Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khắc tinh Ma Vương

Phiên bản Dịch · 11015 chữ

Sau cùng, “Bát Kiếm Phi Sương” Trần Tam Thanh đã trút hơi thở cuối cùng, trên người cả thảy đến bốn mươi hai vết kiếm.

Kể từ lúc kiếm thứ nhất đâm vào người, ông ta đã phải chịu đựng ba giờ hành hạ trước khi chết, mọi đau đớn rồi cũng không còn ảnh hưởng đến ông ta nữa.

Mộng Thiên Nhạc ba người trơ mắt nhìn thảm cảnh xảy ra trước mặt, không ngăn cản hành vi tàn ác của Trương Kim Giác, đó là điều khiến họ lương tâm ray rứt nhất trong đời, thật uổng mang danh hiệp sĩ chính nghĩa.

Trương Kim Giác giết xong Trần Tam Thanh, lạnh lùng nói:

- Mộng lão đệ, định lực của ba vị khá lắm, đã không nhúng tay vào chuyện của lão phu, lão phu hết sức bội phục.

Mộng Thiên Nhạc nhạt giọng:

- Trần Tam Thanh là người bị hại đầu tiên của Trương lão tiền bối phải không?

- Trần Tam Thanh cũng thật cả gan, sau khi Võ Lâm Trủng nổ tung, y đã không bỏ trốn, trái lại còn tự tìm đến lão phu, nên y đã tranh trước là người đầu tiên.

Mộng Thiên Nhạc nghiêm giọng:

- Vậy người thứ hai là ai?

Trương Kim Giác cười to:

- Có lẽ là “Ngọc Nhan Thư Sinh” Long Ngạo Vân!

Tống Linh Huệ lúc này mắt rướm lệ nói:

- Tiểu nữ cầu xin Trương lão tiền bối đừng giết người nữa, vì lão tiền bối giết người, cũng giống như tiểu nữ giết vậy.

Trương Kim Giác cười hô hố:

- Không sai, Tống cô nương đã tạo ra lão phu thành một sát nhân vương, một tân quân chủ… Cô nương là người vinh dự nhất, hãnh diện nhất, còn gì bi thương kia chứ?

Đại Quân sửng sốt:

- Sát nhân vương… tân quân chủ… Chả lẽ lão tiền bối muốn tạo phản, mưu đoạt thiên hạ hay sao?

Trương Kim Giác cười ha hả:

- Hùng chí của lão phu không phải chỉ là bá chủ võ lâm tầm thường, mà là quân vương một quốc gia. Ha ha ha… Sau khi diệt hết kẻ thù, kiếm của lão phu sẽ nhắm đến triều đình, hưng binh khởi nghĩa. Ha ha ha… Đến lúc ấy lão phu phải cần đến rất nhiều nhân tài trẻ, nếu ba vị có hùng tâm đại chí, xin hãy giúp lão phu một tay, đồng tâm hiệp lực xây dựng một vương quốc mới.

Ba người nghe vậy bất giác sững sờ, giờ mới hiểu rõ vì sao Cổ La thần tăng đã bội nghĩa sát hại Trương Kim Giác.

Đánh đuổi Thát Đát, khôi phục giang sơn nhà Hán, đó là một nhiệm vụ thần thánh, nhưng Trương Kim Giác hung tàn gian ác, chẳng những không thể hoàn thành đại nghiệp, tạo phúc chúng sinh, mà còn gieo rắc đau thương tang tóc tột cùng cho bách tánh.

Do đó, Mộng Thiên Nhạc ba người chẳng thể giúp Trương Kim Giác, trái lại trong lòng còn bừng dậy sát cơ, quyết không để cho ác ma này tiếp tục sống trên cõi đời này nữa.

Tuy nhiên, họ biết với võ công hiện nay của mình, tuyệt đối không thể đương cự với Trương Kim Giác, nên chẳng thể trừ hại cho đời ngay trong lúc này.

Trương Kim Giác là người lợi hại dường nào, qua nhận xét cũng biết Mộng Thiên Nhạc ba người không bao giờ chịu giúp mình, bèn khẽ cười nói:

- Lão phu sống ở đời, ân thù phân biệt rõ ràng, nếu ba vị không màng đến ba nghiệp võ lâm, hãy mau lui ẩn thâm sơn, vui hưởng thanh nhàn, đừng can thiệp vào chuyện thị phi giang hồ nữa. Lão phu đi đây, hẹn tái ngộ!

Dứt lời liền tức tung mình, phi thân lướt đi, thoáng chốc đã mất dạng.

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn thi thể thảm thiết của Trần Tam Thanh, thở dài não nùng nói:

- Đại Quân, lẽ ra chúng ta phải ngăn cản Trương Kim Giác mới đúng!

Đại Quân nhạt giọng:

- Cũng may là chúng ta không ra tay ngăn cản, bằng không hôm nay chúng ta cũng khó khỏi mạng vong.

Mộng Thiên Nhạc thở dài:

- Chả lẽ chúng ta để mặc cho Trương Kim Giác tha hồ giết người hay sao?

- Trương Kim Giác tìm Võ Lâm Thập Kiệt báo thù, đó đâu phải là tội ác.

- Trương Kim Giác trong đầu có phản cốt, hùng tâm bá nghiệp lão không phải chỉ là võ lâm giang hồ, người võ công cái thế như lão, cộng thêm tài sản kếch sù, rất có thể sẽ hưng binh khởi nghĩa, phát động chiến tranh, gieo rắc họa loạn điêu linh cho dân chúng.

Đại Quân gật đầu:

- Đúng vậy, dục vọng con người khó thể thỏa mãn, Trương Kim Giác rất có thể hưng binh tạo phản, nhưng ba chúng ta nếu muốn can thiệp, rất có thể táng mạng dưới ma kiếm của Trương Kim Giác.

Mộng Thiên Nhạc trầm giọng:

- Nếu có thể liên kết với những người còn lại trong Võ Lâm Thập Kiệt, hẳn có thể đương cự với Trương Kim Giác.

Đại Quân mỉm cười:

- Muốn trừ diệt Trương Kim Giác có lẽ phải cần đến sáu bảy người võ công như “Ma Kiếm Thần Quân” Triệu Điện Thần, hiện chúng ta ba người cộng thêm Triệu Điện Thần và “Ngọc Nhan Thư Sinh” Long Ngạo Vân, vậy cũng còn thiếu một hai người, chả lẽ phải liên kết cả Hầu Lan Hương sao?

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng:

- Hầu Lan Hương độc ác cũng chẳng kém gì Trương Kim Giác!

Đại Quân mỉm cười gật đầu:

- Không sai, trong võ lâm hiện nay không chỉ mỗi mình Trương Kim Giác có thể gieo rắc thảm họa cho sinh linh, vậy nên cứ để cho Trương Kim Giác trừ diệt Hắc Ma Vương và Hầu Lan Hương trước.

- Nhưng người thứ nhì mà Trương Kim Giác muốn giết là “Ngọc Nhan Thư Sinh” Long Ngạo Vân, chứ đâu phải Hắc Ma Vương hoặc Hầu Lan Hương.

- Trương Kim Giác rất gian xảo, lão chọn Ngọc Nhan Thư Sinh làm đối tượng hạ sát thứ nhì chính là vì sợ Long Ngạo Vân liên kết với người khác.

Mộng Thiên Nhạc băn khoăn:

- Vậy giờ chúng ta phải làm sao?

Đại Quân ngẫm nghĩ một hồi mới đáp:

- Mộng sư huynh, chúng ta nên lui ẩn sơn lâm thì hơn!

Nàng đưa mắt nhìn Tống Linh Huệ, nói tiếp:

- Huệ muội nay đã thân hoài lục giáp, vạn nhất sư huynh có gì bất trắc, Huệ muội biết phải làm sao?

Mộng Thiên Nhạc lặng người, chàng chưa kịp đáp, đã nghe Tống Linh Huệ cất tiếng nói:

- Đại Quân tỷ, hiện nay Trương Kim Giác mà giết một người, chẳng khác nào chính tay muội gây ra, bất luận thế nào muội cũng phải khiến Trương Kim Giác chết đi hoặc trở thành tàn phế, như vậy lương tâm muội mới được yên ổn.

Mộng Thiên Nhạc tiếp lời:

- Huệ muội nói rất đúng, cho dù tan xương nát thịt chúng ta cũng phải trừ diệt Trương Kim Giác.

Đại Quân thở dài não nuột:

- Ôi… Vậy chúng ta mau đi thôi!

Mộng Thiên Nhạc sửng sốt:

- Chúng ta đi đâu?

- Tìm “Ma Kiếm Thần Quân” Triệu Điện Thần!

- Tìm ở đâu?

- Tìm khắp chân trời góc biển!

Mộng Thiên Nhạc lúc này cũng chẳng biết Triệu Điện Thần có thể ở đâu, đành cầu may đi về hướng đông.

Sau ba bốn ngày bôn ba dọ hỏi, ba người vẫn không tìm được chút manh mối nào về Triệu Điện Thần, hoàn toàn bặt vô âm tín.

Hôm ấy, Mộng Thiên Nhạc cùng hai nàng vào trọ trong một khách sạn.

Mộng Thiên Nhạc mặt mày ủ dột ngồi đối diện với một ngọn đèn dầu vàng.

Bỗng Đại Quân và Tống Linh Huệ từ trong nội thất đi ra, Mộng Thiên Nhạc quay đầu nhìn hai nàng, thở dài nói:

- Lại một ngày nữa qua đi!

Đại Quân ra vẻ bí ẩn:

- Sư huynh, nếu muội đoán không lầm, canh ba đêm nay nhất định có tin tức.

