Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4.5

Phiên bản Dịch · 2817 chữ

Part 3

[4.5] (1)

Tối hôm đó, Hứa Dặc đưa tôi đến dưới lầu ký túc xá nữ, gọi một cuộc điện thoại.

Một lúc sau, một nữ sinh tóc ngắn chạy xuống, cô ấy bắt chuyện với Hứa Dặc, liền mỉm cười, đặt tay lên vai tôi, nói: “OK, theo mình đi nào.”

Tôi có chút không quen khi thân mật với người lạ như vậy, vì thế tôi đẩy cô ấy ra.

Hứa Dặc mỉm cười ẩn ý, nói với nữ sinh: “Đây là muội muội của tôi, nhờ em chăm sóc cho em ấy.”

Nữ sinh cười hỏi anh: “Rốt cuộc anh có bao nhiêu muội muội vậy?”

“Chỉ có hai người các em thôi.” Hứa Dặc mang vẻ mặt nghiêm túc, đáp.

Nữ sinh hi hi cười, nói tạm biệt anh, sao đó kéo tôi lên lầu.

Vì không muốn cho các nữ sinh chung phòng nói nhiều, đêm đó, tôi rất nhanh lên giường đi ngủ, làm ra vẻ giống như thật sự đang ngủ. Nhưng tôi vẫn nghe được giọng nói của những nữ sinh kia, cô gái nọ đang thấp giọng giới thiệu tôi, cô ấy nói: “Đó là bạn gái mới của Hứa Soái.”

Các cô gái gọi anh là Hứa Soái. Tôi liền nghĩ đến nam sinh với vẻ mặt cau có tôi đã gặp trong phòng của anh, tôi đoán rằng Hứa Dặc rất được lòng nữ sinh trong trường, chuyện kế tiếp liền chứng minh suy đoán của tôi là đúng, một nữ sinh béo ú giúp tôi kéo chăn lại, còn dặn dò các nữ sinh khác sinh hoạt cẩn thận đừng gây ra tiếng ồn. Lòng xúc động của tôi nhanh chóng biến thành mệt mỏi, vì thế tôi thật sự chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Dặc đã ở dưới lầu chờ tôi, anh đã thay một bộ đồ thể thao mới trông rất bảnh bao, có một cô gái đi qua anh, đã nhẹ giọng xuýt xoa.

Anh nói: “Tôi dẫn em đến căng tin ăn chút điểm tâm nhé.”

“Không cần.” Tôi nói, “Em không đói bụng.”

“Chắc chắn em đói bụng.” Anh nói, “Đi thôi.”

Tôi kiên quyết không chịu đi, anh đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài ăn.”

Tôi theo sau anh, yên lặng đi ra khỏi trường học của anh. Trên đường đến ngân hàng, anh ghé vào một tiệm ăn mua một túi bánh nướng, chúng tôi chia nhau ăn. Anh lấy trong túi ra một cái khăn tay đưa cho tôi, nó không có mùi khăn tay, nhưng chất liệu rất tốt, sách có nói, nếu nam nhân mang theo khăn tay bên người, thì phẩm chất của người đó rất tốt.

Chúng tôi vừa đi, anh vừa hỏi tôi: “Lý Nhị, tên của em viết thế nào?”

“Chữ Vương thêm chữ Nhĩ.”

“Em là bạn của Ba Lạp sao?” Anh hỏi.

“Đúng vậy, nhưng Ba Lạp đã chết rồi.” Tôi nói.

“Ừ.” Anh liếc nhìn tôi, “Đối với tôi chết hay không chết, không quan trọng.”

“Anh đừng làm cô ấy thêm đau lòng nữa.” Tôi nói.

Anh ha ha cười rộ lên: “Em thật khờ một cách đáng yêu, cô ấy chết rồi, còn đau lòng cái gì. Hơn nữa, cô ấy là cô ấy, tôi là tôi, chúng tôi vốn chẳng có quan hệ gì cả.”

Tôi bị anh bồi ột câu, nói không nên lời. Cứ như vậy đến cửa ngân hàng, tôi hỏi anh: “Anh muốn lấy bao nhiêu, năm ngàn hay sáu ngàn?”

Anh suy nghĩ một chút, nói: “Sáu ngàn đi.”

Còn nói: “Em yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho em.”

“Vâng.” Tôi nói.

“Cảm ơn em.” Anh nói.

