Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Thôn

Tiểu thuyết gốc · 2746 chữ

Non xanh nước biếc, câu nói trên cũng không thể toát lên hết được vẻ đẹp của nơi này. Cổ thụ mọc thành rừng, những yêu thú vốn chỉ có trong truyền thuyết lại xuất hiện ở đây. Dù là màn đêm cũng không thể đem vẻ đẹp đó che đi, ngược lại còn mang cho vùng đất đầy hơi thở cổ xưa này một vẻ đẹp huyền bí. Dưới chân núi có một thôn nhỏ, nhìn từ trên cao giống như được cả khu rừng bao bọc lại, sương khí bồng bềnh vờn quanh thực tách biệt với bên ngoài. Đúng lúc này, một tiếng thét the thé sát phong cảnh vang lên

“Tiểu Bàn Tử, Hỏa Kê Đản của lão nương đâu rồi, có phải ngươi ăn mất rồi không”

“A a đừng đánh đừng đánh, thẩm thẩm, ta sao biết được Kê đản ở đâu,.. ối ối còn đánh nữa, Kê Đản vừa thối vừa khó ăn, luộc còn không có vị, ai mà thèm ăn”

“Ngươi còn nói người không ăn, hừ hừ, đồ đệ của ta cần máu của Hỏa Kê đúc thể, cả thôn có 1 quả, giờ thì hay rồi, lão nương rút máu ngươi cho đồ đệ ta đúc thể”

Chuyện là, Hỏa Kê đản đó thẩm thẩm kể là của Tam túc Kim Ô, khoác lác suốt ngày cái gì mà huyết mạch yêu hoàng phản tổ, trước đây không nói, vạn năm sau này khả năng chỉ có duy nhất 1 quả này, giờ thì tuyệt vời, trông giữ bao năm giờ thành bữa ăn của tên Mập chết tiệt này

“Cứu mạng, muốn chết người rồi, Sơ Minh, ngươi còn không ra ta và người liền ân cái gì đó tuyệt” Tiểu Bàn Tử không chút nghĩa khí mang đầu xỏ lôi ra.

Lúc này, một tiểu thư sinh mặc bạch y, quanh thân cuốn một xợi xích màu đen từ sau đống rơm đi ra, khí chất thư sinh lại có chút quỷ dị đối lập khó tả, ánh mắt không sạch sẽ đem toàn thân Thẩm thẩm trước mặt nhìn một lượt, hắn hiện tại cảm thấy Thẩm thẩm dáng người thực bốc lửa, bạo lực chút nhưng rất đáng yêu

“Thẩm à, đừng đánh nữa, tức giận không tốt cho da”

Thẩm thẩm cau mày gắt môt cái

“Cất cái ánh mắt đó trước khi ta móc mắt của ngươi”

Sơ Minh cười nhạt châm chước một chút nói

“Chẳng phải Hỏa Kê vẫn còn trong thôn sao, cùng lắm đợi nó đẻ thêm 1 quả, tiểu Hoa còn nhỏ như vậy, xin Hỏa Kê chút máu cũng không ảnh hưởng đâu”

“Không phải của ngươi đương nhiên ngươi thấy không ảnh hưởng” Thẩm thẩm vừa nói vừa hùng hổ xắn tay áo

Sơ Minh thấy tình hình không ổn, mặt không biểu tình lùi lại 2 bước

“Tên Mập này không sợ đau, thẩm không ngại đánh thêm chút, nếu mệt liền để ta”

Kết quả không cần phải nói, thẩm thẩm hiền lành nhìn 2 cái đầu heo bị đánh sưng trước mặt vừa bực vừa buồn cười. Cái chủ ý của tên hỗn đản Sơ Minh này thẩm thẩm nghĩ chút liền hiểu. Hỏa Kê là tên gọi của lão Kim Ô, trong thôn chỉ có 1 con, bao nhiêu năm nuôi đám tiểu quỷ đã dùng không biết bao nhiêu máu để đúc thể rồi, giờ mãi Kê đản sắp nở, lão Kê khổ tận cam lai sắp được nghỉ ngơi, ai ngờ cuối cùng vẫn không tránh thoát, đây là kiệt lực mà chết. Mà chết rồi, tên hỗn thế tiểu ma vương này không phải vẫn đánh chủ ý ăn thịt lão Hỏa Kê sao. Kim Ô chết hết tác dụng thì cũng chỉ là thịt gà. Nghĩ đến đây liền đá một cái vào đầu Sơ Minh rồi quay ngoắt người về nhà, không có Kê đản thì cùng lắm lại trích huyết lão Kê là được, thẩm thẩm lật mặt nhanh hơn lật sách nghĩ.

