Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bán lão giai nhân tình càng đậm

Phiên bản Dịch · 1304 chữ

Hai người bèn vào một quán rượu cách đó mấy nhà, uống rượu nói chuyện vãn. Lát sau Tây Môn Khánh đứng dậy trả tiền rồi kéo Ứng Bá Tước đi loanh quanh giết thì giờ. Ở đời thật lắm chuyện tình cờ, mà có tình cờ thì mới có chuyện, cho nên thình lình Tây Môn Khánh trông thấy Kim Liên đang đứng trước cửa nhà. Kim Liên thấy Tây Môn Khánh nhìn mình bèn buông tấm mành cửa xuống rồi định qua vào nhà.

Nhưng Tây Môn Khánh đã đi sát tới nơi, tấm mành được buông vội xuống không ngờ lại đụng vào đầu Tây Môn Khánh. Kim Liên thấy vậy lúng túng không biết nói sao, chỉ đứng không lại mà mỉm cười Ứng Bá Tước nhận ra Kim Liên, cũng sững sờ không biết nói gì. Tây Môn Khánh lặng ngắm Kim Liên, thấy nàng quả là trang giai nhân tuyệt thế, mặt tươi như hoa, da mịn như phấn. Đôi má hồng hào, làn tóc đen dài buông xõa sau lưng, đôi mày cong vút lên như vành trăng, đôi mắt trong xanh gợn sóng, chiếc mũi xinh nhỏ càng làm tăng vẻ thanh tú của gương mặt, chiếc lưng ong nhỏ nhắn yêu kiều… Tây Môn Khánh còn đang say sưa thì Kim Liên đã thỏ thẻ:

Tôi lỡ tay, xin quan nhân tha lỗi cho. Tây Môn Khánh đưa tay xốc lại khăn trên đầu rồi đáp:

Thưa không sao, xin nương tử chớ bận lòng. Ứng Bá Tước thấy Tây Môn Khánh mê mẩn tâm thần trước Kim Liên, sợ giữa đường giữa sá khó coi, bèn kéo đi rồi kề tai nói nhỏ. Tây Môn Khánh mừng lắm, cùng Ứng Bá Tước tới thẳng nhà Vương bà. Vương bà đon đả:

Hôm nay sao quan nhân lại giáng lâm tới chốn nghèo hèn này vậy ? Tây Môn Khánh đáp:

Tôi nhờ Ứng nhị gia dẫn tới đây là có việc muốn nhờ bà ra tay giúp cho đấy. Vương bà cười:

Có gì mà quan nhân dạy quá lời như vậy ? Nói xong mời hai người ngồi rồi trót trà đem tới. Ứng Bá Tước nói:

Đại ca à, tấm mành buông trúng đầu đại ca hôm nay là điềm tốt đấy, việc này nhất định phải thành. Tây Môn Khánh cười rồi bảo Vương bà:

Xin bà ngồi xuống đây, cho tôi hỏi một chút. Người con gái ở ngay cạnh đây là ai vậy ? Vương bà cười đáp:

Ứng nhị gia đã hỏi tôi như vậy bao lần rồi, nay Đai quan nhân lại hỏi nữa. Nhưng hỏi mà làm gì ?

Cô ta là em gái của Diêm La Đại Vương, là con của Vương Đạo Tướng quân, và đã gái có chồng rồi.

Ứng Bá Tước khó chịu:

Tây Mồn Đại quan nhân và tôi tới đây là để nói chuyện đứng đắn, bà đừng nên đùa giỡn như thế.

Vương bà nghiêm nét mặt rồi bảo:

Đại quan nhân không biết gia đình đó hay sao ? Chồng cô bán bánh tại huyện này bao nhiêu năm nay rồi đó.

Tây Môn Khánh hỏi:

Tức là Từ Tam bán bánh tiêu phải không ?

Vương bà xua tay:

Không phải, Đại quan nhân thử đoán xem. Tây Môn Khánh nói:

Hay chồng nàng là Lý Tam ? Lý Tam cũng bán bánh. Vương bà lại xua tay:

Cũng không phải, Lý Tam thì ai chẳng biết.

Ứng Bá Tước nói:

Hay là Lưu tiểu nhị ? Vương bà lắc đầu cười:

‘ – Lại càng không phải nữa, xin đoán thêm coi. Tây Môn khánh nói:

Chúng tôi không đoán nổi đâu ?

Nếu thế thì để tôi nói vậy. Chồng nàng là Võ Đại lang, nghề bán bánh. Tây Môn Khánh giậm chân:

Có phải là Võ Đại mà ai cũng chê lùn xấu phải không ?