Tôi ngước mắt lên nhìn anh, câu nói này tôi biết cần bao nhiêu dũng khí, anh cũng nhìn tôi, nhưng dáng vẻ đối diện của anh khiến tôi có cảm giác sợ hãi thất vọng, tôi cảm thấy chính mình đang nhìn một người xa lạ, có lẽ anh đối với tôi, cho tới bây vẫn xa lạ như thế. Bao nhiêu cố gắng kiên trì, dường như chỉ để đánh đổi ột loại ảo giác đáng sợ.

Ông trời à, làm sao tôi biết được cái gì mới là tình yêu chân chính?

Sau khi trả hết nợ cho Hứa Dặc đến ngày thứ chín, tôi nhận được điện thoại của anh. Anh đi thẳng vào vấn đề, nói: “Lý Nhị, tôi cần thêm 2000 đồng nữa.”

Tôi nói: “Em không có.”

“Được rồi.” Anh nói, “Tạm biệt.”

Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình thật lâu, sau đó gọi lại cho anh. Anh rất nhanh nhận điện thoại, tôi vừa thở dốc, vừa nói: “Cuối tuần em mang qua cho anh.”

“Không kịp đâu.” Anh nói, “Anh qua trường em lấy.”

Giữa trưa, tôi đến ngân hàng rút hết 2000 đồng cuối cùng, bỏ vào ba lô, dựa vào cửa xe điện ngầm đợi Hứa Dặc đến. Từng cặp tình nhân đi qua trước mặt tôi, có một nam nhân cúi thấp người, nhẹ nhàng hôn lên mặt của bạn gái anh ta, tôi liền cúi ánh mắt nhìn xuống dưới, trên mặt đường có một vết trông rất bẩn, là miếng kẹo cao su màu lục dính bẹp dí, tôi cảm thấy trong bao tử cuộn lên khó chịu, cảm giác như muốn ngất xỉu. Đúng lúc này, Hứa Dặc xuất hiện trước mặt tôi, anh nói: “Lý Nhị, tóc em dài quá, nên cắt đi.”

Tôi choáng váng, mơ hồ hỏi anh: “Sao anh lại đi đánh bạc nữa?”

“Lần này không phải đánh bạc.” Anh nói, “Tôi đang làm chút chuyện cho công ty, máy tính của tôi cần nâng cấp.”

Tôi cúi đầu, tháo ba lô, lấy tiền đưa cho anh. Anh nhận tiền, thấp giọng nói cảm ơn. Tôi nói: “Không cần.” Anh nói: “Tôi phải đi rồi, còn có việc phải làm.”

Tôi nói: “Ừ.”

Anh xoay người, hướng xe điện ngầm rời đi, đi được hai bước, xoay người lại nói với tôi: “Lý Nhị, cuối tuần này em có rảnh không?”

Tôi gật đầu.

Anh nói: “Vậy đến quán bar chơi đi, chủ nhật tôi không đi làm, buổi tối sẽ cùng em đi dạo.”

Tôi mỉm cười.

Anh hướng tôi vẫy vẫy tay, liền rời khỏi.

Hứa Dặc đi rồi, tôi quyết định trốn học, một mình đi đến một tiệm cắt tóc. Nhân viên cửa tiệm rất nhiệt tình tiếp đón tôi, đề nghị tôi nên cắt tóc theo kiểu này, kiểu kia. Tôi ngắt lời cô ấy, nói: “Tôi không có nhiều tiền, chỉ muốn cắt thôi, ngắn ngắn một chút là được rồi.”

Có lẽ do biết được tôi không có nhiều tiền, nên bọn họ liền gọi một thợ cắt tóc trông rất ngây ngô đến cắt cho tôi, chắc chắn là một nhân viên thực tập, tôi nhìn anh ta qua gương, thấy tay của anh ta có chút run, tôi liền an ủi: “Không sao đâu, cắt ngắn là được rồi, kiểu gì cũng được.”

[4.5] (2)

Anh ta nghe tôi nói như vậy, liền nở nụ cười thật nhẹ nhàng và cảm kích, sau đó nói: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm bạn hài lòng.”

Đang lúc cắt tóc, tôi gửi một tin nhắn cho Vưu Tha: “Anh cho em mượn 1000 đồng nhé, em sẽ mau chóng trả lại cho anh.” Lúc đi, mẹ có để lại một khoản cho tôi, nhưng tôi đã đưa tất cả cho Hứa Dặc, nếu tôi không nghĩ ra cách, sẽ có nguy cơ chết đói.

Vưu Tha không gửi tin nhắn trả lời tôi, mà lập tức gọi lại, anh ấy hỏi tôi: “Lý Nhị, em cần tiền làm gì? Chẳng lẽ dì không có gửi tiền lại cho em sao?”