Mộng Thiên Nhạc thở ra một hơi dài:

- Sư muội, hai người hãy ngủ đi!

Tống Linh Huệ tiếp lời:

- Nhạc ca, Đại Quân tỷ chiều hôm nay đã phát hiện được chút manh mối, dường như chúng ta đã bị theo dõi suốt hai ngày trời.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy lập tức tinh thần phấn chấn:

- Sao ngu ca không phát giác nhỉ?

Đại Quân mỉm cười:

- Kẻ theo dõi rất kín đáo, muội chỉ phát hiện ký hiệu để lại chứ không thấy bóng người.

Mộng Thiên Nhạc sực nhớ:

- Ồ! Ký hiệu đó là một con bướm trắng phải không?

- Đúng, một con bướm trắng, sư huynh có nhớ các khách sạn mà chúng ta đã ở trọ đều có vẽ một con bướm màu trắng trên góc tường không?

Mộng Thiên Nhạc thắc mắc:

- Ký hiệu “bạch hồ điệp” tượng trưng cho ai?

Đại Quân lắc đầu:

- Bạch Hồ Điệp là ai? Chúng ta hiện chưa biết, nhưng chắc chắn là người của Võ Lâm Thập Kiệt.

Mộng Thiên Nhạc chau mày:

- Sư muội sao thể quả quyết như vậy?

- Vì mấy ngày nay chúng ta dọ hỏi tin tức của Triệu Điện Thần, Tuyệt Trần Thần Y và Ngọc Nhan Thư Sinh ở khắp nơi, hẳn đã truyền đến tai họ, vì muốn biết thực hư nên phái người theo dõi chúng ta.

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu:

- Sư muội càng nói ngu huynh càng thêm khó hiểu, nếu họ biết chúng ta đang tìm, sao không ra gặp?

- Vì họ sợ chúng ta là tay sai của Trương Kim Giác!

Mộng Thiên Nhạc nghe Đại Quân nói vậy mới vỡ lẽ:

- Không sai, họ rất có thể hoài nghi như vậy!

Đại Quân bỗng lộ vẻ lo âu nói:

- Có lẽ Trương Kim Giác cũng đang tìm kiếm họ khắp nơi, giống như chúng ta.

Mộng Thiên Nhạc giật mình:

- Nếu Trương Kim Giác theo sau chúng ta thì thật là tai hại.

Đại Quân nhẹ gật đầu:

- Nếu như vậy, chúng ta sẽ trở thành đồng lõa của Trương Kim Giác.

- Cầu mong là đừng đến đỗi như vậy!

Đại Quân ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Đã sắp canh ba rồi, Bạch Hồ Điệp hẳn sẽ hiện thân ra gặp chúng ta.

- Bạch Hồ Điệp xuất hiện thật ư?

- Giới giang hồ có một quy luật, sau ba ngày đêm dọ thám, kẻ theo dõi hẳn sẽ hiện thân, nếu là tầm thù thì nhất định ra tay.

Ngay khi ấy, bỗng nghe tiếng bước chân đi đến, tiếp theo là tiếng gõ cửa và nói:

- Mộng tướng công ngủ rồi à?

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên, trầm giọng hỏi:

- Ai vậy?

- Điếm tiểu nhị đây!

Mộng Thiên Nhạc chưa kịp đáp, Đại Quân đã cất tiếng:

- Chuyện gì? Vào đi!

Cửa phòng khép hờ, chỉ nghe “kẹt” một tiếng khẽ, bóng người thấp thoáng, một hán tử trang phục điếm tiểu nhị lách nhanh vào.

Mộng Thiên Nhạc ba người đều là cao thủ võ lâm, ánh mắt sắc bén, lập tức nhận ra đó là một điếm tiểu nhị giả dạng.

Hán tử đó rất linh lợi, y ôm quyền thi lễ nói:

- Mộng tướng công, đã thất lễ, tại hạ là Trần Lang!

Mộng Thiên Nhạc chậm rãi hỏi:

- Các hạ đêm hôm khuya khoắt đến đây có việc gì chỉ giáo?

Trần Lang với đôi mắt sáng quét nhìn Đại Quân và Tống Linh Huệ, cao giọng nói:

- Tại hạ được người nhờ cậy, muốn mời ba vị cảm phiền đi gặp một người!

Đại Quân mỉm cười:

- Trần tráng sĩ được ai nhờ cậy vậy?

- Bạch Hồ Điệp!

Bạch Hồ Điệp là ai? Tìm mình có việc gì?

Đại Quân cười:

- Trần tráng sĩ có thể mời Bạch Hồ Điệp di giá đến đây không?

Trần Lang ra vẻ khó xử:

- Bạch Hồ Điệp đi đứng bất tiện, nên xin ba vị cảm phiền đi một chuyến!

- À! Đi ngay bây giờ ư?

- Càng sớm càng tốt!

- Vậy xin Trần tráng sĩ dẫn đường cho.

Mộng Thiên Nhạc ba người đi theo Trần Lang ra khỏi khách sạn, thi triển khinh công phóng đi trong màn đêm.

Chừng nửa giờ sau, Trần Lang đột nhiên dừng lại. Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên hỏi:

- Trần huynh, đến rồi ư?

Đại Quân cảnh giác quét mắt nhìn quanh, bốn bề hoang vắng, trong vòng một dặm hoàn toàn không có ánh đèn, nàng nhẹ chau mày, đưa mắt nhìn Trần Lang.

Chỉ thấy Trần Lang ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nói:

- Chúng ta đã bị theo dõi!

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên:

- Trần huynh sao biết vậy?

Thì ra từ lúc rời khỏi khách sạn đến giờ, Mộng Thiên Nhạc ba người không hề phát hiện có người theo dõi.

Trần Lang trầm giọng:

- Không sai, chúng ta đã bị theo dõi, người đó hành tung bí ẩn như là bóng ma, khi nãy y đứng trong bóng cây bên lề đường phía trước kia, nhưng chỉ chớp mắt đã biến mất.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Có lẽ Trần huynh quá mẫn cảm cũng nên!

Đoạn liền cất bước đi về phía một cây to cách khoảng mười mấy trượng, bỗng nghe chàng “ủa” một tiếng, tung mình lao thẳng đến chỗ tối dưới cây to kia.

Đại Quân và Tống Linh Huệ cũng liền phi thân theo sau, đồng thanh hỏi:

- Đã phát hiện gì ư?

Ngay khi ấy hai nàng cũng đã nhìn thấy một thi thể treo lủng lẳng bên dưới tán cây to kia.

Thi thể này hai mắt trợn to, lưỡi thè ra rất dài, trông hết sức ghê rợn.

Mộng Thiên Nhạc ba người sau khi nhìn rõ diện mạo của tử thi, bất giác kinh hoàng lùi sau ba bước, Mộng Thiên Nhạc bàng hoàng nói:

- Thật không ngờ Ngọc Nhan Thư Sinh lại sớm gặp bất trắc thế này!

Không sai, thi thể bị treo cổ đó chính là “Ngọc Nhan Thư Sinh” Long Ngạo Vân. Trương Kim Giác đã nói, người chết thứ nhì là Ngọc Nhan Thư Sinh, nhưng điều kinh hoàng là Long Ngạo Vân đã chết quá nhanh thế này.

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Ngọc Nhan Thư Sinh đã chết, chẳng rõ Tàn nhân kiếm của Trương Kim Giác sẽ nhắm vào ai tiếp theo?

Bỗng nghe Đại Quân khẽ “ủa” một tiếng, lướt tới gần tử thi mấy bước, xem kỹ một hồi, kinh ngạc nói:

- Không phải chết dưới tay Trương Kim Giác!

Mộng Thiên Nhạc sửng sốt:

- Vậy chứ chết dưới tay ai?

Đại Quân vẻ mặt nghiêm nghị:

- Trương Kim Giác cực kỳ căm hận Võ Lâm Thập Kiệt, qua thủ đoạn tàn bạo khi giết “Bát Kiếm Phi Sương” Trần Tam Thanh, Ngọc Nhan Thư Sinh tuyệt đối không thể chết mà thi thể nguyên vẹn thế này, nên có thể suy ra Long Ngạo Vân không phải chết bởi Tàn nhân kiếm của Trương Kim Giác.

Mộng Thiên Nhạc gật gù:

- Ngọc Nhan Thư Sinh mặt tím đen, toàn thân không một vết thương bên ngoài, vết thương chí mạng là sợi dây thép siết trên cổ, nhưng ai có bản lĩnh siêu tuyệt đến vậy, có thể treo Long Ngạo Vân lên cho đến chết thế này?

- Sư huynh có thể nhận ra vì sao chết không?

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu:

- Ngu huynh không tin Long Ngạo Vân đã chết bởi sợi dây thép trên cổ, ông ta là cao thủ bậc nhất võ lâm, ai có võ công cao đến mức có thể treo cổ ông ta?

Đại Quân lắc đầu:

- Vết thương chí mạng của Long Ngạo Vân không phải sợi dây thép, mà là bị trúng kịch độc, sau khi chết mới bị treo lên cây.

Mộng Thiên Nhạc tần ngần một hồi, cất bước tiến tới, giơ tay định bồng tử thi xuống xem kỹ, bỗng nghe Đại Quân đứng phía sau nói:

- Sư huynh, đừng chạm vào tử thi!

Mộng Thiên Nhạc giật mình, vội rụt tay về hỏi:

- Vì sao vậy?

- Trên tử thi đầy kịch độc, chỉ cần chạm vào bất kỳ chỗ nào cũng bị lây nhiễm.

