Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5.6

Phiên bản Dịch · 2615 chữ

Part 3

[5.6]

Hôm đó, Tiểu Phàm gọi điện thoại thúc giục, tôi đành quay trở lại. Tiểu Phàm ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh của khách sạn chờ tôi. Tôi đem thức ăn McDonald’s đưa cho cô ấy, nói: “Ăn đi, mua cho cô đấy.”

Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy trên mặt của cô ấy có một mảng sưng đỏ.

“Bị sao vậy?” Tôi giật mình, hỏi.

Cô ấy không chịu nói.

“Cô ta lại đánh à? Tôi phải đi tìm cô ta!”

Tiểu Phàm giữ chặt tôi lại: “Quên đi, Hứa Soái, anh phải nhường nhịn một chút, Tôi sẽ ở đây chờ hai người xong việc.”

Tôi không có tâm trạng đi lên dự tiệc, nên đến bên cạnh Tiểu Phàm ngồi xuống, cùng ăn thức ăn của McDonald’s với cô ấy. Tiểu Phàm có chút bất an: “Anh còn không đi, giả ngốc một lát lấy lòng Nhã Hy tỷ thì có sao?”

“Mặc kệ cô ta đi,” Tôi nói, “Có thể cản tên tài xế không nói lung tung sao? Vừa rồi tôi dùng xe của Tưởng Giảo đưa Hạ Mễ Mễ về nhà.”

Tiểu Phàm lại có chút lo lắng: “Hứa Soái, không phải anh đã làm chuyện gì xấu chứ?”

Tôi ha ha cười gượng.

“Thôi đi lên đi.” Tiểu Phàm nói, “Bất quá tôi nhắc nhở anh, trăm ngàn lần đừng như vậy nữa, còn người của Nhã Hy tỷ…”

“Biết rồi.” Tôi nói, “Tôi chỉ muốn đi ra ngoài chơi, nếu không cô dẫn tôi đến Tam Lý Đồn đi?”

“Đừng như vậy, có người sẽ giết anh đấy.”

Tôi lôi kéo cô ấy: “Yên tâm đi, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

“Đừng đi.” Tiểu Phàm giữ tôi lại, “Chị ấy chắc là sắp xong rồi, tôi mà không giữ được anh, quay đầu lại sẽ bị mắng.”

Tôi hừ hừ: “Cô ta mà ra tay với cô, tôi sẽ giết cô ta.”

Tiểu Phàm cắn một miếng hambuger, cười nói: “Cảm ơn Hứa Soái đã thay tôi làm chủ.”

Buổi tiệc rượu ngày hôm đó, quả nhiên Tưởng Giảo xã giao không lâu lắm, đến nửa đêm 12 giờ, chúng tôi đã về tới nhà, vừa xem tv, vừa uống cà phê. Tôi biết trong lòng của cô ta vẫn còn ấm ức, nhưng cô ta cũng không có phát tiết ra. Tôi cũng mặc kệ cô ta, bởi vì tôi có chuyện quan trọng phải làm, chính là: gọi điện thoại cho Hạ Mễ Mễ, gọi đến khi nào được mới thôi. Tưởng Giảo rốt cuộc không chịu được, quay đầu lại hỏi: “Trễ như vậy, anh còn gọi điện thoại cho ai mãi thế?”

“Trương Bá Chi.” Tôi nói.

“Anh đừng có giả vờ giả vịt nữa.” Cô ta nói, “Gần đây anh đang có âm mưu gì vậy?”

Những lời này quả thật chọc tức tôi. Nhưng tôi không biểu hiện tức giận ở trên mặt, tôi đã gần như thành thục, hiểu được tâm nhãn của người khác, nếu năm 17 tuổi tôi học được chiêu này, thì vận mệnh của tôi hôm nay không phải ra như thế. Nhưng mà, con mẹ nó đã được gọi là vận mệnh, thì hết thảy đều đã an bài, có cố chấp ép buộc thì mẹ nó cũng không thay đổi được.

