Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hải chiến

Tiểu thuyết gốc · 2035 chữ

Khi xưa Trần Hữu Lượng, đồn rằng là con cháu của Trần Ích Tắc, tay cầm hàng chục vạn đại quân, gần như có đủ sức để thống nhất Trung Nguyên nhưng cuối cùng thất trận trên hồ Bà Dương, bị Chu Nguyên Chương đánh bại, người chết quân vong….chiến thắng đó có công không thể xóa nhòa của thủy quân, dẫu khi đó còn nhỏ yếu. Sau này thống nhất, Chu Nguyên Chương dù hạ lệnh cấm hải “không một tấm ván nào được phép đóng xuống biển” nhưng ông ta vẫn cho xây dựng quân cảng Long Giang ở Nam Kinh, xây dựng hạm đội bảo vệ kinh thành.

Đến khi Chu Đệ cướp ngôi của cháu lên làm vua, y càng tích cực xây dựng thủy sư quân Minh, trang bị không biết bao nhiêu thuyền lớn cùng vũ khí nóng như pháo, súng tay, có thể nói thủy sư nhà Minh là lực lượng hải quân hàng đầu thế giới đương thời. Nghe đồn nhà Minh đã làm được Bảo thuyền rộng hàng chục mét, dài hơn trăm mét, to như một tòa núi di động. Từ năm 1405, Trịnh Hòa cùng với hạm đội lớn hàng trăm chiến thuyền đã bắt đầu chuyến viễn dương đầu tiên của mình.

Với Sự phát triển mạnh của thủy sư, năm 1407 khi quân Minh tiến đánh Đại Ngu cũng dẫn theo một đội thủy quân lớn, thủy quân nhà Hồ nhanh chóng tan giã trước đòn tấn công của thủy sư quân Minh. Đến giữa năm 1407, Hồ Nguyên Trừng khi lên thuyền vượt biển vào Thuận Hóa cũng bị thủy sư nhà Minh vây chặn, bắt giữ….Thủy sư quân Minh gần như không có đôi thủ trên đất Việt này…..Và sắp tới đây, chúng đang chuẩn bị vào Thuận Hóa, phối hợp với quân bộ, tiêu diệt khối xương cứng cuối cùng – Vũ Đại Hải.

Vịnh Vũng Áng hôm nay trời trong xanh lạ, trăm dặm không có một dải mây, quả là một ngày đẹp để đi biển. Hàng trăm chiến thuyền quân Minh từ từ theo gió xuôi vào Nam, điểm tới là Thuận Hóa. Chiến thuyền quân Minh chiếc nào chiếc đấy to lớn rắn chắc, nhưng mức ăn nước lại thấp do đều là thuyền đáy bằng, thuyền này mà gặp hôm biển dữ là rất dễ lật, đi gần bờ thì ổn áp chứ ra xa là nguy cơ oẳng khá cao. Giữa hạm đội là mấy chiếc bảo thuyền, chiếc nào chiếc đấy dài đến cả trăm mét, cao chục mét, rộng hơn chục mét, quả là con quái vật khổng lồ. Thủy binh đi lại như trên đất bằng.

Cách thủy quân nhà Minh 5km, hạm đội Vạn Xuân lẳng lặng đứng đó. Trên đài quan sát, Vũ Đại Hải đặt ống nhòm xuống, sắc mặt ngưng trọng.

“Không ngờ quân Ngô có thể làm được chiến thuyền lớn đến như vậy mà có thể đi biển được, tình báo nói chiến thuyền quân Minh trang bị ra sao?” Hắn quay qua hỏi

“Theo tin truyền về, thuyền chiến quân Minh được trang bị nhiều hỏa pháo, thủy binh cũng được trang bị súng tay, số lượng còn không ít. Tuy nhiên pháo quân Minh bắn chỉ được 500m, hiệu quả trong bán kính 200m” Đô đốc Văn Hùng đáp.

“Bảo thuyền quân Minh thực sự to lớn như thế kia, pháo của ta có thể đánh hạ được không?”

“Chúa công chớ lo, bảo thuyền quân Minh nhìn thì to lớn uy vũ nhưng thực ra không linh hoạt, khó mà chuyển hướng di chuyển, mang đi ra oai với chở quân là chính. Đám chúng ta thực sự phải đối mặt là mấy trăm chiến thuyền phúc lâu kia. Phúc lâu thuyền không so được với chiến hạm của ta nhưng chúng thắng ở số đông, nếu để chúng áp sát lại lên thuyền thì cũng khá rắc rối.”

“Ngươi tự tin thắng được trận này không?” Đại Hải hỏi.

“Thuộc hạ có 7 phần nắm chắc, nếu hạm đội Đông Hải kịp thời hội hợp thì phần thắng lên đến 9 phần.” Đô đốc Hùng tự tin trả lời.