Mộng Thiên Nhạc bán tín bán nghi quay lại nhìn Đại Quân:

- Chả lẽ chúng ta để cho thi thể người chết bị dãi nắng dầm sương sao?

- Chúng ta hãy dùng đao kiếm chặt đứt dây thép, thả thi thể xuống chôn, nhưng tuyệt đối không được chạm vào dù là y phục.

Mộng Thiên Nhạc bỗng ngoái lại, kinh ngạc kêu lên:

- Ủa, Trần Lang đâu rồi?

Thì ra Trần Lang đứng phía sau cách mấy trượng, lúc này đã biến mất chẳng rõ từ bao giờ.

Đại Quân chợt sinh nghi, vội nói:

- Sư huynh, rất có thể chúng ta đã bị mắc bẫy mai phục, hãy mau cảnh giác đề phòng…

Chưa dứt lời, Mộng Thiên Nhạc đã sửng sốt kêu lên:

- Tử thi treo! Đằng kia lại có một tử thi treo trên cây.

Thì ra lại có một tử thi treo lơ lửng trên một cây bạch dương cao khoảng bốn trượng, cách ba người bảy tám trượng, đang nhè nhẹ đung đưa theo gió.

Tống Linh Huệ kinh ngạc:

- Ủa, khi nãy chúng ta đã đứng ở đó, sao không phát hiện tử thi đó nhỉ?

Đại Quân biến sắc mặt:

- Có lẽ đó là Trần Lang, ba chúng ta tuyệt đối không được phân tán…

Nàng vừa nói vừa từ từ cất bước đi về phía cây bạch dương. Mộng Thiên Nhạc và Tống Linh Huệ không tin đó là thi thể của Trần Lang, cùng cất bước theo sau.

Khi nhìn rõ diện mạo của tử thi, ba người đều bất giác lạnh xương sống, hết sức kinh hoàng. Thật vậy, đó chính là Trần Lang, giống hệt như Long Ngạo Vân, bị treo bởi một sợi dây thép, mặt tím đen, lưỡi thè dài, hai mắt trợn trừng.

Khi phát hiện Trần Lang biến mất, ba người vốn nghĩ là y đã một mình rời khỏi hoặc có mưu đồ gì đó, thật không ngờ chỉ trong khoảnh khắc đã bị sát hại và treo thi thể lên trên cây mà ba người không hề hay biết.

Thủ đoạn giết người thần tốc và tàn bạo thế này, thật quá khủng khiếp, không sao tưởng tượng nổi.

Mộng Thiên Nhạc ba ngươi tuy chưa rõ thân phận và lai lịch của Trần Lang, nhưng biết y là người linh lợi và võ công cao cường, vậy mà lại bị hạ sát một cách dễ dàng và chỉ trong khoảnh khắc, thậm chí không rên được một tiếng.

Hung thủ cùng hung cực ác này thật ra là ai?

Thế là, ba người cơ hồ ngạt thở, ngưng thần giới bị hung thủ đó hiện thân đột kích.

Họ biết là hung thủ chưa rời khỏi, đang ở gần đây rình rập ba người, chờ cơ hội hạ độc thủ.

Bốn bề tĩnh lặng, bầu không khí ghê rợn gây cảm giác ngạt thở, càng lâu càng nghiêm trọng.

Mộng Thiên Nhạc không dằn nén được nữa, bỗng cất tiếng huýt dài, quát to:

- Hung thủ, ngươi ở đâu, mau ra đây cùng Mộng mỗ đại chiến ba trăm hiệp…

Tiếng quát của Mộng Thiên Nhạc như thể điên cuồng, chấn động không gian, hồi âm vang vọng.

- Hung thủ, còn chưa chịu ra hả? Có gan hãy ra đây, Tàn Khuyết Thư Sinh đang chờ ngươi lấy mạng đây…

Vừa dứt tiếng, một bóng người từ sau một cây tùng lướt ra, thân pháp nhanh khôn tả, lao thẳng vào Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc lúc này tuy bực tức đến mức như điên cuồng, nhưng bản năng tự vệ vẫn hết sức nhạy bén, tay trái một chưởng tức tốc bổ ra.

Đại Quân với Tống Linh Huệ tả hữu hỗ trợ, Tố Nữ Tàn Dương chưởng và Thái Ất cương khí cùng lúc tung ra, bổ thẳng vào bóng người đó.

Ba người cùng thi triển ba loại tuyệt học cái thế, hình thành một sức mạnh khủng khiếp, tiếng ầm ầm vang dội, gió xoáy cuồn cuộn, cát đá tung bay mù mịt.

Bóng người đó lẹ làng lách tránh sang bên, hạ xuống đất cách chừng bốn trượng, buông tiếng cười khằng khặc lạnh như gió dưới địa ngục, nói:

- Tam hợp thần công thật lợi hại, đã phá được một chiêu Khô Lâu sát thủ.

Dưới ánh sao đêm chỉ thấy một người áo đen đeo mặt nạ sọ người đứng giữa đường, cách hơn bốn trượng, ống tay áo phải bay phất phới, hai mắt xanh rờn như ma trơi hết sức ghê rợn.

Mộng Thiên Nhạc ổn định tâm thần, thấp giọng nói:

- Hắc Ma Vương đó ư?

Ba người mặc dù đã phỏng đoán Hắc Ma Vương là “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ, nhưng sự thật vẫn chưa có câu trả lời chính xác.

Nên Mộng Thiên Nhạc lại hỏi:

- Có phải “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ không?

- Hừ hừ hừ…

Hắc Ma Vương từ mũi hừ lên mấy tiếng khiến người nổi gai ốc, tay trái từ từ giơ lên tháo mặt nạ ra… mặt thật của Hắc Ma Vương sau cùng đã bộc lộ.

- Ồ! Quả nhiên là “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ!

Mộng Thiên Nhạc ba người lòng thầm reo lên, thế là bí mật về Hắc Ma Vương đã hoàn toàn phơi bày, khiến Mộng Thiên Nhạc giờ đây không còn cảm thấy khiếp sợ nữa.

Đại Quân khúc khích cười:

- Quả không ngoài dự đoán, Hắc Ma Vương đúng là Liễu Kỳ, nhưng có điều khó hiểu là vì sao các hạ lại giúp Trương Kim Giác giết người?

Hắc Ma Vương trầm giọng chậm rãi nói:

- Trương Kim Giác muốn giết Võ Lâm Thập Kiệt báo thù, mà bổn vương cũng phải giết chết họ mới được.

- Vì thù hận ư?

- Không phải thù hận, mà là tiền tài!

- Vì mỏ vàng chứ gì?

- Không sai, những ai can dự vào việc tranh giành mỏ vàng đều phải chết, chắc chắn như vậy!

- Nhưng Trương Kim Giác cũng đâu buông tha cho các hạ.

- Chỉ cần bổn vương giết chết một người trong Thập Kiệt là giảm đi một phần lực lượng tranh giành.

Vậy là mưu đồ của Hắc Ma Vương đã rõ, một Trương Kim Giác đã khó đối phó, lại còn có thêm Hắc Ma Vương, Võ Lâm Thập Kiệt càng khó thể thoát chết.

Đại Quân nói tiếp:

- Cho dù các hạ giúp Trương Kim Giác trừ diệt tất cả kẻ thù, nhưng sau cùng các hạ cũng bị Trương Kim Giác hạ sát.

Hắc Ma Vương cười bí ẩn:

- Trương Kim Giác tính thích cô độc, ngông cuồng tự đại, cả đời không có bằng hữu. Bằng ngược lại, có được nhiều cao thủ thân thiết, hẳn có thể trường tồn.

Đại Quân mỉm cười:

- Các hạ đã giết được bao nhiêu người trong Thập Kiệt rồi?

- Chỉ một Ngọc Nhan Thư Sinh này!

- Còn vị Trần Lang này, vì sao lại giết y?

- Phòng y dẫn mấy người đi gặp Bạch Hồ Điệp!

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc:

- Bạch Hồ Điệp là ai?

Hắc Ma Vương khẽ cười sắc lạnh, không trả lời.

Đại Quân thắc mắc hỏi:

- Động cơ của các hạ đêm nay chỉ nhằm ngăn phòng bọn này đi gặp Bạch Hồ Điệp ư?

Hắc Ma Vương cười khảy:

- Đã không thu dụng được, giết đi để trừ hậu hoạn.

Mộng Thiên Nhạc hừ một tiếng tức giận, quát:

- Liễu Kỳ, lão đã gây quá nhiều tội ác, giết người như rạ, hôm nay bọn này mà để cho lão sống rời khỏi đây hẳn sẽ hổ thẹn suốt đời, chuẩn bị chịu chết đi thôi.

Hắc Ma Vương cười lạnh tanh:

- Liễu Kỳ được trời ban cho thiên chức giết người, cả đời chỉ có giết người, tuyệt đối không bị người giết, các ngươi không tin hãy cứ thử xem!

- Hãy khoan!

Đại Quân dứt lời, lách người đứng cản trước mặt Mộng Thiên Nhạc, nói tiếp:

- Các hạ có thể cho biết Bạch Hồ Điệp là người như thế nào không?

Hắc Ma Vương lạnh lung:

- Hỏi đi!

- Bạch Hồ Điệp là nam hay nữ?

- Nữ! Danh tánh cũng như ngoại hiệu, là Bạch Hồ Điệp, tuổi chừng năm mươi lăm!

Đại Quân mỉm cười:

- Rất rõ rang và chi tiết. Nhưng theo Đại Quân được biết, trong giới võ lâm giang hồ không có nhân vật Bạch Hồ Điệp.

