Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh tan Chiêm quân

Tiểu thuyết gốc · 1830 chữ

Quân Vạn Xuân tấn công thần tốc, thế như vũ bão, không tài nào cản nổi. Quân Chiêm bị đánh chết khiếp, lùi lại liên tục, số đào binh càng ngày càng nhiều, dù quân đông hơn mấy lần nhưng phải vất vả chống đỡ, dẫu vậy cũng như bức tường mối mọt bao năm, lung lây sắp đổ.

Phía hậu quân, đám cận vệ của vua Chiêm vung vẩy chiến đao, chém chết ngay những tên lùi lại.

“XÔNG LÊN. THẰNG NÀO CHẠY TRỐN! CHẾT!” tên đội trưởng mặt đầy máu tươi, tay giơ đao hét lớn, máu trên người y không phải máu của kẻ thù mà là máu của chính đồng bào mình, đào binh chết dưới tay y không biết bao mà kể.

Dưới sự chém giết man rợ của đám giám quân, Chiêm quân đành phải đau khổ, oằn mình chống đỡ đợt tiến công của quân Việt…từ từ, với số đông áp đảo, quân Chiêm có đôi phần ổn định lại cuộc chiến.

“TOE TOE TOE” quân Vạn Xuân đang chém giết hăng hái thì kèn lệnh lại vang lên.

“TẬP HỢP! KẾT TRẬN!” sĩ quan gào thét, át cả tiếng chém giết.

“KẾT TRẬN!” binh lính hét lớn truyền lại thông tin cho nhau, đánh thức đồng đội đang trong cơn say máu.

Đội hình đang rời rạc sau đợt xung phong của quân Việt từ từ xích gần lại, tạo thành từng phương trận, chân không dừng bước tiếp tục tiến lên chém giết Chiêm quân. Binh lính đi đầu sau một hồi chém giết lùi dần về phía sau, để cho đội dự bị lên thế chỗ, mọi việc diễn ra tuần tự như hàng trăm hàng ngàn lần diễn luyện trước đó. Chính nhờ vậy, quân Vạn Xuân mới luôn giữ được sức chiến đấu kể cả trong trận chiến dài hàng tiếng đồng hồ.

Thử tưởng tượng xem, chỉ đeo balo nặng đi bộ tiếng đồng hồ thôi đã mệt bở hơi tai, càng chưa nói đến việc mặc bộ giáp nặng nề, vung vẩy chiến đao chém giết hàng tiếng, có là lực sĩ cũng mệt chết. Nếu không có sự thay đổi các đội chiến đâu, chẳng mấy chốc mà quân Vạn Xuân xuống sức, lúc đấy thì mặc cho Chiêm quân xâu xé.

Quân Vạn Xuân biến trận lợi hại nhưng quân Chiêm lại đông người, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, như thiêu thân lao vào biển lửa, mặc kệ sống chết. Cũng phải thôi, xông lên đánh địch thì may ra còn có đường sống, chứ quay đầu chạy về thì chắc chắn chết, hàng trăm xác lính đào ngũ phía sau chứng minh tất cả….Chiêm quân chỉ còn nước liều chết mà đánh, dẫu có bao nhiêu đồng bạn chết đi cũng không dám lùi bước.

Trận chiến bước vào giai đoạn giằng co căng thẳng, quân Vạn Xuân vũ khí tinh lương, huấn luyện tốt, kỷ luật tốt, chiến thuật bài bản nhưng quân Chiêm đông, liều chết….cứ chém giết thế này không biết bao lâu mới phân thắng bại. Đằng sau, đại bác quân Vạn Xuân bắn không ngừng nghỉ, đỏ cả nòng súng, chỉ huy bắt buộc phải dừng lại nếu không muốn tạc thang, đến lúc ấy thì mất nhiều hơn được.

Đúng lúc này, từ xa xa phía cánh trái quân Chiêm, bụi đất nổi lên mù mịt, tướng lĩnh và vua Chiêm nhìn qua mờ mịt, không hiểu chuyện gì. Viện quân ư? Làm gì có viện quân nào? Đa số binh lính Chiêm Thành đều ở đây rồi.

