Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàn Tư Không

Tiểu thuyết gốc · 12044 chữ

“Phù ~ Cuối cùng cũng đột phá thành công cảnh giới Tâm nhân rồi!”

Daint vui vẻ vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau, anh cười cười một cách hạnh phúc. Dựa theo thời gian từ khi Hirio đạt Tâm nhân thì Daint vẫn cách quá xa, nhưng như thế cũng đã đủ khiến anh rất vui mừng.

Từ khi Hirio rời đi cũng đã hơn nửa năm, mặc dù trong đoạn thời gian này Daint vẫn rất chăm chỉ tu luyện nhưng chắc hẳn do anh không hề có thiên phú nên vẫn chỉ có thể dậm chân tại chỗ. Mặc dù Hà gia đã cố gắng hết mình để hỗ trợ Daint, bọn họ thậm chí còn có ý muốn gả Hà Thanh Chi cho anh, nhưng Daint đã giải thích với họ về trò đùa lần đó. Anh không muốn bức ép ai để thỏa mãn bản thân mình cả.

Một đoạn ký ức về những ngày tại Serbia hiện lên trong đầu Daint, lúc đó anh và Hirio là những người bạn rất thân thiết và sống ngày qua ngày một cách vui vẻ thoải mái. Công việc của những người lính thời kỳ hoà bình cũng chẳng có nhiều sức ép lắm, chỉ riêng Hirio vẫn phải gồng gánh nợ nần của mẹ mình.

Daint chợt thở dài một hơi, anh cười cười nhớ lại lần Hirio phải chạy đi mượn tiền khắp khu chỉ để thanh toán mấy bộ quần áo xa hoa của mẹ mình. Daint nhận định bản thân chẳng thể hiểu được tại sao Hirio lại cố gắng chịu cực khổ như thế chỉ vì người mẹ chẳng hề nuôi dạy cậu tới nơi tới chốn.

Daint là trẻ mồ côi từ năm chín tuổi, anh đã phải sống trong một gia đình quý tộc lớn với vai trò là người chạy việc nặng nhọc. Tuy rằng rất may khi đến năm mười bốn tuổi thì anh đã đậu kỳ thi sát hạch và trở thành một người lính hộ vệ trong cung điện.

Daint bật người dậy, chuyện về mối oan của Hirio tuy rằng rất đáng ngờ, nhưng Daint lại chẳng phải người trong cuộc. Anh đâu có thể làm gì, dựa theo tính cách của Hirio thì cậu cũng sẽ chẳng thể anh nhúng mũi vào, nên Daint cũng chỉ đành gác bỏ qua một bên.

“Thu Sinh, chúc mừng ngài đã đột phá thành công cảnh giới Tâm nhân!”

Một lão già râu tóc đã điểm bạc mấy phần cung kính cúi đầu chào Daint.

Hàn Thu Sinh là tên mà anh dùng khi ở Miqdeni, mặc dù là người nghĩ ra cái tên này nhưng đôi khi anh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Ừm, cũng nhờ sự giúp đỡ của Hà gia rất nhiều.”

Daint vẫy tay và nói với phong thái bình tĩnh, anh đã khá quen với việc hành xử và nói chuyện nơi đây.

Lão già gật đầu và bước đi, giơ tay ra hiệu nhường Daint đi trước mình.

Nếu ở Serbia thì đây là chuyện gần như không thể nào xảy ra được, một nơi đề cao địa vị và tuổi tác, tiền bạc sẽ không có chuyện một người già với gia thế cao hơn lại hành xử tôn kính với người chẳng có gì như Daint được. Nhưng đây lại là Miqdeni, nơi thực lực bản thân được đề cao hơn tất cả, luật pháp nơi đây cũng rất chi là mờ nhạt, hầu như đối với tu tiên giả mà nói, luật pháp chả có một chút ảnh hưởng đến họ.

Daint đã từng may mắn nhìn thấy một trận chiến giữa hai tu tiên giả, mặc dù thứ anh nhìn thấy chỉ là tàn cuộc tanh một màu máu và quang cảnh đổ nát.

“Thanh Chi đã ở trong xe ngựa đợi ngài.”

Lão gia dừng lại trước một chiếc cổng lớn bằng đá, cung kính cúi đầu với Daint.

Công việc hằng ngày của Daint là bảo hộ những đoàn xe vận chuyển dược liệu quý của Hà gia, Dược quán tuy rằng có những hộ vệ lo chuyện này, nhưng những người phàm không có sức mạnh thì chẳng có mấy sức để bảo vệ dược liệu cả.

Daint gật đầu và xoay người bước đi về phía một đoàn xe ngựa dài, ước chừng khoảng hơn hai mươi chiếc đang nối đuôi nhau. Anh bước lên chiếc đầu tiên, Hà Thanh Chi cũng đang ngồi yên bên trong mỉm cười cúi đầu chào anh.

Gương mặt nàng đã đỡ đi phần nào ngượng ngùng căng thẳng của những lần trước, đặc biệt là sau khi Daint giải thích về hôn sự kia chỉ là trò đùa nhỏ của anh cùng với Hirio.

Hà Thanh Chi diện một bộ váy xanh lục bích mỏng, đôi mắt sáng có vài phần vui vẻ nhìn vào Daint. Hôm nay có vẻ tâm trạng của nàng khá tốt.

“Sao thế?”

Daint cười cười hỏi, anh phủi phủi một chút nơi mình ngồi.

“Huynh vừa đột phá đúng không, Thanh Chi có thể cảm nhận được một chút vào khi nãy,”

“À.”

Daint gật đầu và dùng tay xoa xoa cằm, đây là thói quen từ lâu của Hirio, chẳng biết khi nào mà Daint đã bị lây và trở thành thói quen của bản thân.

“Nhưng cũng chỉ là Tâm nhân sơ kỳ mà thôi, để có thể tiếp tục đột phá cảnh giới thì chẳng biết bao lâu!”

Sau vài giây trầm ngâm, Daint nói nhẹ.

“Có khi là thằng Tư Không kia cũng đã lên đến cảnh giới mới rồi cũng nên.”

Anh cười và ngả người về sau, chắc chắn Hirio cũng đã đột phá cảnh giới tiếp theo rồi, hoặc ít nhất cũng đang là đỉnh phong Tâm nhân. Khoảng cách vẫn rất xa đối với Daint.

Gương mặt Hà Thanh Chi có chút đỏ, Daint tuy rằng có để ý thấy nhưng cũng chỉ giả vờ không biết và nhìn ra ngoài cửa sổ. Mỗi lần nhắc đến cái tên Hàn Tư Không là cô nàng này đều có chung một biểu cảm rất đáng tiền, Daint tuy rằng rất thưởng thức nhưng lại có một chút tiếc nuối.

Thằng nhóc Hirio này có số hưởng thật sự đấy, Aria đáng yêu và Hà Thanh Chi xinh đẹp đều có cảm tình đặc biệt với cậu, so với con người cục súc như Daint thì không khỏi có chút chạnh lòng.

Gần đây anh mới hiểu gương mặt đẹp hay cũng không quan trọng, phụ nữ dễ bị cảm hoá bởi sự chân thành hơn, và Hirio có thừa điều đó.

Ngồi xe ngựa khoảng chừng nửa ngày, vùng trời cũng bắt đầu trở nên nắng gắt và chói chang hơn. Daint bước ra khỏi xe và quan sát một lượt tình hình xung quanh.

Tuy rằng đã vào vùng lãnh địa của Hà gia nằm sâu bên trong rừng Matic, nhưng Daint không phải là chưa từng gặp nguy hiểm tại đây, tập kích từ những nhóm cướp, ma thú đều có thể đột ngột ập tới. Nếu không sớm phát hiện ra những dấu hiệu bất thường thì khi có chuyện xảy ra sẽ không kịp phản ứng.

Việc thu thập dược liệu nơi đây cần khoảng thời gian bốn đến năm ngày, Daint trong đoạn thời gian này cũng có thể coi là rảnh rang. Những lần khác thì anh thường tranh thủ tu luyện hoặc đi tuần xung quanh đề cao cảnh giác.

Nhưng lần này có một dự cảm không lành xuất hiện sâu trong tiềm thức Daint, gáy anh có chút lạnh lẽo.

Bàn tay Daint chợt đổ vài giọt mồ hôi lạnh, một cảm giác căng thẳng bỗng nhiên tràn ngập trong anh.

“Có gì đó, Thanh Chi!”

Daint nói lớn, anh xoay người lại định chạy về phía các doanh trại dược liệu nhưng lại có một lưỡi kiếm sắc bén từ xa phóng tới hướng về cổ anh.

Như một phản xạ tự nhiên, Daint lách người né lưỡi dao và rút từ trong nạp giới ra một cây giáo dài khoảng hai mét và một chiếc khiên tròn bằng kim loại nhẹ.

Nỗi lo lắng trong thâm tâm càng ngày càng lớn khi Daint phát hiện bản thân đang bị nhốt lại trong một vùng không gian cô lập. Nếu có tu tiên giả nào có khả năng sử dụng sức mạnh thao túng cả không gian thì sẽ không việc gì phải dùng lưỡi dao đánh lén Daint cả, chỉ cần bóp chết anh đơn giản như bóp chết một con kiến hôi mà thôi. Từ đó có thể suy ra không gian cô lập này là có thể là một trận pháp, bảo vật hay ma pháp cụ nào đó.

Thở phào một hơi nhẹ, Daint vận sức và cơ thể anh được bao bọc bởi một lớp năng lượng mỏng.

Chém nhanh vào không gian, tuy rằng lực cản khá mạnh nhưng Daint vẫn có thể tin rằng mình sẽ không tốn quá nhiều thời gian để thoát khỏi đây.

