Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết chiến

Tiểu thuyết gốc · 2030 chữ

Vũ Tân, công dân Vạn Xuân đầu tiên xuất thân từ thổ dân bản địa, nay đã mang quân hàm thiếu úy, chỉ huy một trung đội thám báo, nhiệm vụ chính là dò đường, do thám tình hình. Cuộc đời bước sang một trang mới từ khi gia nhập Vạn Xuân, không còn phải lo cảnh đói rét lạnh lẽo, áp bức bóc lột nữa, hiện tại hắn cơm no áo ấm, lương cao, vợ đẹp, con khôn, à, hắn đã cưới được một cô vợ xinh xắn, vừa mới mang thai, ở trong căn phòng sạch sẽ, thoải mái. Cuộc sống như trong một giấc mộng thần tiên. Nghĩ đến người vợ hiền huệ đang đợi ở nhà, hắn không tự giác nhoẻn môi cười.

Lúc này đây, Vũ Tân mang theo một tiểu đội thám báo tinh nhuệ, phi ngựa thẳng đến phía quân liên hợp các vương quốc, bộ lạc, xa xa đã thấy những dãy lều trại xiêu vẹo, các dũng sĩ ngồi vờn quanh bếp lửa nấu nướng hay tán phét.

Thấy đội kỵ binh của Vũ Tân tiến đến, tất cả cuống cuồng cầm lấy vũ khí, tụ lại với nhau, cảnh giác nhìn. Vũ Tân thúc ngựa đến, cách khoảng 20m, một khoảng cách an toàn để không bị phi tiêu độc thổi trúng, hét lớn bằng tiếng thổ dân.

“Ta là người Vạn Xuân, những người vượt biển đến, muốn gặp thủ lĩnh của các ngươi, có việc gấp.”

Đám dũng sĩ xôn xao, bô bô bác bác nhưng có vẻ không ai hiểu Vũ Tân nói gì. Hắn đành phải hét to lại lần nữa, mãi lúc nãy, một tên dũng sĩ đen thui đẩy đám người ra, tiến đến hét bằng thứ giọng ngồ ngộ.

“Mày là ai, cũng là người vùng Mali hả, có chuyện gì mà đòi gặp thủ lĩnh.”

“Gọi thủ lĩnh ra, tao đại diện cho những người vượt biển đến, có chuyện cần nói.”

“Được, đợi đấy, tao cho người đi gọi.” Nói rồi hắn ra hiệu cho mấy tên cùng chạy đi gọi các thủ lĩnh cùng tư tế.

Vũ Tân cùng đồng đội vẫn ngồi trên ngựa, không có ý định xuống dưới nói chuyện, tay vẫn lăm lăm vũ khí, sẵn sàng chiến bất kỳ lúc nào. Đám dũng sĩ thì vẫn bô bô nói cuyện chỉ trỏ, bàn tán về quần áo, vũ khí trang bị của nhóm Vũ Tân, rồi cả về ngựa, thứ động vật kỳ lạ, không to như trâu rừng nhưng nhìn rất uy phong.

Một lúc sau, một đoàn người từ sâu trong khu trại đi ra, đám này dễ đến cả trăm người, giáp trụ đầy đủ nhưng hoa hòe hoa hoẹt, đủ mọi xuất xứ, một vài gã đầu còn đội những chiếc mũ lông chim, đầy màu sắc, trên người đeo đủ thứ trang sức, đá quý. Một gã mặc giáp sắt rỉ bước ra, ghen tị nhìn áo giáp mới tinh của Vũ Tân, cất cao giọng hỏi.

“Thằng kia, nghe giọng và nhìn dáng thì mày chắc là người của bộ lạc nào đó ở Mali, sao mày tự xưng là người của bọn vượt biển đến, mày đến đây làm gì, xin tha ư, hahahaha” nói xong hắn ta tự cười ngạo nghễ, đám xung quanh cũng vậy, chúng cảm thấy 2 vạn võ sĩ là một lực lượng không tưởng, bất khả chiến bại, có thể đánh bại mọi kẻ thù.

“Hừ, tao hiện giờ đã là người Vạn Xuân, chính là người vượt biển đến như chúng mày nói. Tao đến đây để truyền lệnh, hẹn chúng mày 3 ngày sau quyết chiến ở bình nguyên Mali, cách chỗ này 2 ngày đường. Quyết một trận tử chiến, xem ai là chủ nhân thật sự của vùng đất này.”

“Hừ, không biết tự lượng sức, bọn tao sẽ đè bẹp xé nát tụi bay, ninh đầy tụi bay xuống làm cốc uống nước. 3 ngày sau, đợi chết đi.” Tên này quát lớn, bọn xung quanh cũng hô theo, hắm hè, hung thần ác sát.

