ập vào bờ cát

... cuối cùng đã chìm sâu

hòa mình với biển lớn

-Không thể thay đổi, hôn sự này là do trưởng bối quyết định

Dưới ánh mắt màu hổ phách uy lực của anh... vạn vật đều thuần phục

Có điều…lời anh vừa nói…

Mệt mỏi, thiếu kiên nhẫn... Thủy Nguyệt ngước nhìn, một mảnh căm ghét tràn vào tâm can

Cô cười lạnh... sẵn tay ném chiếc đồng hồ về phía anh

...

Làm rồi mới suy nghĩ, thấy hậu quả rồi mới hối hận

Một tiếng va chạm lớn vang lên

Giây sau...

Thủy Nguyệt tròn xoe mắt nhìn người con trai đứng trước mặt mình : anh không hề tránh, dòng màu đỏ tươi chảy từ trên trán xuống

Anh mím môi không nói

Có đôi khi sự im lặng mới thật đáng sợ

"Hắn sẽ trả thù... hắn sẽ đánh lại mình..."

Cô nghĩ... "vậy cũng tốt, ăn miếng, trả miếng, sòng phẳng" Để bản thân khỏi áy náy

Chỉ là... người kia

...dáng cao và gầy

Cúi thấp xuống... lặng lẽ nhặt những mảnh vỡ dưới chân mình

Sự tĩnh lặng bao trùm, quét hết vướng bận trong tâm tư

Cô đứng bất động hồi lâu chỉ để nhìn màu trắng lấp lánh của thủy tinh, màu đỏ của máu…

-Sao anh không tránh? Tâm thần rồi hả?

Âm thanh khô khốc từ khóe môi bật ra

-Nếu như vậy khiến em dễ chịu, anh chấp nhận

Người đó... không bận tâm máu đang chảy xuống đôi mắt màu hổ phách

Người đó... cũng không bất mãn với hành động vừa rồi của Thủy Nguyệt

Đơn giản là... chịu đựng

-Xin anh đi đi... Trở về cái thành phố kia...

Cô liếm liếm đôi môi khô nứt, đưa mu bàn tay quệt nước mắt chực rơi xuống

-Đừng phá hủy cuộc sống tốt đẹp của tôi

Lời nói đó... cuối cùng làm ặt hồ tĩnh lặng trong tim anh bất chợt dao động

Tử Phong ngước lên nhìn Thủy Nguyệt, đây là lần đầu anh quan sát 1 người con gái, phát hiện một mảnh tư lự trầm lắng ẩn chứa nơi đáy mắt trong veo

Lệ... trào khỏi khóe mi

Anh lúng túng đứng dậy, cảm thấy có thể chịu đựng mọi sự hành hạ để đám cưới diễn ra tốt đẹp, nhưng… cô khóc khiến anh thấy chạnh lòng

Từ trước đến giờ anh luôn giữ khoảng cách nhất định với phái nữ, anh có một ký ức không trọn vẹn về người con gái tên Đan Thanh

Anh biết mình không xứng đáng với thân phận cao quý của cô ấy, nhưng đó là người anh từng yêu

Yêu lúc nào và yêu như thế nào, anh không nhớ

Vì nó đã là chuyện trước khi anh tái sinh

Đến lúc Đan Thanh xuất hiện, chắc gì cô còn lưu giữ lại tình cảm cho anh?

Chỉ là…trong sâu thẳm nơi trái tim, anh vẫn muốn dành riêng một vị trí cho Đan Thanh

Vị trí đó chắc chắn không ai thay thế được

Nhớ lại ngày trước, phụ thân gọi đến thư phòng, ra mệnh lệnh

…bắt anh phải lấy người con gái khác

Dĩ nhiên lúc đó anh không muốn, hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý để quên đi Đan Thanh, yêu và chung sống với người khác

Mà…không muốn thì sao? Anh đâu thể chống lại cha mình, chỉ lặng lẽ gật đầu tuân theo

Không cần biết đúng hay sai, không cần biết bản thân có muốn hay không, từ trước đến giờ anh luôn làm theo lệnh. Niềm vui là gì…anh thật sự không định nghĩa được

Chắc niềm vui là khi cha hài lòng về việc anh làm, là khi mẹ và em gái thôi không khóc nữa

Nữ tử đứng trước mặt bây giờ…1 chút tình cảm anh cũng không có, anh thật không dám chắc mình sẽ cho cô ta hạnh phúc khi mà chính bản thân anh cũng đâu vui vẻ gì

Không cần biết trước kia cô là ai, cô với anh có quan hệ ràng buộc gì...Nhưng hiện tại...cô khác anh! Tái sinh ở đại cầu, có 1 cuộc sống mới, mà có lẽ rất bình yên, rất hạnh phúc

Đột nhiên anh xuất hiện và tuyên bố sẽ mang cô đi ra khỏi cái thế giới của cô, phản ứng tức giận như vậy hoàn toàn hợp lý

Anh làm việc đó chẳng khác gì kéo cô vào cái cuộc sống “không chút bình yên” của mình

Đáy mắt anh lưu chuyển, trong veo thâu tóm vạn vật, nhưng không giấu được những bộn bề suy nghĩ

Bên này, Châu tiểu thư của chúng ta...

