Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh Cướp 2

Phiên bản Dịch · 1528 chữ

Chương 365: Đánh Cướp 2

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Alan ở phía trước nhất, liều mạng nghĩ cách dừng lại thế trượt, nhưng độ dốc quá lớn, lại không có gì bám lại. Khi thông đạo ở ngay tầm mắt, Alan tưởng sẽ đụng vào vách núi, nhưng nương theo ánh sáng trước người nhìn lại thì phía trước lại là một mảnh hư không. Hắn hừ một tiếng, Thiên Quân cắm mạnh vào mặt đất, mặt đất bị băng sương bao phủ bị Thiên Quân cắm vào như một miếng pho mát. Hai tay Alan vừa nắm chặt chuôi đao thì cả người đã theo quán tính lao ra hư không.

-Túm lấy!

Alan quát nhẹ, trên đỉnh đầu bóng người bay qua, hắn một tay mò qua, tóm lấy cánh tay Bố Lạc Y.

Bàn tay to của Bố Lạc Y chụp lấy, túm được chân của Uy Lợi Khắc, cuối cùng Uy Lợi Khắc bắt được hai tay của Lộ Thiến. Bốn người cứ như vậy treo người trên vách núi đá ở cuối thông đạo.

Uy Lợi Khắc bởi vì thân thể treo ngược, gậy ánh sáng trước ngực rơi xuống. Chỉ thấy một luồng ánh sáng rơi xuống, đầu tiên là đụng vào một mảnh đá núi nhô lên, còn có thể nhìn thấy sương tuyết lan tràn. Lăn xuống chút nữa, sương tuyết ít dần, lộ ra nham thạch trên núi, cuối cùng tõm một tiếng, rơi xuống hố nước. Theo ánh sáng, dường như nước rất sâu, hẳn là mạch sông ngầm nào đó, do nhiệt độ lòng đất rất cao, khiến những dòng sông ngầm này vào mùa đông cũng chưa đóng băng.

-Ném ta vào chỗ kia.

Lộ Thiến nhìn về phía đá núi nhô lên kia.

Alan gật đầu, hắn điều chỉnh góc độ, kéo mọi người dao động về phía đá núi. Sau mấy lần, Uy Lợi Khắc buông tay, Lộ Thiến nhẹ nhàng rơi chéo xuống, vừa hay giẫm trên tảng đá. Chỉ có điều tảng đá trơn nhẵn, cô giẫm lên hơi trượt, cũng may kịp thời hạ thấp trọng tâm, cả người như úp sấp lên trên mới không bị ngã.

Lộ Thiến rơi xuống, Uy Lợi Khắc dùng Liệt Hỏa Quyền Sáo của mình bắn ra ngọn lửa u lam, làm tan băng tuyết xung quanh, rồi cắm năm ngón tay vào khe hở của sơn nham, không cần Bố Lạc Y phải kéo anh ta nữa. Cứ như vậy, Bố Lạc Y có thể tay không cởi bỏ chiếc búa lớn phía sau, dùng mũi búa cắm vào vách núi cố định cơ thể của mình. Alan lập tức thu lại cánh tay, móc ra một đoạn dây từ trong ba lô. Trước tiên buộc chặt nó vào chuôi đao của Thiên Quân rồi lại lôi dây xuống, đến trên đầu tảng đá Lộ Thiến đứng.

Hắn vẫy vẫy tay, Lộ Thiến liền nhảy lên người hắn, hai người ôm chặt, Alan một tay thả dây, hai người an toàn rơi xuống đất. Sau khi Uy Lợi Khắc và Bố Lạc Y trên đầu cũng lợi dụng sợi dây thừng đáp xuống mặt đất, Alan dùng sức kéo sợi dây dài, Thiên Quân lập tức phá đá mà ra, bắn lên một luồng cát đá băng sương, rơi rầm rầm vào cái hố không xa bên cạnh. Thiên Quân vang lên một tiếng keng, mang theo tiếng sấm gió lao xuống.

Alan giơ tay chụp lấy, lại từ bên sườn thuận thế quét một cái, loại bỏ cự lực Thiên Quân rơi xuống mang đến, làm dấy lên một trận đao phong, vang lên không ngớt trong lòng núi.

Sâu trong lòng núi truyền đến tiếng bước chân.

Alan nhíu mày, ra hiệu ẩn nấp. Hắn và Lộ Thiến trốn sau mấy cây măng đá, Bố Lạc Y và Uy Lợi Khắc thì phân ra, lần lượt tìm mấy tảng đá xiên vẹo làm lá chắn. Vừa mới nấp xong, ánh lửa xuất hiện, hai tên Đao Ma giơ bó đuốc xuất hiện ở nơi cách đó hai mươi mét. Đằng sau bọn chúng là thông đạo sâu hun hút, dường như thông đến nơi khác.

Đao Ma dùng bó đuốc chiếu sáng, thấy không có gì khác thường liền xoay người trở về.

Chờ bọn chúng đi rời, bốn người từ chỗ ẩn nấp đi ra, Alan nói:

-Mọi người chờ tôi ở đây.

