Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Alan

Phiên bản Dịch · 1573 chữ

Chương 2: Alan

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Rạng Đông lịch năm 423.

Ngày chủ nhật đầu tiên của tháng 6, sắc trời ảm đạm, một mảng đen vàng hai màu giao thoa, đại địa hoàn toàn tĩnh mịch.

Tại góc nhỏ của phiến đại địa này, một hòn đá khẽ di động, Nham Hạt* đuôi dài gần một thước đẩy hòn đá che lấp miệng hang bò ra. Kể từ khi “Rạng Đông chi chiến” kết thúc, một nửa giống loài sinh vật từng tồn tại trên trái đất hoàn toàn biến mất. Tuy nhiên, sinh vật còn sót lại sớm tiến hóa thành những hình thái vô cùng nguy hiểm.

*Bò cạp

Nhân loại may mắn chống chọi lại tai họa, gọi những sinh vật này là “Nguy Hiểm Chủng”

Nham Hạt đang tìm đồ ăn, một luồng khí tức lạnh lẽo từ nơi xa từ từ tràn đến. Luồng khí này càng ngày càng lớn hơn, tựa như một tòa Thái Sơn áp đỉnh phá không mà đến. Nham Hạt ngẩng đầu nhìn, trong mắt nó chỉ thấy một đám mây rộng lớn màu đen từ từ lan rộng.

Bóng mây màu đen này vô cùng rộng lớn, cơ hồ phủ kín toàn bộ đường chân trời. Nó lấy tốc độ bất biến chậm chạp mà lan ra khiến bầu trời phủ kín một màu đen, nhìn từ xa tựa như một hòn đảo đang trôi nổi trên đấy, diện tích tương đương với Tiểu Bang Tesax không xê xích là mấy, đó là một trong những sáng tạo vĩ đại nhất của nhân loại sau “Rạng Đông chi chiến”. Phù Không Đảo Babylon sử dụng nguồn năng lượng từ các “Khối Lập Phương” để duy trì hoạt động, nó tựa như vệ tinh chuyển động vòng quanh Trái Đất theo quỹ đạo nhất định được lập trình từ trước.

Thẳng đến chạng vạng tối, Babylon mới ở đằng xa chân trời khuất dạng. Lúc này, sa mạc lại một lần nữa náo nhiệt trở lại. Một số “Nguy Hiểm Chủng” như Nham Hạt dần dần di chuyển về phía Tây đến biên giới sa mạc. Trong mắt những sinh vật này nhân loại là món ăn khoái khẩu nhất bọn chúng.

Thị trấn nhỏ có khoảng vài trăm nhân khẩu sống quây quần. Nhà cửa nơi đây vô cùng đơn sơ tạm bợ, với nhiều người, có được túp lều có thể che mưa che gió đã là hạnh phúc vô cùng, thậm chí với họ, nó đã là một tòa lâu đài. Đa phần nhà nơi đây đều lụp xụp, tất cả được dựng từ ván gỗ tận dụng hoặc các tấm sắt rỉ sét.

Phía bên ngoài thị trấn nhỏ được bao quanh bởi một vòng lưới dây thép gai cùng một hàng rào gỗ được vót nhọn. Nó có thể ngăn chặn tất cả những sinh vật “Nguy Hiểm Chủng” cấp thấp xâm nhập vào thị trấn ban đêm. Vào các buổi tối có ba hoặc năm thợ săn nhậm nhiệm vụ bảo vệ, những người này sẽ cầm bó đuốc canh giữ lối ra vào của thị trấn.

Màn đêm vừa buông xuống , lúc này trời còn chưa tối hẳn, ở nơi hoang vu bên ngoài thị trấn. Lam, lục, đỏ, điểm điểm ánh sáng kỳ dị đang du động. Đột nhiên từ đầu trấn vang lên một tiếng súng nổ thô ráp, tiếng súng càng thêm vang vọng và khuếch đại trong màn đêm hoang vu, vì vậy mấy thứ ánh sáng kì dị kia cũng biến mất một phần.

Một người đội nón cao bồi, thân mặc áo sơ mi ca-rô vá chằng vá đụp, phần thân dưới là một cái quần jean nhiều chỗ đã mài sờn, hai chân mang đôi giày cao bồi loang lỗ vết dầu mỡ, bên hông đeo một bao súng, liền tay vừa thu hồi hai nòng súng Shotgun còn tản ra khói xanh.

Ông là người tráng niên, đôi mắt màu xanh lam ánh lên vẻ chán nản, điểm nổi bật trên gương mặt chính là bộ râu cùng màu với đôi mắt cứng rắn.

“Mẹ nó, những sinh vật “Nguy Hiểm Chủng” càng ngày càng nhiều.”

Nam nhân thấp giọng mắng một câu.

“Thôi đi Ôn Linh! Ngươi là thợ săn giỏi nhất Thị Trấn này, “Nguy Hiểm Chủng” càng nhiều không phải ngươi kiếm càng khá sao? Ta nghĩ ngươi hẳn là đang mở cờ ăn mừng mới phải.”

Một tên da đen đầu trọc trêu ghẹo nói, gã là “độc nhãn”, mắt trái bịt kín, chân phải gắn một cái chân giả cứng nhắc. Trên lưng vác một khẩu súng tiểu liên, vừa vặn là một bả súng cũ kỹ secondhand, nhưng uy lực lại ăn đứt thanh súng shotgun của người đàn ông cao bồi.