Lúc này chỉ còn 2 tên thiếu đòn tức giận nhìn nhau, Tiểu Bàn Tử ác nhân cáo trạng trước

“Tất cả là tại ngươi, quả trứng thối đó khó ăn chết, lại còn bị đánh, ta cả đời này sẽ không bao giờ nghe ngươi nữa”

Sơ Minh bĩu môi liếc nhìn tên ngốc bên cạnh, đại khái tên bàn tử này bực mình vì ăn không ngon, chuyện bị đánh khả năng quên rồi, dù sao năng lực của hắn Sơ Minh hiểu, mập mạp là tập ăn đòn lớn lên, mỗi ngày vài trận thêm không nhiều bớt không ít, thẩm thẩm cũng không đánh thật, chút quyền cước đó căn bản không thấm, còn dám ăn vạ. Nghĩ đến đây Sơ Minh bày ra vẻ mặt hoảng sợ nói

“Bàn Tử cẩn thận, thẩm thẩm xách chổi quay lại”

Bàn Tử nghe vậy liền giật mình, thẩm thẩm xách chổi là nghiêm trọng nhất, quay đầu hô lớn đầu hàng, chỉ là thẩm thẩm không thấy, trước mắt lại hiện ra nắm đấm và nụ cười đầy tình thương của Sơ Minh

“Bốp”

“A a Sơ Minh chết t iệt, ta và ngươi ân.. ân ái.. cái gì tuyệt”

“Bốp” Sơ Minh nghe nổi cả da gà, xuống tay càng ác, “Ân đoạn nghĩa tuyệt, ân ái con mẹ ngươi”

“Ta không có mẹ, ta trở về liền mách sư phụ phạt ngươi”

“bốp bốp”

Một lúc lâu sau, Sơ Minh dừng tay nhìn bàn tử biến thành gấu trúc trước mặt, cười nhạt huýt sáo nhẹ nhàng bước đi.

Thôn nhỏ này từ bao giờ có không ai biết, kì quái là một vùng cổ địa linh khí ngập tràn như vậy lại chưa có ai phát hiện. Xuất thân của đám người trong thôn cũng đầy bí ẩn, thẩm thẩm cầm gậy đanh đá, quái thúc hiền hậu chặt củi, trưởng thôn già nua vui tính, tiên sinh dạy học, đại hán múc nước tưới tiêu. Mỗi người đều có một đệ tử, một đám trẻ con lít nhít tính cách khác nhau, dù không nhiều người nhưng cuộc sống thực rất hạnh phúc.

Sơ Minh nằm trên nóc nhà nghĩ đến từng người trong thôn thầm nhủ, trừ bản thân ra còn lại ai cũng bất thường, tiên sinh thích thuyết giáo thường giảng đạo lý với thú vật, trưởng thôn mặt mũi hiền lành thực ra rất bạo lực, thẩm thẩm như trẻ con, quái thúc luyện Nhĩ công mê bạc hơn mạng, sư phụ tiểu bàn tử lười biếng. Đám trẻ con thì người sau dở hơi hơn người trước, thực hết thuốc chữa.

Gió nhẹ vờn lên khuôn mặt của Sơ Minh, mái tóc buông xõa không chỉnh tề, huyền liên vốn phải trên người giờ vứt bên bên cạnh, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn ánh trăng mờ ảo qua lớp sương khí, chung quanh nhà nhà đều đã nghỉ ngơi, nghĩ đến tình huống của bản thân thì hắn trầm mặc, một lúc sau khí chất dần dần thay đổi, trở nên càng lúc càng tà dị cười lẩm bẩm

“Trời già mệt cũng phải ngủ, trời không bằng ta” Dứt lời liền phát điên bật dậy một quyền đấm sụp ngói nhà rồi chạy vào rừng, một đường vừa đánh quyền vừa hét to phát tiết.

Tiểu Bàn Tử lúc này đang trên giường ấm ức, lẩm bẩm mắng Sơ Minh tệ bạc, không giảng nghĩa khí, chợt nghe Uỳnh một tiếng thấy Sơ Minh vừa chạy vừa đánh đấm bên ngoài liền run cầm cập trùm chăn lên, vội khen Sơ ca ca là người tốt nhất trên đời, sau này sẽ như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, tuyệt không nhiều lời. Đợi đến lúc không còn tiếng động mới ngồi dậy, hớt hải chạy sang phòng sư phụ câu được câu không nói:

“Sư, sư phụ, dậy mau”

Một đại hán vận hắc y tướng mạo dữ tợn lúc này đang nằm trên giường, ngái ngủ xoay người nhìn tên mập không tiền đồ trước mặt, tức giận mắng

“Tiểu mập, không để ai ngủ, muốn ăn đòn à”

Tiểu Bàn Tử nhăn nhó nhìn sư phụ, khẩn trương nói

“Không phải, ngài mau đi gọi trưởng thôn, họ Sơ đêm nay quên tự xích rồi, không nhanh là có chuyện”

Đại hán cau mày, bất mãn vì mất giấc nói:

“Chuyện của hắn có trưởng thôn lo, ngươi quản nhiều làm gì, hừ, một thân bản lĩnh của ta học không vào, chỉ biết làm cái xác rùa, ngày mai phạt lên núi xách nước thay ta”

Tiểu Bàn Tử nghe đến đây liền một vẻ mặt cuộc sống bất công không còn gì luyến tiếc lủi thủi lui về.