Hắc Ma Vương cười khảy:

- Đúng vậy, giới võ lâm không có cái tên Bạch Hồ Điệp, nhưng Võ Lâm Thập Kiệt và Trương Kim Giác đều biết cái tên đó. Nhất là Trương Kim Giác, y mà nghe đến tên Bạch Hồ Điệp, chắc chắn sẽ kinh hồn bạt vía.

Mộng Thiên Nhạc ba người nghe vậy đều hết sức sửng sốt, Đại Quân chau mày:

- Vì sao Trương Kim Giác khi nghe đến tên Bạch Hồ Điệp lại kinh hồn bạt vía?

Hắc Ma Vương sầm mặt:

- Ba mươi mấy năm trước, Trương Kim Giác đã gây ra một huyết án kinh hoàng, người bị hại chính là vợ nguyên phối của y.

Đại Quân sửng sốt:

- Vậy Bạch Hồ Điệp chính là phu nhân nguyên phối của Trương Kim Giác ư?

- Đúng vậy!

Đại Quân rợn người:

- Trương Kim Giác giết hại vợ mình, thật quá tàn ác, thật đáng ghê tởm.

Hắc Ma Vương cười khảy:

- Trương Kim Giác tính tình tàn bạo, giết người như rạ, giết một người thật ra chẳng có gì đáng kể, nhưng lúc y giết vợ, đó là lần đầu tiên trong đời, nên trong lòng y cảm thấy tột độ kinh hoàng.

- Các hạ có thể kể sơ lược về chuyện giết vợ của Trương Kim Giác không?

- Vào một đêm hồi ba mươi mấy năm trước, Trương Kim Giác bởi mê hoặc mỹ sắc của Hầu Lan Hương đã nhẫn tâm giết vợ, lúc ấy Bạch Hồ Điệp đang mang thai, bụng to chềnh ềnh, Trương Kim Giác táng tận lương tri, dùng kiếm chém đứt hai tay và hai chân Bạch Hồ Điệp. Bạch Hồ Điệp toàn thân bê bết máu, như thể một quả cầu tròn, nằm trên đất hết lời van xin Trương Kim Giác tha mạng, chờ sau khi sinh nở sẽ ngửa cổ chịu chết…

Đại Quân buột miệng:

- Trương Kim Giác có tha mạng bà ấy không?

- Không, Trương Kim Giác đã một kiếm đâm vào ngực…

Đại Quân sốt ruột:

- Về sau thế nào?

- Đó là câu chuyện giết vợ của Trương Kim Giác, về sau thế nào thì bổn vương không biết.

Mộng Thiên Nhạc xúc động:

- Câu chuyện đó có thật không?

Hắc Ma Vương giọng lạnh toát:

- Không tin, mấy người có thể hỏi Trương Kim Giác.

Mộng Thiên Nhạc thắc mắc:

- Vậy sao lại ngăn cản bọn này đi gặp Bạch Hồ Điệp?

- Vì lợi ích của bản thân, bổn vương chẳng thể không làm như vậy!

Đại Quân cười:

- Bạch Hồ Điệp có thật còn sống không?

- Đương nhiên còn sống!

- Cho dù Bạch Hồ Điệp còn sống, nhưng khi xưa bà ấy đã bị Trương Kim Giác chặt cụt hai tay hai chân, tứ chi tàn phế, vậy thì sao thể khiến cho Trương Kim Giác kinh hồn bạt vía?

- Thời gian có thể khiến một người bình thường trở thành một người siêu phàm, bản thân Trương Kim Giác chính là một ví dụ, huống chi một người lòng ngập oán thù phẫn hận như Bạch Hồ Điệp.

Đại Quân mỉm cười:

- Các hạ có biết Bạch Hồ Điệp hiện ở đâu không?

- Đương nhiên biết!

- Trần Lang là gì của Bạch Hồ Điệp vậy?

- Một bộc tùng đắc lực!

- Các hạ sát hại Trần Lang, không sợ Bạch Hồ Điệp tầm thù sao?

Hắc Ma Vương lặng thinh, thờ thẫn ngước mặt nhìn trời.

Đột nhiên, lão ta tái mặt, ánh mắt ngập đầy sát khí, nhìn chốt vào ba người, lạnh lung nói:

- Ba người làm việc cho Trương Kim Giác phải không?

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Hứ, bọn này đang định chính tay diệt trừ Trương Kim Giác đây!

- Tốt lắm, Trương Kim Giác đã đến, ba người liên thủ diệt trừ y đi!

Dứt lời, loáng cái Hắc Ma Vương đã mất dạng sau một cây to.

Mộng Thiên Nhạc định quát ngăn nhưng không kịp. Ngay khi ấy, một người áo xanh râu đen từ giữa đường cách mười mấy trượng chậm rãi đi đến, quả nhiên là Trương Kim Giác.

Trương Kim Giác trước tiên phát hiện thi thể của Ngọc Nhan Thư Sinh treo trên cây, lão ngước lên nhìn một hồi, rồi mới đi đến trước mặt Mộng Thiên Nhạc ba người, ngước nhìn thi thể của Trần Lang, vẻ mặt trơ khấc, nhạt giọng nói:

- Ai đã giết hai người đó?

Mộng Thiên Nhạc ba người không ngờ Trương Kim Giác lại có mặt tại đây lúc này, bất giác đứng thừ ra, giờ nghe hỏi mới bừng tỉnh.

Đại Quân đáp nhanh:

- Chúng vãn bối đang định thỉnh giáo lão tiền bối, có phải lão tiền bối đã sát hại Ngọc Nhan Thư Sinh không?

Trương Kim Giác bị hỏi ngược lại, cười khảy nói:

- Tiểu nha đầu thật khôn ranh!

Đại Quân mỉm cười:

- Lão tiền bối hôm trước có nói, Ngọc Nhan Thư Sinh là người bị giết thứ nhì, nên không khó nghĩ ra được Ngọc Nhan Thư Sinh chính là đã chết dưới tay lão tiền bối.

Trương Kim Giác giọng âm trầm:

- Đừng hòng đánh lừa lão phu, qua vẻ mặt của ba người, chắc chắn biết rõ hung thủ là ai!

Đại Quân cười bí ẩn:

- Lão tiền bối sao quả quyết như vậy?

Trương Kim Giác đưa tay chỉ tử thi của Trần Lang treo trên cây:

- Ba người đã theo kẻ chết kia đến đây, lão phu biết rất rõ.

Đại Quân kinh ngạc:

- Lão tiền bối sao biết?

- Lão phu đã thấy y theo dõi các vị ba ngày đêm!

- Hẳn là lão tiền bối cũng theo dõi chúng vãn bối phải không?

- Chỉ là đi cùng hướng, đâu thể nói là theo dõi.

Đại Quân đưa tay chỉ tử thi của Trần Lang:

- Lão tiền bối biết lai lịch của người đó không?

Trương Kim Giác thoáng biến sắc mặt:

- Ba người biết không?

Đại Quân lắc đầu:

- Chỉ biết danh tánh là Trần Lang, ngoài ra không biết gì cả.

Trương Kim Giác đanh giọng:

- Cô nương nói dối, lão phu không bao giờ để cho bất kỳ ai nói dối trước mặt lão phu.

Đại Quân bỗng thở dài não nuột:

- Chúng vãn bối tuyệt đối không dối gạt lão tiền bối, Trần Lang dẫn chúng vãn bối đến đây là để gặp một người.

- Gặp ai?

- Bạch Hồ Điệp!

Trương Kim Giác vừa nghe ba tiếng “Bạch Hồ Điệp”, liền tức tái mặt, thờ thẫn ngước mặt nhìn trời, một hồi sau mới hỏi:

- Ngoài vậy ra Trần Lang còn nói gì nữa không?

Đại Quân lắc đầu:

- Không! Bạch Hồ Điệp thật ra là người như thế nào, lão tiền bối hẳn là biết rõ.

Trương Kim Giác bối rối:

- Lão phu không biết!

Mộng Thiên Nhạc ba người thầm quan sát, đã tin lời Hắc Ma Vương về chuyện giữa Trương Kim Giác với Bạch Hồ Điệp.

Trương Kim Giác lại ngước nhìn thi thể của Trần Lang, bỗng buông tiếng cười sắc lạnh, lẩm bẩm:

- Lão phu không đời nào mắc bẫy của ngươi. Hắc hắc hắc, lão phu cũng am tường độc thuật, trò xoàng xĩnh này sao thể khiến lão phu mắc bẫy?

Hiển nhiên, Trương Kim Giác đã nhận ra trên tử thi của Trần Lang nhiễm đầy kịch độc vô hình.

Đại Quân vờ kinh ngạc:

- Lão tiền bối, hai tử thi này có nhiễm kịch độc ư?

- Đó là Hắc Ti Cổ của Tây Cương, một khi dính vào thân người, sau 24 giờ máu thịt khô queo, bị Hắc Ti Cổ ăn sạch, cực kỳ độc hại.

Đại Quân và Mộng Thiên Nhạc đã từng nghe về sự lợi hại của Hắc Ti Cổ, giờ nghe nói đều xanh mặt.

Đại Quân thở dài:

- Vậy là thi thể của Long Ngạo Vân và Trần Lang sau 24 giờ sẽ không còn xương thịt. Ôi, họ chết thê thảm quá!

Trương Kim Giác bỗng sầm mặt:

- Hắc Ti Cổ là loài độc vật cực kỳ lợi hại, ai có độc vật này là có thể giết người trong chớp mắt. Theo lão phu được biết, trong võ lâm hiện nay chỉ có mỗi Hắc Ma Vương là biết cách nuôi thả loài độc vật này, có phải hai người đó là do Hắc Ma Vương sát hại không?