“Ngậm miệng, Thiên Ma! Ta đang rất nghiêm túc.”

Cao bồi có chút tức giận.

“Im đi Thiên Ma! Ngươi cũng đừng chọc tức Ôn Linh, hiện tại tâm tình ông ta không được tốt cho lắm.”

Người thợ săn cuối cùng, trên đầu đội mũ thợ mỏ, mặc trên người áo khoác da rất vừa vặn, nhìn bộ dáng có chút dở dở ương ương không ăn nhập vào đâu. Trên tay y đang lấy một thanh chủy thủ mà chơi đùa, chủy thủ như có linh tính xoay xoay giữa năm ngón tay y, trong đêm tối tỏa ra một ánh hào quang màu cam tròn tròn vô cùng đẹp mắt.

Người da đen vỗ đầu cười to nói:

“Đúng! Ta suýt chút quên mất đêm nay Lan Ny sẽ hạ sinh.”

“Đây chưa phải là chuyện tồi tệ nhất, Thiên Ma. Vấn đề lớn nhất là lão đại Ôn Linh của chúng ta thậm chí còn chưa có hôn qua cái miệng nhỏ của Lan Ny, nhưng họ lại sắp sinh em bé.”

Ngay sau đó đầu trấn vang dội tiếng cười mỉa mai, tiếp đó là âm thanh tức giận của Ôn Linh quanh quẩn trong đêm tối:

“Thượng đế chứng giám, nếu các ngươi không ngậm miệng lại, ta thề sẽ dùng khẩu súng này bắn nát óc các người! Không tin cứ thử xem.”

Nhưng gầm thét chẳng những không phát sinh tác dụng, ngược lại để cho tiếng cười hai người Thiên Ma càng lớn hơn.

Ngay lúc Ôn Linh muốn động thủ, trong trấn lại truyền đến một tiếng thét thảm của nữ nhân. Nghe được tiếng thét chói tai này, ba người thợ săn cùng nhìn về một hướng.

Bất giác người da đen thở dài:

“Không biết tên hỗn đãn nào có vận khí tốt như thế, có thể cày cuốc cô nàng Lan Ny nóng bỏng này đầu tiên. Nhưng mà con chó kia lại vứt bỏ cô gái tội nghiệp, tổ bà nhà nó, không phải là một thằng đàn ông! ”

Người thợ săn dùng dao nhìn về phía người cao bồi, trầm giọng nói: “Ngươi có tính toán gì chưa Ôn Linh? Lan Ny hiện tại không còn là cô gái, đã là một người mẹ có con nhỏ.”

“Mặc kệ nàng ra sao, ta vẫn tiếp tục chiếu cố nàng!”

Ngữ khí Ôn Linh kiên định đáp lại.

Trong màn đêm, tại đầu thị trấn, một tiếng thở dài buồn bã như có như không tan biến cùng cơn gió nhẹ thoáng qua.

Lúc này trong trấn, tại một gian phòng cũng xem như được lợp tôn chỉnh tề, mấy nữ nhân trung niên đang vây quanh giường nhỏ.

“Dùng thêm chút sức Lan Ny. Chúng ta trông thấy cái đầu nhỏ nhắn của đứa bé rồi!”

“Lạy Chúa! Ngươi hãy cố gắng thêm chút nữa.”

“Đúng, cứ như vậy! Tiếp tục dùng sức rặn đi nào, tiểu thư!”

Sinh con gian nan như vậy, nhưng đây mới chỉ là cửa ải đầu tiên mà bé con này phải bước qua. May mà đứa nhỏ có người mẹ vô cùng kiên cường, theo một tiếng thét tưởng chừng như đứt ruột, sinh mệnh nhỏ bé rốt cuộc thuận lợi chào đời.

“Nhìn kìa, là một cái bé trai.”

Cô gái tóc ngắn dùng chăn rách bọc đứa bé lại, sau đó đặt nó bên cạnh người mẹ.

Người mẹ trẻ toàn thân mệt mỏi nhìn cốt nhục của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia còn vương vết máu, chiếc mũi thon dài thẳng, đôi mắt to màu hỏa diễm đang tò mò đánh giá cái thế giới xa lạ này. Môi thằng bé nhếch thành một đường cong tựa như đao tước, mang theo một chút bướng bỉnh quật cường. Bé cùng những đứa trẻ sơ sinh khác không giống nhau, bé không khóc, không làm nũng, yên lặng một cách kỳ lạ.

Mấy nữ nhân nghị luận ầm ĩ cho đến khi cô gái tóc ngắn trừng mắt một cái các nàng mới ngậm miệng lại.

Tóc ngắn ôn nhu nói:

“Lan Ny, ngươi đã nghĩ ra tên cho đứa bé chưa?”

Người mẹ trẻ gật đầu một cái, nhìn về phía hài nhi của mình, trong ánh mắt lúc này chứa đầy cảm xúc phức tạp, lại dùng âm thanh nhu hòa như gió nhẹ nhàng nói:

“Alan, đứa bé này tên là Alan.”

--------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 12539607

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 988

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.