Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh Biến

Phiên bản Dịch · 1585 chữ

Chương 5: Kinh Biến

👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹

------

Nam hài giật mình, mờ mịt từ giường đứng lên. Ngoài cửa sổ vang lên tiếng súng thô ráp cùng giọng chửi mắng của nam nhân, trong khoảng thời gian này còn kèm theo một hai tiếng khóc thét.

Lan Ny cơ hồ là đứng sát vào vách nhà, nàng nhanh nhẹn bò lên giường đồng thời ôm lấy Alan, đóng cửa sổ gần giường lại.

- Có chuyện gì vậy mẹ ?

Mẹ ôm chặt hài tử, miễn gượng cười nói:

- Không biết, có thể là nguy hiểm chủng nào đó xông vào trong trấn. Không sao đâu, bọn họ biết cách xử lý.

Vừa dứt lời, bên ngoài lại là vang lên vài tiếng bom nổ, mà tiếng nổ so với vừa nãy còn to hơn nhiều.

Các nguy hiểm chủng không phải là chưa từng xông vào thôn trấn, nhưng trước kia thì chiến đấu sẽ kết thúc rất nhanh. Các âm thanh chiến đấu cũng là ở ngoài trấn. Nhưng đêm nay, tiếng bom nổ cùng tiếng súng có lẽ đã lan tràn vào trong trấn, hơn nữa còn đang hướng về phía trung tâm của trấn.

Đây không phải là sinh vật nguy hiểm tấn công! Trong đầu nam hài báo động.

Đông đông đông ——

Tiếng đập cửa nhanh như như mưa rào vang lên, cái tần suất gõ cửa kia giống như muốn đập sập luôn cái cửa bằng là sắt mỏng manh.

- Ở yên một chỗ chờ ta nhé.

Lan Ny nhảy xuống giường, vỗ vỗ đầu Alan nói.

Nàng quay người chui ra mở cửa, ngoài cửa là Ông Linh. Khắp người Ông Linh máu me be bét, cũng không biết là máu của chính hắn hay của cái gì nữa, Lan Ny chỉ thấy trên mặt hắn có một vết thương dài hẹp, vết thương vừa dài lại còn sâu, vài chỗ có thể thấy được xương cốt!

- Trời ạ, ngươi bị thương à. Mau vào, ta xử lý vết thương cho ngươi.

Lan Ny vô ý thức nói.

Ông Linh cầm lấy tay của nàng lắc đầu nói

- Không còn thời gian đâu. Lan Ny nàng hãy nghe ta, ta muốn nàng mang theo Alan mau chạy khỏi nơi này.

- Cái này. . .

Lan Ny nhìn về phía bên ngoài, khắp nơi trong tiểu chấn đều là ánh lửa:

- Là nguy hiểm chủng nào đó sao? Bọn chúng. . .

- Không phải chúng đâu Lan Ny. Lần này không phải nguy hiểm chủng nào hết mà là thây ma.

Ông Linh vội vàng nói tiếp:

- Hiện tại nam tử đều ngăn ở đầu trấn, nhưng chúng ta kiên trì không được bao lâu nữa đâu. Các người phải thừa dịp lúc này chạy trốn, đi Cao Lô Thành hoặc là địa phương khác.

Hắn lại lấy xuống từ trên người hai đồ vật, sau đó nói:

- Đây là súng ngắn, chắc là nàng biết dùng chứ ? Còn đây là lựu đạn, gỡ cái chốt an toàn này, ném ra, nổ chết tất cả những thứ đang đuổi bắt nàng, hiểu không?

Đưa chúng nó đặt vào trong tay Lan Ny, Ông Linh đột nhiên cười, nụ cười ấm áp giống như lần đầu gặp nàng vào năm năm trước. Ở trong đêm tối đầy khói và lửa này, giống như hé ra một chút ánh sáng, chợt hắn nói:

- Ta yêu nàng, Lan Ny.

Toàn thân Lan Ny chấn động, sau đó mới cắn răng nói:

- Ta biết.

Hắn cười ha ha một tiếng, không hề nói gì, quay người rời khỏi phòng nhỏ. Cái bóng lưng đi tới đầu trấn kia, có một khí thế thấy chết không sờn, hi sinh vì việc nghĩa không cần báo đáp.

Khi Lan Ny vừa quay đầu lại đã thấy Alan đứng ở sau lưng cô.

Biểu hiện vô cùng trấn định, với một đứa bé mới chỉ năm tuổi như hắn thì đây quả là một chuyện vô cùng kỳ lạ, Alan tò mò hướng về Lan Ny khe khẽ hỏi:

- Mẹ! Tộc ăn thịt người là thứ gì?

- Ma quỷ!

Jean đơn giản trả lời, lại tiếp bổ sung một câu:

- Là ma quỷ đáng thương.

Rất nhiều năm sau đó, Alan mới hiểu được hàm nghĩa của câu nói này. Nhưng lúc này Lan Ny không có thời gian để giải thích cho hắn toàn bộ những thứ này:

- Alan, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi. Cầm lấy dao găm của con đi, còn lại những cái khác cũng không cần mang theo!