“Tốt lắm, việc chuyên nghiệp để cho người chuyên nghiệp giải quyết. Trận này nếu diệt được thủy quân quân Minh, ngươi giữ công đầu.”

“Thuộc hạ quyết diệt quân Minh, không phụ sự kỳ vọng của chúa công.”

“Ngươi chỉ huy đi, ta ở đây quan chiến.”

“Rõ!” Nói rồi đô đốc Hùng leo xuống, bắt đầu công tác chuyển bị.

“Nổi trống ra quân, hải đoàn 1 và 3 bọc cánh. Hải đoàn 2 công giữa trận. Hải đoàn 4, 5 làm dự bị.” Văn Hùng ra lệnh.

“Hạ buồm, xuất phát!”

“RÕ!”

“TÙNG TÙNG TÙNG TÙNG” tiếng trống từ chiếc soái hạm nổi lên từng hồi, trên đài cao quan sát, hoa tiêu phất mạnh cờ đỏ ra hiệu.

Hạm đội Vạn Xuân từ từ chuyển động, dây buộc buồm được mở ra, những chiếc buồm vải trắng tinh căng mình trước gió, từ thân tào, hàng loạt mái chèo dài chui ra từ lỗ châu mai, dân binh đều nhịp kéo theo mỗi đợt trống.

…….

Phía bên kia, thủy quân quân Minh cũng nghe được tiếng trống văng vẳng theo gió tiến vào.

“Chuyện gì xảy ra. Tiếng trống ở đâu vậy” Tên đề đốc quân Minh nằm trên ghế thái sư nhàn nhạt hỏi

“Bẩm tướng quân, có tiếng trống từ biển vọng lại, khả năng là thủy quân Nam man.” Lính hầu đáp.

“Đám nhãi nhép bị đánh không còn manh giáp mà còn chưa chừa à. Nổi trống, lệnh cho tam quân, chuẩn bị tiêu diệt quân địch. Một tên cũng không để thoát.” Tên thủy sư đề đốc hạ lệnh, hắn nghĩ chắc chỉ là dăm ba cái thuyền mông đồng, tàn quân quân Hồ thôi, không đáng lo. Nhưng sao hắn không nghĩ đến chỉ có vài ba thuyền thì làm sao dám tấn công thủy quân quân Minh. Có lẽ tọa thuyền to lớn cùng hàm trăm chiến thuyền lớn nhỏ cho hắn tự tin, coi khinh mọi thứ có thể nổi trên mặt biển ở phương Nam này.

‘Rõ!” lính hầu lĩnh mệnh quay đi.

Từ phía quân Minh, tiếng trống tiếng tù và nổi lên dồn dập, khoảng 100 chiếc phúc thuyền cỡ vừa tách ra khỏi hạm đội, sẵn sàng nghênh chiến.

………..

Phía chân trời, một vài bóng đen nhỏ xuất hiện, rồi hàng chục hàng trăm bóng đen nhỏ khác, nếu dùng ống nhòm quan sát thì sẽ thấy đó là một hạm đội khổng lồ không thua kém gì Minh quân.

“Đại pháo chuẩn bị sẵn sàng.”

“Đợt đầu bắn đạn gang” Văn Hùng ra lệnh.

Pháo trên thuyền được vận ra, thông lòng, nạp đạn, tất cả chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đấy, pháo thủy cầm giây kích nổ, căng thẳng mồ hôi ướt đẫm tay.

………..

“Bẩm đề đốc, quân địch rất đông, dễ đến hàng trăm chiếc, tất cả đều là thuyền lớn.” Lính hầu chạy vội vào báo.

“Vô lý, đám man làm sao có hạm đội hùng mạnh như vậy được. Đến hạm đội của vua man ta đánh bại cũng không phải tất cả đều là thuyền lớn.”

“Bẩm, có thể là hạm đội nước nào đó quanh đây, nhưng thế giặc tới hung hãn, xem rằng không sợ cái uy của Đại Minh ta.”

“Hừ, khá lắm, lệnh cho toàn hạm đội chuẩn bị. Ta không tin thủy sư tinh nhuệ Đại Minh không diệt được đám man dân này.”

“RÕ”

“Nổi trống, kèn lệnh lên, toàn hạm đội chuẩn bị nghênh chiến. Địch nhân không còn xa nữa.”

……..

“Báo cáo đô đốc, hạm đội địch còn cách 1km.” lính liên lạc chạy tới báo.

“Dàn trận, khai hỏa.” Văn Hùng ra lệnh.

“DÀN TRẬN! KHAI HỎA!”

“TU TUUUU TUUUUUUUUU” tiếng kèn hết lần này tới lần khác vang lên, hoa tiêu trên đài cao vung vẩy lá cờ xanh, phía xa xa, các hải đoàn khác đã nhận được lệnh, phất cờ lại báo hiệu.