“3 ngày sau gặp lại, lúc đó đừng có chạy.” Vũ Tân khinh bỉ lại một câu rồi quay ngựa đi, không dài dòng, nhiệm vụ của hắn cũng chỉ là đặt lịch hẹn thôi mà. Phía sau, bọn thủ lĩnh, tư tế cùng dũng sĩ ngao ngao kêu lớn.

………

3 ngày thoáng cái đã qua đi, đã đến thời thời điểm của cuộc quyết chiến. Trên bình nguyên rộng rãi, sương mù vừa mới tan đi, từ phía cánh rừng, hàng trăm hàng ngàn thổ dân ùa ra, đây là những dũng sĩ đến từ các bộ lạc và vương quốc trên khắp Tân đảo, hội hợp lại để đánh tan, tiêu diệt nhóm người vượt biển đến, những kẻ đang chiếm đất đai, cướp đoạt quyền lợi của họ.

Từng nhóm từng nhóm người bước ra khỏi khu rừng, tay cầm đủ loại vũ khí từ gậy gỗ, giáo nhọn, rìu đá, cũng có cả kiếm đồng, gươm sắt,…đủ thứ cũ khí trên đời. Họ không hàng, không lối, tụ tập theo các nhóm bộ lạc, ít thì chục người, đông thì hàng trăm. Quần áo cũng không thống nhất tương đồng, đeo đủ lại lông chim, đá quý, nghèo quá không có gì đeo thì ở trần, dáng người thấp bé nhưng rắn chắc, nước da đen bóng, đầy sẹo dữ tợn. Đây chính là những dũng sĩ mạnh mẽ nhất Tân đảo, một đội quân lớn nhất trong lịch sử Tân đảo từ trước tới nay.

Phía đối diện, hàng nghìn binh sĩ Vạn Xuân đã đợi ở đó từ bao giờ, không nói năng, cười đùa, tay nắm chặt vũ khí, mắt nhìn đăm đăm về phía bên kia. Hàng ngũ chỉnh tề, quân dung ngay ngắn, giáp mũ đầy đủ, ánh lên khi những tia nắng ban mai chiếu tới. Cả trận địa chỉ có tiếng hít thở thô dốc đầy hưng phấn, tiếng ngựa hí, gõ móng, cùng tiếng chiến kỳ bay phần phật trước gió. Chiến kỳ là lá cờ đỏ sao vàng quen thuộc, cũng là quốc kỳ của Vạn Xuân hiện tại. Lá cờ đỏ sao vàng bay trước gió, đại diện cho dòng máu nóng, lòng tin quyết thắng, ước vọng về tương lai tốt đẹp của cả dân tộc.

30 phút trôi qua, có vẻ như tất cả các dũng sĩ đều đến đủ.

“TÙ…..TÙ…TÙUUUUU…”

“HÚUUUU…..Ô… A…Ô…A….Ô….A…..TÙ UUUUUUUU”

Sau ba tiếng tù và dài. Hàng loạt thứ tiếng la hét kỳ lạ, tiếng tù và ốc, tiếng kèn từ phía thổ dân vang lên, đám dũng sĩ nghe được hiệu lệnh, hú lên đầy hoang dại thiện sự hung hãn, thú tính cũng như sự dũng cảm của mình rồi từ từ tiến đến phía quân Vạn Xuân.

“TÙ UUUUUUUUUUUU” “RẦM…RẦMMMM….” Bên quân Việt cũng không yếu thế, lập tức tiếng trống trận, tiếng tù và vang lên. Toàn bộ đại quân lù lù như tượng đá nay sống dậy.

“ĐI ĐỀU. BƯỚC.” Các sĩ quan lập tức hạ lệnh.

“GIỮ VỮNG ĐỘI HÌNH” Tiếng la hết lần này đến lần khác vang lên. Đội hình quân Vạn Xuân từ từ tiến lên. Trung tâm đội hình là quân chính quy, hai bên cánh là dân binh hỗ trợ, phía sau cùng là kỵ binh, đây là lực lượng mới được thành lập, huấn luyện chưa thực kỹ càng và cũng hết sức quý giá do mua ngựa khó nên không tung ra ngay lập tức.

Khoảng cách giữa hai quân ngắn dần, ngắn dân, còn cách khoảng 300m, quân Việt bỗng dừng lại.

“Cung thủ chuẩn bị! Nỏ thủ sẵn sàng.”

Hiệu lệnh vừa ra, các cung thủ xuất thân từ thợ săn ngay lập tức lắp tên, đợi lệnh. Phía sau họ, các nỏ thủ cũng đã lên dây nạp tên đạn.

