Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúa Trời

Phiên bản Dịch · 1528 chữ

Chương 18: Chúa Trời

🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (BẢN DỊCH): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠

---

Sắc mặt các thiếu niên có chút biến hóa, thiếu niên da trắng nhìn về phía Mao, hai bên đã là triệt để vạch mặt thì bọn chúng cũng không cần khách khí.

Lúc thiếu niên da trắng nhìn về hai đồng bọn nháy mắt ra dấu, hai người này liền tiến về bên cạnh cửa nhìn ngó một hồi rồi đóng cửa doanh trại lại. Sau đó cũng nhanh chóng đóng cả cửa sổ lại, toàn bộ doanh trại lúc này vô cùng yên tĩnh, một loại khí tức khó hiểu nào đó đang sinh sôi.

Những thiếu niên khác đều lui lại ngồi trên giường của mình, bọn chúng không dám xen vào chuyện bao đồng, cũng không muốn quản.

Cánh cửa sổ cuối cùng cũng được đóng lại, nụ cười trên mặt thiếu niên da trắng cũng thu liễm lại, hắn đi đến bên cạnh Alan đẩy một cái nói:

- Ngươi tỏ vẻ cái gì. Chỉ gặp vận may mới thắp sáng được hỏa chủng mà thôi, ngươi chỉ là một món rác rưởi mà thôi, một món rác rưởi đi theo sau mông Tuyết Lang tìm phân ăn!

Alan không những không giận mà còn cười:

- Đây là điều mà các ngươi mong muốn? Sau đó các ngươi sẽ phải hối hận, bọn ngươi đã lãng phí cơ hội một cách vô ích, thậm chí ngay cả rác rưởi cũng không bằng?

Sau đó hô hấp của các thiếu niên có chút nặng nề, thiếu niên da trắng càng phản ứng dữ hơn, mặt đỏ lên hét:

- Đồ tiểu tạp chủng! Ngươi chính là do mẹ ngươi cùng Tuyết Lang sinh ra...

Tiếng nói còn chưa kết thúc, một nắm đấm nhanh chóng bay thẳng vào mặt của hắn. Thiếu niên bị đánh đến mức mặt nghiêng sang một bên, trong miệng có đồ vật gì đó bay ra, đó là mấy cái răng trắng như tuyết cùng một ngụm máu tươi!

Alan dùng một quyền đánh thiếu niên da trắng liên tiếp lùi về sau mấy bước, đôi mắt đỏ tươi lúc này đã tràn đầy sát cơ nhìn bốn phía. Giờ phút này hắn như biến thành một đầu dã thú du đãng trở về vùng hoang dã, dã tính dường như đã bị La Ân huấn luyện làm hao mòn không thấy lại trở về.

Hắn không có gào thét mà chỉ là thấp giọng hỏi một câu:

- Không cho phép ô nhục mẹ ta! Ngươi đang muốn tìm chết sao ?

Giọng nói lúc này khiến cho tất cả mọi người đều lạnh cả tim, bọn chúng nhìn về phía Mao.

Tên này liền chỉ ngón tay về phía Alan, các thiếu niên phát ra tiếng hò hét còn mang theo giọng non nớt của trẻ con cùng nhau tiến lên.

Sau khi bọn chúng trải qua hai tháng huấn luyện với cường độ cao, thể chất so với lúc vừa mới nhập doanh trại đều tăng cường không ít.

Nhưng mạnh hơn cũng không đuổi kịp một lính đánh thuê lão luyện. Mà Alan trước khi tiến nhập doanh trại đã giết qua không chỉ một tên lính đánh thuê.

Trong mắt hắn, động tác của những thiếu niên này vô cùng thô thiển, cơ hồ tất cả mọi chỗ trên người đều là sơ hở.

Hắn mặc dù không có được học qua cách huấn luyện chiến đấu chính quy, nhưng trong những năm tháng sống cùng Tuyết Lang sống với nhau đã sớm học được một số kỹ năng sát phạt từ trên thân đàn sói.

Thân thể Alan đột nhiên co rút lại, tay chân chạm đất tạo thành một bộ dáng kỳ lạ lướt tới bên cạnh một thiếu niên, túm lấy người này rồi đập xuống, lập tức nện thiếu niên này choáng váng.

Tiếp theo Alan luồn lách ở giữa mấy những người này, thân thủ của hắn nếu so sánh với hai tháng trước càng linh hoạt hơn, dạy dỗ những thiếu niên này dễ như trở bàn tay.

Chỉ sử dụng mấy lần quyền cước đã đánh ngã toàn bộ bọn hắn. Cũng tại vì đây là ở trong doanh trại, nếu đổi lại là chỗ khác chỉ sợ bọn hắn sớm đã bị Alan làm thịt rồi.

Trong từ điển của Tuyết Lang không có hai chữ nhân từ.

Mao trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả những thứ đang diễn ra trước mặt, cái này khác xa với tràng cảnh hắn dự đoán quá nhiều.