Đại Quân sửng sốt thầm nghĩ:

- Trương Kim Giác thật lợi hại, suy luận quá là chính xác, giờ mình có nên nói thật với lão không nhỉ?

Đoạn cười khanh khách nói:

- Trương lão tiền bối đoán sai rồi, chúng vãn bối vốn định không cho lão tiền bối biết sự thật kẻo chuốc họa vào thân…

Nàng cố ý bỏ dở câu nói, Trương Kim Giác sốt ruột giục:

- Quỷ nha đầu chớ có vòng vo, nói mau đi!

Đại Quân mỉm cười:

- Người sát hại Long Ngạo Vân và Trần Lang chính là Bạch Hồ Điệp.

Trương Kim Giác tái mặt, lạnh lung quát:

- Láo! Bạch Hồ Điệp tướng mạo như thế nào?

- Bạch Hồ Điệp mà chúng vãn bối đã gặp khi nãy là một người đàn bà bịt mặt, tàn phế tứ chi, ngồi trong một chiếc kiệu do bốn tráng hán khỏe mạnh khiêng đi.

Đại Quân vừa nói vừa chú ý quan sát thần sắc của Trương Kim Giác, chỉ thấy lão mặt mày xám ngắt, thờ thẫn ngước mặt nhìn trời, vẻ mặt thay đổi liên hồi, chẳng rõ là căng thẳng hay kinh hoàng?

Sau cùng, Trương Kim Giác như nói trong mơ lẩm bẩm:

- Y thị còn sống thật ư?... Thương thế nặng như vậy… lại thêm bào thai bị chấn động… đã khiến sẩy thai… mà còn sống được sao?

Trương Kim Giác bỗng mắt rực lên hai luồng sáng lạnh rất ghê rợn, nhìn chốt vào mặt Đại Quân, lạnh lung nói:

- Cô nương nói có thật không?

Đại Quân điềm nhiên:

- Những gì chúng vãn bối trông thấy đã nói thật ra hết, sao phải dối gạt lão tiền bối chứ?

- Y thị đã rời khỏi đây bao lâu? Đi về hướng nào?

- Chừng nửa giờ, về hướng tây!

Trương Kim Giác nghe xong, lập tức tung mình, phóng đi về hướng tây.

Đại Quân đưa mắt nhìn theo đến khi Trương Kim Giác mất dạng, nhoẻn miệng cười ra vẻ thích thú.

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Chúng ta đã thề quyết trừ diệt Trương Kim Giác và Hắc Ma Vương, nhưng hai ma vương đó hôm nay đã tự đến trước mặt mà chúng ta không làm gì được, để cho họ vẫn tiếp tục nhởn nhơ song trên cõi đời. Ôi, thật quá nhục nhã, hèn nhát!

Đại Quân giọng nghiêm nghị:

- Hữu dũng vô mưu, không phải đại dũng. Cái dũng của thất phu rất dễ chuốc lấy họa sát thân, không thể tạo phúc chúng sinh, an bang định quốc. Giới võ lâm giang hồ tranh thắng bại không chỉ bằng vào võ công, mà phải kiêm cả trí lẫn dũng.

Đại Quân vừa dứt lời, bỗng từ dưới bóng một cây to ngoài mấy trượng vọng đến một tiếng nhẹ nhàng và hiền từ nói:

- Tiểu cô nương đó là ai vậy?

Tiếp theo là một tiếng già nua và thấp trầm nói:

- Cô nương ấy là Đại Quân, được Hầu Lan Hương nuôi dưỡng nên người, nay thì đã chia đường rẽ lối với Hầu Lan Hương rồi!

Mộng Thiên Nhạc ba người nghe vậy thảy đều sửng sốt, thì ra tiếng già nua đó dường như rất quen, nhưng nhất thời không nhận ra được là ai?

Mộng Thiên Nhạc trầm giọng hỏi:

- Ai đó?

Vừa dứt lời, bỗng từ trong bóng cây ngoài mấy trượng xuất hiện một chiếc kiệu nhỏ do hai người khiêng, chỉ thấy kiệu lướt đi như bay, loáng cái đã đến trước mặt ba người.

Trong khoảnh khắc ấy, Mộng Thiên Nhạc đã nhìn thấy rõ, thì ra hai người khiêng kiệu chính là “Ma Kiếm Thần Quân” Triệu Điện Thần và “Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo, đó thật là điều không sao tưởng tượng nổi.

Mộng Thiên Nhạc ba người tưởng mình hoa mắt, cùng nhắm mắt lại rồi mở trở ra, diện mạo của Triệu Điện Thần và Doãn Thiên Thảo không hề đổi khác, hiển nhiên đây là sự thật, không phải trong mơ.

Đại Quân kinh ngạc đưa mắt nhìn chiếc kiệu…

Một người phụ nữ ngồi trong kiệu có vẻ rất bình thản, chiếc áo trắng vừa to vừa rộng cơ hồ phủ trùm cả thân người, không nhìn thấy hai tay và hai chân, mặt cũng phủ lụa trắng, nếu không nhờ mái tóc dài phủ vai và tiếng nói vừa rồi, thật khó phân biệt được là nam hay nữ.

Đại Quân nghĩ nhanh, đã đoán ra được lai lịch người phụ nữ này, khi nãy nàng đã bịa đặt nói dối Trương Kim Giác, thật không ngờ lại là sự thật, Bạch Hồ Điệp quả đúng là ngồi trong kiệu.

Mộng Thiên Nhạc nhìn thấy Triệu Điện Thần, lòng mừng khôn xiết, buột miệng reo lên:

- Ồ! Triệu lão tiền bối, hai vị đến thật đúng lúc, vãn bối đang tìm lão tiền bối đây!

Triệu Điện Thần và Doãn Thiên Thảo vẫn khiêng kiệu trên vai.

Triệu Điện Thần chậm rãi nói:

- Các vị tìm lão phu chi vậy?

- Triệu bang chủ có biết Trương Kim Giác đang khắp nơi tìm kiếm Triệu bang chủ không?

Triệu Điện Thần vẻ mặt nghiêm nghị:

- Bọn lão phu cũng đang tìm Trương Kim Giác đây!

Mộng Thiên Nhạc thở dài áo não:

- “Bát Kiếm Phi Sương” Trần Tam Thanh đã gặp bất trắc…

Triệu Điện Thần tiếp lời:

- “Ngọc Nhan Thư Sinh” Long Ngạo Vân cũng đã quy tiên.

- Long Ngạo Vân không phải…

Mộng Thiên Nhạc nói đến đó, Đại Quân bỗng cười ngắt lời:

- Triệu bang chủ, Trương Kim Giác quá hung tàn, vô nhân đạo, lão ta còn sống ngày nào là nhân loại còn nguy khốn, chẳng hay Triệu bang chủ có ý định trừ khử ác ma đó không?

Triệu Điện Thần trầm giọng:

- Tội ác của Trương Kim Giác thật khiến thiên hạ công phẫn, giới võ lâm đã đồng thanh thảo phạt, những gì đã gặp đêm nay hẳn khiến các vị cảm nhận được bầu không khí khác lạ quanh đây mười dặm.

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên:

- À! Đúng rồi, những gì chúng vãn bối đã gặp đêm nay dường như có gì đó khác lạ.

- Quần hào võ lâm đã bàn tính, trước canh năm đêm nay phải trừ diệt Trương Kim Giác tại đây… Nhưng hiện tình thế có khác, Long Ngạo Vân và Trần Lang đã bị sát hại, qua tình trạng chết của hai người, tuyệt đối không phải do Trương Kim Giác gây ra…

Đại Quân cười khúc khích:

- Triệu bang chủ muốn hỏi điều ấy, đâu cần phải vòng vo như vậy!

- Vậy các vị hãy nói ra hung thủ đi!

Qua lời nói của Triệu Điện Thần, Mộng Thiên Nhạc ba người đã biết quanh đây trong vòng mười dặm sắp xảy ra một cuộc đại chiến, thật không ngờ việc tiểu trừ Trương Kim Giáp lại đến nhanh như vậy.

Đại Quân nói tiếp:

- Xin thứ cho tiểu nữ hiện chưa thể trả lời Triệu bang chủ, vì các nhân vật võ lâm mà chúng vãn bối đã gặp đêm nay đều hết sức bí ẩn, nên trước hết tiểu nữ muốn biết một điều, cuộc thảo phạt Trương Kim Giác đêm nay do ai chủ trì?

Triệu Điện Thần lạnh lung:

- Trần Lang không nói cho cô nương biết sao?

Đại Quân lắc đầu:

- Trần Lang chỉ nói là dẫn chúng vãn bối đi gặp một người.

- Đó chính là người trong kiệu này!

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên:

- Ủa, Bạch Hồ Điệp đây sao?

Người phụ nữ trong kiệu cất tiếng hiền từ chậm rãi nói:

- Không sai, bổn nhân chính là Bạch Hồ Điệp, cuộc thảo phạt Trương Kim Giác đêm nay là do bổn nhân chủ trì.

Đại Quân giờ đây đã hiểu hết mọi sự, nhưng hãy còn một điều thắc mắc, bèn mỉm cười nói:

- Nghe nói Trương Kim Giác với Bạch Hồ Điệp từng là phu thê, chẳng hay đó có phải sự thật không?

Bạch Hồ Điệp như hết sức xúc động, toàn thân run rẩy:

- Các vị đã biết lai lịch của bổn nhân, ai đã nói vậy?