Tầm bắn của cung Đại Việt dưới thời Trần là 105m, có thứ cung thần tý tầm bắn hiệu quả xa hơn nhưng quân Đại Hải không trang bị, do hắn chỉ nghe qua trong Binh thư yếu lược, hắn không biết đó là gì, không có, cũng không biết làm, bộ hạ phía dưới cũng không rõ, có thể là cách gọi khác của nỏ ư?

Cung nỏ có thể nói là một trong những thế mạnh của Đại Việt, sử Nguyên có chép lính Việt giỏi về cung thuật, tên thường được tẩm độc. Đại Hải áp dụng triệt để những kinh nghiệm quý báu của cha ông, tên đều được tẩm độc, khi hỏa khí chưa được phổ biến thì cung nỏ là thứ vũ khí tầm xa không thể thiếu được, cung thủ muốn luyện giỏi thì tốn nhiều thời gian, nỏ thì ngắn hơn nên quân Vạn Xuân có số lượng lớn nỏ thủ. Nỏ đã xuất hiện từ rất lâu ở Việt Nam, từ truyền thuyết nỏ thần An Dương Vương, nỏ liên châu,…nhưng đều đã thất truyền, đến thế kỷ 19 Việt Nam vẫn sử dụng nỏ, đặc biệt là đồng bào Tây Nguyên, nỏ có tầm bắn xa, lực xuyên mạnh hơn cung tên bình thường, hiện tại quân đội Đại Việt cũng được trang bị. Quân Vạn Xuân trang bị nhiều hơn nữa, không phải thứ nỏ Đường đương thời mà là nỏ đã qua cải tiến, có phần giống nỏ phương Tây, dễ nạp tên hơn, tầm bắn và lực xuyên giáp cao hơn.

“GIỮ VỮNG ĐỘI HÌNH. CUNG THỦ CHUẨN BỊ.” Thế cục căng như dây đàn, quân thổ dân càng ngày càng đến gần, đến khi những tên chiến binh đầu tiên cách đội hình 100m

“BẮN!!!!!”

Lệnh vừa ra, hàng cung thủ đầu tiên lập tức buông tay, tên được bắn thả cầu vồng, bay lên cao rồi đổ xuống như mưa lên đầu quân địch.

«NỎ BINH. BẮN ! » Ngay lập tức, cung thủ hàng đầu tiên cúi xuống nạp tên, phía sau nỏ thủ đứng thẳng, giơ nỏ bắn về phía kẻ thù.

“HÀNG 2. BẮN.” Hàng phía trước lui về sau nạp tên, hàng sau lên thế chỗ, ngắm rồi bắn.

Cứ thế sau 3 lượt tên, cung thủ, nỏ thủ lui về phía sau qua các khe hở giữa đội hình, nghỉ ngơi đợi tiếp tục tham chiến. Ngay khi cung thủ cuối cùng rút về, đội hình lập tức sáp lại nhau, vai kề vai, cứng như rồi đồng vách sắt.

Các chiến binh bản địa tiến đến 100m lập tức đón lấy cơn mưa tên từ phía quân Việt, người chết như ngả dạ, tên đen che kín bầu trời cứ như thế đổ ập xuống, không giáp, không mũ, họ cứ thế để những mũi tên vô tình của quân Việt lấy mất tính mạng, kẻ nào không bị bắn chết ngay thì cũng bị ghim dăm ba mũi tên, đau đớn vô cùng, lăn lộn đầy đất, chưa chết vì mất máu thì chẳng mấy chốc là sùi bọt mép chết vì trúng độc.

Đà tiến của đám chiến binh khựng lại, may thay chúng có khiên, những tấm khiên đơn giản nhưng có còn hơn không, phần nào làm giảm thương vong từ tên đạn của quân Việt. Cơn mưa tên từ quân Việt đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ chốc lát đã ngừng lại. Nhìn đấy đất xác chết, kẻ dũng cảm nhất cũng cảm thấy run sợ, có những tên bị bắn, ghim đầy như nhím, tên khác thì may mắn hơn, một mũi trúng chỗ hiểm chết luôn, không đau đớn, khổ nhất là những tên chỉ bị bắn vào phần mềm nhưng tên có độc, sùi bọt mép chết, cả người tím ngắt.

Mấy tên thủ lĩnh, tư tế biết không ổn, cứ đà này thì quân sẽ tan mất, dù không muốn nhưng vẫn chạy lên đầu hàng, hét lớn.

“TRẢ THÙ. GIẾT SẠCH LŨ VƯỢT BIỂN!”

Phía sau, đám chiến binh lấy lại tinh thần, ra sức hút hét cho bớt sợ rồi vọt lên, tăng tốc lao thẳng về phía đội hình quân Việt.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.