Tôi lớn tiếng nói át đi âm thanh sấy tóc ồn ào trong tiệm: “Không phải, em muốn mua máy tính, còn thiếu chút tiền.”

“Dì có biết không? có đồng ý không?”

“Anh không cho em mượn thì thôi vậy.”

Anh ấy lại hỏi: “Vừa mới khai giảng, em mua máy tính làm gì?”

Tôi nói: “Em muốn viết vài thứ.”

“Ừ, vậy cũng tốt. Đúng rồi, em vẫn đang ở Thượng Hải chứ?”

“Đang ở.” Tôi nói.

“Được rồi,” Vưu Tha nói: “Anh sẽ gửi cho em.”

“Anh đừng nói ẹ em biết nhé.” Tôi nói.

“Được rồi.” Vưu Tha có chút bất đắc dĩ nói, “Nhưng mà, anh rất vui vì em còn nghĩ đến anh. Nhớ rằng, cho dù là chuyện gì, anh đều sẵn sàng giúp em.”

“Vâng.” Tim tôi nhảy lên một nhịp, “Cảm ơn anh. Em sẽ nhanh chóng trả lại tiền cho anh.”

“Đừng vất quả quá, Thượng Hải rất lớn, em có đi dạy kèm cũng đừng đi mấy chỗ xa, con gái một thân một mình, cẩn thận một chút, đừng quá mê tiền, biết không? Có gì thì gọi điện thoại nói chuyện với anh.”

Bỗng nhiên tôi rất muốn khóc. Đồng thời, tôi cũng thật sự muốn biết, nếu Vưu Tha biết tôi mượn tiền vì chuyện gì, không biết anh ấy có thể giết tôi hay không.

Tôi tắt điện thoại, bỏ vào túi. Thợ cắt tóc nâng đầu của tôi lên một chút, hướng về chiếc gương, trong gương tôi nhìn thấy tôi với mái tóc ngắn và đôi mắt to tròn, phần tóc trên trán cũng khá gọn gàng chỉnh tề, tôi nhìn kiểu tóc mới của mình cảm thấy hài lòng, vì thế nhìn vào gương làm cái mặt quỷ.

Cũng trong tuần đó, tôi tìm được một công việc làm thêm, làm văn thư, giúp thư viện sắp xếp, dọn dẹp các kệ sách. Giới thiệu công việc này cho tôi là một sinh viên đàn chị tên Lâm, Lâm là sinh viên năm ba, cũng học ngành tiếng Hoa, chị thường xuyên đến thư viện làm việc, tôi hay đến thư viện mượn sách, nên chị bắt đầu chủ động nói chuyện với tôi, chị là một người tốt, ăn nói dịu dàng, làm việc nhanh nhẹn, không khiến cho người ta cảm thấy ngại ngùng, vì thế tôi dần thích chị. Có khi, thư viện lớn như vậy chỉ có thưa thớt vài người, Lâm đến ngồi đối diện với tôi, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên trán tôi, nói: “Lý Nhị, con gái mà mê đọc sách giống như em, không có nhiều đâu.”

Chín giờ tối, khi tôi và Lâm rời khỏi thư viện, cả hai đều đã đói đến choáng váng đầu hoa cả mắt. Lâm đề nghị chúng tôi đến tiệm ăn, làm nhiệm vụ cho cái bụng đang réo gọi. Tôi nói không cần, tôi muốn về ký túc xá có việc. Lâm có chút thương xót nhìn tôi đang đi xa dần, khi tôi quay đầu lại vẫy tay chào, chị vẫn còn đứng đó trìu mến nhìn tôi. Lâm không có bạn trai, cuối tuần chị rất cô đơn, tôi rất muốn đi ăn cơm với chị, nhưng lại không muốn chị mời, mà chính tôi cũng không thể mời chị, cho nên, chỉ có thể như vậy.

Trở lại ký túc xá, tôi ăn một chút bánh bích quy, uống chút nước, cảm thấy dễ chịu hơn. Các bạn cùng phòng đều có tiết mục riêng, trong phòng không còn ai. Tôi tựa người trên giường, chính mình đấu tranh tư tưởng với chính mình, một ngày đã qua, tôi đã tự làm cho bản thân mệt mỏi, vì tránh cho bản thân không phải mệt mỏi như vậy, anh đã sớm có cuộc sống mới, đã sớm quên Ba Lạp. Giờ đây, nằm trên giường, đã gột rửa mọi thứ để có thể chìm vào giấc ngủ, nhắm mắt lại, tôi không muốn sẽ lại có thêm bất kỳ một cơn ác mộng nào, nhưng tôi không làm được, chính là trong 3 phút, tôi đã bỏ cuộc vì sự đấu tranh vô vị không hồi kết này. Tôi thay một cái quần bò sạch sẽ, mặc một cái áo thể thao hình Kitty màu hồng, lưng đeo ba lô, mở cửa ký túc xá, đi ra ngoài.

