Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trà là gợi chuyện, rượu là ông mai

Phiên bản Dịch · 721 chữ

Đại quan nhân đây là Tây Môn Đại quan nhân, một cự phú trong huyện này, Huyện quan vẫn thường cùng Đại quan đây giao hảo thân mật lắm. Đại quan nhân đây quả là tiền muôn bạc vạn, lai có cửa hiệu dược phẩm lớn nhất trong huyện. Nhà cửa thì ôi thôi vàng bạc châu báu chất đầy. Vị Đại nương của Đại quan nhân đây cũng là do tôi làm mối, đó là tiểu thư của gia đình Ngô Thiên hộ. Đại nương quả là một người hiền đức đảm đang.

Đoạn quay sang hỏi Tây Môn Khánh:

Sao hồi này không thấy Đại quan nhân tới đây uống trà.

Trong nhà cũng nhiều chuyện bận rộn, vả lại tiện nữ ở nhà cũng có người tới hỏi. Do đó cũng không được rảnh.

Vương bà nói:

Đại thư ở nhà đã hứa hôn với gia đình nào vậy ? Sao không để tôi làm mối cho ? Tây Môn Khánh nói:

Chúng tôi đã thuận gả tiện nữ về làm dâu của Dương Đề đốc, chỉ huy Thập bát vạn cấm quân của Đông Kinh. Người con trai tên Kính T ế, mới mười bảy tuổi, cũng hãy còn đi học. Sở dĩ không dám nhờ tới ma ma là vì trong gia đình chúng tôi đã có Văn tẩu nhi và Tiết tẩu nhi đứng ra lo giùm, tuy nhiên nếu ma ma chịu giúp thêm vào thì để tôi về nhà dọn tiệc rượu mời ma ma tới. Vương bà cười:

Nói là nói vậy mà thôi chứ chuyện đã xong rồi thì còn cần đến tôi làm gì, bây giờ tôi chỉ còn đợi đến ngày đám cưới của Đại thư thì tới uống chén rượu mừng nói câu chúc tụng mà thôi.

Hai người nói thêm vài câu chuyện nữa, trong khi đó Kim Liên vẫn tiếp tục may áo. Vương bà vào trong đem ra hai chung trà bốc khói, một cho Tây Môn Khánh, một cho Kim Liên rồi bảo. – Nương tử à, xin dùng với quan nhân đây một chén trà cho vui.

Nói xong liếc nhìn Kim Liên rồi lại nhìn Tây Môn Khánh mà giơ bàn tay lên. Tây Môn Khánh ngầm hiểu là việc đã năm phần thành công. Thật đúng với câu ‘trà là gợi chuyện, rượu là ông mai”. Sau khi khoa trương Tây Môn Khánh một hồi. Vương bà nói:

Nếu Đại quan nhân không tới đây thì già cũng chẳng bỏ nhà mà đi mời được. Nay Đại quan nhân tới thật là đúng lúc, thế mới biết miếng ăn miếng uống cũng là duyên tiền định. Tục ngữ có nói “một người khách không làm phiền tới hai người chủ, vậy mà Đại quan nhân đây thì bỏ tiền ra mua lụa cho tôi, còn nương tử đây thì nhọc công may áo cho tôi, một bên có của một bên có công, cả hai đều là người ơn của tôi cả, thật là một mình tôi mà một lúc làm phiền tới hai người. Hôm nay chẳng gì cũng là gặp gỡ vui vẻ, tôi đề nghị là Đại quan nhân nên bỏ tiền ra để tôi mua rượu thịt về làm tiệc mời nương tử đây cùng dự cho vui.

Đại quan nhân tính sao ? Tây Môn Khánh đáp:

Tôi quả là vụng về, không nghĩ tới điều đó, tiền bạc thì có sẵn đây. Nói xong móc hầu bao lấy ra một lạng bạc đưa cho Vương bà. Kim liên thấy vậy vội lắc đầu bảo:

Chết! Tôi không dám vậy đâu. Tuỵ nói vậy nhưng vẫn ngồi yên, tay mân mê tấm áo may dở. Vương bà thấy vậy yên bụng lắm, bèn cầm tiền mà bảo:

Thôi dể tôi đi mua bán cho sớm nhé, phiền nương tử ở nhà tiếp Đại quan nhân đây giùm tôi.

Vừa nói vừa bước từ từ ra phía cửa nhưng không quên theo dõi phản ứng của Kim

Liên. Kim Liên thấy Vương bà đi bèn nói:

Ma ma à, trời cũng trưa rồi xin cho tôi về. Tuy miệng nói vậy nhưng vẫn ngồi yên, tiếp tục may áo. Vương bà đi thẳng ra cửa, khóa trái cửa lại, rồi đứng ngoài cửa theo dõi tình hình.

Bạn đang đọc Tân Kim Bình Mai của Dâm Tà Lão Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 198X
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.