Hai mẹ con nhanh chóng mang theo hành lý đơn giản, thời điểm vừa chạy ra khỏi cửa bổng một ánh lửa từ đầu trấn chớp mắt lướt đến, sao đó kèm theo là một tiếng nổ vang trời từ một căn nhà gỗ cách hai người bọn họ không xa. Ánh lửa từ cửa sổ và cửa chính ngôi nhà nhanh chóng bốc ra, đồng thời nóc nhà bị thổi tung lên khoảng mười mét!

Nương theo ánh lửa đang hừng hực bốc lên, một luồng sóng xung kích mạnh mẽ từ vụ nổ khuếch tán khiến hai mẹ con Lan Ny bị bay ngược lại trong phòng, té nhào trên mặt đất. Sau một lúc, Lan Ny mới từ trạng thái choáng váng khôi phục lại.

Cô lắc lắc Alan, không ngờ hắn nhanh chóng giãy dụa rồi đứng lên, bộ mặt thản nhiên, biểu thị mình không có việc gì.

Sau đó chạy về hướng ban đầu, nhưng khi nhìn xuyên qua cửa thì thấy có mấy thân ảnh cách đám cháy khoảng vài mét đang xông về phía họ.

Đó là những người đàn ông, nhưng không phải là thành viên trong trấn này. Trên người họ không biết là vẽ hay là xăm hình gì đó, trên tay đang cầm cưa máy hoặc súng tiểu liên, đang tiến hành đồ sát những người dân trong trấn.

Bên trong những người đó bổng có một người nhìn về phía căn phòng của Lan Ny, ánh mắt hai người vô tình giao nhau giữa không trung.

Lan Ny cắn răng, nhanh chóng xông lên khóa chặt cửa lại. Sau đó kéo một cái bàn tới cửa để chặn, lại nhanh chóng quay lại xốc cái chăn lông lên để lộ ra một cái hầm bên dưới, bình thường chỗ đó dùng để cất giấu đồ ăn. Lan Ny nhanh chóng mở nắp hầm, vẫy tay gọi Alan tới.

Alan tựa hồ biết được có chuyện lớn sắp xảy ra, thân thể hơi run rẩy không nói được câu nào.

Hắn ngoan ngoãn đi về phía Lan Ny, khẽ hôn trán hắn một cái rồi nói với thái độ cứng rắn không cho cự tuyệt:

- Alan, con mau trốn xuống dưới, dù cho có chuyện gì cũng không được đi ra. Con phải sống sót! Sau này trưởng thành con nhất định phải nhớ dùng cây dao găm này giết chết cha con.

Cha con tên là A Cơ Mễ Đức, con nhất định phải nhớ, nếu không phải vì hắn phụ bạc thì hôm nay chúng ta cũng sẽ không bị như thế này.

Toàn thân Alan chấn động, đầu óc hơi choáng váng, nhưng theo bản năng hắn lại khắc ghi một cái tên vào trong lòng, đến chết cũng không thể quên: A Cơ Mễ Đức!.

Hắn trốn ở trong hầm ngầm, không gian nơi đây cũng không hoàn toàn tối tăm, có thể nhìn thấy hình ảnh lờ mờ ở phía trên cùng một chút âm thanh truyền đến.

Tiếng cửa phòng bị người dùng sức phá toang ra.

Sau đó có một tiếng động lớn truyền đến, dường như là tiếng của một vật nặng rơi xuống mặt đất. Sau đó là tiếng Mẹ hắn hét lớt xen lẫn tiếng súng lục nổ vang, Alan ôm chặt đầu gối, yên lặng không dám nhúc nhích. Đột nhiên trên mặt đất kịch liệt vang lên một tiếng nổ lớn, một ngọn lửa lớn bùng phát lên quét ngang miệng hầm. Ánh lửa rực rỡ, xuyên qua nắp hầm nhẹ nhàng chiếu rọi khuôn mặt của Alan.

Đó là tiếng lựu đạn phát nổ.

Một đêm này, tiếng la hét, tiếng kêu gào thảm thiết xen lẫn những tiếng nổ không ngừng nghỉ.

Trốn trong hầm nhỏ, Alan giống như một pho tượng không dám nhúc nhích. Hắn không khóc ầm ĩ, rất giống như cái đêm mà hắn được sinh ra vậy. Chỉ là mắt hắn lúc này đã biến thành một màu đỏ, có hơi nước mịt mờ vây quanh.

Đồng thời, trong tâm linh nhỏ yếu có một góc càng trở nên cứng rắn và lạnh lùng.

Một đêm dài đầy ác mộng rồi cũng kết thúc. Khi Alan từ trong nhà đi ra, đập vào mắt hắn là một mặt đất bị thiêu rụi.

Vốn dĩ con đường hôm qua còn bị màu tuyết bạc phủ kín, nhưng lúc này nó lại thay thế bằng một màu đen xám.

Trên mặt đất cháy khét, từng mảnh nhỏ thi thể tản mát ở khắp nơi. Trong số đó, Alan còn nhìn thấy một ngón tay với chiếc nhẫn bạc bị lửa cháy đen còn sót lại trên mặt đất.

--------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 12539607

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 532

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.