- Chính là Hắc Ma Vương “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ, hung thủ đã sát hại Trần Lang và Ngọc Nhan Thư Sinh.

Bạch Hồ Điệp nghe xong, không tỏ vẻ gì khác lạ.

Nhưng “Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo cười gằn:

- Hừ! Lão phu đã biết trước là Liễu Kỳ không thể tin cậy, bề ngoài đồng ý liên thủ với chúng ta diệt trừ Trương Kim Giác, nhưng bên trong thì lại là tay sai của Trương Kim Giác.

Triệu Điện Thần cũng rầu rĩ thở dài nói:

- Một Trương Kim Giác đã khó ứng phó, giờ lại thêm một Liễu Kỳ, thật quá gay go.

Bạch Hồ Điệp như nắm chắc phần thắng, chậm rãi nói:

- Ân oán giữa Võ Lâm Thập Kiệt với Hầu Lan Hương, Trương Kim Giác, Hắc Ma Vương và bổn nhân hết sức phức tạp, không người nào muốn kẻ khác giành được chiến thắng mà sống còn, vì nhận ra tâm lý mâu thuẫn đó nên bổn nhân mới có thể liên kết với Hầu Lan Hương và Hắc Ma Vương đối phó với Trương Kim Giác. Cuộc chiến đêm nay nếu diệt trừ được Trương Kim Giác như ước muốn, hẳn mỗi chúng ta cũng phải trả giá rất đắt, những ai còn sống sau cuộc chiến cũng sẽ tìm giết lẫn nhau cho đến người cuối cùng.

Những lời này của Bạch Hồ Điệp hết sức thẳng thắn, họ chỉ có thể liên kết với nhau với mục đích lớn nhất là diệt trừ Trương Kim Giác trước.

Bạch Hồ Điệp chậm rãi nói tiếp:

- Do đó, bất kỳ ai chết, chúng ta cũng không cần bận tâm, mục đích duy nhất của chúng ta là hạ sát Trương Kim Giác mà thôi.

Tuyệt Trần Thần Y cười khảy:

- Chỉ sợ là chúng ta chưa hạ sát Trương Kim Giác đã tàn sát lẫn nhau, tất cả cùng chết.

Bạch Hồ Điệp chậm rãi nói tiếp:

- Doãn thần y nghi ngờ bổn nhân ngầm cấu kết với Hắc Ma Vương phải không?

Tuyệt Trần Thần Y lạnh lung:

- Ngọc Nhan Thư Sinh bị Hắc Ma Vương hạ sát, thật không khỏi khiến người lo ngại.

Bạch Hồ Điệp quay sang Triệu Điện Thần hỏi:

- Triệu bang chủ cũng có sự nghi ngờ như vậy phải không?

Triệu Điện Thần trầm giọng:

- Tôn giá đã nói rồi, oán thù giữa chúng ta vĩnh viễn không thể hóa giải, bây giờ vì lợi ích cá nhân chỉ có thể hợp tác với nhau, đồng tâm hiệp lực diệt trừ Trương Kim Giác, ngoài ra lão phu không còn màng đến gì khác nữa.

Bạch Hồ Điệp vẫn chậm rãi nói:

- Triệu bang chủ nhận định rất rõ ràng và thấu đáo về cục thế hiện nay, hẳn là sau cuộc chiến đêm nay, người duy nhất có thể sống còn chỉ mỗi mình Triệu bang chủ mà thôi.

Triệu Điện Thần ngước mặt nhìn trời, thở dài nói:

- Đã sắp canh tư, chúng ta có thể hành động rồi!

Vừa dứt lời, bỗng nghe mấy tiếng hú ghê rợn từ xa vọng đến, phá vỡ màn đêm tĩnh mịch.

Tiếng hú phía kia vừa dứt, phía khác lại có tiếng hú vang lên…

Trong thoáng chốc, tiếng hú vang lên cùng khắp, nối tiếp nhau liên hồi.

Bạch Hồ Điệp bỗng hạ lệnh:

- Trương Kim Giác đang ở phía tây nam cách ba dặm, chúng ta đuổi theo mau!

Vừa dứt lời, dưới sự khuân vác của Triệu Điện Thần và Doãn Thiên Thảo, chiếc kiệu nhỏ lăng không lướt đi.

Mộng Thiên Nhạc vội lớn tiếng nói:

- Bạch tiền bối khoan đi đã, chúng vãn bối sẵn sàng tham gia cuộc chiến trừ diệt Trương Kim Giác.

Tiếng nói hiền từ của Bạch Hồ Điệp từ trên không vọng lại:

- Vốn đã dặn Trần Lang mời ba vị tham gia, song vì thấy ba vị còn trẻ, tương lai còn dài, không nên can dự vào nhiệm vụ nguy hiểm đêm nay, hãy sớm rời khỏi đây, kẻo chuốc lấy họa sát thân, chớ nên đem mạng sống ra đùa, Trương Kim Giác sắp trở nên điên dại, gặp ai giết nấy, mau tránh đi thì hơn…

Tiếng nói rất rõ ràng, phảng phất trong không gian, sau cùng đã tan biến.

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn Đại Quân:

- Chúng ta chọn lựa thế nào?

Đại Quân không chút đắn đo:

- Bạch Hồ Điệp tiền bối nói rất phải, chúng ta lẩn tránh thì hơn!

Mộng Thiên Nhạc cười gượng:

- Ngu huynh thà chết cũng không bỏ qua phen náo nhiệt này!

Đại Quân băn khoăn:

- Bạch Hồ Điệp tiền bối đã nói, Trương Kim Giác sắp trở nên điện dại, mất hết lý trí, gặp ai cũng giết, liệu chúng ta có địch nổi Tàn nhân kiếm của lão ta không?

Mộng Thiên Nhạc kiên quyết:

- Trương Kim Giác tàn sát loài người, cả trời đất cũng căm phẫn, lẽ ra chúng ta đã phải diệt trừ ác ma đó từ lâu. Mộng Thiên Nhạc bất tài, không thể một mình trừ diệt lão ta, nhưng cũng đâu thể vì bảo toàn tính mạng bản thân mà lẩn tránh.

Trong lúc hai người tranh cãi, từng hồi tiếng rú thảm khốc từ xa vọng đến, trong đêm khuya như thể sói tru, hết sức ghê rợn.

Mộng Thiên Nhạc ba người biết cuộc chiến đã diễn ra, tiếng rú thảm khốc đó là do các nạn nhân bị Tàn nhân kiếm trong tay Trương Kim Giác đâm vào người, quá đau đớn phát ra.

Đại Quân van cầu:

- Sư huynh nên lo cho Huệ muội mới phải chứ!

Mộng Thiên Nhạc kiên quyết:

- Sư muội, hôm nay nếu ngu huynh không tham gia vào hàng ngũ thảo phạt Trương Kim Giác thì dù có sống cũng chẳng ý nghĩa gì, sư muội hãy cùng Linh Huệ rời khỏi đây, ngu huynh đi đây!

Đoạn liền quay người cất bước.

Đại Quân và Tống Linh Huệ vội đuổi theo gọi:

- Sư huynh khoan đi đã, muốn chết thì chúng ta chết chung với nhau.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Chúng ta chưa chắc chết dưới tay Trương Kim Giác!

Ba người thi triển khinh công phóng đi về phía tây.

Bầu trời không mây, sao khuya ngàn vạn, vùng thảo nguyên vốn tĩnh lặng và nên thơ dưới trời đêm, giờ đây trong tiếng gào rú thảm thiết đã trở thành một bãi chiến trường đẫm máu.

Trên thảo nguyên, bóng người chạy nhảy tán loạn, ánh đao kiếm lấp loáng, máu văng tung tóe, đầu người lăn lóc. Một lão nhân áo xanh như thể điên cuồng, tay cầm một thanh kiếm màu bạc sáng lóa, thấy người là đâm, bổ, chém… không ai tiếp nổi một chiêu nửa thức.

Một thế trận hình tam giác được bố trí trên một Ngọn đồi, cách chiến trường khoảng bốn mươi trượng.

Chính giữa là một chiếc kiệu nhỏ, đó là Bạch Hồ Điệp, Triệu Điện Thần và Doãn Thiên Thảo ba người một nhóm.

Bên cánh phải cũng là ba người, trên mặt mỗi người đều có đeo mặt nạ khô lâu, cùng cụt tay phải, chỉ còn một cánh tay trái, bên lưng đeo trường đao, nếu không phải thân hình cao thấp khác nhau, không ai nhận ra được họ là ba người.

Đó chính là lối ăn mặc của Hắc Ma Vương danh chấn giang hồ, sự xuất hiện của ba Hắc Ma Vương cùng một nơi hôm nay cũng đã phơi bày bí mật của Hắc Ma Vương “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ.

Thì ra Liễu Kỳ có hai trợ thủ, nên mỗi khi Liễu Kỳ xuất hiện với thân phận Độc Tý Tuyệt Đao thì một Hắc Ma Vương cùng lúc xuất hiện ở một nơi khác.

Bên cánh trái cũng là ba người, đó là Tổng giáo chủ Vô Ngã chân giáo – “Giang Nam Đệ Nhất Mỹ Nhân” Hầu Lan Hương, cùng hai trợ thủ đắc lực là Nhị giáo chủ và Hình Trọng Cửu.

Chín người này hình thành một thế trận hình tam giác trên đồi, họ lẳng lặng đứng xem cuộc chiến đẫm máu trên thảo nguyên.