Có thể đang có một cuộc tập kích nhằm cướp dược liệu, hoặc là có người muốn thanh toán Dược quán. Rất nhiều lý do dẫn đến những cuộc chiến của các gia tộc, nhiều khi cũng chỉ là một vài câu nói cũng dẫn đến kết cục huỷ diệt toàn bộ tộc nhân.

Đúng những gì Daint nghĩ, chỉ mất vài phút để anh thoát khỏi không gian cô lập, trận chiến bên ngoài vẫn đang diễn ra.

Một nhóm khoảng chừng ba mươi đến bốn mươi người che đậy bản thân bằng những bộ quần áo đen đang giao chiến với nhóm hộ vệ Hà gia. Lực lượng hai bên có vẻ như đang khá cân bằng, cũng chẳng trách vì sau bọn chúng dùng cả một bảo vật để có thể cô lập Daint ra khỏi trận chiến, vì hiện diện của một tu tiên giả như anh có thể làm cán cân lệch hẳn sang một bên.

“Là Thu Sinh đại nhân, ngài ấy đã thoát ra!”

Một thành viên thuộc hộ vệ Hà gia hét lớn, mọi người cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tinh thần chiến đấu cũng vì thế mà tăng mạnh, áp đảo nhóm tấn công kia.

Daint tham chiến và chợt thấy Hà Thanh Chi đang được một nhóm hộ vệ tinh anh bảo hộ tại trung tâm doanh trại, anh như bỏ được một tảng đá lớn trong lòng và càn quét về phía trước.

Cuộc chiến đã mất đi thế cân bằng lúc đầu, vì thế mà những kẻ áo đen chỉ còn cách bỏ chạy. Daint có chút tức giận đuổi theo, anh cần phải bắt được vài tên để khai thác thông tin về kẻ đứng sau, khác với những lần trước, lần này bọn chúng đã chuẩn bị sẵn thứ để khắc chế anh. Nếu để mọi chuyện tiếp diễn thì lần sau có thể sẽ là một bảo vật khiến Daint kẹt lại lâu hơn và trường hợp tệ nhất sẽ diễn ra.

Cánh rừng vang lên những thanh âm xào xạc, tiếng gió xé nhanh qua tạo nên một khung cảnh vội vã bất thường.

Daint phóng giáo về một tên áo đen phía trước, mặc dù anh không có ý định lấy mạng đối phương nhưng đây cũng là cách tấn công tầm xa duy nhất mà anh có.

Ngọn giáo sượt qua vai hắn và dòng máu tươi chảy ra, tuy thế thì tốc độ cũng chẳng hề giảm đi bao nhiêu. Daint lướt nhanh lên nhặt lại giáo và tiếp tục truy đuổi.

Sau vài phút đuổi theo, Daint chợt giật mình lùi người lại.

Từ dưới đất có hàng trăm mũi kim phóng lên ghim vào khiên và cánh tay Daint.

“Bẫy!”

Anh thở nhanh và vận sức vào tứ chi giữ cho bản thân không bị ngã.

Trước mặt Daint xuất hiện một bóng đen lao tới, tay cần theo đại kiếm vung thẳng hướng đỉnh đầu. Dùng chân phải đạp mạnh xuống đất để tạo lực đẩy bản thân né đòn, Daint xoay người vụt giáo vào thân áo đen và vang lớn một tiếng xương gãy.

Cơ thể hắn bị đẩy bay đi một đoạn ngắn và lăn vài vòng trước khi đập mạnh vào thân cây.

Daint phun ra một ngụm máu đen, mũi và tai anh cũng chảy ra từng dòng máu đặc.

“Có độc!”

Chống một tay xuống đất và khuỵu người lại, Daint cố không để bản thân gục xuống.

Anh siết chặt ngọn giáo và dùng nó đập mạnh vào đầu mình, một cơn đau nhức từ trán chạy dài khiến Daint chợt tỉnh táo rõ rệt.

Nếu không giải quyết mọi chuyện nhanh thì có khả năng mọi chuyện sẽ diễn biến theo chiều hướng tồi tệ nhất. Tay Daint chuyển tư thế cầm giáo thành tư thế phóng lao, anh lấy một hơi sâu và phóng thẳng ngọn lao về hướng gã áo đen đang gục đầu ngay gốc cây.

Vút!

Âm thanh không khí bị xé rách vang lên, nhưng thay vì tiếng giáo ghim vào da thịt thì Daint lại nghe được một thanh âm như thể kim loại va chạm.

Mắt hướng lên trên, anh nhìn thấy một dáng người gầy gò đang đứng chặn trước mặt gã áo đen, hắn khoác trên mình một màu áo xám và có mái tóc dài cột cao, gương mặt tuy có phần tuấn tú nhưng lại hiện ra một mảnh sát khí ngút trời.

Thanh giáo bị đánh bật đi bởi một cây thương kỳ lạ trên tay hắn.

Daint biết loại vũ khí này, người dân Miqdeni gọi vũ khí này là xà mâu.

Lưỡi trên của xà mâu uốn lượn như rắn, với phần cán dài như thương, giáo. Hắn xoay xà mâu trên tay và bước nhanh đến trước mặt Daint.

“Bọn ngươi nhắm đến ta từ đầu?”

Daint hỏi, anh gồng lực đứng dậy, nắm chặt tấm khiên trong tay.

Gã áo xám không nói gì, hắn vung tay tạo ra một luồng áp bức hướng thẳng đến Daint.

Tấm khiên vừa được giơ lên để đỡ nhanh chóng vỡ vụn, Daint bị dư chấn đẩy lùi về sau vài bước.

Máu từ tai anh vẫn đang chảy ra không ngừng, một cảm giác đau đầu khủng khiếp khiến Daint loạng choạng trên đất.

Xà mâu vung lên, Daint tuy rằng đã phản xạ lách sang để né nhưng vẫn bị chém trúng một vệt dài bắt đầu từ hông đến tận vai.

Da thịt rách ra và bộ quần áo thấm nhanh một màu đỏ tươi, mùi tanh cũng bắt đầu tràn ra nơi đây.

Nạp giới động đậy và một ngọn giáo dài khác xuất hiện, Daint nắm chặt cán và vung hết sức về tên áo xám. Nhưng anh chỉ như vung vào không khí, hắn dừng lại ngay trước mũi giáo của Daint, hoàn toàn nằm ngoài khả năng tấn công của anh.

Chưa xét về tu vi, Daint đã có thể chắc chắn kẻ này có kinh nghiệm chiến trường hơn hẳn anh. Mặc dù là hộ vệ lâu năm nhưng Daint chưa từng thực sự trải qua chiến trường sinh tử bao giờ, những lần chiến đấu lúc trước cũng chỉ là bảo vệ và đuổi cướp mà thôi.

Dạ dày Daint thắt lại, đôi mắt anh trở nên mờ mịt và bàn tay cũng không giữ được ngọn giáo, nó rơi nhanh xuống đất.

Gã áo xám vẫn im lặng, hắn thấy ngọn giáo vừa rơi thì ngay lập tức lướt đến, xà mâu vung lên hướng về hướng cổ Daint.

Nhưng ngay thời điểm đó, Daint ngửa người về sao và phun ra từ miệng một cây kim nhỏ, đó là thứ đã ghim vào tay anh ban nãy.

Mặc dù bất ngờ bị phản công, gã áo xám vẫn bình tĩnh lách người xà mâu tuy không thể một nhát chém rơi đầu Daint nhưng cũng đã sượt qua cổ và để lại một vạch máu dài. Cơ thể to lớn của anh ngã rầm xuống đất, sức lực gần như bị tan biến, hơi thở cũng trở nên càng ngày càng khó khăn.

Tai Daint gần như trở nên bị ù, anh chẳng còn có thể nghe thấy gì nữa. Đôi mắt hờ hững của gã áo xám nhìn Daint, hắn bước đến và vung xà mâu lên một lần nữa.

Xà mâu sáng loáng hướng thẳng đến Daint, thời gian như thể chậm lại, anh đã không còn cảm nhận được tiếng tim đập của mình nữa. Một cảm giác tê liệt tứ chi và cơn đau đầu làm rối đi nhận thức hiện tại của Daint, anh nâng mí mắt mình lên, có thứ gì đó đang cắm sâu vào lòng ngực mình.

Thanh xà mâu dài ghim thẳng vào giữa ngực Daint, máu tươi ồ ạt chảy ra và nhanh chóng thẩm thấu vào nền đất. Dòng suy nghĩ của anh như bị đảo lộn, rất nhiều mảng ký ức lướt ngang qua tiềm thức Daint, gương mặt Hirio cũng xuất hiện và nhanh chóng vụt tắt, trái tim Daint thả lỏng như thể mệt mỏi và bắt đầu đập yếu dần đi.

Ý thức của anh trở nên mơ hồ, hình ảnh gã áo xám rút thanh xà mâu và quay người bước đi là thứ cuối cùng Daint có thể nhìn thấy.

Trái tim anh mất đi nhịp đập, nó dừng lại và cơ thể Daint như được thả lỏng một cách thoải mái.

Vài giây trước vẫn còn là một chiến binh dũng mãnh, hiện tại chỉ còn một cái xác nằm bất động nơi đây.

Khung cảnh máu me trước mắt cũng không khiến hắn nhíu mày một lần nào, xà mâu trên tay nhuốm một màu máu tươi được hắn lau sạch bằng một chiếc khăn trắng.

Tên thuộc hạ vô dụng không thể tự giải quyết nhiệm vụ mà phải để chính hắn ra tay.

Thanh xà mâu được thu vào nạp giới, hắn đồng thời lột bỏ chiếc áo xám đã vấy bẩn một chút máu.

“Thuộc hạ vô dụng, xin công tử thứ tội!”

Gã áo đen đã tỉnh lại và nhanh chóng cúi đầu với hắn.

