Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quân Vạn Xuân đến

Tiểu thuyết gốc · 2032 chữ

Quân Minh nhanh chóng chiếm được cả miền Kinh lộ nhưng chưa thể đặt ách thống trị được vì chiến tranh chưa chấm dứt, chúng đang dồn lực để tấn công Tây Đô, tiêu diệt hoàn toàn vua quan họ Hồ, bởi vậy nhiều nơi trở thành vùng trống, không có quan lại cai quản, quân Hồ rút đi, quân Minh chưa đến, thổ hào, ác bá hoành hành, thổ phỉ ngang dọc,….cũng chính lúc này, một thế lực mới trỗi dậy ở vùng trống này, quân áo đen, mục tiêu tấn công chủ yếu của họ là quân Minh, nhất là đám chuyển quân nhu hay vận người ngựa tài vật về phương Bắc, đám thổ phỉ, ác bá sách nhiễu dân chúng họ cũng không tha, cứu người vô số, biết được họ là quân của Thường thắng tướng quân Vũ Đại Hải thì càng vui mừng, đón tiếp nồng hậu, không ít thổ hào, quyền quý có ý kết giao.

Quân Hồ thua trận rút lui, nhiều lần hội quân phản kích nhưng đều thất bại, hao binh tổn tướng, quân tuy đông nhưng không tinh nhuệ, chỉ huy rời rạc, nội bộ lục đục, họ Hồ suy tàn chỉ là chuyện sớm hay muộn. Sau các trận Mộc Phàm, Hàm tử, thế và lực của quân Hồ càng ngày càng kém, vua quan họ Hồ co cụm lại tại đất Tây Đô, chờ đợi quân Thuận Hóa ra cần vương….nhưng đúng lúc này lại nghe được tin quân Chiêm có động tĩnh, họp quân đánh ra Bắc nhằm chiếm lại đất cũ, ai đấy tâm như tro tàn, từ vua quan đến binh lính đều mất hết ý chí chiến đấu, quân Minh như hổ dữ, họ Hồ lại như một con dê non yếu ớt…..làm sao để lật ngược được tình thế đây….

………………

Kinh đô Vijaya - Đồ Bàn, tòa thành hùng vĩ nhất của người Chăm, sau khi kinh đô cũ bị quân đội vua Lê Đại Hành hủy diệt, vua quan quý tộc Chiêm Thành rút lui xây dựng kinh đô mới Đồ Bàn (ở Quy Nhơn ngày nay), nhiều lần đứng vững trước những đợt tấn công quy mô lớn của quân Đại Việt, Đại Ngu. Chiến sự ở Đại Ngu càng căng thẳng, cao trào thì Đồ Bàn càng hừng hực khí thế, quân tướng từ khắp mọi miền đổ về, lương thảo khí giớ từng xe từng xe được vận đến. Đại thế của họ Hồ đã mất, quân Minh còn cần một thời gian nữa mới đánh được đến biên giới phía Nam của Đại Ngu, kể cả có đến được thì cũng mệt mỏi…cơ hội ngàn năm cho Chiêm Thành đến rồi, một cơ hội để trả mối nhục năm xưa, thu hồi đất cũ….nếu có thể, kháp thêm một miếng to nữa từ đất của người Việt thì càng tốt….gì mà thường thắng tướng quân, trấn thủ phương Nam…không có tiếp viện từ ngoài Bắc vào, hỏi xem tên Vũ Đại Hải kia có thể làm được trò trống gì…Thăng Hoa, Thuận Hóa như vật trong tay….Từ vua quan đến binh lính, từ quý tộc đến bình dân, ai đấy tràn đầy tự tin, niềm tin chắc thắng vào cuộc chiến sắp tới.

Cảng Virinu (Thị Nại), quân cảng cũng là thương cảng lớn nhất của Chiêm Thành, cách kinh đô Đồ Bàn chưa đến 40km, vị trí ở khu vực vịnh Quy Nhơn ngày nay, thuyền bè ra lại tấp lập, thương nhân Chà Và, Chân Lạp thậm trí có cả lái buôn người Tàu, Thiên Trúc thường xuyên ghé lại trao đổi hàng hóa nhưng phần nhiều là giữa các tiểu quốc của Chiêm Thành, hàng hóa đa dạng, đủ loại sản vật, ngà voi cánh kiến, rượu ngon thịt tốt…mấy hôm nay cảng lại càng tấp lập hơn so với ngày thường khi hàng chục hàng trăm chiến thuyền từ khắp nơi đổ về hội quân, trên các khu phố xung quanh dễ dàng bắt gặp cảnh binh lính Chiêm Thành mang theo binh khí, giáp trụ đi uống rượu, tìm vui,….náo nhiệt phi phàm.

Tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa chịu mọc, những phu khuân vác chăm chỉ nhất cũng chưa ngủ dậy, cảng Virinu yên ắng, thi thoảng có đôi ba tiếng gà, tiếng chó oăng oẳng, góc phố nằm đôi ba tên ăn mày, mấy tên lính say bí tỉ ngủ vệ đường, thằng gáy o o, thằng mồm nói mớ, tháp canh trên cao, đèn dầu hiu hắt, mấy tên lính canh ngáp dài, đã nhàm chán lại còn buồn ngủ,….đúng chuẩn không khí ảm đảm trước khi ngày mới bắt đầu.

…………..

Phía xa, những chấm đen nhỏ từ từ tiến đến, theo tia nắng đầu tiên, chân dung thật sự của chúng hiện ra, một hạm đội khổng lồ, dễ đến hàng trăm, cả nghìn tàu chiến, chiếc nào chiếc đấy to lớn, to hơn cả tọa thuyền của nhà vua, buồm cao lớn, thuyền dài mà rắn chắc, cả hạm đội từ từ tiến đến cảng Virinu….bọn này…không có hảo ý.

Nhìn thấy hạm đội khổng lồ này, mấy tên lính canh hoảng hồn, kêu la khản rọng, chuông chiêm đánh điên cuồng, đánh thức cảng Virinu vẫn đang ngủ say mà không biết kẻ thù đang đến….

“ẦM ẦM!!!!” hàng trăm hàng ngàn tiếng sấm vang lên giữa trời quang, đại bác của hạm đội từ xa nã thẳng vào bến cảng, nhắm thẳng nơi tập trung chiến thuyền của người Chiêm cùng pháo đài canh phòng.

Tiếng đại bác như sấm dậy, đánh thức tất cả những kẻ còn đang mơ ngủ, từng viên đạn sắt xé gió, rít gào bay tới, lao thẳng vào bức tường đất nung của pháo đài, bụi bay mù mịt, bình dân, binh lính gào thét chạy tứ tán ngỡ tưởng trời phạt, quân Chiêm giao chiến với quân Việt nhiều, được thần công đại pháo rửa tội cho nhiều lần nhưng vẫn không làm sao mà quen được, đặc biệt khi mà quân đội Chiêm Thành, kể cả quân cận vệ nhà vua cũng chưa được trang bị thứ vũ khí này. Nhân loại sợ hãi bắt nguồn từ không biết, không biết thứ gì càng sợ thứ đó. Bình thường đánh đấm với quân Việt, thần công cũng chỉ bắn dăm ba phát dọa là chính, đâu như lần này, bắn không tiếc tiền, đã thế uy lực còn mạnh hơn gấp bội.

Quân Mỹ trước khi tấn công rất thích dùng pháo, máy bay oanh tạc tẩy mà, mở đường cho bộ binh tiến lên, thực ra thì quân đội nào cũng thích như vậy, chủ yếu là có đủ tiền hay không mà thôi. Đại Hải chiếm được Tân Đảo, sau chục năm buôn bán, đào mỏ cũng coi như chút của cải, đại bác, súng ống, đạn dược nhà tự làm được, bởi vậy hắn không tiếc trang bị cho hạm đội của mình, sẵn sàng bỏ tiền ra để “tẩy mà” trước một lần tấn công. Trang bị vũ khí hư hao hỏng hóc còn sửa, làm lại được chứ người mà chết đi rồi thì coi như bỏ, Vạn Xuân hiện tại không đông dân, mỗi một người đều rất đáng quý, lẫn viễn chinh quay về đất tổ này Vũ Đại Hải gần như xuất động hết thảy lực lượng, chỉ giữ lại quân số đủ để phòng vệ lãnh thổ hiện có của Vạn Xuân.

Sau màn dạo đầu đầy khỏi lửa, cảng Virinu tan hoang, khắp nơi là cháy nổ, kiến trúc sụp đổ, xác người la liệt, người bị thương nằm trong vũng máu kêu la bất lực, dân chúng toán loạn chạy trốn, quân thủ vệ rồi loạn tìm nơi tập hợp…phía bến tàu, lửa cao tận trời, chiến thuyền, thương thuyền leo đậu giờ chiếc chìm chiếc cháy, dẫu vậy không ai có tâm tư ở lại dập lửa, tất cả chạy sâu vào trong đất liền tìm chỗ che trở. Có thể nói, màn bảo lửa của quân Vạn Xuân gần như làm tê liệt cảng Virinu, đây là kết quả sự ưu thế vượt trội về mặt hỏa lực cùng đợt tấn công bất ngờ từ biển vào.