Vua Chiêm ngồi trên lưng voi cau mày suy tư.

“Không tốt. Là kỵ binh quân địch. » Y la lên thất thanh, chúng tướng cũng biết chuyện chẳng lành đến rồi, bộ binh quân địch đã khiến quân ta thở không được, nay thêm kỵ binh….bại cục là điều không thể tránh khỏi.

« Thưa đức vua, chúng ta nên tạm rút lui về Đồ Bàn, tập hợp tráng đinh phong thủ thì hơn. Ở lại đây lâu e rằng sẽ nguy hiểm. » Một tên vương gia cưỡi voi lại gần nói.

« Nếu ta rút ngay, quân địch sẽ thừa cơ tấn công, truy kích, đến khi đó mười chẳng còn một. »

« Đức vua, tính mạng của người cao hơn hết thảy, còn núi xanh lo gì không có củi đốt, chỉ cần ngài an toàn, lại nghỉ ngơi lấy sức mấy năm, đến lúc đó binh hùng tướng mạnh chúng ta trả thù sau. » Một tên khác khuyên nhủ.

Vua Chiêm mặt mày căng chặt, còn núi xanh không lo củi đốt, nghỉ ngơi mấy năm là binh hùng tướng mạnh, thiên hạ này nào có chuyện dễ dàng như vậy, 10 vạn binh lính chỗ này bằng đến 3 phần tráng đinh Chiêm Thành rồi, nếu tất cả chết trận ở đây thì đến trăm năm sau khéo chưa hồi lại được….nhưng nếu không chạy thì hắn khả năng cũng nằm lại.

Mặc kệ vua Chiêm phân vân, suy nghĩ gì, kỵ binh Vạn Xuân đã ầm ầm kéo đến, bụi bay ngập trời. Hai quân đang điên cuồng chém giết cũng đã nhận ra điều bất ổn, mặt đất rung rung từng hồi.

« Chẳng lẽ tượng binh quân Chiêm lại đến. » một binh lính Vạn Xuân cau mày, lẩm bẩm. Hắn đang trong đợt nghỉ.

« Tuýt…tuýt….đổi ca. » Tiếng còi cùng tiếng hô lệnh của sĩ quan vang lên, lôi hắn ra khỏi suy nghĩ.

« Kệ, đánh chết tên địch phía trước đã. » hắn giờ khiên, tay cầm chặt chiến đao, từ từ tiến lên đổi vị trí cho đồng đội lui về.

« MÁ, có gì mà ầm ầm rung lắc vậy. » Một tên lính Chiêm khác càu nhàu.

« Ai biết, cầm chặt lấy đao, bọn giám quân đang nhìn. » Bên cạnh hắn, đồng bạn nhắc nhở, đồng thời mắt nhìn ra sau sâu kín.

« ẦM….ẦM…..GIẾTTTTTTTTTT ! » cùng tiếng vó ngựa gõ nát mặt đất là tiếng hô giết tận trời, kỵ binh quân Vạn Xuân xuất hiện, tấn công bất ngờ vào cánh trái Chiêm quân. Vốn đang phải oằn lưng mà đánh nay lại bị tấn công bất ngờ, bao cố gắng và máu tươi để bình ổn trận của quân Chiêm nay đổ xuống sông xuống bể.

Cánh trái quân Chiêm, kỵ binh còn chưa đến mà đã không chịu nổi uy thế, binh lính vứt bỏ gươm đao quay đầu mà chạy, không ít kẻ trong số họ may mắn sống sót trong đợt tập kích đêm của kỵ binh Vạn Xuân nhưng đến nay ác mộng đêm đó vẫn còn hiện rõ trong tâm trí, chỉ cần nhìn đến kỵ binh thôi là đã thất hồn lạc phách. Đánh đấm gì nữa, mau chân mà chạy, nếu nữ thần may mắn lại lần nữa mỉm cười thì còn có cơ may mà sống.

Quân đổ như núi đổ, từ ánh trái lan ra toàn quân, quân Chiêm thi nhau cướp đường mà chạy. Mặc bọn giám quân có ra sức chém giết cũng không bình ổn được.