Hắn không nhìn lại mà chỉ gật đầu một cái, thân thể nhẹ nhàng bay lên.

“Dọn dẹp cho sạch sẽ.”

Hắn nói với chất giọng không quá già nhưng mang đầy sự kiêu ngạo, nhanh chóng biến thành một đoàn ánh sáng màu trắng và bay đi.

“Vâng thưa công tử!”

Gã áo đen lần nữa cúi đầu, thở phào một hơi và bắt đầu công việc thu dọn những thứ có thể là chứng cứ định tội bọn chúng.

...

“Cổ mộ giả?”

Hirio ngước nhìn về phía Truy hồn kiếm đang lơ lửng trước mặt và tạo ra một biểu cảm ngạc nhiên.

“Đương nhiên, ngươi không nghĩ đến việc đó à?”

Tử Nghiên khẽ giọng, nàng chẳng tạo ra bất kỳ cảm xúc gì trong giọng nói.

“À thì trước đây tôi là hộ vệ chỉ có nhiệm vụ bảo vệ người khác thôi, nên...”

Hirio gãi gãi đầu, cậu thả lỏng tư thế ngồi thiền của bản thân.

Cũng đã được khoảng bốn ngày khám phá bên trong Vương mộ, nhưng Hirio vẫn chẳng thể tìm được bất kỳ thứ gì cả. Có chút hụt hẫng trào dâng liên tục làm tâm trạng cậu phần nào trở nên căng thẳng.

“Cô có biết gì về phương pháp hoá giải các loại ấn ký theo dõi không?”

Hirio nghiêng người hỏi.

“Ấn ký? Trên người ngươi có sao?”

“Có thể thôi, tôi từng đụng phải một cô gái tóc đỏ và bị yêu cầu tìm cho nàng ngọc hoặc mảnh ngọc trong Vương mộ.”

“À, ta biết nàng ta muốn tìm gì rồi.”

“Tìm gì?”

Hirio nhướng mày, cậu tuy rằng không nhiều hứng thú với chuyện của phái nữ nhưng vẫn có chút tò mò với những kẻ mạnh như huyết sắc nữ tử.

“Ngọc hồng liên và mảnh Lục bảo.”

“Cả hai thứ đó có tác dụng gì?”

Hirio xoa xoa cằm, cậu chưa từng nghe thấy hai cái tên này.

“Ngọc hồng liên giúp tăng khả năng đột phá cảnh giới Đạo nhân, mảnh Lục bảo thì chắc chắn đưa người cảnh giới Đạo nhân lên Lý nhân bất kể tu vi.”

Sự im lặng chợt xuất hiện sau khi Tử Nghiên giải thích cho Hirio về hai loại vật phẩm kia, nó nằm ngoài dự đoán ban đầu của cậu.

Cô gái tóc đỏ kia cần đột phá lên cảnh giới Lý nhân thì chẳng phải cũng khẳng định cô ta đang ở cảnh giới Đạo nhân hay sao? Hirio gãi gãi đầu, cậu hiện tại chỉ đang ở Tâm nhân hậu kỳ, để đến được Đạo nhân cần phải thông qua Trí nhân, Linh nhân, Khí nhân.

“Thật sự quá xa mà.”

Hirio lẩm bẩm, cậu nhìn về Truy hồn kiếm đang lơ lửng giữa không trung.

“Đừng quá đề cao việc tu tiên, còn rất nhiều cách khác để tăng thực lực bản thân của mình.”

Mặc dù không mang theo cảm xúc trong lời nói nhưng dường như Tử Nghiên đang an ủi cậu, Hirio có chút ấm áp trong lòng.

“Con người yếu đuối thì còn có cách nào khác ư? Cô cũng đâu phải con người, sao có thể hiểu được?”

Trước câu hỏi của Hirio, Tử Nghiên chỉ im lặng không nói gì.

Vài phút trôi qua, câu trả lời từ Tử Nghiên vẫn chưa xuất hiện. Hirio cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên, chuyện này cũng chẳng trách nàng được.

“Thôi bỏ đi, tôi còn phải nghĩ cách trốn thoát khỏi ả tóc đỏ kia nữa.”

Cậu lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa cả hai, đồng thời cũng đứng bật dậy và bước tới cầm lấy Truy Hồn Kiếm vào tay.

“Nếu nàng ta đã gán lên người ngươi một loại ấn ký nào đó thì khi ngươi ký khế ước với ta cũng đã tiêu biến hoàn toàn rồi.”

“Thật?”

“Lúc ký khế ước xong ngươi có cảm nhận cơ thể đào thải thứ gì đó không?”

Tử Nghiên dứt lời, gương mặt Hirio ngay lập tức trở nên vui mừng. Đúng thật là lúc đó cậu đã có cảm giác vừa đẩy thứ gì ra khỏi bản thân mình.

“Mặc dù thế thì ta vẫn cho rằng ngươi nên tìm một lối ra khác để tránh né nàng ta, dựa theo việc Ngọc hồng liên là thứ nàng muốn thì tu vi chắc chắn ở mức Đạo tâm, cách biệt với ta lúc đỉnh phong chỉ là một bậc.”

“Tôi hỏi vài câu về bản thân cô được chứ? Dù sao thì chúng ta cũng coi như là bạn đồng hành tương lai rồi.”

Hirio bước đi nhanh trong bóng tối, cậu dùng Truy Hồn Kiếm như nguồn sáng soi đường cho mình.

“Những điều cần ngươi biết thì ta sẽ nói cho ngươi biết thôi, không nên biết thì ta cũng sẽ không nói. Ví dụ như việc ngươi đang đi theo một con đường cụt không dẫn tới đâu cả.”

Tử Nghiên nói với giọng điệu châm chọc làm Hirio đơ người lại vài giây.

“Cô giúp tôi chứ? Mấy ngày liền cô chả hề nói gì giúp cả hai ta rời khỏi đây cả!”

“Cứ coi như là nhung nhớ mái nhà cũ đi.”

“Vậy giờ chắc là rời đi được rồi chứ?”

“Ừm.”

Hirio thở phào nhẹ nhõm, cậu nhanh chóng xoay người bước đi theo chỉ dẫn của Tử Nghiên. Chưa đầy một giờ sau, ánh nắng le lói xuất hiện trước mắt không khỏi khiến cậu tươi cười rạng rỡ như người du hành giữa sa mạc gặp ốc đảo vậy.

Hiện tại do không có địa đồ trong tay nên Hirio cũng chẳng thể biết được vị trí hiện tại bản thân đang đứng và phương hướng cần phải đi nếu muốn đến Vô luật thành và tránh né vị trí cậu từng chạm trán với huyết sắc nữ tử.

Tử Nghiên tuy rằng giúp Hirio khá nhiều trong việc tìm đường trở về nhưng cậu lại có chút xa lạ với cô, lý do duy nhất cho điều này chắc có lẽ là hai người ở hai thế giới khác nhau.

Đối tác làm ăn thì cũng không nhất thiết phải thân thiết quá với nhau làm chi cả, mà cũng chẳng có lý do gì để Tử Nghiên có hứng thú với Hirio quá nhiều.

“Chỉ cần giữ nguyên tốc độ thì sau nửa ngày sẽ đến nơi.”

Thanh âm trong trẻo của Tử nghiên vang lên bên tai Hirio, cậu gật đầu nhẹ và tiếp tục phóng nhanh về phía trước.

...

Vô luật thành sau hơn nửa năm cũng chẳng có gì thay đổi, lối vào vẫn tấp nập rất nhiều dân cư di chuyển, có thương nhân và cả những gia tộc lớn đang trên đường trở về sau chuyến đi săn trong rừng nguyên sinh Matic.

Hirio quấn chặt thanh Truy Hồn Kiếm bằng một lớp vải dày và giắt nó ra sau lưng, cậu bước nhanh qua hàng người và ngừng lại một nhịp để hỏi vài người bán hàng vị trí của Hà gia.

“Xin cảm ơn!”

Hirio bước đi chậm rãi sau khi đã xác định được vị trí đích đến, tâm trạng của cậu hiện tại đang rất phấn khởi.

“Không biết lão Daint kia đã đột phá đến Tâm nhân chưa nữa, lão mà thấy cảnh giới Tâm nhân hậu kỳ của mình hiện tại chắc sẽ tức chết thôi.”

Hirio cười cười, Daint là người bạn thân nhất mà cậu có. Cũng coi như là người anh không chung dòng máu trong tâm trí cậu.

Ánh sáng vàng nhạt của buổi chiều tà khiến tâm tình Hirio có chút thư giãn.

Cậu bước nhanh và trong nháy mắt đã đến trước cổng gia tộc của Hà Thanh Chi.

Cổng lớn bằng đá đang khép chặt lại, mặc dù cũng không hẳn là quá cao sang hay đẹp đẽ gì, nhưng nó có phần nào hoành tráng hơn so với các gia tộc lân cận. Trên cao giữa cổng có một tấm biển lớn viết hai chữ “Hà gia” to tướng cùng hình biểu tượng cho cây thảo dược.

Phù!

Hirio hít thở sâu và tiếng đến gõ cửa, sau vài giây cánh cửa chậm chầm mở ra mang theo vài thanh âm kẽo kẹt.

“Xin hỏi quý danh công tử?”

Một người thanh niên với trang phục đơn sơ có phần bụi bặm hỏi về phía Hirio.

“Hàn Tư Không, ta đến tìm Thu Sinh huynh và Thanh Chi tiểu thư.”

Hirio gật đầu, cậu vẫn chưa quen với cái tên Hàn Tư Không này.

“Ngài là Hàn Tư Không đại nhân?”

Cậu khẽ cau mày với danh xưng “đại nhân” nhưng vẫn cố giữ bộ mặt bình thản và gật đầu.