Chiến thuyền Vạn Xuân áp sát cảng, hàng trăm chiếc thuyền nhỏ được hạ thủy, trên đó lính thủy đánh bộ quân trang bị giáp nhẹ nhanh chóng động tay chèo, bằng thời gian ngắn nhất cập bờ, chiếm giữ bến cảng để bộ binh nặng và kỵ binh có thể đổ bộ.

Chẳng tốn mấy sức mà họ đã đến được bờ, không có bất kỳ sự chống trả nào, quân Chiêm đang toán loạn, rút chạy vào sâu trong đất liền, chưa thể tập hợp để phản kích được, không có người chỉ huy, binh lính cũng không ai dũng cảm hay dại dột đến mức chạy ra bến tàu để làm mồi cho pháo. Lính thủy đánh bộ nhanh chóng chiếm được bến tàu, lập trận địa phòng thủ. Bến tàu bằng gỗ cứng sau màn rửa tội của pháo có chút hư hao nhưng vẫn sử dụng được, đủ sức để đổ quân, các thuyền đổ quân lớn nhanh chóng cập bến, hàng ngàn bộ binh nặng cùng kỵ binh của Vạn Xuân lên bờ, hết thuyền này đến thuyền khác, quân Vạn Xuân tràn đầy bờ biển, đông như kiến cỏ, dễ đến cả vạn người, quân Chiêm phía xa nhìn thấy vậy cũng thất kinh, nhanh chóng cử người chạy về kinh đô bẩm báo.

Đến trưa thì quân Vạn Xuân cũng đổ bộ xong, 2 vạn bộ binh cùng 3000 kỵ binh, chưa kể hải quân trên chiến hạm, lính thủy quân lục chiến trợ trận cùng dân binh lo hậu cần, hỗ trợ. Đổ bộ xong, binh lính tập hợp theo các tiểu đoàn, ăn nhẹ nghỉ ngơi, chờ lệnh.

Từng khối từng khối quân Việt đứng chung một chỗ, ồn ào huyên náo, kỵ binh sau khi chỉnh đốn lập tức xuất phát, đi đâu không rõ, một ít pháo nhẹ cũng đã được vận chuyển lên bờ, lắp vào xe kéo, sẵn sàng di chuyển hay tham chiến. Dân Chiêm Thành nhìn đám quân lạ, trang bị tinh lương đứng trên đất nhà mình thì tâm thần run sợ, nhanh chóng rìu già dắt trẻ mà chạy giặc, thời buổi chiến tranh loạn lạc, không biết đâu là quân ta quân mình, người cùng một làng, một họ còn chém giết cướp bóc của nhau được thì không trông chờ vào đám giáp mũ chỉnh tề kia hiền lành gì cho cam. Một chữ thôi, trốn! bao giờ ổn ổn thì ra. Những người chưa kịp chạy, còn ở trong nhà, nghe tiếng huyên náo bên ngoài thì run bần bật, sợ đám lính kia đạp cửa xông vào, cướp bóc hãm hiếp xong giết luôn…..sống trong sự run sợ, chờ đợi, một giây mà cứ ngỡ một năm, quá khó khăn…

“Tuuuuuuuuu….”tiếng kèn dài hết đợt này đợt khác vang lên.

Quân Vạn Xuân nhanh chóng sắp xếp đội hình xuất phát, thẳng hướng kinh đô Đô Bàn của Chiêm Thành. Từng khối từng khối quân giáp mũ chỉnh tề, trang bị tinh lương, gươm đao sáng loáng, bước chân đều nhịp, ai đấy ưỡn ngực ngẩng cao đầu oai phong hùng dũng như thiên binh, thiên tướng. Mặt đất dưới chân như run rẩy trước những bước chân mạnh mẽ đó….Dân Chiêm trốn trong phòng ở, nhìn bàn ghế rung lắc, bát đĩa rơi vỡ, sợ muốn mất cả mật mà không dám hét lên….đối đầu với một đội quân tinh nhuệ như vậy, liệu hôm nay có phải là ngày tàn của vương quốc Chiêm Thành???? Không ai trả lời được, tương lai mịt mờ không thể đoán trước.

Quân Vạn Xuân hành quân đi nhưng chiến hạm còn ở, dân binh phu dịch cũng theo sau đổ bộ lên bờ, san bằng mọi chướng ngại vật, dọn dẹp bến tàu, tu sửa doanh trại, ý định đóng quân lâu dài ở cảng này.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.