Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo Khả Chi?

Phiên bản Dịch · 2361 chữ

Chương 1: Đạo Khả Chi?

Vô số tia sáng chiết xạ xuống mặt nước, bọt nước nho nhỏ thi nhau kéo quân mà lên, nổi lềnh bềnh.

Từng đoàn ánh sáng chiếu lên mặt hắn, nước lạnh quanh thân khiến y phục trở nên sền sệt, dích vào da thịt.

Thiếu niên đờ đẫn vô thần, cặp mắt không chút tình cảm, nhìn vào hư vô, không có tiêu cự.

"Đạo… Đạo… Khả… Tồn… Tồn…"

Từng từ đơn đứt quãng vang lên trong đầu hắn, một loại ngôn ngữ tối giản, vô cùng tối nghĩa.

Nhưng không hiểu sao, thiếu niên hoàn toàn có thể hiểu được ngôn ngữ này.

Đầu óc nặng nề của hắn dần dần thả lỏng, thanh âm tối nghĩa trong đầu thoáng trở nên rõ ràng hơn đôi chút.

"Đạo Khả Tồn! Đạo Khả Chi? Tồn Chi Khả Đạo!?"

Ánh mắt thiếu niên từ tan rã hợp lại, con ngươi phản chiếu ánh sáng, tiêu cự rõ ràng.

Hắn có thể nhìn thấy rõ, vô số bọt khí thoát ra từ chính mình, trôi nổi lên mặt nước.

Thiếu niên theo bản năng vươn tay, muốn chạm đến nguồn sáng.

Y vươn tay, xuyên qua vô số bọt khí, nắm lấy nguồn sáng kia…

"Ào…"

Mặt nước gợn sóng lăn tăn, bàn tay thiếu niêm vươn ra khỏi mặt nước, bắt hụt vào không khí.

Thiếu niên nắm không, nhưng hắn không hề có cảm giác hụt hẫng, ngược lại, còn khiến đầu óc có chút mê man thanh tỉnh.

Thiếu niên chống tay, ngồi dậy.

Mặt nước không sâu, chỉ vừa đến ngực hắn.

Có lẽ là một con suối nhỏ.

Thiếu niên đảo mắt một vòng.

Hắn có thể xác định đây là một đoạn suối nước, hai bên bờ suối có vô số đá cuội lăn lóc, xa xa bên trái là rừng cây, bên phải có một con đường nhỏ.

Thiếu niên chống người, đứng dậy.

Nước suối khiến y phục thùng thình trên người hắn ướt đẫm, nhưng thiếu niên dường như không quan tâm lắm đến chuyện này.

Hắn bước lên bờ, suy nghĩ một chút, liền lựa chọn đi đến đường nhỏ.

Thiếu niên bước đi từng bước, để lại hai hàng dấu chân ướt đẫm nước phía sau, dưới ánh mặt trời, dấu chân dần dần khô ráo.

Mặt trời treo thật cao trên bầu trời, hạ chí vô cùng nóng bức, liệt dương hừng hực như lò nung, quả thực là muốn mạng!

Vương lão hán nằm ghế trúc dưới gốc cây, một tay gối đầu, một tay phe phẩy quạt trúc, vừa âm thầm càu nhàu ông trời muốn nướng chín người sao? Vừa híp mắt nhìn tán lá xanh mướt lung lay trong gió.

Vương lão hán nhìn qua đã quá lục tuần, trên mặt nhiều nếp nhăn nheo, đầu tóc lầm tấm ánh bạc, gần như không tìm thấy mấy cọng tóc đen.

Trên người lão mặc áo tơi quần bố, là một lão nông bình thường.

7 năm trước nhi tử bị trưng quân một đi không trở lại, thê tử lão liền đau buồn mà sinh bệnh, không được 2 năm đã qua đời, cuối cùng trong nhà chỉ còn mình Vương lão hán.

Từ đó lão cũng không lấy vợ nữa, mà cứ ở như vậy, không phải không muốn lấy một người vợ mới về nối dõi tông đường, nhưng lão chưa quên được thê tử đã chết, vì vậy chỉ có thể bất hiếu với tổ tông.