Điện thoại của Hạ Mễ Mễ rốt cuộc cũng thông. Tôi không nghe được tiếng gì cả, nên đã lập tức chạy vào nhà vệ sinh, nhưng cô ấy không nhận điện thoại. Kiên trì sẽ được thắng lợi, lúc tôi gọi đến lần thứ năm, rốt cuộc cô ấy cũng nhận, nhưng không nói lời nào, bên kia có những âm thanh rất nhỏ. Tôi thử a lô hai tiếng, vẫn không có phản ứng, tôi nói: “Hạ Mễ Mễ, mấy thứ của McDonald’s vẫn còn ở chỗ tôi này.”

Lúc này rốt cuộc cũng có âm thanh trả lời, nhưng truyền đến là tiếng khóc, mới đầu thì nhỏ, sau ngày càng lớn. Tôi bị dọa sợ, vội vàng hỏi: “Cô khóc à? Sao vậy?”

Cô ấy không nói lời nào, khóc càng thêm lợi hại.

Tôi vội vàng dỗ dành cô ấy: “Cô đang ở đâu? Cô đừng khóc nữa được không, tôi lập tức đến.”

Cái con nha đầu chết tiệt kia tự nhiên lại cúp điện thoại !

Tưởng Giảo đã đứng ở bên ngoài gõ cửa: “Hứa Soái, anh đi ra ngoài cho em, anh đang làm gì đó?” Lúc tôi đang lo lắng có nên gọi điện thoại một lần nữa hay không, thì trên di động đột nhiên hiện lên một tin nhắn mới, tôi mở ra liền nhìn thấy, là của Hạ Mễ Mễ, đó là địa chỉ một quán bar.

Tôi mở cửa ra, Tưởng Giảo mặt tái xanh đứng ở bên ngoài: “Rốt cuộc hôm nay anh làm trò quỷ gì vậy?”

“Anh muốn ra ngoài một chút.”

“Được rồi.” Tưởng Giảo nói, “Chuyện hôm nay đều là do em không đúng, có được chưa?”

“Được. Vậy em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh. Anh đói bụng quá, đi ra ngoài ăn chút gì sẽ về ngay.”

“Em đi cùng với anh.”

“Không cần.”

“Vậy bảo tài xế đưa anh đi.”

“Cũng không cần.” Tôi nói xong, liền đi ra khỏi cửa. Cảm ơn trời đất, cô ta không có đi theo.

Tôi đón xe đến quán bar đó.

Quán bar cách nhà Tưởng Giảo rất xa, xe chạy khoảng một giờ thì đến. Đó là một quán bar không lớn lắm, nằm trên một quảng trường rất yên tĩnh, tôi nhảy xuống xe đẩy cửa quán bar muốn tìm Hạ Mễ Mễ, nhưng không thấy cô ấy ở đâu.

Tôi gọi điện thoại cho cô ấy, trong quán bar lập tức có tiếng điện thoại vang lên, tôi lần theo tiếng chuông điện thoại đi về phía trước, đi đến một góc sáng sủa, tôi nhìn thấy một cô gái đội một bộ tóc giả màu lục, đang ngã đầu trên bàn nằm ngủ, điện thoại samsung ở trên tay của cô ấy đang rung, phát ra ánh sáng màu lục.

Tôi rút cái điện thoại ra khỏi tay của cô ấy, cô ấy ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp được trang điểm rất đậm, dọa tôi sợ giật bắn người. Tôi cứ nghĩ mình nhận lầm người, cô ấy gọi tôi lại, nói: “Hứa Di, anh thật sự đến đây sao?”

Trời ạ, đúng là Hạ Mễ Mễ.

Tôi đến bên cạnh cô ấy ngồi xuống, hỏi: “Đã lâu không gặp, tại sao cô lại muốn thành ra như vậy?”

Cô ấy vuốt vuốt mái tóc, nói: “Anh đến đây chỉ để hỏi cái này sao?”

“Không.” Tôi nói, “Tôi muốn hỏi vì sao em khóc nhiều như vậy?”

“Tôi buồn.”

“Vì sao buồn?”

“Không nói được.”

“Ha ha.” Tôi nắm lấy mớ tóc rối bù của cô ấy, nói: “Cô khiến ình rối tung như thế này, có phải sợ bị người khác nhận ra hay không?”

Cô ấy đẩy tôi ra, đột nhiên hét lên: “Anh thành thật nói cho tôi biết, làm sao anh biết số điện thoại của tôi?”

“Cô nói cho tôi biết.” Tôi nói.

“Không thể nào!”

“Tôi không có gạt cô.”