Hắn muốn đi trinh sát một mình, ở nơi này nhiều người chưa chắc đã là chuyện tốt. Mọi người không có ý kiến gì, Alan bỏ ba lô xuống, cởi trang phục ngụy trang, chỉ mang theo Thiên Quân rời đi. Hắn chui vào thông đạo mà Đao Ma rời đi trước đó. Thông đạo này chỉ kéo dài sáu bảy mét, chỗ lối ra ẩn hiện ánh lửa. Alan cẩn thận lần mò về phía trước, ra khỏi thông đạo là sườn dốc, dưới sườn dốc ánh lửa lập lòe, mấy tên Đao Ma đang đốt một đống lửa trại trên mặt đất.

Phía sau Ma Nhân còn có thông đạo, về phần thông đạo dẫn đến đâu thì không biết được. Alan tự đánh giá không có bản lĩnh đồng thời xử lý mấy tên Ma Nhân này mà không gây chút tiếng động nào, liền bỏ ý định giết xuống sườn dốc. Ánh mắt hắn đảo quanh, thấy vách núi trên đầu có mấy chỗ lõm vào tối như mực, dường như thông vào sâu hơn.

Alan khẽ mò đến chỗ lõm vào, người chui vào bên trong, lúc bắt đầu tầm mắt hắn một mảnh tối đen, dần dần sáng lên, dường như có ánh lửa từ bên ngoài chiếu vào. Hiển nhiên vách núi ở đây rất mỏng, đồng thời bắt đầu nghe thấy âm thanh. Alan dựa theo âm thanh xác định phương hướng, bò về phía phát ra âm thanh. Sau khi bò được mấy phút thì hắn dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện của Đao Ma.

Hắn dùng Thiên Quân khoét cái lỗ nhỏ trên vách núi đá, nhìn ra bên ngoài. Ánh lửa từ dưới hắt lên, phía dưới là mảnh đất trống, một số Đao Ma ngồi vây quanh bên cạnh. Nhân số của chúng không nhiều, điều kỳ lạ là những Đao Ma này tên nào cũng có Nguyên lực không thấp. Ánh sáng Nguyên lực trên người chúng mạnh hơn những chiến sĩ ở các bộ lạc bình thường, tên yếu nhất trong đó e là cũng có trình độ cấp mười.

Trong số Đao Ma, tên Ma Nhân ngồi trên ụ đá là cao nhất. Từ độ sáng của ánh sáng Nguyên lực trên người y phán đoán, tên Đao Ma này ít nhất cũng có trình độ cấp mười bảy mười tám. Trình độ này ở trong bộ lạc cỡ nhỏ đã đủ đóng vai trò tù trưởng.

Nhìn tình hình này, Đao Ma ở đây không giống như trong một bộ lạc, dù sao nhân số bọn chúng quá ít, không đến ba mươi người thì đến một bộ lạc nhỏ cũng không được tính. Hơn nữa không có sự phân công rõ ràng, toàn là phái nam, thậm chí ngay cả giác lang cũng không có. Đao Ma dường như đang bàn chuyện nhưng do song phương cách nhau mười mấy mét, bọn chúng nói chuyện lại không to tiếng, Alan tuy hiểu tiếng Đao Ma nhưng rất khó nghe được chúng đang nói gì.

Đột nhiên một tên Đao Ma gầy yếu đứng lên, lớn tiếng kêu lên với tên Đao Ma có vẻ như thủ lĩnh:

-Bát Tư Ba, đó là đội hiến tế của mười bộ lạc, chúng ta không động đến họ được đâu.

-Đồ nhát gan.

Thủ lĩnh Đao Ma lồng ngực phập phồng, rít gào:

-Ngươi không nhìn trên bình nguyên A Lai Khắc Tư, mười bộ lạc bị quân đội của nhân loại đánh cho liên tiếp thất bại. Bọn chúng đã không còn là mười bộ lạc trước kia, hơn nữa lực chú ý của mười bộ lạc đều đặt ở bình nguyên, làm sao chú ý đến đội hiến tế ở nơi hoang vu.

-Nhưng nếu chúng ta cướp đội hiến tế thì mười bộ lạc hạ Trảm thủ lệnh chúng ta thì phải làm sao?

Một tên Đao Ma khác trầm giọng hỏi.

Tên thủ lĩnh kia cười lớn:

-Cướp đội hiến tế là chúng ta có thể thành lập một bộ lạc. Đến lúc đó cứ trốn về đây trước, sông băng Hàn Quan địa thế phức tạp, lại gần căn cứ nhân loại. Trừ phi mười bộ lạc muốn kéo chiến tuyến đến đây, nếu không sẽ rất khó động đến chúng ta. Trốn một thời gian, chờ bọn chúng không để ý đến chúng ta nữa, đến lúc đó chúng ta đánh hạ căn cứ nhân loại kia rồi lại thôn tính mấy bộ lạc nhỏ. Lúc đó mười bộ lạc còn biết là chúng ta làm sao?

-------

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.