Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Sự

Phiên bản Dịch · 1044 chữ

"Có lẽ nếu ngay cả Đan Đỉnh Các cũng không được vậy thì ta liền thử đi dạo mấy quầy hàng nhỏ kia thử một chút vận khí đi.”

Vừa nghĩ đến đây Phương Tịch liền đi dạo giữa các quầy hàng lưu động.

Từ sau khi xuyên qua, Phương Tịch cũng không phải là không có bị tiểu thuyết tẩy não, hắn cũng muốn thử một chút cái gọi là cơ duyên mà các bộ tiểu thuyết hay nói tới.

Kết quả cũng không cần phải nói, trong tiểu thuyết đều là gạt người!

Đừng nói là nhặt được cơ duyên nghịch thiên, cho dù là một tí mà cũng không có!

Không nói chính Phương Tịch, ngay cả bọn tán tu tiềm phục cả năm trên các mái nhà thì cũng phải ngao ngán.

Không nói đâu xa, khi đến đây quan sát một hồi Phương Tịch chỉ thấy từng đám tán tu lắc đầu lỗ vốn đi ra.

Trong đó thậm chí còn có mấy tên muốn đại náo phường thị nhưng sau đó đã bị đội chấp pháp của Tư Đồ gia ném ra ngoài.

Phương Tịch dảo bước đi dạo quanh một vòng, tuy rằng hắn coi trọng mấy vật kia thế nhưng tiền bạc trong túi có chút eo hẹp, quả thực bây giờ hắn cũng không có biện pháp nào.

Đặc biệt là mảnh phối phương ủ rượu kia khiến cho hắn đôi lúc chỉ cần nghĩ tới là thấy thèm thuồng.

"Quên đi, dù sao việc ủ rượu chính ta cũng có thể thử một chút vì lấy linh mễ làm vật liệu cơ bản, cùng lắm thì ta ủ ít một chút coi sao."

"Lấy linh mễ để sản xuất rượu sẽ có độ hiệu quả không có gì khác, đối với việc lấp đầy cái bụng và tu bổ linh khí thì hẳn là không sai biệt lắm."

Ngay tại thời điểm Phương Tịch cân nhắc phương thức ủ rượu, bước chân hắn bất tri bất giác đi tới quầy hàng của Tông phù sư.

Nơi này là quầy hàng của Tông phù sư, tuy nhiên hôm nay Tông phù sư dường như không có ở đây mà chỉ có nương tử của hắn tên là Lục Chi đang bày sạp bán. Mà ở bên cạnh quầy hàng vừa vặn còn có một người khác.

"Ồ? Đây không phải là Trần đạo hữu sao?" Phương Tịch nhìn thấy Trần Bình thì mỉm cười tiến lên chào hỏi.

"Phương đạo hữu đó à?" Nụ cười của Trần Bình hơi mất tự nhiên, hắn chỉ đáp lại qua loa một câu rồi nhanh chóng rời đi.

"Trần đạo hữu tới đây mua phù gì vậy? Phù triện hay là linh sa thế?" Phương Tịch nhìn bóng lưng Trần Bình hớt hải rời đi, dường như có chút không bình thường nên đánh tiếng hỏi thăm Lục Chi.

Lục Chi dáng người đẫy đà, tính cách lại thập phần mạnh mẽ, tu vi đã đạt đến Luyện khí tầng sáu, mắng mỏ một câu: "Phi, một tên đăng đồ tử mà thôi. Tên tiểu tử họ Trần này lúc trước mặt dày mày dạn ở nhà ta học tập phù đạo, có lúc ánh mắt luôn luôn liếc loạn lên người ta."

"Ồ!" Phương Tịch suy tư nhìn xem Lục Chi, không thể không thừa nhận bà chủ sạp phù triện này đúng là một đại mỹ nhân.

Tuy rằng tuổi tác của nàng hơi lớn, nhưng lại mang theo phong vận thành thục.

Thật không ngờ khẩu vị của Trần Bình lại mặn như vậy!

"Ngươi muốn mua phù lục gì thì liền nói mau, chớ làm mất thì giờ của lão nương!" Lục Chi hai tay chống nạnh, nếu không phải Phương Tịch là khách quen thì nói không chừng hắn đã bị nàng chửi mắng đuổi đi rồi.

"Ta đi ngay đây, ta đi ngay đây!" Trên mặt Phương Tịch mang theo vẻ áy náy cười nhẹ, sau đó hắn liền trở lại bố phòng ở linh điền.

Cùng lúc đó, Trần Bình cũng đang lo sợ bất an mà đi lại quanh quẩn trong sân nhà, khi vừa nhìn thấy Phương Tịch trở về thì hắn lập tức tiến lên có chút khẩn trương hỏi: “Phương đạo hữu, Lục đạo hữu có nói gì với ngươi không?"

"Không có gì, không có gì." Phương Tịch lắc đầu nói.

Nhìn Trần Bình thở phào nhẹ nhõm mà Phương Tịch bỗng nhiên lóe lên một tia tiếu ý hỏi: “Trần đạo hữu, vừa rồi đi chơi có vui vẻ không?

"Nào có! Nào có vui vẻ gì đâu chứ!" Sắc mặt của Trần Bình nhất thời ửng đỏ lên, bộ dáng như thanh niên mới lớn đi chơi bời lêu lổng bị người lớn bắt gặp, khiến cho Phương Tịch phải nín cười không thôi.

Phương Tịch là người từng trải nên hắn không khỏi điểm thêm một câu: “Theo ta được biết, Hồng tiên tử ở phòng số 3 khuất tự hoặc Phong tiên tử phòng số 17 bính tự cũng đều có chút nhiệt tình hiếu khách, vậy ngươi cần gì phải..."

"Cái này... ta không biết! Ta không biết gì hết.” Trần Bình lập tức khoát hai tay loạn xạ lên, ánh mắt hắn bắt đầu liếc trái liếc phải.

Phương Tịch biết loại thanh niên mới lớn này có khí huyết cương dương, đối với việc chống cự lại mỵ hoặc từ nữ tử thành thục quả thật khó như lên trời nên nói: “Hai vị tiên tử này tuy rằng tuổi hơi lớn một chút, nhưng ngươi nghe ta đi, đây đều là hai vị tiên tử thấu hiểu được tiếng lòng của những người như ngươi đấy."

"Thật chứ?" Thời điểm Trần Bình nghe đến hai chữ “lớn tuổi" thì ánh mắt hắn không khỏi sáng lên mà nhìn xem Phương Tịch hỏi.

Trần Bình giống như đã nhìn thấy đồng đạo trong nghề mà trong lòng hắn không khỏi có chút cảm giác an ủi.

Thấy vậy mà trong lòng Phương Tịch liền vui vẻ.

Nhân sinh có 4 đại sự, cho dù là ở bên trong tu tiên giới thì cũng không cách nào thoát khỏi.

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.