Đêm tối tháng 10, trường đại học có một loại mùi vị không thể diễn tả, khiến cho người ta say mê, muốn khóc. Tôi mang tâm trạng uể oải đi trên đường, người đi đường trông giống như mấy tờ giấy phất phơ trước mắt, bay qua bay lại không thể điều khiển. Đi đến cổng trường, tôi nhìn thấy Lâm, chị và một nam sinh béo ú vóc dáng cao ráo, tôi từ từ đi chậm lại. Tôi nhìn thấy nam sinh kia có ý muốn nắm tay Lâm, nhưng bị chị nhẹ nhàng đẩy ra. Trông thấy bóng dáng kháng cự kiên quyết của Lâm, tôi chợt hiểu ra, chị không thích nam sinh kia, chị quả thật rất cô đơn, chị vẫn luôn muốn có người đi ăn cùng, nhưng tôi thì sao? Bản thân tôi muốn gì chứ? Tôi làm đau chính mình vì cách hành xử gây tổn thương người khác của chính tôi, sẽ chẳng có cách nào cứu được.

Chuyến tàu điện ngầm cuối cùng của khu đô thị rít gào phía sau lưng tôi. Tôi dọc theo những bậc thang thật dài đi lên mặt đất, nhìn đến bầu trời tháng 10 của Thượng Hải xa lạ, không biết vì sao, bỗng nhiên tôi nhớ đến cái nóc nhà đã đốt pháo hoa đêm đó, tôi tin rằng từng hạt ánh sáng khói lửa thắp sáng bầu trời đêm đó sẽ không bao giờ tắt, chúng nó cuối cùng sẽ bay lên bầu trời, hóa thành những vì sao đêm nay. Nhưng cô gái phóng ra những hạt lân tinh ấy, giờ đây đã sớm mờ mịt trong biển người, chẳng biết sẽ đi về đâu.

Tôi đẩy cửa bước vào quán bar thì đã là mười một giờ đêm. So với lần đầu đến đây, trong quán bar có vẻ náo nhiệt hỗn loạn hơn nhiều, dàn nhạc đang biểu diễn, một nữ sinh ở trên sân khấu đang hát bài hát vô cùng sôi động: Ô.. Ô… Em nhìn thấy tấm ảnh kia, chúng ta đã cùng nhau chụp đến dung nhan già cỗi, nếu không bận tâm thì cớ sao phải phiền não, tình yêu của chúng ta có phải làm cho đời vui tươi….

Ngọn đèn lay động, bóng người lay động, tôi nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn thấy Hứa Dặc. Một bồi bàn đi ngang qua, tôi liền giữ chặt anh ta lại, lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi, anh có thấy Hứa Dặc không?”

[4.5] (3)

“Hứa Dặc à?” Anh ta nhìn tôi cười khó hiểu, chỉ ngón tay sang một góc sáng sủa: “Ở kia!”

Tôi quay người đi về hướng đó, rốt cuộc cũng nhìn thấy anh, tôi không thấy được mặt anh, nhưng tôi biết đó là Hứa Dặc, là Hứa Dặc yêu thương mà tôi ngày đêm mong nhớ, anh đang gắt gao ôm lấy một cô gái, cô ta mặc một cái quần dài màu lục, áo màu đỏ, nhắm mắt, niềm hạnh phúc trên gương mặt của cô ta dường như kéo dài vô tận. Anh đang hôn cô ta.

Không, phải nói là bọn họ đang hôn nhau, đắm đuối, say mê, không coi ai ra gì.

Tôi điếc, tôi không còn nghe thấy tiếng nhạc nữa, ở một nơi nào đó trong lòng, có cái gì đó đang bắt đầu vỡ vụn, không thể nào thu nhặt được nỗi hoảng sợ lẫn bi thương. Tôi nói với chính mình, Lý Nhị, đây là ngươi tự tìm đến, chính ngươi phải chấp nhận tất cả.

Ngươi xứng đáng như vậy.

« Xem Chương Cũ Hơn

Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1

Xem Chương Mới Hơn »

Bạn đang đọc Tai Trái của Nhiêu Tuyết Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.