"Ài… hạ chí nóng nực, là muốn hun chín người đây mà, cũng may thôn ta ở chân núi, nếu không sớm liền xong đời." Vương lão hán phe phẩy quạt trúc tự nói.

Hai mắt lão hơi líp lại, nửa nhắm nửa mở, nhìn đám hùng hài tử mặc yếm đỏ, đeo khóa trường thọ chơi đùa.

Giữa trưa nằm dưới gốc cây hóng mát, nhìn đám trẻ con này, là thú vui ít có của Vương lão hán, khiến lão nhớ đến nhi tử đã chết khi còn nhỏ.

Bỗng nhiên, ánh mắt Vương lão hán hơi mở ra.

Từ đầu làng, có một thiếu niên bước đến.

Vương lão hán dụi dụi mắt, bên trong nổi lên ý nghi hoặc.

Đào Am Thôn nằm dưới chân núi, hơn nữa địa hình có chút hẻo lánh, ít có người qua, thành trấn gần nhất cũng phải mất hơn một canh giờ ngồi xe bò mới đến được.

Vì vậy một thiếu niên đi bộ đến đây, có vẻ vô cùng kỳ lạ.

Vương lão hán chống lưng ngồi dậy, liền đi đến trước mặt thiếu niên.

Hiện tại là ban ngày ban mặt, lão cũng không sợ ma quỷ yêu quái làm loạn, vả lại Đào Am Thôn sở dĩ gọi là Đào Am Thôn, chính là vì trong thôn có một Đào Hoa Am, thật có ma quỷ, liền đi cầu Bồ Tát là được rồi.

Hơn nữa, thiếu niên trước mắt nhìn qua vô cùng tuấn tú, má hồng da trắng, sắc mặt bình thản, hoàn toàn không giống yêu quái gì.

Nhất là hắn ăn mặc cầu kỳ, vừa nhìn đã biết không phải tầm thường.

"Đi đi đi! Ra chỗ khác chơi!" Vương lão hán vung quạt trúc đuổi đám hùng hài tử ra chỗ khác, sau đó mới quay sang hỏi thiếu niên:

"Vị công tử này, ngươi là người phương nào? Vì sao lại đến đây?"

Thiếu niên này nhìn qua chỉ khoảng 14 - 15 tuổi, vì vậy Vương lão hán thắc mắc, trưởng bối của hắn đâu?

Thiếu niên nghe được lão hán hỏi, hắn ngừng bước chân, hai mắt nhìn kỹ lão nông đối diện.

"Không biết." Thiếu niên suy nghĩ một chút, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ ra được chính mình là ai.

"Không biết? Vậy ngươi còn nhớ tên mình không?" Vương lão hán sửng sốt một chút, nhưng nhìn thiếu niên này sắc mặt bình thản, ánh mắt trong suốt, không hề giống nói dối, liền hỏi lại một câu

"Tên?" Thiếu niên lại suy nghĩ một chút, nhưng cũng không nghĩ ra chính mình tên là gì.

Thiếu niên nhớ đến thanh âm đánh thức hắn lúc trước, liền đơn giản lấy đó làm tên, nói ra:

"Đạo Khả Chi."

"Đạo công tử? Ngươi thật sự không nhớ mình là ai sao? Ngươi có nhớ được ai khác không?" Vương lão hán hỏi.

"Không nhớ." Đạo Khả Chi lắc đầu, hắn không nhớ được trước khi tỉnh dậy tại suối nhỏ, chính mình là ai.

Vương lão hán đánh giá Đạo Khả Chi một chút:

"Đạo công tử, nhìn qua cách ăn mặc của ngươi, có lẽ không phải người thường, nếu không chê, vậy thì ở lại nhà lão hán ta một thời gian đi, không chừng ngày nào đó, người nhà ngươi liền đến đón đi."

"Được, đa tạ." Đạo Khả Chi không suy nghĩ gì nhiều đáp ứng.

Hắn cũng muốn biết, chính mình là ai, nhưng trước tiên cần phải có một nơi ở lại đã.

"Ha ha ha! Không cần khách khí, cứ gọi ta Vương lão hán là được, nhà lão hán ta chỉ có một mình, thêm công tử, không chật!" Vương lão hán cười lớn sáng khoái.