“ẦM ẦM ẦM ẦM!” từ phía hạm đội Vạn Xuân, hàng trăm hàng ngàn đại bác cùng lên tiếng, tiếng như sấm rền, khói thuốc súng phủ trắng cả mặt biển.

“HAAA…bọn man quân tự đại, có chút hỏa khí mà đã vội khoe khoang, khoảng cách xa thế này, bắn đến sang năm không tới.” Một tên thuyền trưởng quân Minh khinh bỉ.

Nhưng không để hắn khinh bỉ lâu

“ầm ầm…..aaaaa” đạn phá xé gió lao thẳng vào chiến thuyền của hắn, vụn gô xbay tứ tung, có tên thủy thủ số đen, đạn bắn nát chân, nằm lăn ra kêu gào, máu tươi nhuốm đỏ sàn thuyền.

“Không thể thế được, làm sao thần công nam man có thể mạnh thế được, này không đúng.” Tên thuyền trưởng vội tìm chỗ trốn, lòng đầy hoang mang. Hỏa khí hiện đại nhất của Đại Minh tầm bắn mới có 500 – 700m, hiệu quả chỉ trong khoảng 200m, pháo bắn xa hơn không phải không có nhưng nó quá cồng kềnh, không thể trang bị cho chiến thuyền được.

Trong cuộc vây hãm Constantinopolis nửa cuối thế kỉ 15, quân đội đế quốc Ottoman đã sử dụng pháo Dardanelles được đúc bằng đồng bởi Munir Ali với trọng lượng lên tới 16,8 tấn và có chiều dài đạt tới 518 cm, có khả năng bắn các phát đạn có đường kính lên tới 63 cm, tầm bắn xa đến 2,5km. Dĩ nhiên, nó rất cồng kềnh và di chuyển vô cùng khó khăn, không thể nào trang bị cho hải quân được.

……….

Mặc cho tên thuyền trưởng có hoang mang rối loạn ra sao, đạn pháo quân Vạn Xuân vẫn cứ ầm ầm đổ ập xuống. Không phải viên nào cũng trúng thuyền, dù sao đây cũng chỉ là loạt đạn thử đầu tiên. Viên nào trúng thuyền, gỗ cát bay tứ tung, binh lính kẻ bị đục lỗ, kẻ bị hất văng khỏi thuyền, tuy nhiên do bắn xa, đạn không đủ mạnh để phá nát cả con thuyền, ít nhất kết cấu chính cùng cột buồm của mấy chiếc phúc thuyền còn khá vững chắc. Viên đạn nào không trúng thuyền thì đâm xuống biển, nước văng tung tóe.

Sau đợt đạn pháo đầu tiên, hơn trăm chiếc phúc thuyền đánh chặn loạn thành một đoàn, thiệt hại không bao nhiêu nhưng tâm lý hoảng sợ, trước giờ chúng chưa phải chịu sự tấn công từ khoảng cách xa hàng dặm như vậy.

“Đề đốc, không ổn. Địch nhân có vũ khí mới, bắn xa hàng dặm, sát thương còn không nhỏ.” Tên phó tướng chạy tới báo.

“Vũ khí mới ư, đám nam man này cũng có chút tài đấy, hết tên Hồ Nguyên Trừng lại đến bọn này…Hừm….Hạm đội tăng tốc, áp sát chiến thuyền của chúng, ép chúng phải hạm đối hạm chiến đấu với ta. Như vậy ta có thể dùng quân đông, thuyền nhiều mà đánh sụp chúng.”

“Nhanh, hạm đội tăng tốc, áp sát chiến thuyền địch.”

“RÕ!!!”

Dưới khoang thuyền, tên lính Minh cầm roi ra quật vào lưng một tên nô lệ bị xích vào mái chèo.

“Chèo mạnh lên, bọn mày muốn chết à.” Nói rồi, hán lại vung roi da vào tên khác.

Khoang thuyền chật chội, không khí tràn đầy mùi hôi thối của mồ hôi, chất thải cùng mùi tanh mặn của biển, đám nô lệ gầy gò đói khổ phải chịu những đòn roi khắc nghiệt từ đốc công người Hán. Một vài tên không phục, nét căm phẫn ghi hằn lên mặt, đổi lại, chúng được ăn vô số đòn voi da kia.

“Hừ, lũ man di, mọi rợ, còn định chống đối.” tên lính Minh khinh bỉ, nhổ toẹt nước bọt vào mặt tên nô lệ có thái độ.

“Tùng….Tùng…Tùng” Trống cứ lão lề vang lên, đám nô lệ phẫn hận hay chết lặng thì đều phải chèo theo nhịp, nếu không thì quân Minh không tha cho chúng.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.