“Anh gạt người, anh là kẻ lừa đảo.” Cô ấy nói, “Nói mau, anh có nhiều kế như vậy, rốt cuộc là có âm mưu gì?”

“Rõ ràng lắm mà, tôi muốn theo đuổi cô.” Tôi nói.

“Hứa Di, nói cho anh biết, đối với loại công tử nhà giàu như anh đây là loại tôi ghét nhất, không có tiền đồ, không có chí khí, không có chỉ số thông minh, không có văn hóa, tôi khuyên anh đừng vọng tưởng nữa, đi về nghỉ ngơi đi!”

Cô ấy không biết bị ấm ức chuyện gì, mà một hơi trút hết mấy lời nói rác rưởi lên người tôi. Tôi thở dài nói: “Chẳng lẽ tôi đi một đoạn đường xa như vậy, chỉ để nghe cô mắng tôi sao?”

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng không chịu thua nhìn chằm chằm cô ấy, trận chiến so nhãn lực lại bắt đầu một lần nữa.

Nước mắt của cô ấy bỗng nhiên chảy xuống, từng giọt từng giọt, tách ra khỏi đôi mắt màu lục của cô ấy, làm cho gương mặt của ấy thêm lem nhem. Trời ạ, cô ấy cũng kẻ mắt màu lục.

Tôi đau xót ôm cô ấy vào lòng.

Cô ấy để mặc cho tôi ôm, không có đẩy ra. Chúng tôi tự có nỗi buồn riêng nên vẫn duy trì tư thế như vậy, dường như qua thời gian rất lâu, điện thoại của cô ấy vang lên, cô ấy quyết định thật nhanh tắt nó đi.

“Sao em không nghe điện thoại?” Tôi hỏi cô ấy, “Là điện thoại của bạn trai sao?”

Cô ấy dùng ánh mắt thật to nhìn tôi, dịu dàng nói: “Bạn trai của em không phải là anh sao?”

Tôi quả thật có chút không chịu được cô ấy.

“Anh đã ôm em rồi.” Cô ấy nói, “Còn muốn chối cãi?”

“Anh còn muốn hôn em, làm sao bây giờ?” Tôi nói

“Vậy thì hôn đi.” Cô ấy nhắm mắt lại, cái môi chu ra, đầu ngẩng cao, đối mặt với tôi.

Tôi không dám.

Ngồi cả buổi mà thấy tôi không nhúc nhích, cô ấy mở mắt ra, dùng câu nói đầy đủ ý châm chọc nhất nói với tôi: “Đừng có chơi trò lạt mềm buộc chặt với em, em nói cho anh biết, em không phải loại người dễ đùa giỡn!”

“Còn chưa biết rốt cuộc ai đùa giỡn với ai đâu!”

Trời đất chứng giám, những lời này là thật tình nói ra.

Cô ấy đắc ý, phì cười.

Tôi buông cô ấy ra, mặt nhíu lại: “Em có biết em như vậy rất là khó coi?”

“Biết.” Cô ấy nói, “Là em cố ý.”

“Rốt cuộc có tâm sự gì, mà khiến em hành hạ chính mình như vậy?” Tôi châm một điếu thuốc, chỉ vào mấy chai bia ở trên bàn, hỏi.

“Anh dập thuốc ngay đi.” Cô ấy ra lệnh cho tôi.

Tôi phun một vòng khói to, tỏ vẻ khinh thường mệnh lệnh của cô ấy.

Cô ấy ấm ức nói: “Em có bệnh suyễn, không thể hít khói thuốc lá.” Vừa dứt lời, cô ấy bắt đầu ho khan kịch liệt. Tuy rằng còn chưa biết thật giả, tôi đã nhanh chóng dập điếu thuốc đi.

“Cảm ơn.” Cô ấy ôm ngực, nói một cách khó khăn.

Cô gái như vậy, trong cuộc đời của tôi, dường như rất quen thuộc, lại giống như cho đến bây giờ vẫn chưa được gặp qua. Tôi có cảm giác bắt đầu bị cô ấy hấp dẫn, loại hấp dẫn này thật đáng sợ, không hề có căn cứ nhưng lại rất sống động. Tôi giơ tay ra định chạm vào mớ tóc giả của cô ấy, cô ấy có chút hoảng sợ giữ nó lại.