“Mời ngài vào, thuộc hạ sẽ đi báo Thanh Chi tiểu thư ngay ạ!”

Âm thanh có phần gấp gáp của gả người hầu vang lên, Hirio cũng chỉ im lặng đi theo gã và an vị chờ đợi tại một gian phòng sang trọng rộng rãi.

Đây có lẽ là khu vực tiếp khách chính của Hà gia, có thể thấy rất nhiều ghế ngồi được bố trí đối diện với nhau và một bộ ba ghế ở phía sâu trung tâm, Hirio đang ngồi trên một trong ba chiếc ghế ấy. Gian phòng cũng được trang trí bằng rất nhiều vật dụng từ tranh vẽ cho đến những chiếc bình gốm sứ, chậu cây cảnh,... Tách trà nóng nghi ngút bên cạnh Hirio được một cô nàng hầu nữ rót cho làm cậu có chút khó xử. Đây có lẽ là lần đầu tiên cậu được ai đó hầu hạ ngay cả việc uống nước đơn giản, cảm giác này tuy rằng không tệ nhưng lại chưa thể khiến Hirio thoải mái được.

“Tư Không huynh!”

Hirio nhìn về phía cửa phòng, một bóng hình mảnh mai hiện lên trước mắt, mái tóc đen xõa dài ngang lưng và đôi mắt nâu trong trẻo, cô cắn môi của mình như thể đang phải chịu đựng điều gì đó rất mệt mỏi. Hà Thanh Chi với đôi mắt đang đỏ hoe nhìn cậu. Nước mắt của cô như thể đang bị kìm hãm rất mãnh liệt.

“Lâu rồi mới gặp lại Thanh Chi tiểu thư.”

“Huynh trở về rồi...”

Hà Thanh Chi cúi sầm mặt xuống, có vẻ như do không thể kiềm chế được nữa, hai dòng nước mắt cứ thế chảy xuống.

Hirio lúng túng không biết nên làm gì, cậu tuy rằng đã bước đến trước mặt Hà Thanh Chi nhưng cũng chỉ biết giơ hai tay rồi nhanh chóng hạ xuống. Có thể hiện tại cô ấy đã là vợ của Daint, cậu tuyệt sẽ không làm chuyện gì có lỗi với bạn bè mình.

“Thu Sinh huynh không có ở đây sao?”

Ánh mắt cậu nhìn một lượt sau lưng Hà Thanh Chi và hỏi, có vẻ như lão Daint đã chạy đi tu luyện hay làm việc rồi.

“Thu Sinh huynh ấy...”

Âm thanh như bị đứt quãng của Hà Thanh Chi vang vọng khắp gian phòng, Hirio cũng khẽ giật mình.

Bỗng nhiên có vài suy nghĩ đột ngột chạy qua đầu Hirio, cậu phủi nhanh chúng đi và đưa tay cầm vai Hà Thanh Chi.

“Chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra với anh ấy sao?”

Đối mặt với Hirio đang có chút khẩn trương, Hà Thanh Chi cũng chỉ lảnh ánh mắt của mình đi nơi khác, môi cô run run như thể đang sợ hãi.

“Huynh cứ... Đi theo ta.”

Nói xong cô xoay người bước đi, Hirio cũng không chần chừ bước nhanh theo.Khuôn viên Hà gia tuy rằng không quá rộng lớn nhưng cũng đủ rộng để chia thành các khu vực lớn nhỏ khác nhau, phía sau khu vực trống trãi nằm ở gần góc khuôn viên có một vườn cây xum xuê tươi mát. Rất nhiều loại cây gỗ to cao lớn tạo nên bóng mát trải dài và ở sâu bên trong vườn cây hiện hữu một con đường mòn ngắn.

Hàn Tư Không và Hà Thanh Chi bước đi trên con đường mòn với những cảm xúc khác nhau.

Trái tim Hà Thanh Chi đang đập mạnh đến mức nàng có thể nghe thấy bằng tai mình những thanh âm thình thịch rõ ràng.

Bên cạnh nàng là Hàn Tư Không với gương mặt đang có chút hỗn loạn, một vài nét nhợt nhạt ẩn hiện làm gương mặt chàng trở nên thiếu sức sống hẳn đi.

Hai bàn tay của Hà Thanh Chi đan chặt vào nhau, nàng bước nhanh hơn và đôi môi đỏ mọng khẽ run rẩy.

Rất nhanh một khung cảnh vườn thảo dược nhỏ xinh hiện lên trước mắt hai người, Hàn Tư Không bước nhanh qua Hà Thanh Chi đang đứng im bất động và dừng lại trước một ngôi mộ đang nằm ở một góc phía xa vườn dược liệu.

Hà Thanh Chi tuy rằng vẫn chưa kịp nhìn thấy biểu cảm của Hàn Tư Không nhưng nàng cũng phần nào đoán được, cũng giống như nàng vào thời điểm nàng tìm thấy xác của Hàn Thu Sinh nằm trong biển máu với một lỗ to giữa ngực.

Nàng chầm chậm bước đến và hai tay buông ra, thả lỏng như thể không còn sức lực.

Chàng trai cao ráo khoẻ mạnh đang đứng trước bia mộ cúi đầu, sau vài giây ngắn ngủi, chàng ngồi phịch xuống đất và thở ra một hơi dài mệt mỏi.

“Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?”

“N-nửa tháng.”

Giọng nàng run run thốt lên khe khẽ, dù rằng Hà Thanh Chi không hề muốn bản thân trở nên khó coi như thế này, nhưng nàng cũng nhanh chóng gạt bỏ đi phần lý trí kia.

Tay nàng nắm chặt váy và nước mắt càng lúc càng chảy ra nhiều hơn, từng cơn nấc cũng dâng trào bên trong khiến Hà Thanh Chi phát ra những tiếng “hức!” be bé.

Hàn Tư Không đứng dậy và bước đến, giang tay ra ôm nàng vào lòng và dùng tay giữa chặt bờ lưng cùng mái tóc đen dài suôn mượt của Hà thanh chi.

Cơ thể mềm mại của nàng chợt khẽ giật mình và gương mặt cũng trở nên nóng rang.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Hà Thanh Chi gục đầu vào bờ ngực săn chắc của Hàn tư không, nàng cố ngăn cơn nấc lại và nói:

“Bọn ta bị tấn công bởi một nhóm người áo đen, sau khi đuổi đánh bọn họ thành công thì bọn ta phát hiện Thu Sinh huynh đã đuổi theo một tên trong bọn chúng nhưng khi tiếp viện đến thì huynh ấy đã...”

Nàng nghiến răng không cho những thanh âm rên rỉ đau đớn phát ra, nước mắt nước mũi cứ thế tuôn thẳng vào ngực Hàn Tư Không.

Trong khoảng thời gian chàng đi vắng thì Hàn thu sinh đã chăm lo cho nàng rất tốt, cảm giác cứ như một người anh trai săn sóc em gái của mình vậy. Hơn nửa năm thời gian cũng giúp cả hai trở nên thân thiết với nhau rất nhiều, tuy rằng nàng đôi khi vẫn tỏ ra chút ít ngượng ngùng.

Trái tim nàng có chút đau rát, Hàn Thu Sinh luôn mang lại cảm giác rất gần gũi và thật lòng với Hà Thanh Chi, cũng chẳng hề ham muốn cơ thể hay nhan sắc của nàng. Con người ấy không thể khiến bất cứ ai xung quanh ghét bỏ.

Vào ngày Hàn Thu Sinh được đưa trở về Hà gia, trong cơn tiếc thương có vài người đã thật tâm đau đớn mà khóc lóc, gục ngã.

Bàn tay chai sạn của Hàn Tư Không khẽ vuốt tóc nàng, một cảm giác được cưng chiều chợt xuất hiện trong tim của cô gái vừa tới tuổi đôi mươi. Đôi chân thon dài khẽ run rẩy.

“Thu Sinh huynh đã giúp đỡ Hà gia rất nhiều, nhưng vào lúc đó lại chẳng nhận được sự giúp đỡ nào cả.”

Hà Thanh Chi nói nhỏ, tay cô cũng bỏ khỏi lưng Hàn Tư Không và buông xuôi xuống.

“Có thông tin gì về những kẻ đó không? Hay có cách nào xác định bọn chúng là ai không?”

Hàn Tư Không nói chậm rãi từng từ, thanh kiếm sau lưng chàng có chút dao động nhẹ.

Dòng suy nghĩ của Hà Thanh Chi có chút chậm lại với câu hỏi đến từ Hàn Tư Không, nàng cũng đã rất cố gắng cho người điều tra nhưng lại chẳng có bao nhiêu tiến triển, kết quả vẫn rất mập mờ.

“Không có, chẳng còn dấu vết nào cả.”

Nàng nói với chất giọng run run.

“Ừm, chuyện này... Ta sẽ lo liệu.”

Hàn Tư Không nói nhanh và nhẹ nhàng buông Hà Thanh Chi ra, mặc dù phần ngực áo hiện giờ đang dính đầy nước mắt, nước mũi của nàng nhưng có vẻ chàng cũng chẳng để tâm lắm.

Gương mặt Hà Thanh Chi đã đỏ lại càng đỏ khi thấy vết tích mình đã để lại trên người Hàn Tư Không, nàng bối rối lấy ra một chiếc khăn tay và lúi húi lau sạch phần ngực áo chàng.Hirio nhắm mắt lại một nhịp, bàn tay đang nắm chặt của cậu cũng dần thả lỏng.

Sau khi được Hà Thanh Chi cho biết về sự việc đã diễn ra, phần nào đó bên trong cậu như thể chết đứng, cảm xúc đáng lẽ phải vỡ oà cũng chẳng hề diễn ra. Nước mắt cũng chẳng đổ lấy một giọt, chỉ có bàn tay đang run rẩy đang vuốt ve tấm bia đá kia miêu tả chân thực hiện thực trước mắt cậu.