....

Trong phòng của thẩm thẩm

Một tiểu cô nương chừng 5,6 tuổi nhi nha nhi nha chạy quanh, giọng nói non nớt vang lên:

“Sơ ca ca lại phát điên rồi, sư phụ mau giúp huynh ấy đi”

Thẩm thẩm nhìn đồ đệ bảo bối của mình, có chút bât mãn nói

“Quản hắn làm cái gì, tự có trưởng thôn lo”

Khung cảnh tương tự xuất hiện ở khắp các nhà trong thôn, một đám trẻ con sợ hãi gọi người lớn trong nhà, một đám người lớn thì bất mãn mất ngủ. Đúng lúc này tiếng nói nhẹ nhàng của Tiên sinh dạy học vang lên cả thôn

“Tất cả yên tĩnh, trưởng thôn cho Hắc nhi đi gọi Tiểu Chúc rồi, mọi người cũng chuẩn bị dậy thôi”

“Trưởng thôn lo rồi, ngủ tiếp, ủa khoan, sao lại gọi tiểu Chúc, còn sớm mà” – sư phụ bàn tử lên tiếng

“Sớm cái đầu ngươi, bảo sao ta kỳ quái đêm nay dài vậy, ra là Tiểu Chúc ngủ quên, ồ sao Tiểu Chúc ngủ quên được” Thẩm thẩm ngửi thấy mùi âm mưu, tay bất giác siết chặt cây chổi hỏi

“Không cần nhăn nhó, chắc chắn Sơ tiểu tử làm gì khiến Tiểu Chúc ngủ say hơn bình thường, Hỏa Kê ghét bóng tối khẳng định trời không sáng mắt không mở, trứng bị trộm là đúng ha ha”

Thẩm thẩm cạn lời, giờ Sơ Minh không thấy, nghĩ nghĩ liền gầm từng chữ: “TIỂU... BÀN..TỬ, ngươi cút ra đây”

“Sư phụ cứu mạng, sư phụ cứu mạng, thẩm thẩm lại đòi đánh người”

Đại hán bất mãn mặc kệ đệ tử, trùm chăn nói “Lát nhớ đi múc nước”

Tiểu bàn tử buồn bã cảm thấy cuộc đời bất công, sư phụ không yêu thẩm thẩm không thương, vẫn là Sơ Minh tốt, đánh một chút còn cho ăn. Nghĩ nghĩ rồi ngoan ngoãn cầm xô nước chuẩn bị ra ngoài

Cứ vậy kết thúc một đêm trăng thanh gió mát, gà bay chó sủa.

Ở một đầu thông đạo khác, một thiếu niên da ngăm đen thân mặc vải bố, dáng vẻ nghiêm nghị trái ngược với thần tình có chút thấp thỏm hiện giờ đang men theo vách đá tiến vào trong. Tay trái cầm một cái hộp và một túi nải, tay phải sờ lên vách đá để dò đường, hai mắt nhắm thật chặt chỉ còn đôi tai nhúc nhích, thính giác đề cao đến cực hạn. Ở chỗ này bị ảnh hưởng bởi Chúc lão, những thứ thấy được chưa chắc là thật, chỉ có nghe được mới đáng tin

“Con mẹ nó, cuối cùng vẫn là bị lão bất tử lừa, năm đó bảo ta đi theo tu luyện cái khỉ gió gì thần công cái thế, trẻ người non dạ đi theo, cuối cùng trừ bổ củi ra luyện được một thân Nhĩ Công làm một chân sai vặt, ừm nếu trốn về làm lưu manh như hồi nhỏ, vào sòng bạc lăn lộn cũng không tệ, Nhi Công có chỗ dùng”

“Ta da đen như vậy, động tối om như vậy, nếu cởi quần áo ra có được tính là tàng hình không.. Khụ khụ.. bỏ qua bỏ qua, cởi chuồng ở đây khác gì con nhộng uốn éo trước mặt con rồng, tỉ lệ bị Chúc lão đập ngỏm là 10 thành chắc 10”

“Haizz nhân sinh không đáng, năm 7 tuổi được cho cây đao cứ tưởng bảo vật vô giá, 10 năm sau mới phát hiện đao cùn đến củi cũng không chặt nổi, cứa vào da cũng không chảy máu, thật bất hạnh”

