Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm Linh Phong

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

"Ngươi vì máu mủ mà phản bội ta thì ta có thể hiểu được, nhưng không có nghĩa là ta sẽ tha thứ cho ngươi. Ta chỉ phụ trách đưa ngươi xuống địa phủ mà thôi, còn tha thứ cho ngươi sẽ là chuyện của Diêm Vương." Phương Tịch thu tay nói ra rồi xoay người rời đi.

Trên thực tế Phương Tịch muốn giết lão Phúc còn có một lý do khác, đó là sau khi ông ta phản bội hắn thì chỉ nghe tên bịt mặt kia nói vài câu mà liền đổi xưng hô với hắn từ ‘công tử' hạ xuống 'hắn', từ đó có thể biết được ông ta dù là bị ép phản bội nhưng nội tâm trước đó cũng chưa chắc không có vài phần bất mãn với hắn.

"Từ năng lực xử lý công việc của ngươi mà nói thì có lẽ ngươi đã làm qua vị trí thư hương gì đó ở quan phủ, vậy mà ngươi lại phải lưu lạc làm quản gia cho ta thì đúng thật là có chút ủy khuất cho ngươi rồi."

"Nhưng đã là người đọc qua sách thánh hiền thì trong tâm liền sinh ra cao ngạo của người có chữ, chắc chắn sẽ có khí khái của đấng nam nhi, bởi vậy làm sao mà ngươi cam tâm làm nô bộc cho ta được? Bởi vì suy nghĩ thiệt hơn quá nhiều mà ngươi đã cam tâm phản bội ta. Kẻ thay lòng đổi dạ đa phần đều là bọn đọc sách, đúng là không có gì hoàn toàn tốt cả!"

Phương Tịch trở về phủ của mình, trong nháy mắt đã quên đi A Phúc.

Về phần cháu trai của ông ta thì hắn cứ mặc kệ thôi, vì chút chuyện cỏn con ấy hắn sẽ càng không dễ để cho nội tâm của hắn có một chút gợn sóng.

"Lão Phúc à, ngươi gây nghiệp thì cháu của ngươi sẽ phải gánh thôi. Hôm nay ta để cho nó tự sinh tự diệt mà tha chết cho nó, coi như là ta nể mặt ngươi đã phục vụ cho ta bấy lâu nay đi."

Ngày hôm sau, Nguyệt Quế và đám tỳ nữ đều đứng thành một hàng, một đám mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, không dám có chút động tác nhỏ, có người sợ sệt gan yếu mà bắp chân đều phát run cả lên, bởi vì Phương Tịch hôm nay gọi đám nha hoàn này lại đây trước mắt là bán đi hết mấy người ngày thường có quan hệ cùng với Phúc quản gia.

"Công tử tha mạng! Công tử tha mạng cho ta đi! Ta không làm gì cả!" Một nha hoàn khóc lóc thảm thiết, nhưng Phương Tịch biểu lộ không động tâm, chỉ lẳng lặng ung dung thưởng thức trà.

Nha hoàn tôi tớ thời đại này không có quyền tự do cá nhân, một khi bị bán trao tay qua chủ mới thì chỉ sợ chủ mới chưa chắc đã hiền lành, dễ tính giống như Phương Tịch. Thậm chí nếu xui xẻo thì có thể trực tiếp bị bán vào trong kỹ viện!

Một màn thảm kịch này khiến cho Bách Hợp đang đứng bên cạnh hắn cũng có chút không đành lòng, nhưng nàng một câu cũng không dám nói ra. Bởi vì nàng rất rõ ràng, nếu nàng dám nói chen vào một câu thì Phương Tịch sẽ ngay lập tức không ngập ngừng mà đem nàng bán đi.

Tên buôn người nhìn xem Phương Tịch mà cười đến mức há to miệng hết cỡ, làm lộ ra hàm răng sứt vẹo, vì quả thực đối với hắn Phương Tịch chính là thượng khách.

Lúc này tên buôn người cũng khéo léo rút ra từ trong ống tay áo một phong bạc và cung kính dâng lên nói: "Đa tạ Phương công tử, đây là ngân lượng của ngài lần này."

"Thôi được rồi, số bạc này ta thưởng cho ngươi uống trà."

Phương Tịch đứng lên nói rồi chỉ về phía Nguyệt Quế ra lệnh: “Ngày sau vị trí quản gia của bổn phủ cũng không còn là A Phúc nữa, mà sẽ là nàng. Các người nhớ rõ chưa?"

"Rõ ạ!" Đám nha hoàn tôi tớ vội vàng hành lễ.

Sau khi giải quyết xong vấn đề về nội bộ trong phủ, Phương Tịch thay đổi một thân thường phục và thản nhiên đi ra khỏi phủ.

Đêm qua tên bịt mặt kia mặc dù là một tên cao thủ khí huyết tam biến, nhưng nếu như Phương Tịch xuất động át chủ bài thì liền có thể dễ dàng bắt được hắn.

Sở dĩ đêm qua Phương Tịch không truy đuổi hắn chỉ là vì muốn câu được con cá lớn hơn mà thôi. Hơn nữa thủ đoạn của tu tiên giả thì người phàm tục có thể phòng bị được sao?

Đây chính là nhất kích tất sát!

"Tên bịt mặt kia lúc này chỉ sợ đang nghĩ rằng lí do ta không đuổi theo bắt hắn là vì ta đã hạ độc dược rồi thông qua chó săn để men theo mùi hương mà tìm được hắn. Vậy tên bịt mặt kia tám phần mười sẽ hủy đi toàn bộ quần áo, thậm chí có thể sẽ lột bỏ cả một tầng da."

Phương Tịch đi tới đi lui ở trên đường cái thì bỗng nhiên tiến vào một góc hẻm và từ trong ngực lấy ra một cái bình ngọc.

Sau khi rút nút chai, một con ong toàn thân trắng như tuyết liền bay ra.

Đây là 'Tầm Linh Phong', trời sinh cực kỳ mẫn cảm đối với linh khí, bình thường linh nông sẽ dùng nó để tìm kiếm nơi có linh lực nồng đậm trên ruộng hoặc là thụ phấn cho linh hoa.

Mà đêm qua khi Phương Tịch cùng tên bịt mặt kia giao thủ, hắn đã đánh vào thân thể đối phương một tia pháp lực. Mà pháp lực chính tức là linh lực sau khi trải qua rèn luyện, vậy nên lúc này dùng Tâm Linh Phong là phương án hữu hiệu nhất.

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.