Mộng Thiên Nhạc, Đại Quân và Tống Linh Huệ từ xa đã nhìn thấy rõ toàn bộ tình hình trên chiến trường, nên không lập tức tham gia, họ phi thân lên bên trái Ngọn đồi, nấp sau một tảng đá to theo hướng dẫn của Đại Quân.

Thốt nhiên, tiếng rú thảm khốc vang lên liên hồi, kinh tâm đởm phách…

Mộng Thiên Nhạc ba người chấn động tâm thần, cùng phóng mắt nhìn.

Chỉ thấy Trương Kim Giác đang thi triển một chiêu kiếm sát nhân không tiền tuyệt hậu, người cách mặt đất ba thước, tay vung Tàn nhân kiếm, cả người lẫn kiếm hóa thành một luồng sáng bạc, liệng vòng hệt như tia chớp.

Ba mươi mấy kiếm sĩ áo đen vây quanh đầu rơi máu phún, không một ai đượng cự nổi, không một ai sống sót, họ đều là giáo đồ của Vô Ngã chân giáo.

Hầu Lan Hương đêm nay đã suất lĩnh hơn trăm kiếm sĩ áo đen, chỉ trong một khắc ngắn ngủi đã toàn bộ táng mạng.

Sau khi kiếm sĩ áo đen cuối cùng ngã xuống, Trương Kim Giác ngẩng mặt cất tiếng cười dài cực kỳ ghê rợn, tay phải vung động Tàn nhân kiếm, như thể điên cuồng quát to:

- Bạch Hồ Điệp, lão phu đến giết ngươi đây…

Trong tiếng quát, Tàn nhân kiếm trong tay chĩa thẳng ra, từng bước tiến thẳng về phía ngọn đồi.

Bạch Hồ Điệp ngồi trong kiệu chậm rãi nói:

- Hắc Ma Vương, người của Vô Ngã chân giáo đã chết hết, giờ hãy xem bảy mươi hai Khô lâu binh của các hạ.

Người đứng giữa trong ba Hắc Ma Vương bên cánh phải khẽ cười nói:

- Trương Kim Giác muốn giết hết Khô lâu binh của bổn vương, đâu nhẹ nhàng như vậy.

Đoạn liền hạ lệnh:

- Gọi Khô lâu binh ra đây mau!

Hai người đứng bên Hắc Ma Vương lập tức ngẩng mặt cất tiếng hú, lảnh lói như thể sói tru trong đêm khuya, hết sức rùng rợn.

Ngay sau đó, vùng thảo nguyên hoang dã đột nhiên vang lên tiếng “da da…” hết sức quái dị, nhiều bóng đen từ bốn phương tám hướng xuất hiện, phóng đi như bay, trong thoáng chốc đã bao vây Trương Kim Giác vào giữa.

Đó là bảy mươi hai quái nhân thảy đều đeo mặt nạ có hình sọ người, tay trái cầm một lá cờ tam giác cũng có hình sọ người, tay phải là một cây trượng ngắn đầu sọ người chừng ba thước.

Đám Khô lâu binh này tay trái vẫy cờ, tay phải múa trượng, hai chân nhảy nhót, miệng kêu chíu chít, như là chiến binh Miêu Cương.

Trương Kim Giác ha hả cười vang, Tàn nhân kiếm trong tay vung lên, bổ vào một Khô lâu binh.

Một cuộc chiến kinh thiên động địa lại diễn ra. Quả nhiên đám Khô lâu binh này không dễ giết như bọn kiếm sĩ áo đen của Vô Ngã chân giáo, kiếm chiêu của Trương Kim Giác tuy cực kỳ hiểm độc, nhưng Khô lâu binh không một người thương vong.

Khô lâu binh như thể quỷ tốt chốn địa ngục, vừa nhảy vừa la hét, cứ tám người một tổ, điên cuồng lao vào tấn công Trương Kim Giác.

Trương Kim Giác sau khi vung ra mấy kiếm, chẳng những không giết được Khô lâu binh nào, trái lại còn bị bức lui mấy bước trước sức tấn công liên tục như vũ bão của đối phương.

Một tiếng quát như thể sấm rền, Trương Kim Giác lại thi triển phi kiếm thuật tột cùng lợi hại, kiếm như tia chớp quét ra.

Khô lâu binh tuy được huấn luyện đặc biệt, đao thương bất nhập, nhưng đối với kiếm pháp nội gia thượng thừa của Trương Kim Giác, vẫn chẳng khác nào như gỗ mục.

Tiếng rú ghê rợn còn hơn quỷ hú vang lên liên tục, chấn động trời đêm, tám Khô lâu binh bị chém ngang lưng thành hai khúc, máu phún xối xả.

Bạch Hồ Điệp hôm nay liên kết chúng cao thủ vây giết Trương Kim Giác, không hề sợ thương vong thảm trọng, chiến thuật biển người tàn bạo của họ với mục đích là bức bách Trương Kim Giác thi triển kiếm pháp nội gia thượng thừa hầu tiêu hao chân lực.

Do đó, chín người trên đồi vẫn bình thản dưỡng thần, lẳng lặng quan sát cuộc chiến.

Khô lâu binh lần lượt gục ngã, sau cùng thảy đều táng mạng dưới Tàn nhân kiếm của Trương Kim Giác.

Trương Kim Giác buông tiếng gầm vang, người vọt lên không, từ ngoài mười mấy trượng lao tới, hạ xuống trên đồi.

Lúc này, lão đầu tóc rối bời, toàn thân nhuốm máu, trừng mắt giận dữ nhìn chín người trên đồi, bỗng buông tiếng cười dài, quát:

- Liễu Kỳ, y thị là Bạch Hồ Điệp thật ư?

Liễu Kỳ giọng sắc lạnh:

- Đúng vậy, chính là Bạch Hồ Điệp, vợ kết tóc của lão. Trương Kim Giác, có lẽ lão không bao giờ ngờ đến, những người muốn giết lão đêm nay thảy đều là người mà lão kính yêu.

Trương Kim Giác cười gay gắt:

- Ba mươi ba năm trước lão phu bị Võ Lâm Thập Kiệt mưu hại, ba mươi ba năm sau cũng lại bị các ngươi vây sát một cách vô sỉ. Nhưng các ngươi nên biết, lão phu không bao giờ chết dưới tay các ngươi, thiên hạ “duy ngã độc tôn”…

Chưa dứt lời đã tung mình, lao thẳng về phía chiếc kiệu nhỏ.

Chiếc kiệu này vẫn khiêng trên vai Triệu Điện Thần và Doãn Thiên Thảo, không chút động đậy, Bạch Hồ Điệp trong kiệu cũng hề có động tĩnh gì.

Tốc độ phi thân của Trương Kim Giác nhanh khôn tả, thoáng chốc đã đến phía trên kiệu, Tàn nhân kiếm trong tay chĩa ra, nhắm ngay lụa trắng che mặt của Bạch Hồ Điệp khiêu tới.

Quần hào sớm đã chờ đợi hành động này của Trương Kim Giác.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Bạch Hồ Điệp khẽ quát:

- Kim Giác, lão chịu chết đi thôi!

Chiếc kiệu đột nhiên vang lên tiếng nổ liên hồi, vách kiệu vỡ nát bung ra tứ phía, nhiều trường kiếm sáng quắc từ trong chiếc áo to rộng của Bạch Hồ Điệp chĩa ra.

Ngay khi ấy, Triệu Điện Thần với Doãn Thiên Thảo, Hầu Lan Hương, Nhị giáo chủ, Hình Trọng Cửu, Liễu Kỳ và hai người khô lâu cũng cùng tuốt binh khí tấn công.

“Vút vút vút”… Chín cao thủ tuyệt thế võ lâm đã nghiên cứu ra chiêu “Ninh khả ngọc toái, bất khả ngõa toàn” (thà là ngọc nát, không là ngói lành) này giáp công, uy lực thật kinh khủng.

Trương Kim Giác võ học uyên bác, công lực thâm hậu, quần hào biết nếu không toàn lực tập kích như vậy, vĩnh viễn không thể diệt trừ được Trương Kim Giác. Tuy nhiên, nếu hợp kích bất thành, hậu quả vô cùng tai hại.

Trương Kim Giác không ngờ quần hào lại áp dụng chiến thuật hợp kích thế này, biết mình bị mắc bẫy, trong tiếng cười dài bi tráng, lão vung động Tàn nhân kiếm trong tay, tạo ra một vòng kiếm quang bảo vệ toàn thân và tung mình lên không.

Nào ngờ ngay khi ấy, Bạch Hồ Điệp khắp người đầy lưỡi kiếm cũng bay lên không đuổi theo.

Tiếng rú thảm, tiếng quát tháo, tiếng gầm thét…

Bóng người nhào lộn trên không, ánh đao kiếm vụt tắt…

Bạch Hồ Điệp ngồi trên đất cỏ, chiếc áo trắng như tuyết lúc này đầy lỗ kiếm, máu tươi bê bết.

Trương Kim Giác đứng cách Bạch Hồ Điệp chừng ba trượng, tay phải cầm chặt Tàn nhân kiếm, bốn vết thương trên ngực và lưng đang tuôn máu xối xả.

Trương Kim Giác mặt đầy kinh hoàng và bi phẫn, đứng ngây ra nhìn Bạch Hồ Điệp.

Thì ra lúc này khăn lụa che mặt của Bạch Hồ Điệp đã rơi mất, hiện ra một gương mặt trắng bệch, nhưng hết sức hiền thục và từ bi.

Cách đó không xa có ba người ngã xuống, đó là hai người khô lâu và Nhị giáo chủ.