Nhìn dòng máu đỏ tươi vẫn thản nhiên chảy xuống gương mặt anh, lòng cô thắt lại, thấy hối hận, thật sự hối hận

Đôi chân rất nhanh vụt chạy ra khỏi phòng như trốn tránh cảm giác tội lỗi đang vây lấy mình

-------------------------------o0o-----------------------------

-Bỏ trốn, phải bỏ trốn

Thủy Nguyệt lẩm bẩm trong miệng, sau đó gom một ít quần áo và tiền bạc cho vào túi xách. “Nếu còn chần chừ không đi e rằng sẽ bị quăng đến Đoàn gia mất”

Rón rén bước xuống lầu, muốn nhẹ nhàng tẩu thoát khỏi nhà

Phòng của Châu phu nhân cạnh phòng khách, không ngờ gần nửa đêm vẫn còn sáng đèn 0_o “Kỳ lạ, mẹ mình là thích ăn thích ngủ nha, sao hôm nay lại thức khuya ta?” Không kìm được tò mò, Thủy Nguyệt mở cửa bước vào

-Mẹ chưa ngủ hả?

Nhạc Linh Lan ngước lên nhìn cô con gái nhỏ, dù đã cố mỉm cười nhưng đôi mắt long lanh cuốn hút của người dường như nhòe đi rất nhiều.

Tất nhiên Thủy Nguyệt chưa ngốc đến mức không nhận ra mẹ mình có ưu tư, vừa buột miệng hỏi "mẹ khóc à" thì phu nhân đã ôm chầm lấy cô.

Tuy không quen được âu yếm nhưng trong bụng đang tính chuyện xấu nên Thủy Nguyệt ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng mẹ, miên man suy ngẫm: cứ để mẹ mình thỏa mãn 1 lúc, sau này chửi mình bớt lại vài câu =.='

(phu nhân à, người thật có phúc khi sinh ra đứa con gái như vậy)

-Hôn sự của con 2 gia đình quyết định từ rất lâu, nhưng bây giờ mẹ mới cho con biết, con giận lắm phải không?

-(nghiếng răng nói thầm:nếu là mẹ thì mẹ có nổi điên lên không) [cười] trước sau gì cũng biết mà, mẹ chưa cho con biết sớm vì không muốn con bận tâm quá nhiều thôi

-Trước giờ mẹ gieo vào đầu con ác cảm với những người con trai khác, làm con chưa từng nếm mùi vị được yêu, con có trách mẹ không?

-Cũng có chút chút, nhưng không sao, dù gì cũng đâu có ai dám yêu con (cái gì mà chút chút, nhiều ấy chứ, haizzz) [tiếp tục cười]

-Bắt con đến sống ở 1 nơi xa xôi đến thế, hẳn là con sẽ buồn và cô đơn lắm

-(điên lên: mẹ cũng bik nói câu đó hả? bik' sao mẹ vẫn làm, còn không mau dẹp cái hôn sự mất nết này dùm con) [im lặng gật đầu]

-Thủy Nguyệt à - Châu phu nhân ngưng những câu hỏi của mình lại

-Gì vậy mẹ? (ngừng đúng lúc đó, con gái ngoan hiền của mẹ sắp chịu đựng không đc rầu)

-Con cười giả tạo quá!

....!!!( nổi giận đùng đùng)

-Mẹ xin lỗi bất ngờ như vậy bắt con rời đi...

Khoảnh khắc

Nước mắt như thủy tinh

trong suốt lấp lánh

rơi xuống

Giọng Nhạc Linh Lan nhỏ hẳn đi, chỉ nghe những âm thanh đơn điệu và u buồn như lời thì thầm của gió: "mẹ cũng không muốn rời xa con đâu, nhưng thật sự không có sự lựa chọn nào khác"

Thủy Nguyệt thấy cay cay nơi khóe mắt

Thật sự không có lựa chọn khác?

Tại sao chứ?

Từ bé bản thân rất được cưng chiều, cho dù sai phạm điều gì, mẹ kính yêu vẫn luôn đứng về phía cô, che chở bảo bọc mà không cần biết tiểu bảo bối đúng hay sai

Cô đòi là sẽ có bằng được, chưa bao giờ bị ép buộc điều mà mình không thích

Vậy mà bây giờ...

Rèm mi chớp động, màn sương mỏng phủ vây đôi đồng tử đen láy

Hốc mắt suýt không kềm được mà rơi ra những hạt dạ minh châu thuần khiết

Dẹp nụ cười giả tạo sang 1 bên, ném luôn những dự tính trong lòng, cô ngốc nghếch lau lau chùi chùi một cách hậu đậu nước mắt của Nhạc Linh Lan, nghiêng người nằm xuống giường...

-Mẹ à, con sẽ nhớ nơi này nhiều lắm

Bạn đang đọc Tái sinh của Hoa Thuỷ Tinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.