Đúng đó. Ứng Bá Tước than:

Thật khổ cho nàng biết bao, rõ là hạt ngọc để ngâu vầy. Vương bà cười:

Thì ông trời khéo bày trò éo le như vậy đó, chứ giai nhân sánh với tài tử, anh hùng sánh với thuyền quyên thì còn nói chuyện gì nữa. Tây Môn Khánh hỏi:

Tiền trà nước bao nhiêu đây ? Vương bà gạt đi:

Ôi dào, có đáng bao nhiêu, cứ để đó rồi hôm nào tính cũng được.

Ứng Bá Tước hỏi:

– Vương Triều con trai bà đi đâu rồi ? Vương bà đáp:

Nó từ nhỏ cứ ở nhà, hôm nay mới theo một người khách ở vùng Giang Hoài, bây giờ thì nó đi rồi.

Tây Môn Khánh bảo:

Sao không cho nó đến ở với tôi? Nó coi bộ cũng lanh lợi lắm. Vương bà nói:

Nếu được Đại quan nhân nâng đỡ cho thì còn nói gì. Tây Môn Khánh bảo:

Thôi được, cứ để nó về rồi tính. Nói xong đứng dậy cảm ơn rồi bước ra. Ứng Bá Tước theo sau. Ra tới đường, Ứng Bá Tước bảo:

Bây giờ thì sao ? Tôi đã tìm đúng người trong mộng cho đại ca rồi đó, từ nay đại ca nên nhờ Vương bà lo liệu. Hôm nay thì đại ca cho tôi về nhà trước, Tạ Hy Đại đang chờ tôi ở nhà để lo một việc. Tây Môn Khánh hỏi:

Tạ Hy Đại chờ, tức là sắp đi đánh bạc chứ gì ? Ứng Bá Tước nói:

Đâu phải, chuyện làm ăn đàng hoàng mà. Nói xong chia tay mà về. Tây Môn Khánh nghĩ ngợi giây lát rồi quay trở lại đứng trước cửa nhà Vương bà, nhìn xéo sang nhà Võ Đại. Vương bà biết nhưng cứ lờ đi, sau sợ bất tiện bèn chạy ra cười hỏi:

Kìa, Đại quan nhân chưa về sao ? Xin mời vào ăn cái gì cho đỡ đói, có canh ngon lắm. Tây Môn Khánh bước vào bảo:

Cũng được, canh chua chua một chút thì ngon.

Nói xong ngồi xuống. Vương bà vào múc canh đem ra. Tây Môn Khánh nhìn qua rồi bảo:

Bà nấu canh ngon lắm, trong nhà còn nhiều không ? Vương bà đáp:

Tôi ngần nầy tuổi, một đời chuyên nghề mai mối, nên cũng đã tác thành cho người ta nhiều rồi.

Tây Môn Khánh cười bảo:

Tôi hỏi bà là canh còn nhiều không thì bà lại trả lời đã làm mối nhiều rồi, thật là ông nói gà, bà nói vịt.

Vương bà cười:

À, canh thì còn nhiều, mà mai mối thì cũng còn nhiều. Tây Môn Khánh bảo:

Nếu vậy thì tôi nhờ bà làm mối cho tôi một người được không ? Nếu việc xong xuôi thì tôi xin tạ Ơn xứng đáng.

Vương bà giả vờ:

Chết, Đại quan nhân nói đùa hay sao ? Tôi làm mối cho Đại quan nhân để cho Đại nương ở nhà chửi tôi à, lúc đó thì tôi còn mặt mũi nào.

Tây Môn Khánh nói:

Đại nương nhà tôi tính tình cao thượng, hiền hậu, hiện trạng nhà cũng có mấy người thiếp, nhưng chẳng có người thật sự vừa ý tôi. Nếu bà đã giỏi mai mối thì xin giúp tôi một phen, có thể tới nhà tôi nói chuyện cũng được.

Vương bà nói:

Hôm trước có một người xứng đáng lắm, nhưng không biết Đại quan nhân có ưng không.

Tây Môn Khánh nói:

Người nào vậy ? Nếu quả là tuyệt đẹp mà việc thành thì tôi xin hậu tạ xứng đáng. Vương bà nói:

Cô ta tài sắc vẹn toàn, chỉ phải cái hơi lớn tuổi một chút. Tây Môn Khánh bảo:

Người xưa thường nói “bán lão giai nhân tình càng đậm”, có lớn một vài tuổi cũng chẳng sao.

Bạn đang đọc Tân Kim Bình Mai của Dâm Tà Lão Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 198X
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.