« Chém cái thằng cha mày.” Một tính lính Chiêm hằn học, đâm mạnh ngọn giáo vào ngực tên giám quân trước ánh mắt ngỡ ngàng, không thể tin nổi.

“Tao nhịn mấy thằng chúng mày lâu lắm rồi.” Giáo đâm thủng lồng ngực tên giám quân, hắn xoay tay quấy một vòng, phá vỡ hết nội tạng, sau đó mặc kệ tên giám quân mồm ồng ộc máu, co giò lên mà chạy.

Bọn giám quân ngày thường kiêu căng, chặn hậu thì khát máu nay bị chính những tên lính chúng hay bắt nạt ngày thường xử đẹp, chặn đường con người đang tìm đường sống trong chỗ chết thì…..khó mà sống nổi.

Nói thì lâu chứ mọi thứ diễn ra rất nhanh, từ khi kỵ binh Vạn Xuân xuất hiện đến lúc quân Chiêm tháo chạy chỉ ngắn ngủi vài phút, khi toán lính Chiêm đầu tiên rút chạy thì kỵ binh quân Việt mới đến.

“GIẾT SẠCH CHIÊM QUÂN!” kỵ binh xung phong mà đến, người ngựa như rồng, giáo thương như rừng, từng ngọn giáo dài không chút lưu tình phá tan tấm lưng để hở của Chiêm quân, ghim nạn nhân xấu số xuống đất. Chiến mã húc bay những tên Chiêm quân cản đường, võ ngựa dẫm nát lồng ngực kẻ địch.

Đợt xung phong như vũ bão của quân Việt để lại bãi máu dài, nhầy nhụa của xác chết và thịt nát. Giáo gãy, chiến đao ra khỏi vỏ, mỗi đao vung lên là một mạng người để lại. Trận chiến nghiêng về một bên đồ sát, Chiêm quân rủ chạy, đưa lưng về kẻ địch như vậy thì khác gì cừu non vào miệng cọp, mà không mặc sức kỵ binh quân Việt chém giết.

“TOE TOE TOE!!!!” cùng đợt xung phong phá tan cánh trái quân Chiêm, kèn lệnh tổng tấn công nhanh chóng vang lên, bộ binh quân Vạn Xuân nãy còn giữ sức nay dốc toàn lực tiến đánh, thế không cản nổi. Chiêm quân thất kinh rút chạy….như thế lại hợp ý quân Vạn Xuân quá.

Trận chiến này đến đây có thể coi như là đã kết thúc, với sự tháo chạy của quân Chiêm, trừ khi có thần binh thần tướng trợ giúp chứ không quân Chiêm không thể nào xoay mình được. Quân Vạn Xuân từ tấn công chuyển sang truy kích, mở rộng chiến quả, bắt giữ tù binh.

Khắp chiến trường là cảnh Chiêm quân chạy trốn, quân Vạn Xuân đuổi theo sau…tên nào ngoan ngoãn, quỳ gối xin hàng thì còn được sống, tên nào ngoan cố trốn chạy thì kết quả là một phát chém ngang lưng, chết không thể chết lại được nữa. Kỵ binh quân Việt với ưu thế tốc độc ra sức gặt hái tính mạng quân thù, nơi nào kỵ binh lướt qua, nơi đó để lại cái xác không đầu, máu tuôn xối xả.

Vua, tướng Chiêm Thành từ khi kỵ binh Vạn Xuấn đến đã mang theo thân binh nhanh chân bỏ chạy, chúng đứng ở vị trí khác, xa ở hậu quân nên khi rút chạy binh lính còn không hề hay biết. Khổ thân đám giám quân trung thành, chúng cũng không biết đã bị vua của mình vứt bỏ, vẫn ra sức đàn áp đào binh để rồi nhận lấy trái đắng. Đám thương nhân, phu dịch, gái bán hoa thấy quân Chiêm đổ thì càng không dám ở lâu, rừng cháy muôn thú tứ tán, chạy nhanh khỏi trốn thị phi này, họ cũng không dám đặt hy vọng gì vào quân Vạn Xuân. Thời này quân đội sau khi đánh thắng mà không cướp bóc, giết hiếp thì hiếm hơn cả vàng.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.