Trong đầu một đống suy nghĩ loạn thất bát tao nhưng chân bước ổn định không dừng chút nào, dù sao cũng là việc quen làm. Chừng một khắc thì đến cuối thông đạo, hiện ra trước mắt Hắc Hùng một bia đá vặn vẹo mấy chữ: “Chương Vĩ Nhai”

Đi thêm vài bước liền nhìn thấy một con rồng nằm vắt vẻo trên mỏm đá, trên bụng đang ôm chum rượu rượu cạn, đầu ngoắc sang một bên dãi chảy xuống đã sắp đọng thành một cái đầm, nhìn qua không chút uy nghiêm. Hắc Hùng tiến lại gần, bò lên dái tai, dù sao 10 năm nay không ngày nào không gặp Chúc lão nên hắn cũng không sợ, chỉ có cái thông đạo kia để cho hắn chút bóng mờ tâm lý, qua rồi liền không sao.

Nhìn con sâu rượu trước mặt say đến bản thể cũng lộ ra, Hắc Hùng bĩu môi lè lưỡi khinh bỉ một nghìn lần, sau đó mở hộp, cẩn thận lấy một dải khăn màu vàng có hoạt tiết nhật nguyệt bịt lên mắt mình, cảm thấy gọi Chúc lão là gia gia thân thiết hơn, liền thân thiết nói:

“Chúc gia gia, mau dậy”

“Bộp…”

Thời gian chừng chén trà, Hắc Hùng toàn thân trần như nhộng, ướt đẫm bò từ dưới Long Tiên Đầm lên, trong đầu đầy hỏi chấm nhìn nam tử tóc đỏ trước mặt

“Sau này bớt bớt mấy tư tưởng loạn thất bát tao đi, thích khỏa thân sao, ta cho ngươi thử”

Giọng nói ồm ồm không hợp với khuôn mặt thanh tú lên tiếng, con ngươi dọc đang híp híp khác người nhìn chằm chằm tiểu hắc tử trước mặt đánh giá.

“Long Tiên Đầm bơi thích chứ”

Hắc Hùng nhìn Chúc lão lúc này đã hóa hình thành một nam tử trẻ trung trường bào đỏ, tóc đỏ, nghĩ đến thần thông của Chúc lão liền lập tức ngưng não, cười xòa coi như không nghe thấy:

“Chúc gia gia, ta có mang Nhật thảo tới, ngài dùng ngon miệng, à sư phụ có dặn ta về sớm có việc, ta đi trước, tạm biệt không tiễn”

Vừa hết câu lập tức bỏ chạy, trong đầu thầm nhủ rõ ràng bị tên điên chuốc say như chết, sao biết được ta nghĩ gì, lại còn lột quần áo sỉ nhục ta, trùng tử đáng khinh. Vừa mắng đến đây nét mặt hắn điên cuồng thay đổi, hai tay bụm mông ra sức chạy thì một cơn cuồng phong thổi qua khiến hắn lại ngã xuống Long Tiên Đầm lần nữa

“Aaaaaa, đã nói là không cần tiễn”

Chúc lão toe toét cười nhìn tiểu tử đang gào thét bên dưới, lão rất khoái tiểu tử này. Lần đầu gặp lão dùng bản thể khiến hắn suýt tè dầm trong thông đạo, cứ nghĩ sẽ sợ không dám đến nữa, ai ngờ sau này không những dám đến, thậm chí còn cợt nhả với lão. Cái thôn này trừ đám quỷ già kia ra cũng chỉ có hắn cùng Sơ Minh kia vui chút thú vị. Nghĩ đến Sơ Minh, nụ cười của Chúc lão liền cứng đờ.

“Chủ quan rồi, bị một thằng nhóc lừa, oắt con đáng ghét”

Quay đầu nhìn vò rượu trên bàn, có chút dư vị tiếc nuối, mất hứng làu bàu,

“Còn chưa có đã”

Tiếp đó xoay người ra sau vách núi, nhìn xuống vực sâu thăm thẳm đang có từng đợt vụ khí gào thét, dẫm đạp lên nhau muốn vọt lên trên, lão hiện ra bản thể, rống một tiếng thật to chấn lui vụ khí, sau đó hai con ngươi ánh lên tia sáng vàng rực, nóng bỏng như thái dương chiếu rọi xuống dưới, ngay lập tức vụ khi như tuyết gặp than, không ngừng tan rã, sau đó vực sâu cũng im lặng xuống như chưa có gì xảy ra.

Bạn đang đọc Tầm Thiên Ký sáng tác bởi mieuhiepkhach

Truyện Tầm Thiên Ký tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mieuhiepkhach
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.