Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ Thất Bại (1)

Phiên bản Dịch · 1540 chữ

Chương 47: Kẻ Thất Bại (1)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Bọn họ khéo léo đứng sát lại với nhau che thành rào chắn, dù người khác có đi qua khu này cũng không phát hiện điều gì.

Với thái độ lồi lõm như vậy, không nghi ngờ là bọn họ cùng phe với Minh Quang.

Alan gật đầu, nói:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không gọi.

Biểu hiện của alan hoàn toàn nằm ngoài sự kiểm soát, không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh của Alan, Minh Quang lại cảm thấy lạnh gáy.

- Không gọi cũng tốt, nhưng ngươi chắc chắn sẽ hối hận.

Minh Quang nói bằng giọng lạnh nhạt, đồng thời tay phải của hắn run rồi rút ra một thanh đao hình cánh bướm.

Ngón tay Minh Quang linh hoạt khẽ múa vài đường điêu luyện, lưỡi đao sắc bén hệt như ánh mắt của hắn nhìn Alan:

- Ngươi thấy sao nếu ta tặng ngươi vài vết sẹo trên mặt?

Alan lạnh lùng, không đáp lại.

Thái độ im lặng như vậy khiến Minh Quang cảm thấy đó là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận được, một tên quê mùa như Alan lại dám ra vẻ khinh thường mình, khiến máu nóng trong người Minh Quang bắt đầu nóng lên.

Cảm giác được trống ngực đang nổi lên từng hồi, Minh Quang thở ra một hơi khi nóng.

Hắn cầm đao rồi vặn người lao tới nhắm vào khuôn mặt Alan, Minh Quang muốn dùng tâm hồn nghệ sĩ nghiệp dư của mình để tô điểm cho khuôn mặt Alan thêm phần đẹp đẽ bằng những nhát đao sắc lẹm.

Đôi mắt Alan đột nhiên chuyển sang đỏ ngầu, động tác của Minh Quang dường như bị chậm lại, thậm chí Alan có thể đoán được hướng di chuyển của đối phương.

Hắn thấy rõ phương hướng tấn công, đột nhiên đưa bàn tay cứng chắc như một chiếc kìm kẹp chặt thanh đao Hồ điệp của đối thủ.

Minh Quang giật mình sửng sốt, cảm thấy cây đao nhie bị kẹp trong khe đá không thể rút ra được. Mặc dù bàn tay Alan bị lưỡi đao cắt trúng khiến máu chảy đầm đìa, nhưng khuôn mặt lại bình tĩnh đến đáng sợ.

Tay kia vươn ra, khóa chặt cánh tay cầm đao của Minh Quang, dưới tác dụng của của Nguyên lực khiến cánh tay của Minh Quang run lên rồi trật khớp.

Thanh Hồ điệp đao rơi xuống, cánh tay Minh Quang trở nên bủn rủn rồi kinh ngạc nhìn về phía Alan.

Lúc này Alan xuất thêm một quyền vào mặt của Minh Quang, khí thế long trời lở đất khiến hắn bay ngược về sau, lăn vài vòng trên mặt đất.

Minh Quang chợt cảm thấy trong miệng khô khốc, một luồng chất lỏng mằn mặn trào tra.

Khóe miệng của hắn đã rỉ máu, đốt cháy ngọn lửa thù hận bên trong. Hắn muốn đứng lên quyết một màn sống còn với đối phương, đột nhiên thanh hồ điệp đao từ trong tay của Alan cắm xuống đâm xuyên bàn tay của hắn.

- A…

Minh Quang nghiến răng đau đớn, hô lên.

Bàn tay Minh Quang đang chảy máu, nhưng hắn ngậm chặt miệng. Alan nhảy xồ tới, một tay che miệng của Minh Quang, tay còn lại liên tiếp giáng xuống bụng dưới của đối phương.

Từng quyền đánh xuống làn cả người Minh Quang cong cớn, nội tạng bị chấn động mãnh liệt muốn phun ra bên ngoài, nhưng bị bàn tay của Alan chặn đứng, ép ngược trở về.

Một Minh Quang đã bị trật khớp, tay kia bị hồ điệp đao ghim chặt trên mặt đất, nhất thời không thể kháng cự.

Alan giống như một cỗ máy không hề có tình cảm, hắn dùng nắm đấm cơ giới không ngừng hành hạ đối phương. Từng phút qua đi, tốc độ và sức mạnh trong từng quyền đều không đổi nện xuống bụng của Minh Quang.

Âm thanh đánh đập đơn điệu vang lên trong sảnh huấn luyện thu hút vô số thiếu niên đến xem.

Sắc mặt ai nấy đều trở nên trắng bệch, hai bắp chân run lên suýt chút nữa ngã ngửa trên mặt đất.

Ở một góc khác của sảnh huấn luyện, cánh cửa của thang máy mở ra, Lộ Thiến cùng khoác tay từ bên trong đi tới một cách thân mật:

- Hôm nay đừng tìm Alan nữa, qua giúp chúng ta luyện tập đi.