Những người chưa ngã xuống dường như đều đã thọ thương, nhưng vẫn ngưng thần tụ khí sẵn sàng ứng chiến, đang trừng mắt giận dữ nhìn Trương Kim Giác.

Trương Kim Giác thớ thịt trên mặt co giật một hồi, đoạn khẽ nói:

- Quả nhiên là Hồ Điệp!

Bạch Hồ Điệp vẻ mặt vẫn bình thản:

- Kim Giác, hẳn lão không ngờ Bạch Hồ Điệp vẫn còn sống, và cũng không ngờ Bạch Hồ Điệp lại liên kết với kẻ thù của mình để hạ sát lão, và càng không ngờ là sau cùng lão cũng sắp chết dưới tay Bạch Hồ Điệp, đúng không? Tội ác của lão, bổn nhân không muốn kể rõ nữa, lão chuẩn bị chịu chết đi thôi.

Trương Kim Giác cười ghê rợn:

- Chết! Trương mỗ chưa đâu, mà dù phải chết, Trương mỗ cũng phải giết hết kẻ thù thì mới chết được.

Bỗng với giọng căm thù quát to:

- Hầu Lan Hương, dâm phụ vạn ác kia, lão phu giết ngươi trước!

Trương Kim Giác có sức chịu đựng thật phi phàm, tuy vừa rồi lão đã thọ trọng thương, song vẫn còn kiếm thuật trác tuyệt, một kiếm nhanh như tia chớp đâm thẳng vào Hầu Lan Hương.

Kiếm chiêu của Trương Kim Giác dường như không để cho đối phương có thể tránh né, Hầu Lan Hương cũng chẳng ngờ mình không sao tránh khỏi, “soẹt” một tiếng, lưỡi kiếm sắc bén đã xuyên vào ngực Hầu Lan Hương, “sột” một tiếng, Tàn nhân kiếm đã rút ra.

Hầu Lan Hương không ngoại lệ, rú lên một tiếng thảm khốc, máu từ nơi ngực phún ra.

Quần hào thấy vậy thảy đều sững sờ, họ không tin võ công cao tuyệt như Hầu Lan Hương mà không tiếp nổi một kiếm của Trương Kim Giác.

Trương Kim Giác xoay kiếm, nhắm ngay Tuyệt Trần Thần Y đâm tới và quát:

- Doãn Thiên Thảo, ngươi cũng nếm một kiếm của lão phu.

Trương Kim Giác kiếm chiêu xuất thủ, thật nhanh đến mức không sao tưởng tượng nổi.

Tuyệt Trần Thần Y hoảng kinh lùi sau tránh né, nhưng không kịp, lưỡi kiếm đã xuyên vào ngực, sự đau đớn khủng khiếp khiến lão rú lên một tiếng cực kỳ thảm khốc.

Triệu Điện Thần, Liễu Kỳ và Hình Trọng Cửu đứng bên không để cho Tàn nhân kiếm trong tay Trương Kim Giác tiếp tục quay sang ngực mình, cùng lao bổ vào Trương Kim Giác.

Chỉ kình, Ma kiếm và Tuyệt đao cùng vận hết công lực bình sinh, chia nhau công vào ba nơi yếu hại của Trương Kim Giác.

Trương Kim Giác như mãnh thú thọ thương, tay phải Tàn nhân kiếm chĩa thẳng ra, “vút” một tiếng khẽ, đâm thẳng vào ngực Hình Trọng Cửu.

Một tiếng rú như thể heo bị thọc huyết, Hình Trọng Cửu cũng đã táng mạng dưới Tàn nhân kiếm, tính đến lão là người thứ ba.

Nhưng cùng lúc đó, lưng và eo của Trương Kim Giác đã bị trúng kiếm và đao của Triệu Điện Thần và Liễu Kỳ.

Trương Kim Giác buông tiếng gầm vang giận dữ, hai vai lắc lư, giọng gay gắt nói:

- Liễu Kỳ, ngươi đã phản bội lão phu…

Tàn nhân kiếm rút ra từ người Hình Trọng Cửu, chuyển sang “Hắc Ma Vương” Liễu Kỳ.

Liễu Kỳ biết đây là đòn tấn công sinh tử, cười khảy nói:

- Trương Kim Giác, giờ Liễu mỗ cho ngươi biết, lúc Bạch Hồ Điệp bị ngươi sát hại, chính Liễu mỗ đã cứu giúp, lúc bấy giờ Bạch Hồ Điệp đã với cái giá một mỏ vàng thuê Liễu mỗ hạ sát ngươi. Liễu mỗ là một sát thủ chuyên nghiệp, sau khi nhận tiền tài là tuyệt đối không thất nghĩa, thất ước; nên ba mươi ba năm trước Liễu mỗ đã xúi giục Võ Lâm Thập Kiệt và Hầu Lan Hương mưu sát ngươi, mục đích chính là nhằm thực hiện lời hứa của Liễu mỗ đối với Bạch Hồ Điệp…

Trương Kim Giác vốn đã vung kiếm đâm ra, nghe vậy bỗng dừng lại, gằn giọng nói:

- Nói tiếp đi!

Liễu Kỳ cười ha hả:

- Khi xưa ngươi giết Bạch Hồ Điệp là do say mê Hầu Lan Hương, mà sở dĩ ngươi quen biết Hầu Lan Hương là do âm mưu của Võ Lâm Thập Kiệt. Vì vậy, việc Bạch Hồ Điệp bị ngươi sát hại, Võ Lâm Thập Kiệt cũng phải liên đới gánh chịu tội ác. Do đó, Bạch Hồ Điệp đã thề phải giết không chỉ ngươi mà còn cả Võ Lâm Thập Kiệt và Hầu Lan Hương, Liễu mỗ đã nhận lời, nên đã đạo diễn ra cuộc chém giết này trong giới võ lâm.

Mọi người nghe vậy, thảy đều đứng thừ ra, mối ân oán tình thù này thật quá phức tạp, quá ly kỳ.

Liễu Kỳ ngưng một hồi, nói tiếp:

- Những tội ác đó hoàn toàn là do Trương Kim Giác ngươi giết vợ mà ra, chẳng thể dung thứ, ngươi chịu chết đi thôi!

Liễu Kỳ tuyệt đao trong tay đã vung ra, nhanh như tia chớp…

Trương Kim Giác buông tiếng gầm vang, Tàn nhân kiếm quét ra nghinh tiếp…

Bạch Hồ Điệp đang ngồi trên đất cỏ bỗng quát to:

- Kim Giác, đừng giết Liễu Kỳ!

Đồng thời từ ngoài xa ba trượng hệt như một quả cầu bay nhanh đến.

Tuyệt đao của Liễu Kỳ đã chém ngang lưng Trương Kim Giác.

Tàn nhân kiếm của Trương Kim Giác đã xuyên vào ngực Liễu Kỳ.

Thân người tròn trịa của Bạch Hồ Điệp bám chặt trên lưng Trương Kim Giác, thì ra từ chỗ cụt hai tay và hai chân của Bạch Hồ Điệp đã vươn ra bốn lưỡi trường kiếm sắc bén, cắm vào bốn yếu huyệt trên người Trương Kim Giác.

Liễu Kỳ mặt co giật liên hồi, loạng choạng lùi sau ba bốn bước, não nề nói:

- Trương Kim Giác, kiếm của ngươi nhanh hơn đao của Liễu mỗ nửa mức…

Trương Kim Giác ngoái đầu lại, giọng run rẩy nói:

- Sau cùng Trương mỗ cũng chết dưới tay… Hồ Điệp, Trương mỗ chết… không oán hận…

Trương Kim Giác hai chân từ từ khuỵu xuống, ngã ra đất, trút hơi thở cuối cùng.

Bạch Hồ Điệp xoay người, bốn lưỡi kiếm rút khỏi thân người Trương Kim Giác, lao đến bên cạnh Liễu Kỳ, hối hả nói:

- Liễu Kỳ… Liễu Kỳ không được chết, các hạ còn chưa thực hiện điều giao kết thứ nhì.

Lúc này, Mộng Thiên Nhạc, Đại Quân và Tống Linh Huệ đã từ sau tảng đá đi đến.

Liễu Kỳ giọng yếu ớt:

- Kiếm của Trương Kim Giác có tẩm kịch độc… Điều giao kết thứ nhì phải chăng là tìm kiếm lệnh ái… Liễu mỗ đã tìm gặp rồi…

- Con gái của bổn nhân đâu? Nói mau đi, bổn nhân sẽ lập tức tiết lộ địa điểm mỏ vàng…

Liễu Kỳ hai mắt rợn ngược, gắng sức nói:

- Lệnh ái… là… là…là…

Chưa kịp nói ra danh tánh con gái của Bạch Hồ Điệp, Liễu Kỳ đã từ giã cõi đời.

Bạch Hồ Điệp bi thiết gào to:

- Nữ nhi hỡi… Nữ nhi ở đâu? Nữ nhi hỡi…Nữ nhi ở đâu?...

Tiếng gọi của bà nhỏ dần, sau cùng cũng nhắm mắt lìa đời.

“Ma Kiếm Thần Quân” Triệu Điện Thần buông tiếng thở dài xót xa, cảm khái nói:

- Thật không ngờ lão phu đúng là đã thoát khỏi trận hào kiếp này, bất hạnh nhất vẫn là hai vợ chồng Bạch Hồ Điệp và Trương Kim Giác.

Đại Quân thở dài não nuột:

- Giới võ lâm đã yên ổn, chúng ta hãy quy ẩn chốn sơn lâm đi thôi!

Bạn đang đọc Tàn khuyết thư sinh của Tiêu Sắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kilbabam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.