Đạo Khả Chi nghe vậy, cúi đầu nhìn.

Lúc này hắn mới để ý đến, trên người mình mặc một bộ khoan bào cầu kỳ, tay áo rộng rãi, hoa văn tối giản mà không lòe loẹt, chất vải mịn màng, dù là vừa mới khô nước, nhưng không hề có cảm giác cứng nhắc, mà vẫn mềm mại như cũ.

Xuân đi thu đến, thoáng cái đã qua năm lần đông hạ, Đào Am Thôn vẫn như cũ, khói bếp chiều tà lượn lờ quanh chân núi, thi thoảng có tiếng gõ mõ truyền ra từ Đào Hoa Am.

Đạo Khả Chi mặc một bộ y phục bằng vải bố thô ráp, tay trái vác cần câu, tay phải xách giỏ cá, bước chân đều tăm tắp đi đến bờ suối.

"Đạo tiểu tử! Lại đi câu cá sao!?" Một đại hán chụm tay thành hình cái loa, cách ba thửa ruộng hét lớn.

Đạo Khả Chi dừng chân nhìn sang, hắn để giỏ cá xuống, vẫy vẫy tay, gật đầu.

"Ha ha ha! Ngươi câu 5 năm cũng không câu được con cá nào, vẫn không chán sao!?" Đại hán ồm ồm cười vọng lại.

Đạo Khả Chi cười khẽ lắc lắc đầu.

Lúc này, đại hán tựa hồ nghĩ tới cái gì, hắn vác theo cuốc gỗ chạy như bay tới, một bàn tay đặt trên bả vai Đạo Khả Chi, cười sang sảng hỏi:

"Đạo tiểu tử, ngươi ở thôn chúng ta 5 năm, cũng coi như nửa người trong thôn, hơn nữa tuổi ngươi không còn nhỏ, đã ngắm được cô nương nhà ai chưa?"

Đại hán một mặt thần bí, khoác vai Đạo Khả Chi.

Thiếu niên nhẹ lắc đầu, cúi người nhặt giỏ cá đáp:

"Còn không."

"Vẫn chưa? Ngươi nhìn xem, Vương Nhị Đản cũng sắp có hài tử đến nơi rồi, còn ngươi vẫn một thân một mình, Vương lão ca đã gần thất tuần, sống không được bao lâu nữa, nhưng Vương Đại chết sớm, khiến hắn còn chưa được bế cháu.

Mấy năm qua Vương lão ca coi ngươi như nhi tử, muốn thấy ngươi thành hôn.

Nếu ngươi không sớm cưới vợ, hắn sẽ thật sự ôm tiếc nuối xuống mồ!" Đại hán một mặt thở dài.

"Lâm đại thúc, ta biết." Đạo Khả Chi bình tĩnh đáp, 5 năm qua Vương lão hán đối xử với hắn rất tốt, hắn cảm nhận được vô cùng rõ ràng, thậm chí Đạo Khả Chi còn nhìn thấy một sợi dây vô sắc vô hình hình thành giữa hai người.

Lâm Đại Ngưu nghe vậy, liền thoáng cái lật mặt, ánh mắt hèn mọn nói:

"Đạo tiểu tử ngươi là đứa trẻ hiểu chuyện, ngươi cũng biết, thôn chúng ta quanh đi quẩn lại cũng bằng đó người, ngươi lại là người có học vấn.

Nhưng thân thể ngươi không tốt lắm, thừa văn thiếu võ.

Muốn hài từ sinh ra khỏe mạnh lại thông tuệ, cần phải lấy vợ hơn người.

Đạo tiểu tử, ngươi nói có đúng không?"

Đạo Khả Chi nghe chút lý luận nửa vời linh tinh của Lâm Đại Ngưu, cảm thấy rất vô lý, liền lắc đầu.

Nhưng Lâm Đại Ngưu lại giống như không hề thấy phản ứng của hắn, một mình tự biên tự nói:

"Đúng vậy, Đạo tiểu tử ngươi cũng thấy thế đúng không? Ngươi xem, Đào Am Thôn cũng chỉ có mấy đại cô nương, ni cô trong Am đương nhiên không tính.