Lộ Thiến nhìn cô gái bằng vẻ mặt kỳ quái:

- Yến Minh, hôm nay cô làm sao vậy. Lúc đầu khăng khăng không muốn ta tới sảnh, bây giờ lại năn nỉ ta đi giúp mấy người là thế nào?

- Trò Chơi Sinh Tồn sắp bắt đầu, ta muốn cô dạy ta trở nên mạnh mẽ hơn đó mà.

- Yên tâm đi.

Lộ Thiến vỗ vai cô gái:

- Đến lúc đó thì với bản lĩnh của ta dư sức bảo vệ cho cô.

Lúc này trong khu chiến đấu vang lên tiếng hét thê thảm, có người thất thanh hô kêu cứu:

- Cứu với, giết người! Giết người rồi!

Khuôn mặt hai cô gái chợt biến sắc vội vã chạy lại chỗ mọi người đang tập trung.

Khu vực chiến đấu bị vây kín bởi thân thể những thiếu niên.

Lộ Thiến tách đám người lặng lẽ chen vào bên trong, cô thấy Alan đứng lên. Hắn chậm rãi quay đi, đâu đâu trên người cũng dính đầy vết máu.

Minh Quang thì nằm dưới đất, hơi thở ngắt quãng, miệng phun ra đầu máu lẫn dịch nhầy.

Chẳng biết hắn có qua khỏi không nữa.

- Alan, đây là…

Lộ Thiến ngước mắt nhìn hắn.

Alan mím môi, lạnh nhạt nói:

- Là do hắn tự tìm ta chuốc lấy nhục.

Lúc này, một đội cảnh vệ đi vào tiến về phía đại sảnh, người đi đầu chính là đội trưởng Si Mông. Nhìn thấy Alan và bộ dạng thêthảm của Minh Quang, Si Mông lắc đầu:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Một thiếu niên lấy lại tinh thần, thét lên:

- Là Alan, là hắn…

Còn chưa nói xong, thiếu niên bị đội trưởng Si Mông cho một cái bạt tai, lăn sang một bên. Ông lấy khăn tay lau đi vết nhơ trên tay của mình:

- Ta không hỏi ngươi!

- Ngươi nói đi Alan.

Alan liền giải thích một cách đơn giản, Si Mông gật đầu một cái rồi chép miệng nói:

- Ngươi có thể đi.

Sau đó ông quay lại nói với đám cảnh vệ:

- Đưa tên phế vật này đến phòng y tế, dặn người ở đó chăm sóc cho hắn.

Alan bước tới gần Lộ Thiến, hắn muốn nói điều gì đó nhưng cô đã cất tiếng trước:

- Không cần giải thích, ta tin ngươi.

Sau đó, cô quay sang chỗ Yến Minh, trầm giọng nói:

- Ngươi một mực ngăn ta không được tìm Alan là vì chuyện này? Muốn tạo khoảng trống cho Minh Quang ra tay với Alan?

- Lộ Thiến, ta…

Yến Minh lắc đầu:

- Minh Quang bảo hắn ta muốn nói chuyện riêng với Alan, ta không biết hắn lại …

- Đủ rồi!

Lộ Thiến nhìn cô gái và thở dài:

- Minh Quang đã như vậy, hi vọng ngươi không giống hắn.

- Chúng ta đi.

Lộ Thiến kéo tay Alan, hai người cùng rời khỏi sảnh huấn luyện. thời điểm bước ra khỏi cửa, Alan vô tình nhìn thấy một người.

An Ninh!

Hắn đứng một góc lạnh lùng suy nghĩ đăm chiêu. Dường như phát giác có người đang nhìn, bổng quay đầu nhìn lại, miễn cưỡng nở nụ cười rồi rời đi.

Vừa trở về phòng riêng của mình, An Ninh còn chưa hề ngồi xuống, Si Mông đã bước vào. Người này quản lý sinh hoạt của các thiếu niên khi ở trong trại huấn luyện, ông ta đi một vòng, sau đó mỉm cười nói:

- An Ninh, có một chuyện rất thú vị. Không ngờ ở trong phòng của Minh Quang, ta đã tìm thấy một lọ thuốc cường hóa thể năng.

- Là…là sao?

Minh Quang cố trấn tĩnh:

- Vậy thì thế nào?

- Lần ban thưởng gần đây nhất, tên của Minh Quang không có trong danh sách, Ủy ban cũng không có chính sách cung cấp thuốc cường hóa thể năng cho học viên. Chuyện sau đó mới thú vị…

Si Mông vòng ra sau lưng An Ninh:

- Chắc ngươi không biết, vì muốn tránh sai lầm trong việc ban thưởng. Bình thường sau khi công bố danh sách chúng ta đều đặt ký hiệu nho nhỏ lên phần thưởng. Lọ thuốc tìm được trong phòng của Minh Quang cũng có ký hiệu, đó là dấu hiệu của bọn ta. Điều hay ho là, ký hiệu đó là chúng ta thường dùng để ký hiệu cho ngươi.

- Nào, hãy giải thích cho ta, vì sao phần thưởng của bọn ta dành cho ngươi lại biết chạy đến phòng của Minh Quang?

-------

Đủ 2000 KP sẽ bắt đầu phát code giảm giá

Mỗi ngày từ 2-5 chương

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.