Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6.5

Phiên bản Dịch · 1067 chữ

[6.5]

Ngày hôm sau, tôi hạ quyết tâm, quyết định đi bán tranh của mình.

Đó là một nơi khá rộng rãi trên hành lang trưng bày tranh vẽ ở ngay cạnh trường học của tôi, hành lang trưng bày này có tên là: Lúc ban đầu.

Viết xong hai chữ theo phong cách cổ xưa vào một cái bảng nhỏ, tôi treo nó ở một góc, đúng là khà nhỏ, nếu người ta không chú ý có lẽ sẽ không nhìn thấy nó. Tôi ôm mấy bức tranh của mình đứng ở đó, không biết nên nói gì.

Rốt cuộc có một cô gái đến hỏi tôi: “Chị muốn mua tranh à? Tranh ở đây đều là sinh viên khoa Mỹ Thuật vẽ, vừa đẹp vừa rẻ. Chị chọn một bức đi.”

“Không phải.” Tôi nói, “Tôi đến bán tranh.”

Cô ấy lấy một bức tranh ở trong tay tôi, nhìn qua một lúc, lắc đầu nói: “Tranh của chị vẽ, chỉ sợ là khó bán, mọi người đến đây mua tranh đều là sinh viên, bọn họ thường đi cùng với người yêu, chị nên vẽ tranh lãng mạn một chút thì tốt hơn.”

Bức tranh ấy, tôi đặt tên là “Loài chim không thể bay”. Đó là một cô gái không đẹp, có thân hình nhỏ nhắn giống như một con chim, đôi môi đỏ mọng như máu, tóc đen suôn mềm như thác nước, cô ấy đang ôm một đoá hoa cúc trắng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm một cách yêu dị, trong ánh mắt là nỗi tuyệt vọng cô đơn.

Đúng là loại tranh như vậy, tôi không thể trông mong có người thưởng thức.

Tôi muốn lấy lại bức tranh đang ở trên tay cô ấy, nên vươn tay định cầm vào cái khung tranh.

“Tôi mua.” Một người giật lấy bức tranh, nói: “Xin hỏi bao nhiêu tiền?”

Tôi ngẩng đầu nhìn, người đang cầm bức tranh của tôi là một nam sinh, vóc dáng cao to, lông mi đen dày, đầu đội mũ lưỡi trai, hướng tôi mỉm cười. Tôi cảm thấy dường như đã gặp anh ta ở đâu, nhưng nhất thời không nghĩ ra, vì thế đứng ngây ngốc một lúc lâu.

“Xin hỏi bao nhiêu tiền?” Anh ta hỏi lại lần thứ hai.

“À.” Tôi có chút bối rối, nói: “Anh ra giá thử xem.”

“Một đồng nhé?” Anh ta nhướng hàng mi dày hỏi tôi.

Cái này quả thật không “sai giá” cho lắm. Bất quá nghĩ lại, có tri kỷ cũng tốt, so với bị người ta ném vào thùng rác thì tốt hơn nhiều. Vì thế, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại gật đầu.

Anh ta có chút giật mình nhìn tôi, giống như sợ tôi sẽ đổi ý, liền thật nhanh lấy một đồng tiền xu từ trong túi ra, đưa cho tôi. Tôi xòe bàn tay của mình, đồng tiền xu ấy rơi vào, lóe sáng, ở trong lòng bàn tay của tôi nảy lên một chút, rồi bất động.

“Cảm ơn nha.” Dường như rất vui vẻ, anh ta cầm lấy bức tranh, huýt sáo một tiếng, vẫy vẫy tay với tôi, liền rời khỏi.

Như vậy, giống như đang nằm mơ, tôi bán đi bức tranh đầu tiên của mình, chỉ có một đồng, ngay cả tiền giấy còn chưa đủ.

Đêm đó tôi nằm trên giường, nắm chặt cái đồng xu kia, nhớ đến người con trai mạnh mẽ kỳ lạ đã mua bức tranh của mình, tôi thật sự đã có gặp qua anh ta, chắc chắn là vậy. Nhưng thực tế thì tôi cũng chẳng nhớ. Tôi lấy giấy ra, vẻ lại hình dáng của anh ta, khuôn mặt của anh ta hiện ra dưới ngòi bút càng rõ ràng, tôi sợ đến mức nhanh chóng dùng bút xóa nó đi.

Tôi đem đồng xu còn mang hơi ấm của cơ thể kia nhét lại dưới gối, nguyện ý tin rằng nó là một đồng xu may mắn, có lẽ nhờ vậy mà cuộc sống của tôi sẽ có cơ hội thay đổi, tôi mở cửa sổ nhìn ra thế giới mới đang xôn xao ở ngoài kia, Hạ Cát Cát từ nay sẽ không còn là Hạ Cát Cát nữa.

Ha ha.

Mễ Mễ đã gặp may mắn, thật sự chỉ trong một đêm.

Lần thi ca hát đó, em ấy được huy chương đồng, nhưng mà quán quân và á quân cũng không gặp may bằng em ấy, em ấy may mắn vượt xa người thường, rất nhanh cho ra album độc quyền, trở thành người thuộc giới ca hát có quyền lực chỉ trong một vài ngày. Tôi đọc báo liền nhìn thấy tin tức về em ấy: xuất thân phú quý, ba tuổi học đàn, năm tuổi luyện nhảy, bảy tuổi lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn, mười tuổi theo mẹ ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu…

Thật là vớ vẩn.

Mễ Mễ của tôi, không biết bây giờ em ấy có thật sự hạnh phúc không ?

Chúng tôi đều xuất thân cùng một nhà, cho dù hiện tại có hai hướng đi khác nhau, nhưng tôi biết, dù chỉ là hai con đường tồn tại, tôi cũng sẽ liều mạng cùng em ấy “sông đổ về biển.” (6.1)

(6.1) Sông đổ về biển: ý là sẽ tìm lại cội nguồn, gốc rễ.

Nhất định phải như vậy

« Xem Chương Cũ Hơn

Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1

Xem Chương Mới Hơn »

Bạn đang đọc Tai Trái của Nhiêu Tuyết Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.