Như vậy cũng chỉ còn lại Tiểu Hoa nhà ta thích hợp!"

Lâm Đại Ngưu khoác vai Đạo Khả Chi, chỉ tay sang một bên cánh đồng.

"Ngươi nhìn xem, Tiểu Hoa không những dịu dàng nghe lời, còn biết làm việc, hơn nữa quan trọng là rất khỏe mạnh, thân thể rất tốt, là tướng sinh con.

Ngưu lão tửu đến cầu ta mấy lần mà cũng không gả, chính là để cho ngươi đấy!"

Đạo Khả Chi đưa ánh mắt nhìn sang, bên kia cánh đồng, một cô nương đang dùng sức xới đất.

Nàng một cuốc tiếp một cuốc hạ xuống, hai cánh tay rắn chắc, cơ bắp cứng cáp như đá tạc phồng lên trong tay áo.

Thân hình nàng ít cũng cao gần 2m, hơn Đạo Khả Chi gần hai cái đầu.

Cô nương này tựa hồ cảm nhận được hai người nhìn sang, liền xấu hổ che mặt.

Đạo Khả Chi lập tức im lặng.

"Lâm đại thúc, Tiểu Hoa muội muội rất tốt, Khả Chi vừa gầy vừa yếu, hoàn toàn không xứng với nàng.

Ngài vẫn nên tìm con rể khác thì hơn." Thiếu niên nghiêm túc nhìn Lâm Đại Ngưu.

"Ách… đúng đúng… a! Không đúng! Đạo tiểu tử ngươi là người có học thức, việc chân tay đương nhiên không cần làm, phối với Tiểu Hoa chính là tuyệt vời!" Lâm Đại Ngưu vẫn chưa tử bỏ.

Đạo Khả Chi bất đắc dĩ, mặc dù Lâm Đại Ngưu ăn nói lủng củng, nhưng trong lúc nhất thời, hắn cũng không phải phản bác ra sao.

Lâm Đại Ngưu thấy Đạo Khả Chi biểu cảm như vậy, liền gãi gãi đầu:

"Khụ, Đạo tiểu tử, không phải Lâm đại thúc ép ngươi, nhưng ngươi cũng biết, Vương lão ca là thật sự không đành lòng.

Hắn khi còn trẻ tòng quân, trong người nhiều bệnh, nếu không phải thân thể khỏe mạnh hơn người, sớm đã không được rồi.

Vương lão ca làm người lương thiện, hơn nữa còn cho ngươi ở lại 5 năm, ngươi cũng không thể để hắn tiếc nuối đắp chiếu được."

Lâm Đại Ngưu thấy không khí có chút nặng nề, liền vỗ vỗ vai Đạo Khả Chi, quay về thửa ruộng.

Đạo Khả Chi buông ra một hơi thở dài, tiếp tục xách giỏ cá cùng cần câu.

Không phải hắn không muốn thành toàn Vương lão hán, nhưng thiếu niên cũng có nỗi khổ riêng.

Những năm này, trong tâm hắn vẫn luôn văng vẳng câu nói kia.

"Đạo Khả Tồn! Đạo Khả Chi? Tồn Chi Khả Đạo!?" Đạo Khả Chi khẽ ngâm.

"Đạo… rốt cục là gì?" Thiếu niên tự hỏi.

Sâu trong tâm hắn vẫn luôn không tự chủ được suy nghĩ, "Đạo" là gì? Hắn cảm giác, nếu tìm được "Đạo", có lẽ có thể biết được thân thế của chính mình.

Nhưng Đạo Khả Chi không biết phải tìm "Đạo" ở đâu, ngay cả một chút manh mối cũng không có.

Chẳng những như thế, trực giác cho hắn biết, nếu thành thân tại đây, chắc chắn sẽ không bao giờ tìm được "Đạo!"

Nhưng mặt khác, nếu không thành toàn Vương lão hán, "Đạo" sẽ càng ngày càng cách xa hắn!

Dưới nắng chiều, thiếu niên kéo ra cái bóng thật dài trên đường nhỏ.

...

Bạn đang đọc Tầm Đạo Ký của Công Nhân Đào Hố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HermesRiver
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.