Hirio nhìn về gương mặt đỏ bừng của Hà Thanh Chi khi nàng vừa dùng khăn lau ngực cậu, một hành động vụng về đáng yêu. Nhưng hiện tại thì lại chẳng có cảm xúc dao động nào trong tim Hirio cả, một chút cũng không.

“Thanh Chi tiểu thư... có thể để ta một mình không?”

Cậu nói với biểu cảm đang rất chật vật để không tỏ ra bất ổn, Hirio bỏ ánh nhìn khỏi Hà Thanh Chi và nhanh chóng ngồi xuống trước mộ phần. Từ trong nạp giới lấy ra một con dao nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, Hirio vuốt ve tấm bia một lúc lâu trước khi dùng mũi dao kéo nhanh một đường dài gạch ngang cái tên Hàn Thu Sinh.

“Tôi không biết ai tên là Hàn Thu Sinh cả, chỉ duy nhất người bạn thân tên Daint.”

Cậu nói và mỉm cười nhẹ, miệng và tay Hirio trở nên run rẩy một cách dữ dội.

Aggggghhhhhhh!!!!

Tiếng gào như thể mãnh thú bị cào da róc thịt được phát ra từ miệng Hirio, đôi mắt cậu bị lấp đầy bởi những tia máu đỏ rực và dòng nước mặn.

Bàn tay siết chặt lại, đầu cậu gục vào tấm bia và nước mắt như thể cơn lũ phá đê, trào ra một cách mất kiểm soát.

Trái tim Hirio cảm giác như bị cứt vào từng đợt, cảm giác như có ai đó vừa rút đi vài cái xương của cậu, cảm giác như có gì đó đang chặn nơi cổ họng khiến Hirio chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Truy Hồn Kiếm rơi xuống đất do những chuyển động khua tay múa chân của Hirio, nó lắc lư nhẹ và một thân ảnh xuất hiện đứng bên cạnh cậu.

“Câu hỏi lúc nãy là dành cho ta đúng chứ?”

Tử Nghiên khoanh một tay lại và nói.

Hirio im lặng, rất nhanh cậu nhắm mắt lại và ngước lên trời, hít một hơi thật sâu.

“Có thể không?”

Ánh mắt vẫn đang đỏ một màu máu nhưng lại mang theo sự bình tĩnh của Hirio nhìn về phía Tử Nghiên.

“Có thể.”

Nàng đáp nhanh và búng tay một tiếng “tách” giòn giã.

“Nhưng cũng có khả năng cao là chẳng thể tìm thấy gì cả.”

“Không sao.”

Hirio gật đầu và đứng dậy, cậu nhìn về phía xa xa hướng Hà Thanh Chi vừa rời khỏi nói:

“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thay phần anh.”

Đưa tay bắt lấy Truy Hồn Kiếm, Hirio bước nhanh rời khỏi.

...

Ở một căn phòng rộng rãi và thoáng mát đang có vài thân ảnh đi đi lại lại.

Một lão già râu tóc bạc phơ vừa cầm tách trà nghi ngút khói lên vừa lắc đầu ngao ngán, ở gần lão đang có một người khác cũng tỏ ra rất khẩn trương, một bên đùi của gã đang nhịp liên tục.

Không chỉ có hai người đàn ông kia là tỏ ra bất an, trong gian phòng hơn hai mươi con người cũng chẳng có ai mang một tâm trạng bình tĩnh hơn là mấy.

“Bây giờ phải làm sao đây?”

Một lão đã đi đi lại lại từ nãy giờ bỗng dừng lại và cất tiếng hỏi.

“Không biết!”

Vài người đã đáp lại, nhưng bọn họ lại chẳng thể giấu đi hơi thở dài sau đó.

“Mã gia đã lăm le Dược quán từ lâu rồi! Chẳng phải lần này cũng là cái cớ thôi sao?”

Tay đặt mạnh tách trà xuống bàn, lão già tóc bạc phủi phủi tà áo trắng xoá và nói.

“Hàn Tư Không đại nhân vừa trở về, dựa theo những gì chúng ta thấy thì ngài ấy cũng có cảm tình với Thanh Chi, liệu có nên thử?”

“Một Hàn Thu Sinh trước đó còn chưa làm ông tỉnh ra hay sao?”

“Ta cảm giác được vị Hàn Tư Không này có tu vi hơn hẳn Hàn Thu Sinh kia, chỉ là không đoán được tính cách như thế nào.”

“Ông có thấy tu tiên giả nào có tính cách hòa đồng thân thiện không?”

“Hàn Thu Sinh cũng chỉ là thiểu số tu tiên giả có tính cách tốt đẹp mà thôi, và giờ thì sao?”

“Phải bằng mọi cách lôi kéo được Hàn Tư Không, cũng có khả năng cao cái chết của Hàn Thu Sinh sẽ khiến hắn có ác cảm với Hà gia.”

Những lão trung niên và vài người râu tóc đã bạc màu hội nhóm bàn bạc một cách náo nhiệt, khung cảnh gần như trở nên ồn ào hỗn loạn.

“Hàn Tư Không đại nhân đến!”

Một thanh âm của gã người hầu vang lên, gương mặt của những kẻ đang bàn luận bên trong gian phòng đều đồng loạt trở nên nghiêm trọng hẳn. Bọn họ nhanh chóng tìm về ghế ngồi của mình và yên vị tại đó.

Lão già ngồi ở ghế trưởng lão gật đầu một cái, những thành viên còn lại cũng gật đầu đáp trả.

Không khí nơi đây trở nên căng thẳng đến khó thở, vài người nín thở để giữ sự im lặng đến tột cùng.

Âm thanh tiếng bước chân vang lên giữa không gian tĩnh mịch, có hai thanh âm đan xen kẽ nhau nơi phía sau cánh cửa kia. Một tiếng gót giày nữ đặc trưng và một cảm giác áp lực nặng nề ngay liền kề đó, cánh cửa khẽ mở ra và hai thân ảnh xuất hiện ngay vị trí đó.

Một dáng người mảnh khảnh váy áo xanh ngọc bích yêu kiều với phong thái nhẹ nhàng, mái tóc đen dài của nàng tung bay nhè nhẹ và hiện ra ngay phía sau một bóng người cao lớn với những cơ bắp cân đối. Hắn ta khoác trên người một bộ quần áo được làm từ rất nhiều lớp vải chồng lên nhau như thể tạm bợ và một mái tóc xuề xoà dài qua mang tai. Đôi mắt có chút mệt mỏi nhưng lại tạo ra một phong thái bình thản tự nhiên. Thanh kiếm hắn giắt sau lưng được quấn kĩ bằng một sợi vải dài trắng.

“Hà Lộc Kiên kính chào Hàn Tư Không công tử!”

Lão già đang tại vị ở trung tâm căn phòng đứng dậy và hành lễ với người lão vừa gọi là công tử. Mặc dù vài người ở Hà gia đã gọi Hàn Thu Sinh và Hàn Tư Không là đại nhân nhưng lão thì chẳng hề cho rằng điều đó là cần thiết, việc đối xử với hai kẻ ngoại tộc kính cẩn như thế cũng chỉ vì bọn họ là tu tiên giả, cũng là lực lượng rất cường đại có thể bảo hộ cho Hà gia khỏi bị chèn ép bởi các thế lực khác.

Nhưng đối với một kẻ đã sống gần hết thời gian cuộc đời như lão thì lại mang trong mình cái tôi cùng lòng tự trọng rất cao, chẳng thể bắt lão cúi đầu thuần phục người trẻ tuổi này chỉ vì thân phận tu tiên giả kia được.

Hàn Tư Không bước đến và ngồi xuống bên cạnh lão, hắn gật đầu như thể đáp lại lời chào và nói nhanh:

“Không biết các vị trưởng lão đây có thể cho ta mượn Thanh Chi một lúc được chứ? Ta có vài việc cần đến nàng.”

Dứt lời, hắn cầm ly trà lên và thổi phù một cái trước khi uống nhanh một hơi.

Hà Lộc Kiên đưa ánh mắt về phía Hà Thanh Chi, nàng đang có một biểu cảm buồn bã và có phần bi ai. Lão lắc đầu như thể đã hiểu vấn đề, thở ra một hơi dài hướng về phía Hàn Tư Không mà nói:

“Công tử muốn đến nơi Hàn Thu Sinh đã bỏ mình sao, Hà gia đã rất cố gắng để tìm kiếm nhưng chẳng còn manh mối gì sót lại cả.”

Lão nói và vẫy tay về hướng những thành viên còn lại đang nhăn mặt vì nhiều lý do ở phía dưới.

Vài gã trung niên cũng đồng loạt gật đầu hưởng ứng lời nói của Hà Lộc Kiên.

“Ta có cách của riêng ta, chỉ cần giúp phong toả khu vực đó không để ai ra vào là được.”

Hàn Tư Không xoa xoa chân mày. Hắn liếc mắt về Hà Thanh Chi đang đứng dựa vào cột ở trước mắt.

“Được, chỉ cần có thể giúp chút sức mọn cho công tử cũng là vinh hạnh của Hà gia!”

Một gã trung niên đứng lên và giang hai tay ra như thể đang muốn ôm lấy thứ gì đó và nói lớn, sắc mặt của Hà Lộc Kiên cũng biểu hiện ra một nét bất đắc dĩ.

Căn phòng trở lại im lặng trong vài giây, Hàn Tư Không nhẹ nhàng đứng dậy và bước đến chỗ Hà Thanh Chi, hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng và kéo đi.