Lúc này Alan thối lui đến gần cửa sổ, một quyền quất vào mặt kiếng của cửa sổ, lập tức thủy tinh tóe nát, phát ra âm thanh thanh thúy. Mao biến sắc, hắn nghĩ rằng Alan muốn kinh động những huấn luyện viên bên ngoài.

Hắn gầm nhẹ một tiếng rồi nhào về phía Alan. Không ngờ trước mắt bổng lóe lên ánh sáng trắng, kế tiếp bên gáy hắn truyền đến cảm giác đau nhói.

Thiếu niên da đen vô ý thức ngừng bước chân, vì việc này đã vô tình cứu được hắn một mạng.

Nếu không thì mảnh kiếng bể sắc bén trong tay Alan đã đâm vào trong cổ của hắn.

Tuy Alan thấp hơn Mao một cái đầu, nhưng giờ phút này, khí thế của hắn lại vượt trội hơn thiếu niên da đen này.

Trong tay hắn cầm lấy một mảnh kiếng bể, mảnh vỡ cũng cắt vào tay của hắn làm hắn bị thương. Nhưng tay của hắn vẫn ổn định như cũ, mảnh vỡ sắc bén đang chực chỉ vào cổ Mao, nơi đó chính là vị trí của động mạch chủ. Chỉ cần nhích tay đâm về phía trước một cái là Mao sẽ phải sớm đi về với Chúa.

Đó là nếu như thế giới này còn có Chúa Trời.

- Ta đã sớm nói là chớ có chọc vào ta, ngươi đã chọn sai đối tượng để trêu chọc rồi.

Alan như thế bình tĩnh nói.

Cửa doanh trại lúc này đột nhiên bị mở ra, mấy huấn luyện viên cao lớn chạy vào. Trong đó có một người rút trường tiên bên hông ra đánh về hướng Alan, giày cũng đá trúng cánh tay của Hắn cùng cả mảnh kiếng bể.

Kế tiếp thiếu úy La Ân mới đi đến, nhìn những thiếu niên hoặc ngồi hoặc nằm trên mặt đất, thổi một hồi còi rồi nói:

- Có ai nói cho ta, có chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy ?

Mao kêu lên một tiếng:

- Thiếu úy, là Alan hắn, hắn...

Một roi quất tới, trực tiếp đánh trúng vào cái mũi cùng vành miệng của Mao. máu tươi của hắn vẩy ra, liên tục lui về phía sau. La Ân chẳng biết lúc nào đã có thêm một cây roi da cầm trên tay, cười gằn nói:

- Ngươi coi lão tử là ngớ ngẩn sao? Vậy mà dùng loại thủ đoạn ngu ngốc này đến để vũ nhục trí thông minh của ta! Ta đã sớm nói các ngươi là một đám phế vật, bảy tám người còn không phải đối thủ của Alan, đánh chúng mỗi người mười roi cho ta!

Sau đó nhìn về phía Alan rồi cười hắc hắc nói:

- Tiểu quỷ, ngươi cũng không được ngoại lệ, trong doanh trại cấm tư đấu.

Alan cùng với những thiếu niên khác tham dự ẩu đả đều bị dẫn tới bãi tập rồi trói vào một cọc gỗ dưới ánh mặt trời nóng bỏng, sau đó các huấn luyện viên đánh bọn hắn mỗi người mười roi.

Mười roi này hoàn toàn nhằm vào từ ngực trở xuống để đánh, mạnh đến mức khiến các thiếu niên phát ra tiếng kêu giống như tiếng heo bị chọc tiết.

Alan cắn chặt răng không có kêu thành tiếng, nhưng mỗi đầu cơ bắp đang run rẩy.

Sau khi bị đánh mười roi, đám thiếu niên chỉ có thể để huấn luyện viên khiêng trở về doanh trại.

Lúc đi ra là tám người, trở về chỉ còn bảy người, thiếu niên da trắng đầu tiên lên tiếng khiêu khích Alan bị đánh chết tươi, ngay cả cơ hội thắp sáng hoả chủng lần thứ hai cũng không có nữa.

Alan tự mình đi về được, khi thấy cái người mà thể trạng không được gọi cường tráng mà thường ngày bọn chúng vẫn coi thường gọi là thằng nhóc tóc trắng từng bước tiến vào doanh trại, dấu chân còn in đẫm từng vết máu, đám thiếu niên còn lại đều rùng mình một cái.

Ngày hôm nay bọn chúng biết thêm một điều, vóc người cường tráng nhất chưa hẳn đã là người tàn bạo nhất.

Ngày thứ hai, La Ân cũng không cho phép mấy thiếu niên bị thương có cơ hội nghỉ ngơi, bọn hắn vẫn phải tham gia các loại huấn luyện như thường lệ.

-------

Mỗi ngày từ 2-5 chương.

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 163

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.