Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi Quái

Phiên bản Dịch · 1131 chữ

Bên ngoài Hắc Thạch thành, tại phụ cận một thương quán nho nhỏ, trong hư không đột nhiên truyền đến tiếng sấm sét dữ dội.

Đùng!!!

Một con cự lang màu đen cao lớn ầm ầm ngã xuống đất.

Lệnh Hồ Dương nhẹ nhàng đáp xuống đất, hai bàn tay thô rắn của hắn trong nháy mắt khôi phục lại bộ dáng trắng noãn như ngọc.

Thuần Vu ôn nhu lên tiếng chúc mừng: "Ngũ Lôi Chưởng của sư thúc càng ngày càng tinh thâm, càng ngày càng lợi hại nha. Ngài vậy mà một kích liền giết chết được con yêu lang này.”

Kiều Ngũ tươi cười nói: “Đạo hạnh của Lệnh Hồ sư thúc chỉ sợ ngày sau sẽ chắc chắn là một vị trưởng lão của Nguyên Hợp Sơn chúng ta, ngay cả vị trí chưởng môn cũng rất có hi vọng."

Lệnh Hồ Dương khoát tay nói, thần sắc hắn đạm bạc tựa như xem đây là một chuyện bình thường không đáng để tán thưởng: "Chỉ là một con tiểu yêu nhỏ bé mà thôi, không tính là cái gì hết. Các ngươi dọn dẹp nơi này một phen đi, ta về trước đây. Gần đây ngoài thành dị yêu thường xuyên xuất hiện, có lẽ tiềm tàng một chút bí hiểm, trước hết ta sẽ viết thư xin chỉ thị của tông chủ cái đã."

Thuần Vu cùng Kiều Ngũ nhẹ nhàng liếc nhau một cái, sau lưng bọn họ hơi chút phát lạnh.

Những dị yêu này lâu nay vốn ở trong thâm sơn cùng cốc, nhưng hiện tại bỗng nhiên chạy ra khỏi lãnh địa, chẳng lẽ bên trong lãnh địa của chúng đã xuất hiện dị yêu mạnh hơn, thậm chí là... ma!

Nhưng nhìn các Võ Quán Chủ phụ cận đều đang nhận lệnh hiệp trợ thì hai người chỉ liếc nhau mà vẫn chưa mở miệng vì sợ sẽ kinh động bọn hắn.

Đợi sau khi Lệnh Hồ Dương rời đi, tên Kiều Ngũ càn rỡ kia nhìn thi thể của con yêu lang tanh hôi mà chán ghét phất tay nói: “Các ngươi xử lý thỏa đáng con yêu lang này rồi đưa đến Nguyên Hợp Sơn cho ta."

"Vâng!"

"Tuân lệnh!"

Mấy tên Võ Quán Chủ liếc nhau, mặc dù có chút khuất nhục nhưng vẫn phải đáp ứng.

Lần này đi thanh lý dị yêu đám quan phủ đã tuyên bố mệnh lệnh, Lệnh Hồ Dương của Nguyên Hợp Sơn được phép toàn quyền sai sử trong công cuộc vây bắt yêu thú. Còn đám Võ Quán Chủ bọn hắn bình thường ở trong thành uy phong bát ngát, nhưng lúc này võ công cùng thế lực lại không bằng người, cho nên cũng chỉ có thể làm trợ thủ và bị thét tới quát lui sai làm việc vặt.

Cũng may công việc cũng chỉ là xử lý một con yêu thú, tuy rằng hơi bẩn và mệt một chút nhưng không có gì nguy hiểm. Mà trong quá trình xử lý yêu thú cũng có thể tranh thủ lụm nhặt vài thứ tốt.

"Phong huynh, chúng ta động thủ đi!" Nhìn xem nhân mã của Nguyên Hợp Sơn đã dần dần đi xa, một tên Võ Quán Chủ mặc hắc bào mở miệng nói.

"Ừm, con súc sinh này cũng khá nặng đấy, ta thấy ít nhất có thể phân ra mấy ngàn cân thịt ngon.” Phong quán chủ mang vẻ mặt tươi cười nói ra, trong lòng hắn đang âm thầm tính toán có thể cắt xén bao nhiêu cân thịt yêu thú để bán ra ngoài.

Con yêu thú này có da lông vô cùng cứng cỏi, bình thường võ giả khí huyết tam biến cũng đều chưa chắc có thể phá vỡ, chỉ có Võ Quán Chủ mới có thể lay động chút ít.

Lúc này từng người tiến lên lột da lột xương, bận rộn đến quên cả trời đất.

"Aiii, Nguyên Hợp Sơn đúng là Nguyên Hợp Sơn, ngươi xem Ngũ Lôi Chưởng kia có kình lực mãnh liệt như thiên phạt vậy." Phong quán chủ dọc theo vết thương mà cắt xuống một khối thịt, hắn đang định nói tiếp cái gì thì bỗng nhiên kêu lên một tiếng: “Không tốt!"

"Gì vậy?!!” Mấy tên Võ Quán Chủ khác liền bị dọa cho nhảy dựng lên và vội vàng lui ra mấy bước, đồng thời còn bày ra tư thế sẵn sàng nghênh chiến.

"Có... có cái gì đó... đang động đậy!" Phong quán chủ đưa lưng về phía mọi người, giọng nói đứt đoạn liên tục.

Mà lúc này, thi thể con yêu lang trên mặt đất đang phát sinh một màn quỷ dị. Một lớp lại một lớp tơ máu như dây leo đang bao chùm lên con yêu lang và nhanh chóng nối các chỗ vết thương lại với nhau. Các dây tơ máu chui ra chui vào lổm nhổm như sâu bò, tựa như đang muốn thay đổi mạch máu, xương cốt của con yêu lang vậy.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc,...

Âm thanh phát ra làm cho người ta nổi da gà đang không ngừng vang lên, dường như dây tơ máu kia đang gặm ăn xương cốt của con yêu lang.

Ngao ô!

Trong nháy mắt, yêu lang vốn đã tử vong lại một lần nữa run rẩy đứng thẳng lên, tuy miệng vết thương còn đang không ngừng rỉ máu nhưng nó lại phát ra một tiếng rít gào, đôi mắt sói trắng bệch vô thần trừng mắt nhìn mọi người ở đây.

Một tên Võ Quán Chủ mang thần sắc tái nhợt hỏi: “Phong huynh, chúng ta làm sao bây giờ?

"Ta... Ta làm sao... biết được?" Phong quán chủ xoay người lại nói, nhưng bất ngờ từ trong miệng, lỗ mũi và lỗ tai hắn cũng có tơ máu thật nhỏ chui ra như rễ cây. Thoạt nhìn thật giống như rễ cây đang bám vào mặt đất vậy.

Giờ phút này không hề nghi ngờ gì nữa, có lẽ hắn cũng đã dính phải độc thủ.

"Không tốt, Phong huynh cũng bị..."

"Nghiệt chướng! Xem Bôn Lôi Chưởng của ta đây!"

Các loại công kích liên tiếp đánh ra, sau đó liền hóa thành từng tiếng kêu thảm thiết.

Đến cuối cùng, các loại âm thanh biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại nơi đây từng tiếng gặm nhắm không ngừng vang lên.

Tiếp theo đó, từng cỗ thi thể không trọn vẹn lắc lư đứng lên song song một hàng cùng với yêu lang, ánh mắt bọn hắn đều nhìn về phương hướng của Hắc Thạch thành, trên khuôn mặt xám ngắt của bọn hắn vậy mà hiện ra một nụ cười cứng ngắc.

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.