Gương mặt rối bời nhanh chóng bị sắc đỏ che lấp đi, Hà Thanh Chi bước vội theo chân Hàn Tư Không phía trước mình.

Một vài lão già khẽ mỉm cười trông khá vui vẻ nhưng cũng có vài gã trung niên nhăn mặt khó chịu, ánh mắt của tất cả bọn họ đều đặt lên hai người trẻ tuổi vừa rời khỏi.Khung cảnh quen thuộc hiện lên trước mắt, khu rừng gắn liền với khoảng thời gian khó khăn nhất của Hirio. Cậu tặc lưỡi một cái và dừng lại.

Hà Thanh Chi cũng dừng bước và nhìn dáo dác xung quanh, nơi đây nàng đã đi qua không biết bao lần nhưng giờ lại có cảm giác lạ lẫm đến đáng sợ.

“Dẫn đường giúp ta nhé?”

Hirio nói và buông bàn tay nàng ra, một cái gật đầu nhanh chóng của Hà Thanh Chi khiến cậu vô thức mỉm cười.

Hai người cứ thế di chuyển trong rừng mà không mang theo bất kỳ hộ vệ hay tùy tùng nào, từng bước từng bước kéo dài khoảng nửa ngày hơn cũng dừng lại.

Hà Thanh Chi hít lấy một hơi sâu làm bộ ngực tròn trịa khẽ ưỡn lên và nhanh chóng hạ xuống, nàng xoay người chỉ tay về phía sau xa xa kia.

“Chỉ cần bước thêm khoảng trăm bước chân nữa là đến, khu vực đó Hà gia cũng đã khoanh vùng và rào lại nên huynh có thể tìm thấy rất nhanh.”

Nàng nói và đan hai bàn tay vào nhau trước bụng, ánh mắt có phần u sầu nhìn vào Hirio.

Cậu im lặng bước đến, ôm nhẹ lấy nàng và thủ thỉ.

“Cảm ơn nàng.”

Rất nhanh Hirio buông Hà Thanh Chi ra và bước vội về phía nàng vừa chỉ tay, một cảm giác chua xót bên trong lòng ngực khiến cậu cảm giác khó chịu.

Một khoảng rừng nhỏ bị rào lại bằng nhiều thanh gỗ và các loại dây sắt, Hirio nhảy qua chúng và bước vào chỗ có những vết tích kỳ lạ.

Chỗ đất nơi từng có thi thể của Daint đã bị chuyển sang một màu tối đen như mực, xung quanh lại rất bình thường chẳng thể khiến ai nghĩ rằng đây là hiện trường của một cuộc chiến đẫm máu cả.

Tu tiên giả đánh nhau đã là điều gần như chắc chắn trong suy nghĩ của Hirio, đối với những hộ vệ hoàng gia như cậu và Daint thì sức mạnh chiến đấu cơ bản đã hơn hẳn người thường chứ đừng nói đến việc hiện tại cả hai đều đã trở thành tu tiên giả và có những đột phá nhất định về thể chất.

Daint trước khi chết cũng đã kịp đột phá cảnh giới Tâm nhân sơ kỳ, chắc hẳn anh ấy cũng chưa thể hình thành Đạo tâm như Hirio lúc trước.

Những việc Daint đã làm khi ở Hà gia đều đã đến tai Hirio, giúp đỡ các nhân công trồng thảo dược hay chỉ dạy những hộ vệ các bài học tăng cường thể chất,... Đa số những việc Hirio được nghe đều là những thứ quen thuộc, trước đây khi ở Serbia anh ấy cũng đã có một cuộc sống như vậy, nhưng chỉ vì giúp đỡ Hirio mà phải lưu lạc đến nơi đất khách quê người và bỏ mạng một cách vô ích như thế này.

Hôn sự mà Hirio mong chờ giữa Daint và Hà Thanh Chi chưa từng tồn tại ở Hà gia, cậu biết tại sao Daint lại từ chối điều ấy. Hẳn là vì anh ấy không muốn ép Hà Thanh Chi phải gả cho người nàng không yêu thật lòng.

Miệng cậu có chút đắng, cảm giác thiếu vắng nơi lồng ngực vẫn đang rất rõ ràng.

“Ta có thể cảm nhận được khí tức của kẻ từng ở đây.”

Tử Nghiên lên tiếng đột ngột khiến Hirio giật mình, thanh Truy Hồn Kiếm cũng bay khỏi lưng cậu và lơ lửng ra giữa trời không.

“Có thể xác định được danh tính không?”

“Trí nhân sơ kỳ, có vẻ sắp đột phá lên trung kỳ.”

“Trí nhân là cảnh giới ngay phía trên Tâm nhân, vậy tôi có thể đánh lại kẻ này không?”

Tử Nghiên xuất hiện từ trong Truy Hồn Kiếm và quay lưng lại với Hirio, nàng giơ tay lên cao như thể đang muốn bắt lấy thứ gì đó giữa hư không.

“Dựa vào hiện tại thì chắc chắn là không thể, nhưng nếu ngươi quyết tâm ký ước thêm với ta một khế ước nữa thì sẽ có thể.”

Hirio xoa xoa cằm, cậu cũng không tỏ ra bất ngờ với câu nói và hành động của Tử Nghiên.

“Khế ước gì?”

Tử Nghiên xoay người lại, đối diện với Hirio và giơ cánh tay có một vết sẹo dài bắt đầu từ giữa hai ngón áp út và ngón giữa bàn tay kéo dài đến tận khuỷu tay tựa hồ như cả cánh tay nàng đã từng bị chẻ đôi.

“Linh hồn ký ước! Trao cho ta quyền sử dụng linh hồn ngươi.”

“Ý nghĩa gì?”

Hirio mở to mắt nhưng lại không giao động biểu cảm của mình, chất giọng cậu vẫn tỏ ra khá bình thản.

“Đáng lẽ ra ta chỉ cần sử dụng thân xác ngươi là đủ, nhưng với tình trạng linh hồn của ta hiện tại lại không đủ sức để sử dụng thân thể sống.”

“Và cô định dùng cách này để thay tôi đánh bại kẻ đã giết Daint?”

Hirio nghiêng đầu nhìn Tử Nghiên, cậu đã có quyết định trong đầu nhưng vẫn chưa thể nói cho nàng ta biết ngay được. Quá thiếu thông tin về người bạn đồng hành này cũng là một mối hoạ đối với bản thân cậu.

“Ta cũng không có ý định giúp ngươi báo thù hay gì cả, chỉ là có vài vấn đề ta cần thử nghiệm để có thể làm rõ mà thôi.”

“Thí nghiệm? Cô cũng biết rõ là hiện tại chúng ta đang có một khế ước khác, đúng chứ?”

Hirio nhún vai tỏ vẻ hiển nhiên.

“Ta sẽ nói rõ vài thứ để ngươi hiểu lý do, lắng nghe cho kỹ vào vì ta sẽ không nhắc lại.”

Tử Nghiên nhưng một nhịp và chỉ vào ngực Hirio.

“Trên người ngươi có khí tức của Eilrine, mặc dù ta không biết là từ đâu ngươi có hay bằng cách nào. Và lý do ta muốn thử nghiệm việc sử dụng linh hồn ngươi là vì Truy Hồn Kiếm đã không thể đốt xương của ngươi, chàng trai trẻ à.”

Hirio có chút rùng mình, vô thức nhìn vào lòng bàn tay của mình. Tuy đã được băng bó cẩn thận nhưng vết thương ở tay vẫn đôi khi tạo cảm giác đau nhức âm ỉ.

“Truy Hồn Kiếm không thể đốt xương tôi? Khoan đã, tôi vẫn chưa biết gì về thứ vũ khí này.”

Cậu nói nhanh và chỉ ngón trỏ vào thanh kiếm lưỡi bạc đang lơ lửng giữa không trung.

“Sở dĩ nó có tên Truy Hồn Kiếm là bởi vì khả năng đặc biệt của nó, chuôi kiếm có khả năng hấp thụ linh hồn.”

Tử Nghiên nói, nàng cũng đưa mắt nhìn về thanh kiếm.

“N-nó thực sự có khả năng đó? Cô có thể sống sót sau khi đột phá thất bại là nhờ có thanh kiếm này?”

“Chính xác là thế, chuôi kiếm hấp thụ tàn dư linh hồn đã vỡ nát của ta và lưu trữ lại bên trong đó suốt một khoảng thời gian dài. Cũng có thể nói đây là lý do việc Truy Hồn Kiếm không thể đốt xương của ngươi làm ta có chút hứng thú.”

“Xương của tôi, không lẽ là... Tiên cốt đan?”

“Vậy đúng là ngươi đã được tăng cường cơ thể bằng đan dược, chỉ là ta không ngờ ngươi có thể tìm được một viên Tiên cốt đan đâu đấy.”

“Một người bạn của tôi đã giúp tôi luyện vài viên đan để tu luyện, tôi chỉ mới dùng hai viên trong năm viên mà thôi.”

“Hai trong năm viên? Đều là tiên đan sao?”

Tử Nghiên có chút ngạc nhiên trên gương mặt xinh đẹp, nàng vô thức bước về phía Hirio một bước.

“Đ-đúng vậy, ba viên còn lại bọn tôi đã cất ở nơi khác do được dặn là không được dùng trước khi đột phá cảnh giới Trí nhân”

Hirio nhớ lại gương mặt vui vẻ của Atthy khi cô nói về việc bọn họ có thể sẽ tan xác nếu cố ý không nghe theo lời cô ấy nói, cậu lúc đó chỉ có thể cười trừ.

