Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nội Gian

Phiên bản Dịch · 1123 chữ

Tại Phương phủ, sau khi gọi mấy tiểu nha hoàn đến xoa vai bóp chân, lúc này Phương Tịch mới mở điều hòa lật xem từng quyển tình báo.

"Nguyên Hợp Sơn, để xem nào... Hơn ba trăm năm trước do Nguyên Hợp Thượng Nhân khai sáng ra, có một vị môn chủ, sáu vị trưởng lão, tám vị khách khanh. Tuyệt học trong môn là Nguyên Hợp Ngũ Lôi Thủ."

"Phân bộ của Nguyên Hợp Sơn ở Hắc Thạch thành có chấp chưởng giả là Lệnh Hồ Dương, người này từng chỉ cần mấy chiêu mà liền đánh bại quán chủ của võ quán Bàn Thạch, ung dung thoải mái ứng đối sự vây công từ mấy vị Võ Quán Chủ."

"Thuần Vu, từng đánh bại quán chủ Lục Xà của võ quán Hồng Xà."

"Kiều Ngũ, rất càn rỡ, chiến tích không rõ, tính tình âm độc, thích vây công và mai phục."

"Tán tu Trịnh Thiên Bảo, am hiểu “Phi Vân Công", chiến tích là..."

"Kim bài bộ đầu Thượng Quan Vân, từng nhiều lần truy bắt đạo tặc thổ phỉ, thực lực phỏng chừng đã ở trên cảnh giới Võ Quán Chủ."

Một loạt tin tức tình báo rất nhanh chóng được Phương Tịch nắm bắt xong, đại khái hắn đối với các thế lực võ đạo phụ cận đều có đôi chút ấn tượng.

"Như vậy xem ra, thực lực của các võ quán thật đúng là có chút hơi yếu." Thật lâu sau, Phương Tịch mới buông sách xuống mà trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Tuy nhiên đây cũng là chuyện bình thường, bởi vì cao thủ chân chính mà có ý định mở võ quán thì cũng không nhiều. Nhưng yếu đến mức này thì thật đúng là có chút ngoài dự liệu của hắn.

Tính ra có lẽ một cái phân bộ của Nguyên Hợp Sơn ở Hắc Thạch thành mà sức mạnh đại khái đã có thể tiêu diệt tất cả võ quán liên hợp lại!

Những vị Võ Quán Chủ kia nhìn như cường đại nhưng đối với võ giả từ các môn phái hay thậm chí là các tán tu thì chỉ sợ cũng đã bị gõ qua mấy lần.

"Lệnh Hồ Dương có lẽ đã vượt qua cảnh giới của Võ Quán Chủ và tiến vào cấp độ hoàn toàn mới, cho nên để đối phó với hắn thì có đôi chút khó khăn. Vậy thì ta tạm thời từ bỏ kế hoạch nhằm vào Nguyên Hợp Sơn đi."

"Có lẽ ta nên nhằm vào những võ quán khác, lấy thừa bù thiếu cũng là một cách để lịch luyện."

"Trước đó ta có nên giải quyết Võ quán Hồng Xà một phen không nhỉ? Bất luận là Xà Lôi hay là Lục Xà thì đều là chướng ngại cần phải tiêu diệt ngay ở thế giới Đại Lương."

Phương Tịch trầm tư suy nghĩ, phút chốc sau hắn liền có dự định chuẩn bị dạy dỗ võ quán Bách Hợp một phen.

Bất chợt một làn gió thơm chợt truyền đến, ngoài cửa hiện lên bóng dáng của nha hoàn Nguyệt Quế đang chậm rãi tiến đến thi lễ: “Công tử, Phúc quản gia có chuyện cầu kiến!

"A Phúc à? Cho hắn vào đi!" Phương Tịch gật đầu nói.

Một lát sau, một vị lão giả râu dài tóc bạc, tướng mạo có chút tiên phong đạo cốt đi tới. Đây chính là lão quản gia A Phúc, ông ta cung kính hành lễ: “Công tử!"

"Đứng lên đi!” Phương Tịch khoát tay nói.

Ở tu tiên giới, bề ngoài tuyệt đối không phải là tiêu chuẩn để phân chia mạnh yếu, loại người bên ngoài tiên phong đạo cốt mà bên trong lại mục rữa hủ bại thì ở tu tiên giới có rất nhiều, mà ở Đại Lương thì càng là như thế.

"Khởi bẩm công tử, lão nô trong khoảng thời gian này đã từ trong thành nghe được một cái tin tức có lẽ sẽ hữu dụng đối với công tử." A Phúc khom người nói.

"Đối với ta có hữu dụng sao? Nói đi, nếu là thật như thế thì A Phúc ngươi lần này sẽ có thưởng to.” Phương Tịch cười nói.

Đối với hạ nhân thì Phương Tịch vẫn luôn tương đối hào phóng. Ít nhất hắn sẽ không giống như các thế gia trong thành thỉnh thoảng sẽ phải khiêng người đi chôn cất loạn xạ. Hơn nữa một khi thuôc hạ lập được công lao thì hắn sẽ ban thưởng rất cao, điều này dẫn đến thái độ làm việc của đám hạ nhân tại Phương phủ rất tốt.

"Là như vầy, các thế gia trong thành có mở ra yến tiệc với nhau, lão nô nghe nói trong bữa tiệc còn có một ít đồ vật quý hiếm được đưa ra để trợ hứng. Ngoại trừ đồ cổ, dược liệu quý hiếm và trân tàng bí bảo thì còn có các loại bí tịch võ công, thậm chí còn có các tài liệu về yêu ma!”

Ánh mắt Phương Tịch sáng lên hỏi: "Ồ? Khi nào? Ở đâu?

A Phúc trả lời: "Năm ngày sau tại Vạn Bảo Các! Nếu như công tử cần thì lão nô có thể lấy về thiệp mời."

"Không tồi không tồi! Lão Phúc, lần này ta sẽ ban thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh!" Phương Tịch cười ha hả nói.

Vào đêm tối, trong Phương phủ là một mảnh yên tĩnh.

Phương Tịch ngồi ngay ngắn trước bàn nhìn xem mấy chỗ mình bố trí trong phòng mà thần sắc hơi có chút âm tình bất định.

Hắn tuy rằng thích hưởng thụ nhưng vẫn bảo lưu sự cẩn thận của một tán tu, mấu chốt nhất là phòng ngủ của hắn chỉ có một mình hắn mới có thể tiến vào, dù hắn chơi đùa cùng bọn nha hoàn thì cũng sẽ tại phòng khác.

Lúc này Phương Tịch bất chợt thở dài, nói: “Mấy chỗ ta dung sợi tóc để đánh dấu đều có dấu vết lay động, dường như có người lén lút tiến vào phòng ngủ của ta."

Trên thực tế Phương Tịch cũng rõ ràng đám hạ nhân trong phủ mình đều là dùng tiền mà mua được, cho nên sẽ không phải là loại đã trải qua sinh hoạt cùng với hắn, do đó độ trung thành cũng có đôi chút khiếm khuyết.

Bình thường nếu như bọn họ chỉ động tới một chút tiền lẻ thì hắn có thể dễ dàng nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua, nhưng việc này đã phá vỡ điểm mấu chốt của hắn!

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.