“Vậy.” Tôi nói, “Chúng ta tìm một chỗ không có người để nói chuyện đi.”

“Ở đâu?” Cô ấy hỏi tôi.

“Tùy em lựa chon.” Tôi nói.

“Rốt cuộc anh là ai?” Cô ấy nheo mắt lại, dò xét nhìn tôi.

“Bây giờ mới hỏi có phải là hơi trễ?” Tôi nói, “Em đừng quên, anh đã là bạn trai của em.”

Cô ấy nói: “Em nghĩ rằng anh là từ trên trời rơi xuống.”

“Đó là Lâm muội muội (5.7), không phải anh.”

(5.7) Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, theo điển tích: Đá thiêng hóa thành Giả Bảo Ngọc. Cây thiêng hóa thành Lâm Đại Ngọc

“Anh còn có chút hài hước nữa.”

“Ừ.”

“Hứa Di.”

“Hứa Dặc! Sa mạc mất đi một dấu phẩy.”

Cô ấy đảo mắt, lại phun ra một câu khiến tôi thiếu chút nữa ngất xỉu: “Nhưng mà, chữ sa mạc viết thế nào?”

Thì ra những ca sĩ như thế này đều không có văn hóa! Tôi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy, viết vào lòng bàn tay hai chữ kia, từng nét một, còn thực sự hy vọng cô ấy có thể hiểu được, có thể nhớ rõ. Sau khi viết xong, tôi hỏi: “Hiểu chưa?”

Cô ấy vẫy vẫy cánh tay, nói: “Ngốc quá, anh nghĩ rằng tôi không thể viết được à? Không lẽ người ta nói cái gì anh cũng tin? Bộ dạng thì đẹp trai mà chỉ số thông minh lại có chút vấn đề?”

Tôi ôm chặt thắt lưng của cô ấy, uy hiếp, nói: “Em còn nói thêm câu nào nữa xem?”

“Chữ anh viết rất xấu.” Cô ấy không sợ nói.

Tôi dứt khoát mau lẹ hôn lên môi của cô ấy. Cô ấy cũng không trốn tránh, đôi môi lạnh như băng, còn có một chút hương vị của bia. Rất nhiều ngày sau tôi mới biết được, đó là nụ hôn đầu tiên của Hạ Mễ Mễ, nhưng biểu hiện của cô ấy rất thản nhiên, khiến ột kẻ dày dạn tình trường tôi đây ở bất cứ nơi nào hay bất cứ lúc nào cũng khi nhớ đến cũng đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nụ hôn này đối với tôi mà nói, là nằm ngoài kế hoạch, nó sinh ra “phản ứng rung động”, cũng hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của tôi. Sau khi kết thúc, tôi có cảm giác chính mình có một chút ngu ngốc, cô ấy ngược lại rất bình tĩnh, khẽ thở dốc, hỏi tôi: “Sa Mạc, anh thành thật nói cho em biết, từ trước tới giờ anh đã ôm bao nhiêu cô gái, hôn bao nhiêu cô gái rồi?”

“Giống như sao trên trời, không thể đếm được.”

“Em tin.” Cô ấy nói, “Lần đầu nhìn thấy anh, em đã nhận ra anh không phải là người tốt rồi.”

“Vậy mà còn giả vờ theo anh?”

“Sợ ai chứ.” Cô ấy nói, “Kỳ thật, em chẳng sợ gì cả.”

Tôi thủ thế muốn trừng phạt cô ấy, cô ấy cũng chẳng trốn tránh, chỉ nhẹ nhàng rút vào lòng tôi. Tim của tôi bỗng nhiên mềm nhũn, tôi dừng lại mọi ý định, chỉ im lặng ôm chặt lấy cô ấy vào lòng.

Cô ấy cười hì hì: “Sa Mạc, anh thật là người từ trên trời rơi xuống sao?”

“…Chắc…vậy…”

“Vậy phải là thần tiên rồi.”

“…Chắc …vậy…”

“Vậy anh có thể giúp em một điều ước không?”

“Em nói xem.”

“Em muốn biến mất khỏi thế giới này 3 ngày.”

« Xem Chương Cũ Hơn

Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1

Xem Chương Mới Hơn »

Bạn đang đọc Tai Trái của Nhiêu Tuyết Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.