Tử Nghiên cọ sát hay đầu ngón tay lại với nhau, ánh mắt nhìn Hirio một cách ngưng trọng và nói chậm:

“Tiên đan là thứ trân quý hơn cả bảo vật hay các vật phẩm ma pháp hiếm, nếu ngươi và người bạn kia đều có năm viên mỗi người thì tổng sẽ là mười viên tiên đan, chưa nói tới đó là loại tiên dược gì nhưng mười viên tiên đan gần như chưa từng xuất hiện đồng thời từ hàng ngàn năm đổ lại rồi. Ai đã luyện đan cho bọn ngươi?”

Nàng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Hirio.

“Không quan trọng đâu, dù sao cũng chẳng thể gặp lại nhau nữa.”

Giọng nói Hirio có phần chua chát, cậu cũng chẳng hề né tránh đôi mắt màu tím trong trẻo đang dán chặt lên người mình.

“Coi như bí ẩn về việc Truy Hồn Kiếm không thể đốt xương ngươi đã rõ, nhưng ta vẫn muốn thử nghiệm.”

“Được thôi.”

Hirio cúi đầu nhìn xuống đất, cậu nhận ra một hiện thực rất tàn khốc.

Dù cho đã sử dụng hai viên tiên đan trân quý và giúp bản thân cường đại hơn rất nhiều nhưng khi đứng trước những kẻ thù mạnh mẽ như cô gái tóc đỏ thì cậu lại chẳng có lấy sức lực nào để phản kháng cả, yếu đuối thật sự là một cảm giác khó chịu.

Nếu bản thân cậu đã chẳng thể lo cho mạng sống của chính mình thì làm sao có thể chăm lo cho ai được cơ chứ, đến cả việc báo thù cho người bạn thân cũng gần như bất lực hoàn toàn.

“Có gì đó đang đến, khí tức rất quen thuộc!”

Tử Nghiên nói lớn, Truy Hồn Kiếm bay về tay Hirio.

“Là khí tức của kẻ ngươi cần tìm, hắn đang hướng tới đây!”

Nàng xoay người sang phía Hirio và nói, gương mặt của cậu có chút khó coi hiện hữu.

“Nếu bây giờ bắt đầu ký khế ước thì có còn kịp không?”

Hirio hỏi Tử Nghiên, nàng bỗng trơ ra một biểu cảm ngốc nghếch.

“Lúc ngươi bảo “được thôi” thì khế ước đã hình thành rồi, giờ ta sẽ sử dụng linh hồn ngươi, nhưng có lẽ không thể duy trì quá lâu.”

“Ừm!”Hirio nắm chặt Truy Hồn Kiếm, cậu vẫn chưa sẵn sàng làm việc này. Nhất là khi mọi thứ diễn ra quá vồ dập, trái tim nhỏ bé của cậu đập nhanh dần đều.

Cơ thể Hirio tự di chuyển và biến thành một dải sáng màu xám tro bay thẳng lên bầu trời.

Cảm giác đầu tiên của cậu là choáng ngợp với tốc độ hiện tại của bản thân, nhưng phần nào đó trong thâm tâm Hirio đang cảm thấy sợ hãi. Tử Nghiên đã nói sẽ sử dụng linh hồn cậu nhưng lại chẳng có một cảm giác cụ thể nào cả, Hirio không hề cảm thấy bản thân đang bị điều khiển, giống như mọi hành động hiện tại đều là do cậu quyết định.

Cánh tay Hirio giơ lên, Truy Hồn Kiếm như thể được cầm bởi một bàn tay vô hình phía trước mặt cậu. Mũi kiếm hướng về một khoảng không, ngón tay Hirio khẽ động và nó lao đi với tốc độ khủng khiếp, xé toạc cả không gian bắn thẳng về phương trời đó.

Tiếng xé gió vang lên tạo ra một thanh âm mang theo lực công phá giống như một khẩu pháo lớn, oanh tạc đi một mảng rừng cây biến nó trở thành những đoạn đất trống trải dài.

Ánh mắt Hirio có chút dao động, cơ thể ngã nhẹ về phía trước và bàn tay cậu nắm chặt lại, Truy Hồn Kiếm đã nằm trong tay.

“Trượt mất rồi.”

Giọng nói nữ tính nhẹ nhàng của Tử Nghiên phát ra từ miệng Hirio, ánh mắt cậu đảo qua lại liên tục giữa những khu vực mình vừa oanh tạc.

“Ngươi yếu quá.”

Giọng Tử Nghiên như đang trách móc, cơ thể Hirio từ từ hạ xuống và tiếp đất một cách nhẹ nhàng.

Cảm giác cơ thể của Hirio đã quay trở lại, cậu có chút thở phào nhưng cũng không kém phần ngơ ngác.

“Có chuyện gì sao?”

“Ta không thể duy trì quá lâu được, chỉ vài giây ngắn ngủi đã gần như là giới hạn của ngươi vào lúc này.”

Tử Nghiên phản bác Hirio, nàng ngay sau đó cũng hoàn toàn trở nên im ắng.

Vút!!!

Một tiếng xé gió vang lên, Hirio phản xạ lách người sang một bên để tránh né.

Ngay phía sau cậu, một bóng người áo xám lao tới với tốc độ như những con báo đốm, hắn giơ nắm đấm hướng về mặt Hirio.

Phập!!!

Hirip chụp lấy cánh tay gầy gò kia và xoay người, cậu tung một cú đá với tất cả sức lực vào bụng hắn.

Nhưng thay vì tiếng xương vỡ thì ngược lại, chân Hirio như thể đá vào một khoảng không, cậu mất đà và bị sút thẳng vào hông.

Va chạm đủ mạnh để Hirio nhăn mặt lại, cơ thể cậu văng đi vài mét và rất nhanh chóng bật người dậy.

Gã áo xám cầm trong tay một cây xà mâu với phần lưỡi uốn lượn như những con rắn, gương mặt hắn bị bịt kín bởi nhiều lớp vải, chỉ để lộ ra đôi mắt đang lạnh một màu sát khí.

Truy Hồn Kiếm trong tay, Hirio hạ trọng tâm cơ thể xuống.

Cả hai bất động trong vài giây, không ai nói gì.

Từng giọt mồ hôi lạnh chảy ra từ trán và cổ Hirio, đây là trận chiến sinh tử đầu tiên của cậu với tu tiên giả. Đối phương lại còn hơn hẳn cậu một bậc.

Sự căng thẳng trong cơ thể Hirio dâng trào, một cảm giác lạnh buốt tứ chi khiến hô hấp của cậu cũng trở nên nhanh hơn hẳn.

Gót chân tên áo xám khẽ động, hắn phóng tới trước mặt Hirio với tốc độ cao. Tuy cậu vẫn kịp phản xạ để phản đòn nhưng vũ khí xà mâu của hắn dài hơn hẳn Truy Hồn Kiếm của Hirio.

Đòn đâm từ xà mâu sượt qua vai cậu và để lại một vết cắt mỏng, Truy Hồn Kiếm vung lên chém mạnh một đường xé rách không khí trước mặt Hirio.

“Nhanh quá!”

Sự bình tĩnh bên trong Hirio đang ngày càng mất đi, tâm tình cậu dần trở nên hỗn loạn và có chút sợ hãi.

Tên áo xám phóng người về một khoảng xa và rất nhanh hắn phóng thanh xà mâu thẳng vào người Hirio.

Keng!!!

Tiếng kim loại va chạm vang lên và thanh xà mâu bị đánh bật lên trời, có gì đó sáng lóe lên trước mắt Hirio và cậu nghiêng nhanh đầu mình để tránh né.

Mũi kim lướt nhanh và để lại một vệt sáng trắng bạc giữa không trung.

Ánh mắt tên áo xám có chút ngưng trọng.

Bàn tay hắn run run và một làn khói đen bốc lên.

Hirio bất giác lùi người về sao, ở cảnh giới Trí nhân thì tu tiên giả đã có thể sử dụng năng lượng chảy qua cơ thể, mặc dù Trí nhân sơ kỳ thường sẽ không thể dùng những tiên thuật quá cao siêu nhưng cũng là một mối đe dọa đối với Hirio.

Đám khói đen dần dần trở nên lớn hơn, Hirio cảm thấy có chút không ổn, chân cậu dậm mạnh xuống đất và lao thẳng về tên áo xám.

Lưỡi kiếm chém xuyên khói đen, một cảm giác nặng tay khiến Hirio nhăn mặt như thể cậu vừa chém vào một đám bùn.

Từ trong đám khói đen, lưỡi rắn chém ra, xà mâu trong tay tên áo xám từ một đã thành hai thanh.

Hirio giật người về sau để tránh đòn, cậu vung nhanh vài đường kiếm để chặn đòn tấn công từ tên áo xám.

Cả hai lao vào nhau với những đòn sát chiêu không hề giữ sức.

Tên áo xám với đám khói đen ở bàn tay liên tục phóng về Hirio, cậu né và phản công ngay lập tức.

Sau hơn vài phút giằng co mãnh liệt, vết chém mạnh từ Truy Hồn Kiếm cắt đôi thanh xà mâu của tên áo xám ra làm hai.

Hirio xoay người trên không tung ra cú đá thằng vào ngực hắn, nhưng hắn cũng phản xạ rất nhanh đỡ đòn bằng hai tay nên chỉ bị đẩy đi một đoạn.

Cả hai lùi ra một đoạn và bắt đầu thở dốc, Hirio liếc nhìn xung quanh để đề phòng những cây kim bất chợt bay đến.

Ánh mắt cậu dừng lại trên lưỡi của thanh xà mâu vừa bị cắt đôi. Hai chữ Mã Khang nhỏ cỡ ngón tay được chạm khắc kỹ công bên trên nó.

Hirio nhăn mặt lại, cậu nghiến răng nhìn về phía tên áo xám.

“Ngươi là Mã Khang?”

Tên áo xám hít một hơi sâu và đứng thẳng người, hắn lấy từ trong nạp giới ra thêm một thanh xà mâu khác, không nói gì.

Hắn chỉ im lặng đứng đó, làn khói đen trên tay dần dần mờ đi và tan biến hoàn toàn.

“Các ngươi không thuộc về nơi đây!”

Chất giọng không quá già nhưng lại có chút lạnh lẽo vang lên, ánh mắt của hắn vẫn không có chút cảm xúc nào khác ngoài sự tối tâm tràn đầy sát khí.

“Ngươi là Mã Khang?”

Hirio siết chặt nắm tay, Tử nghiên đã báo cho cậu kẻ áo xám này chính là hung thủ đã sát hại Daint, đồng thời Mã gia cũng đã luôn muốn thâu tóm Hà gia từ lâu.

Daint là người bảo hộ của Hà gia, cho nên hắn giết anh, và bây giờ hắn nói như thể bản thân mình đang là người bảo vệ đất nước khỏi những kẻ ngoại bang xâm lược.

Cơn giận trong Hirio bừng cháy, Truy hồn kiếm vung thẳng một đường về phía Mã Khang.

Hắn lách người để né và phóng một loạt kim về Hirio, cơ thể cậu khẽ động và lướt nhanh vòng về phía sau lưng Mã Khang.

Truy Hồn Kiếm lần nữa vung lên, một nhát kéo dài từ dưới lên chém đứt lìa cánh tay trái của Mã Khang.

Hirio theo đà đạp mạnh một cú làm Mã Khang bay đi một đoạn xa, máu vung vãi khắp nơi, đính cả lên người Hirio.

Tay cậu run run, Hirio vẫn chưa sẵn sàng giết người. Hít nhanh một hơi không khí vào phổi, Truy Hồn Kiếm trong tay bị siết chặt lại, Hirio bước về phía Mã khang đang lom khom ngồi dậy.

Cánh tay đầy máu đang nằm trên mặt đất cách xa hắn một đoạn đang đeo theo nạp giới, nên hiện tại Mã Khang gần như không thể lấy thêm vũ khí hay đan dược hồi phục được nữa.

Hirio cũng nhận ra điều này nên cậu dừng lại giữa Mã Khang và nạp giới của hắn.

“Ngươi giết Daint chỉ vì những thứ rác rưởi đó?”

Răng cậu nghiến chặt lại, bàn tay cũng nổi đầy gân xanh, Hirio đang có một ác cảm mãnh liệt dâng trào bên trong.

Truy Hồn Kiếm bỗng trở nên nặng nề hơn trong tay cậu, một cảm giác căng thẳng toàn thân bỗng nhiên xuất hiện.

Hirio giật mình do một luồng năng lượng mạnh mẽ bắn thẳng từ trên không thẳng vào người cậu, cơ thể Hirio như trúng phải một dòng nước nóng bỏng rát và văng mạnh về sau.

“Một kẻ cảnh giới Trí nhân đỉnh phong, ngươi nên nghĩ đến việc chạy được rồi đấy.”

Tử Nghiên nói nhỏ bên tai Hirio, cậu tặc lưỡi một cái và lùi người lại.

Sức lực hiện giờ của Hirio cũng chẳng còn bao nhiêu, dù cho có đánh nhau với một kẻ cảnh giới ngang bằng thì cậu cũng khó mà chiến thắng được chứ đừng nói chi là kẻ vượt trội về thực lực đến như vầy.

Cơn gió thổi mạnh xuống trước mặt Mã Khang, một bóng hình gầy gò đến đáng sợ xuất hiện, lơ lửng giữa hư không.Hắn có ngoại hình như thể một bộ xương khô được bao bọc bên ngoài bởi một lớp da có màu đen bẩn, cái đầu như thể chỉ còn lại mỗi hộp sọ cùng vài vết nứt, hàm răng vàng ố và một làn sương đen nhè nhẹ thổi ra từ đó.

“Ngươi đã đi sai hướng, ta.”

Chất giọng khàn đặc vang lên, nghe qua như thể đó chỉ là tiếng nghiến răng nhưng lại mang theo âm tiết và tạo ra những câu nói khó nghe.

Hắn giơ đôi bàn tay gầy guộc lên trước mặt, đoàn sương đen ngưng tụ lại và tạo thành rất nhiều ngôi sao nhỏ với đầy gai nhọn li ti.

Ánh mắt Hirio có chút ngưng trọng, cậu lùi nhanh hơn và vận sức vào tứ chi phóng thẳng.

Trước mắt Hirio hiện lên rất nhiều ô vuông to nhỏ khác nhau, chúng kết nối lại với nhau với tốc độ nhanh hơn cả một cái chớp mắt và hình thành một chiếc lồng lớn nhốt Hirio lại.

Truy Hồn Kiếm vung lên, mảng lồng bị chém đứt một đường, nhưng nó liền lại với tốc độ tương đương vết cắt.

Từ phía sau lưng Hirio, một loạt các ngôi sao đen phóng thẳng tới như đạn bắn, Truy Hồn Kiếm vung mạnh nhưng cũng chỉ có thể chém đi phần rất nhỏ đợt tấn công.

Cơ thể Hirio bị oan tạch với lực mạnh và nhanh chóng thủng rất nhiều lỗ nhỏ trên người, máu liên tục chảy ra và cậu có thể cảm giác một vài sợi gân của mình đã đứt lìa.

Đợt tấn công kéo dài khoảng mười giây và dừng lại, chiếc lồng vẫn đang bao bọc lấy Hirio.

Tên xương khô hạ xuống ngay gần đó, bàn tay hắn lại vung lên tạo thêm một đợt ngôi sao đen lớn và nhiều hơn hẳn ban nãy.

Hirio nôn ra hỗn hợp máu và nước bọt, mặc dù không có vết thương chí mạng nhưng cơ thể cậu hiện tại còn chẳng đủ sức để đứng vững.

Truy Hồn Kiếm cắm mạnh xuống đất, Hirio nắm chặt chuôi kiếm để bản thân không ngã, miệng cậu mấp máy vài thứ.

“Nếu cô còn giấu chiêu nào thì nên sử dụng đi.”

Hirio như thể đang nói chuyện với thanh kiếm trong tay, cậu cười cay đắng.

Nhưng tiếng nói của Tử Nghiên lại chẳng hề vang lên, Hirio tuy có chút thất vọng nhưng cậu lại chẳng hề mang một chút trách mắng gì với Tử nghiên cả, chỉ là do cậu quá yếu đuối mà thôi.

Bàn tay xương xẩu trên bầu trời bỗng bóp chặt lại, các ngôi sao đen như thể bị Hirio hấp dẫn mà lao đến hướng thẳng vào cơ thể cậu.

Với chút sức lực cuối cùng của mình, Hirio nắm chặt Truy Hồn Kiếm và xoay người với dự định phóng thanh kiếm bay xa khỏi nơi đây nhất có thể.

Cậu vung tay thật mạnh, Truy Hồn Kiếm vừa rời tay lại bỗng chốc như thể chạm vào thứ gì đó mà văng ngược trở lại, nó xoay nhanh mấy vòng trên không rồi cắm mạnh xuống đất.

Hirio ngơ ngác nhìn, chiếc lồng kia tuy có thể lành lại rất nhanh sau khi bị Truy Hồn Kiếm chém rách như nó lại đâu thể chặn lại và hơn hết là bật ngược Truy Hồn Kiếm lại như thế được.

Một quả cầu ánh sáng lớn và có màu như mặt trời giữa trưa bao lấy xung quanh Hirio như một lớp giáp, nó nằm giữa cậu và chiếc lồng đen nên phần nào đó việc Truy Hồn Kiếm bị đánh bật lại có liên quan đến nó.

Ánh mắt Hirio ngơ ngác nhìn xung quanh, các ngôi sao đen vẫn đang bắn liên tục vào lớp bảo vệ sáng nhưng lại chẳng có tác dụng gì. Nơi lồng ngực cậu bỗng nhiên nóng rang lên, Hirio giật mình và đưa tay vào đó lấy ra một mảnh giấy trắng có vài dòng chữ ngay ngắn đẹp đẽ.

Đây là món quà mà Atthy đã tặng cậu vào trước khi chia tay, nó đang phát ánh sáng vàng kim nhè nhẹ như màu tóc của Atthy.

Góc trên tờ giấy rách ra và bốc cháy, rất nhanh sau đó cả tờ giấy bỗng chốc hóa thành tro bụi trên tay Hirio.

Gương mặt cậu như thể bị đơ lại, chẳng còn biểu cảm gì đang hiệu hữu nữa cả. Hirio nuốt nhanh một ngụm nước bọt và dùng hai tay ôm chặt ngực mình lại.

Một cơn đau như thể sâu thẳm bên trong linh hồn Hirio làm cậu gục người xuống, cúi sạp đầu và nghiến chặt răng lại.

“Căn nguyên của mình... đang bị đốt.”

Hirio cảm nhận được nơi đó, nơi mà Atthy đã nói là “chiếc đáy” của những tu tiên giả, và giờ cậu cảm nhận được nó đang bị đốt.

Không gian xung quanh trở nên vặn vẹo vào gần như bị bóp nát, quả cầu ánh sáng mang theo Hirio biến mất vào hư không để lại giữa vùng rừng bị xén mất một cái lỗ to.

Gã xương xẩu thu tay mình lại, hắn xoay người bay về phía Mã Khang đang đứng cúi chào tôn kính.

Hắn lướt người bay ngang mà chẳng hề nhìn về Mã Khang phía dưới, hai hốc mắt đen ngòm bỗng chốc lóe lên một ánh màu tím ngọc tuyệt đẹp.

Bạn đang đọc Tam Nguyên Chấn Thế sáng tác bởi AlfinioFlores
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AlfinioFlores
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.